Đồng thời, Phong Lôi bảo phiến lúc này chuyển động xoay chuyển liên tục như núi như biển nối tiếp nhau không ngừng, ẩn ước trong đó hàm chứa uy lực lôi phong, làm xuất hiện một đám hắc vân che khắp cả bầu trời, thiểm điện chói mắt phân bố ở nhiều tầng không gian. Thiểm điện càng lúc tập trung càng dày, một toà núi to lớn vô cùng đột nhiên xuất hiện trên không, hướng về phía Trần Ngọc Loan ép xuống.
Nhìn thấy cảnh ấy, mọi người xung quanh sắc mặt đại biến, phần vì Tà Tâm Thư Sinh mạnh đến mức đáng sợ, phần vì lo lắng cho Trần Ngọc Loan, không biết nàng có khả năng đối phó hay không.
Giữa không trung, Trần Ngọc Loan tập trung nhìn một lượt, khắp thân thể tỏa ra khí thần thánh uy nghiêm, mở miệng quát lên lạnh lẽo:
- Ta cũng tiếp ngươi một chiêu, xem ngươi làm thế nào mà chọi được với ta.
Hai tay xoay vòng giao nhau tại đỉnh đầu, toàn thân Trần Ngọc Loan tử hoa bạo trướng, một luồng khí rộng lớn tràn ngập cả sơn cốc, khiến mọi người không thể tự chủ, đều nảy sinh một cảm giác mênh mông khôn lường.
Tiếp đó, Trần Ngọc Loan toàn lực phát động, từ thắt lưng nàng, một chiếc chuông nhỏ tự động bay lên quay xung quanh nàng ba vòng, cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu nàng ta, hướng lên bầu trời phát ra một cỗ âm thanh chấn thiên liệt địa, nhanh chóng làm cho toà núi to lớn ấy rung lên vỡ tan tành.
Ngay lúc này, một luồng sáng tím hiện ra xuyên thẳng ngang trời, lực lượng chí cường của Thiên Hậu linh bức thấu các tầng mây, hình thành một cột sáng hiếm thấy thấy rạch nát trời xanh. Cột sáng duy trì một lúc rồi biến mất, cùng lúc Tà Tâm Thư Sinh bị lực lượng đáng sợ kia đánh vỡ kinh mạch toàn thân, thét lên thảm thiết rơi xuống.
Giữa không trung, Trần Ngọc Loan tử quang bao quanh, toàn thân y phục bay phất phới tựa như tử hoa tiên tử ngạo nghễ đứng giữa trời đất. Ngay lúc này, một lực lượng thần thánh bao bọc trên bầu trời Phục Long cốc, khắp nơi từng cụm mây bảy màu rực rỡ trôi bồng bềnh, thực là một cảnh tượng cực kì hiếm thấy. Tay Trần Ngọc Loan khẽ vẫy, ngọc lệnh kỳ của Trừ Ma liên minh bay vọt lên, nhất cử đánh tan thân thể Tà Tâm Thư Sinh, đồng thời phát ra một đạo kì quang bao bọc nguyên thần yếu ớt của hắn ta tại trung tâm.
Nhìn mọi người phía dưới, Trần Ngọc Loan trang nghiêm nói:
- Hôm nay Trừ Ma liên minh khai sơn lập phái, lấy Tà Tâm Thư Sinh tế cờ. Từ nay về sau, lệnh kỳ ở đâu yêu ma thoái lui, lệnh kỳ đến đâu tà ma đều diệt!
Nói xong, nàng đánh tan nguyên thần của Tà Tâm Thư Sinh rồi vũ động Trừ Ma đại kỳ, hướng về thiên hạ lộ ra vẻ uy nghiêm vô thượng, xung quanh tiếng hoan hô vang lên ầm ĩ, trước nay chưa từng có.
Từ thời khắc này, ba chữ Trần Ngọc Loan vang khắp thiên hạ, nàng ta dẫn đầu Trừ Ma liên minh chính thức tiến nhập tu chân giới, với vị thế của nàng, Nhân gian sẽ bước vào tình cảnh thế nào đây? Quan hệ giữa Trừ Ma liên minh cùng Chánh Đạo liên minh, quan hệ giữa Trần Ngọc Loan và Diệp Tâm Nghi, cuối cùng sẽ ra sao, ngay tại thời khắc này, không ai có thể khẳng định.
