Trần Ngọc Loan giật mình, kinh hãi hỏi lại:
- Thật là lợi hại, một mình có thể đánh bại và buộc cao thủ của sáu giới phải cúi đầu thần phục, thật làm cho người ta quá kinh khiếp. Liệu có phải là khoa trương quá không?
Lục Vân lắc đầu nhè nhẹ, nghiêm giọng nói:
- Không, không phóng đại một chút nào bởi vì chính mắt ta trông thấy.
Trần Ngọc Loan ngơ ngác, gặng hỏi:
- Sao có thể thế được? Chẳng phải huynh nói đó là chuyện của hơn ngàn năm trước đây sao, huynh làm sao có thể tận mắt nhìn thấy được?
Lục Vân chỉ cười cười, giọng không bình thường đáp:
- Không nên hỏi nhiều, sau này có ngày muội sẽ hiểu rõ. Muội phải nhớ lời dặn của ta, không nên chọc giận hắn. Nếu sau này muội không tránh được hắn, hãy nói với hắn muội là bạn của Lục Vân, hắn nhất định sẽ thả muội ra. Hơn nữa, muội còn nhớ một đồ tôn của Cửu Âm Thánh Mẫu tên là Bạch Như Sương không?
Trần Ngọc Loan gật đầu nói:
- Chưa từng gặp mặt, nhưng cái tên này thì đã nghe qua rồi. Cần lưu ý điều gì sao?
Lục Vân đưa tay vỗ nhẹ lên vai nàng rồi nói:
- Hãy nhớ kỹ những gì ta nói tối nay, bất luận là lúc nào và ở đâu, nếu như gặp Bạch Như Sương thì không được gây thương tích hoặc làm khó nàng ấy. Được rồi, đêm đã khuya rồi, muội trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn rất nhiều việc đợi chúng ta giải quyết.
Trần Ngọc Loan không hiểu, muốn mở miệng hỏi cho rõ ràng nhưng thấy Lục Vân đã không muốn nói thêm, nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ lên tiếng vấn an rồi một mình rời đi.
------------------
Mặt trời vừa lên cao, Lục Vân, cùng Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong rời khỏi Phục Long cốc, đi tìm nơi ẩn náu của Thiên Tàn lão tổ.
Ban đầu, Văn Bất Danh một mực đòi đi theo, nhưng sau khi mọi người phân tích kĩ càng, thấy nhiều người cũng chẳng ích gì, liền để hắn ở lại lưu ý đến Thiên Ma giáo và Chánh Đạo liên minh, truy tìm bí ẩn bên trong, đồng thời quan sát động tĩnh của nhân gian.
Đang đi, Tư Đồ Thần Phong hỏi:
- Hôm qua chẳng phải Phật Thánh Đạo Tiên nói Đạo Tà Tàn Kiếm đi làm một số chuyện sẽ nhanh chóng trở về, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng?
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Không phải đâu, bởi vì ông ấy vừa về liền đi lại rồi. Chẳng phải muội đã nói là phái người đi quan sát động tĩnh của Thiên Tuyệt Tà Thần đó sao, ông ta là người thích hợp nhất. Bây giờ ông ta có lẽ đang bám theo Tà Thần Chu Hỷ để tìm kiếm Thiên Tàn lão tổ.
Ngạc nhiên nhìn Trần Ngọc Loan, Tư Đồ Thần Phong nói:
- Tại sao việc này chúng ta lại không biết, một chút cũng không nhận ra vậy?
Trần Ngọc Loan nhìn hắn, không trả lời ngay, đến khi hắn cảm thấy khó chịu vô cùng mới nói:
- Có một số việc để cho một người làm lại tốt. Nếu như việc gì cũng tất cả cùng làm thì Trừ Ma liên minh sẽ rất khó phát triển.