Trong Phục Long cốc, Trần Ngọc Loan cùng Tà Tâm Thư Sinh quyết chiến, không khí được đẩy lên đến cao trào, sau khi trận chiến qua đi, Trần Ngọc Loan thu hồi lệnh kỳ, tuyên bố nghi thức khai phái kết thúc, mời gọi tất cả những người tham dự buổi lễ tiến vào tổng đường Trừ Ma chuẩn bị nhập tiệc.
Thấy mọi người bước vào cửa lớn tổng đàn không hề rối loạn, Trần Ngọc Loan cười nói:
- Tính ra đã không phụ kì vọng, thuận lợi hoàn thành xong đại điển khai phái hôm nay.
Quy Vô đạo trưởng cười đáp:
- Không ít thuận lợi bất ngờ, việc làm chúng ta cao hứng là đại điển lần này thập phần thành công, ta tin tưởng hôm nay buổi lễ của Tam Phái liên minh trên núi Hoa Sơn cũng không được tốt đẹp như chúng ta.
Văn Bất Danh vỗ vai Trần Ngọc Loan khích lệ:
- Nha đầu hãy cố gắng, chúng ta tin tưởng sẽ có một ngày ngươi có thể vượt xa lục viện tam phái, cùng Dao Trì Thánh Nữ Diệp Tâm Nghi phân tranh cao thấp. Đợi đến lúc đó, chúng ta phải để cho thiên hạ biết, bọn họ dù có Cửu Thiên Hư Vô giới cùng Vân Chi pháp giới phía sau chống lưng, chúng ta một mình cũng có thể vượt xa bọn họ. Hãy nỗ lực, chúng ta đồng lòng phấn đấu đến cùng!
Nhìn thấy mọi người bên cạnh trong mắt đều lộ ra vẻ khích lệ, Trần Ngọc Loan trịnh trọng nói:
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực, nhất định phải vượt xa bọn họ, trở thành một đội quân trừ ma chân chính! Có mọi người ủng hộ, khích lệ, tôi có thể vượt qua tất cả.
Cảm nhận được quyết tâm của nàng, mọi người đều khẽ cười gật đầu, Phật Đạo Thánh Tiên tán dương:
- Chỉ cần quyết tâm sẽ thành công, ta tin tưởng ngươi có thể chủ trì đại cuộc, cứ yên tâm làm việc, dù có chông gai, ta cũng sẽ giúp ngươi vượt qua.
Ở một bên, Tư Đồ Thần Phong nhẹ giọng nói:
- Còn có ta nữa, bởi vì chúng ta là bằng hữu.
Một câu rất ngắn gọn bình thường, nhưng Trần Ngọc Loan lại cảm thụ được ý tứ ẩn tàng trong đó, nhịn không được khẽ nhìn hắn ta mỉm cười, ngọt ngào cất tiếng:
- Đa tạ, ta hiểu rồi, cũng sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong tim.
Bốn mắt nhìn nhau, ngừng lại trong giây lát, Tư Đồ Thần Phong mới dời mắt sang nơi khác.
Bên cạnh, Văn Bất Danh đã nhìn ra chút manh mối, bất giác cười với Quy Vô đạo trưởng rồi nói:
- Tốt rồi, chúng ta đi dùng cơm thôi, chắc giờ này không còn ai đến nữa đâu.
Lời vừa dứt, giữa không trung đột nhiên truyền lại một câu:
- Ai nói không có người đến, ta chẳng phải là người sao? Ấy, lão quái vật cũng ở đây, thật không thể ngờ.
Mọi người kinh ngạc, đồng loạt ngẩng đầu quan sát, chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một lão đạo cao gầy, sau lưng dắt một đoạn kiếm không có bao kiếm, tay cầm một cây phất trần, đôi mắt nhỏ trên khuôn mặt đang kinh ngạc nhìn Phật Đạo Thánh Tiên, biểu tình có mấy phần ngạc nhiên.