Tư Đồ Thần Phong không hiểu, vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn nàng. Lục Vân đứng bên cạnh vỗ vai hắn nói:
- Những lời Trần Ngọc Loan nói rất có lí. Huynh không hiểu rõ vì huynh không ở địa vị của muội ấy, cho nên rất nhiều việc quan điểm và suy nghĩ không giống nhau. Hơn nữa, Ngọc Loan cũng đang biến đổi từng ngày, khí chất cũng dần dần trưởng thành, tài năng thống lĩnh ngày càng trác tuyệt. Từ nay về sau, huynh chỉ cần toàn tâm toàn ý ủng hộ muội ấy là được rồi.
Tư Đồ Thần Phong ngơ ngác một lúc, bất quá hắn rất nhanh hiểu được ý tốt của Lục Vân, trịnh trọng gật đầu.
Trần Ngọc Loan thấy vậy, liền chuyển chủ đề: Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Tốt rồi, đừng nói đến muội nữa, chúng ta còn phải đi nhanh một chút để tránh những chuyện xảy ra bất ngờ trở tay không kịp. Lúc đó lại uổng phí công sức.
Lời vừa dứt liền tăng tốc độ lên, ba người chớp mắt đã mất hút trong những đám mây.
Nửa giờ sau, ba người đến bên bờ Kim Sa, thượng lưu Trường Giang. Được Tư Đồ Thần Phong dẫn đường, ba người nhanh chóng xuất hiện dưới chân một ngọn núi nhỏ không biết tên. Dừng chân dưới bóng cây, Tư Đồ Thần Phong nói:
- Hôm đó ta đang ở trên không phát hiện được khí tức của lão tại nơi này, tuy rất yếu ớt nhưng ta dám khẳng định như vậy. Bây giờ ta sẽ lại đi dò xét một chút, xem lão đã rời khỏi đây chưa.
Lục Vân chặn hắn lại, nói:
- Không cần đâu, ta đã thám thính rồi. Trên đỉnh núi có một cái động cổ, bên trong có ẩn chứa một cổ khí tức vô cùng khiếp người, khí tức này vừa âm lạnh lại có phần tà dị, có lẽ là Thiên Tàn lão tổ.
Những lời nói của Lục Vân làm cho hai người kinh ngạc, Tư Đồ Thần Phong nghi hoặc hỏi:
- Sao huynh biết được? Chúng ta cùng đi với nhau từ đầu đến giờ, hơn nữa chúng ta mỗi người đều một mực ẩn dấu khí tức, huynh vốn không cơ hội nào để phát ra linh thức quan sát xung quanh, làm sao nắm rõ được tình hình mọi thứ trên ngọn núi này?
Cười bình thản, Lục Vân nói:
- Huynh quên rồi à, cơ thể ta có pháp quyết chính tà hợp nhất nên có những phương pháp người ngoài không thể hiểu được. Được rồi, đừng thắc mắc về ta nữa, đằng xa có một luồng khí tức di dộng rất nhanh đang truyền đến, có lẽ Thiên Tuyệt Tà Thần đến rồi, chúng ta hãy tạm ẩn náu đi.
Dứt lời liền cùng với hai người biến thành ba luồng hào quang mờ nhạt ẩn náu trong những tàng cây rậm rạp.
Chân trời, một áng mây xám tro trôi đến, chớp mắt đã xuất hiện trên ngọn núi nhỏ. Xa xa, ba thân ảnh lấp lánh hào quang huyền hoặc dưới ánh mặt trời.
Đứng trên từng mây, Thiên Tuyệt Tà Thần Chu Hỷ lãnh đạm nhìn xuống dưới chân, ánh mắt sắc như dao, phảng phất như muốn xuyên phá ngọn núi nhỏ bên dưới.
- Các ngươi nói nơi đây phải không?
Ân Hồng Tụ không dám khẳng định:
- Điều này ta cũng không chắc lắm. Nhưng minh chủ của Trừ Ma liên minh Trần Ngọc Loan đã nói như vậy, ta nghĩ chắc không sai đâu. Bây giờ chúng ta nên làm thế nào, xuống dưới tìm kiếm hay không?
Tà Thần Chu Hỷ liếc nàng rồi lạnh lùng nói:
- Nha đầu, ngươi tốt nhất không nên gạt ta, ta cũng không muốn giết ngươi. Bây giờ ngươi xuống dưới đó tìm kiếm cẩn thận, Đồ Thiên lưu lại ở đây, đợi có tin tức ta sẽ cùng hắn xuống dưới.
Khuôn mặt Ân Hồng Tụ lộ ra vẻ không nguyện ý, nhưng Tà Thần Chu Hỷ vẻ mặt lạnh nhạt, nàng tự biết không đi không được, chỉ còn cách nói nhỏ với Đồ Thiên:
- Ta đi dò la một chút, huynh ở lại đây cho đàng hoàng, nhớ là không được lỗ mãng.
Đồ Thiên nhìn vẻ lo âu của nàng, mặt không chút biểu tình nói:
- Cẩn thận, ta đợi muội trở lại.
Ân Hồng Tụ gật đầu, quay người hạ xuống dưới, chốc lát đã ở trên đỉnh núi.
Bay quanh ngọn núi một vòng, Ân Hồng Tụ sau khi tìm hiểu được tình hình cơ bản liền bay xuống cách mặt đất vài thước rồi dừng lại, theo đó ngự khí xoay thân, toàn thân hóa thành quang ảnh màu máu, lần lượt quét qua, thám thính mọi ngõ ngách của đỉnh núi vô danh này.
Thời gian cứ trôi đi theo sự tìm kiếm của nàng. Lúc này, Ân Hồng Tụ vừa tìm kiếm tông tích của Thiên Tàn lão tổ, vừa quan sát tình hình của Thiên Tuyệt Tà Thần. Nàng cảm thấy kinh ngạc trong lòng vì phát hiện cho dù tốc độ của mình nhanh đến mấy, cũng không thể thoát khỏi được linh thức của hắn.
Một lát sau, Ân Hồng Tụ đã tìm kiếm toàn bộ đỉnh núi không tên, nhưng không phát hiện được điều gì, khiến nàng vô cùng kinh hãi. Tìm không thấy Thiên Tàn lão tổ thì không có cách nào thực hiện kế hoạch. Như vậy đương nhiên không thể thoát khỏi sự khống chế của Thiên Tuyệt Tà Thần, lại khó tránh sự đe dọa uy hiếp của Thiên Tàn lão tổ.
Nghĩ đến đây, một cảm giác kinh sợ ập đến với nàng. Lúc này nên làm thế nào cho tốt nhất, làm sao để đối phó với các việc bất ngờ xảy đến.
Đang lúc hoảng loạn, thanh âm của Lục Vân bất ngờ vang bên tai nàng:
- Không cần nóng nảy mà cũng không cần lo sợ. Thiên Tàn lão tổ ở ngay trên đỉnh núi này, cô cứ theo sự chỉ dẫn của ta tự nhiên sẽ tìm được. Nhưng phải nhớ một điều, không được biểu lộ ra ngoài, cứ bình tĩnh, tự nhiên.
Ân Hồng Tụ lòng vui hẳn lên, khuôn mặt tỏ rõ vô cùng bình tĩnh, bắt đầu tìm kiếm chi tiết lần nữa.
Nửa ngày sau, Ân Hồng Tụ theo hướng dẫn của Lục Vân đến trên đỉnh núi, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một gò đất mọc đầy cỏ hoang, không ít dây leo đan lại thành lưới bao phủ bên trên. Vì vậy, nếu không có chỉ điểm của Lục Vân thì thật khó mà nghĩ ra. Cố gắng bình tĩnh lại một chút, Ân Hồng Tụ đầu tiên vận kết giới bảo vệ cơ thể, sau đó hết sức cẩn thận từng bước từng bước tiến vào, cuối cùng phát hiện ra một vết nứt, chính là miệng hang ẩn dưới dây leo.