Phật Đạo Thánh Tiên cười nói:
- Ta tưởng ai, hoá ra là lão quỷ nghèo vai vác kiếm gãy, sao ngươi không đến chỗ khác mà lại chạy đến đây vậy?
Lão đạo nghe nói hừ một tiếng:
- Ngươi cũng đâu giàu có gì, lại không phải là thứ bần cùng à? Ta chỉ đi ngang qua, vừa rồi thấy nơi này vọt lên một cột sáng tím, do vậy ghé qua nhìn thử xem, còn ngươi, không phải đến đây lừa gạt ăn cơm chứ?
Phật Đạo Thánh Tiên cười mắng lại:
- Quên ngươi đi, ngươi nghĩ ta giống ngươi, chỉ biết tham ăn sao. Ta tuy không giàu, nhưng chí ít ta hiện tại cũng là thủ tịch trưởng lão của Trừ Ma liên minh này, thân phận rõ ràng không phải người thường có thể so bì, đâu giống như ngươi vất vưởng bữa đói bữa no. Ta là đạo tiên, tự nhiên so với đạo tà của ngươi tất cao minh hơn, nếu không sớm đã bị đánh chết rồi.
Nguyên lai lão đạo ấy trước đây Lục Vân cùng Bách Linh đã từng gặp qua, chính là Đạo Tà Tàn Kiếm.
Sắc mặt biến đổi, Đạo Tà Tàn Kiếm giận dữ la lên:
- Lão quái vật ngươi chớ đắc ý, bất quá chỉ là một chức trưởng lão của Trừ Ma liên minh mà thôi, có gì mà khoe khoang. Lão đạo ta nếu gia nhập quyết không kém ngươi, còn có thể sai khiến được ngươi, ngươi tin không?
Phật Đạo Thánh Tiên dò xét lão với vẻ cổ quái, đoạn lắc đầu:
- Theo như tính cách của ngươi mà muốn gia nhập, ta thấy, người khác khi cầu ngươi giúp cũng là một vấn đề. Cần phải xem lại, ngươi tính nóng như lửa ai mà chịu được, chẳng được bao lâu là đã bị ngươi đuổi chạy rồi.
Gầm lên một tiếng, Đạo Tà Tàn Kiếm giận dữ quát:
- Câm miệng, ngươi làm được thì ta cũng làm được, chẳng lẽ ta lại thua ngươi? Hiện tại ta quyết định phải cùng so đọ với ngươi, lập tức gia nhập Trừ Ma liên minh, để xem ta và ngươi ai hơn ai?
Nghe vậy, Quy Vô đạo trưởng khẽ đẩy Trần Ngọc Loan, ý muốn nàng mau ra mặt, đây là cơ hội hiếm có.
Buông tiếng cười nhẹ, Trần Ngọc Loan bước vào giữa hai người, cất giọng ôn nhu:
- Đạo Tà tiền bối không nên tức giận, người có thể gia nhập liên minh chúng tôi, ấy là vinh hạnh của liên minh. Tôi đại diện tất cả đệ tử nhiệt liệt hoan nghênh người. Sau này người cũng là trưởng lão của liên minh, ngang hàng vị tiền bối Đạo Tiên, mọi người cùng nhau nỗ lực cống hiến cho hoà bình Nhân gian.
Đạo Tà Tàn Kiếm nghe xong, đắc ý nhìn Phật Đạo Thánh Tiên:
- Thế nào, lão quái vật, ta với ngươi ngồi ngang nhau, kẻ nào tài giỏi phải tùy vào biểu hiện sau này mà quyết định.
Phật Đạo Thánh Tiên hừ giọng:
- Sau khi gia nhập liên minh không được cãi lời minh chủ, thứ trưởng lão như ngươi có tuân theo được không?
Đạo Tà Tàn Kiếm nghe thế trừng mắt nhìn lão ta rồi quay nhìn Trần Ngọc Loan nói:
- Tàn Kiếm lập thệ với minh chủ, lão đạo ta nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, về sau nhất định toàn lực hiệp trợ minh chủ đối kháng yêu ma, quyết không để mọi người xem thường.
Nghe vậy, tất cả cao thủ của Trừ Ma liên minh đều vỗ tay thật lớn hoan nghênh. Ngay lúc đó, giữa không trung đột nhiên phát ra âm thanh:
- Thật là thứ khờ khạo, bị người lừa gạt mà mặt đầy cảm kích, không trách ngươi sống mấy trăm năm vẫn chỉ là hạng kém cỏi.
Mọi người nghe tiếng vội truy tìm tung tích, đáng tiếc không ai phát hiện gì. Đạo Tà Tàn Kiếm liền hét lên:
- Kẻ nào thậm thà thậm thụt, có dám thì ra đây nói chuyện, để xem ngươi thông minh thế nào?
Không có hồi đáp, từ giữa không trung lại truyền đến một giọng nói khác:
- Đã lâu không gặp, chẳng ngờ hôm nay lại hội ngộ nơi này, thật là tốt. Bắc huynh nếu không ngại, xin mời xuống dưới bồi tiếp ta cho vui, mọi người uống vài chén rượu kết tình thân hữu lâu bền.
Lời vừa nói ra, Trần Ngọc Loan, Văn Bất Danh, Quy Vô đạo trưởng, Tư Đồ Thần Phong sắc mặt vui mừng, cùng hô lên:
- Là Lục Vân, cuối cùng hắn cũng đến đây.
Ngay lúc này, giữa không trung hai thân ảnh dần hiện rõ, chính là Lục Vân cùng truyền nhân của Bất Dạ thành thần bí - Bắc Phong.
Hai người đều mỉm cười, Bắc Phong lên tiếng:
- Thì ra ngươi là Lục Vân, chẳng trách một thân sở học bác tạp vô bì.
Trong lúc nói chuyện nhẹ nhàng chuyển thân, cùng với Lục Vân đồng thời đáp xuống mặt đất.
Đạo Tà Tàn Kiếm trừng mắt nhìn Bắc Phong, bực tức nói:
- Vừa rồi ngươi mắng ta ngu ngốc, ta có chỗ nào ngu ngốc, ngươi hôm nay phải nói rõ ràng cho ta, nếu không đừng hòng ta tha cho ngươi.
Bắc Phong thản nhiên cười không đáp, Lục Vân xen vào giữa hai người điềm đạm nói:
- Không nên tức giận, Bắc huynh chỉ là nói đùa. Ta giới thiệu với mọi người một chút, đây là Bắc Phong - người một mình đánh bại sự liên thủ của năm vị cao thủ Lục Viện liên minh, sau này rảnh rỗi sẽ nói nhiều hơn.
Mọi người nghe nói đều chấn động, kinh hãi nhìn Bắc Phong, Đạo Tà dường như cũng hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lục Vân, không cam tâm hừ lên một tiếng, lùi sang bên cạnh. Trần Ngọc Loan sắc mặt sùng bái nhìn Bắc Phong, nhẹ giọng:
- Huynh quả lợi hại, sự việc của huynh chúng tôi đều nghe nói đến rồi, rất rất kính phục. Tôi là Trần Ngọc Loan - minh chủ của Trừ Ma liên minh, sau này xin được chỉ giáo nhiều.
Nhìn nàng ta, Bắc Phong đột nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Vận khí của cô không tồi, tuổi còn nhỏ mà đã ngồi ở vị trí minh chủ, tiền đồ thật không thể lường.
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Đa tạ huynh đã quá khen, kì thật đây đều nhờ Lục đại ca giúp cho, chức vị minh chủ này cũng do huynh ấy đề nghị, nếu không một tiểu nha đầu như tôi làm sao được như hôm nay!
Bắc Phong à lên một tiếng, mục quang dời đến trên thân Lục Vân.
Lục Vân cười nói:
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL- Không cần phải nhìn ta như vậy, ta chỉ là vì nhân gian chính đạo tìm ra một người thích hợp để lãnh đạo mà thôi. Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi dùng cơm thôi, kẻo thức ăn nguội lạnh thì không ổn đâu.