Ngẩng đầu lên, Ân Hồng Tụ ra vẻ trầm tư suy nghĩ, thực tế là ngầm ra hiệu cho Thiên Tuyệt Tà Thần. Đợi đến khi Thiên Tuyệt Tà Thần hồi đáp, Ân Hồng Tụ quanh thân hào quang lóe lên, toàn cơ thể biến thành một quang cầu bay vòng quanh gò đất một vòng rồi tiến thẳng vào trong động.
Bám theo vách động hạ dần xuống, Ân Hồng Tụ phát hiện ra động này rất sâu, hoàn toàn không đơn giản như trong tưởng tượng. Vài lần rẽ qua rẽ lại, Ân Hồng Tụ đến một động phủ địa thế rộng rãi, toàn thân khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Ở tận cuối sơn động, một bóng người toàn thân mây mù bao phủ đang đứng giữa không trung, cặp mắt sắc nhọn lạnh lùng nhìn thiếu nữ phía trước, trầm giọng nói:
- Là ngươi à? Thực sự làm ta rất bất ngờ, ngươi lại có thể tìm được đến nơi ta chỉ tạm thời nghỉ ngơi này, thực sự là không đơn giản chút nào. Thế nào, sao hình dạng như thế? Đồ Thiên tại sao không cùng đến?
Sắc mặt Ân Hồng Tụ lộ ra vẻ kinh ngạc, hoang mang, cung kính đáp:
- Hồi bẩm lão tổ, việc mà người dặn dò chúng tôi, đương nhiên chúng tôi không dám lơ là chậm trễ. Để sớm tìm được vật đó, chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi. Nào ngờ, chúng tôi phát hiện ngoài lão tổ ra còn có người khác cũng đang muốn tìm. Để biết rõ tình hình cụ thể, tiểu bối và Đồ Thiên quyết định tiếp cận kẻ đó, để tìm xem hắn biết được nhiều ít. Nào ngờ, kẻ đó vô cùng lợi hại, tiểu bối và Đồ Thiên nhất thời không cảnh giác liền bị hắn đánh trọng thương, rơi vào tay của hắn.
Thiên Tàn lão tổ hừ lạnh một tiếng, hỏi tiếp:
- Sau đó thế nào, nói nhanh đi.
Ân Hồng Tụ lén lút liếc nhìn lão, sắc mặt lộ ra vẻ bất an nói:
- Sau đó hắn tự nhiên truy hỏi ý đồ của chúng tôi, đương nhiên chúng tôi là không nói rồi. Nhưng người này quá tàn nhẫn, thủ đoạn lại độc ác làm người run sợ. Chúng tôi vốn muốn liều mạng phản kháng, có chết cũng được. Nhưng sau đó tiểu bối đột nhiên nghĩ ra, tiểu bối và Đồ Thiên không phải là đối thủ của hắn, nhưng lão tổ người tu vi kinh thiên, tự nhiên không cần phải sợ hắn. Vì vậy, tiểu bối liền nghĩ ra một kế, ra vẻ thành thật trước mặt hắn, mục đích là dẫn hắn đến tìm lão tổ trước. Đến lúc đó, đích thân người ra tay, tự nhiên có thể tìm ra trong lòng hắn đối với vật đó biết biết được ít nhiều gì không.
Thiên Tàn lão tổ cười âm lạnh nói:
- Sợ không phải như vậy? Với sự thông minh của ngươi, nhử hắn đến đây ắt là muốn mượn tay hắn đối phó với ta, để cho bọn ta lưỡng bại câu thương (hai bên cùng trọng thương), ngươi và Đồ Thiên hưởng lợi, ta nói thế không sai chứ ?
Ân Hồng Tụ biến sắc, kinh sợ, hoang mang nói:
- Lão tổ, oan uổng quá , thủ đoạn của người chúng tôi đã biết rất rõ, làm sao dám có suy nghĩ như vậy. Thêm nữa, cho dù chúng tôi có gặp may đi chăng nữa thì với bản lĩnh của lão tổ, chúng tôi có chạy đằng trời cũng không thoát.