Trần Ngọc Loan nhìn Quy Vô đạo trưởng và Văn Bất Danh cười nhẹ, nháy mắt nói:
- Thấy tôi làm minh chủ thế nào, có phải vừa lên ngôi đã làm được một chuyện lớn không?
Văn Bất Danh giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng, tuy nhiên Quy Vô đạo trưởng có vẻ không đồng tình:
- Không nên kiêu ngạo như vậy! Thời gian còn sớm, chúng ta hãy tiếp tục tiến hành theo kế hoạch.
Trần Ngọc Loan duyên dáng cười rồi ngay lập tức nghiêm mặt đi đến trước đài, hướng về mọi người, lớn giọng:
- Hiện tại Trừ Ma liên minh đã chính thức thành lập, ngoại trừ minh chủ là tôi, còn có tả hữu hộ pháp Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng hiệp trợ trong công việc. Do mới thành lập sẽ có rất nhiều việc khó khăn, cần một vị tiền bối làm thủ vị trưởng lão. Ngoài ra tôi tính phân liên minh ra làm tứ môn, tam đường, môn chủ và đường chủ sẽ do trưởng lão và nhị vị hộ pháp giao nhiệm vụ để cùng tôi giải quyết sự vụ trong minh. Mọi người có mặt tại đây, tôi vô cùng hoan nghênh các vị gia nhập, không nhất thiết phải có bản lĩnh, chỉ cần có quyết tâm và nghị lực thì cánh cửa Trừ Ma liên minh luôn mở rộng chào đón các vị.
Chúng nhân dưới đài đồng loạt reo lên, hơn chín hàng người đều muốn tham gia. Cuối cùng dưới sự chỉ đạo của Nhất Diệp Thư, mọi người bắt đầu đăng ký gia nhập, công việc được tiến hành rất có trật tự không hề rối loạn.
Vào lúc này, Phật Thánh Đạo Tiên chợt khai khẩu:
- Nha đầu, lại có người đến đó, ngươi mau ra chào hỏi một tiếng đi.
Trần Ngọc Loan ngớ ra, vừa định mở miệng hỏi thì cảm thấy một cỗ khí tức cường đại từ xa truyền lại, trên không trung xuất hiện một nhân ảnh.
Trần Ngọc Loan nhìn người vừa đột nhiên hiện thân, vui vẻ nói:
- Ra là huynh, huynh cũng tới sao, mau xuống đây ngồi đi!
Nguyên lai người mới đến là một thiếu niên lưng mang năm thanh trường kiếm, đích thị Tư Đồ Thần Phong.
Ánh mắt thiếu niên nghi hoặc nhìn Trần Ngọc Loan hỏi:
- Cô chính là minh chủ của Trừ Ma liên minh?
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Phải, ta hiện chính là minh chủ của liên minh, nhưng cái chức ấy chẳng qua do người khác nhường đó thôi. Huynh đã đến thì ta rất hoan nghênh, mau lại ngồi đi.
Tư Đồ Thần Phong quét mắt nhìn lên đài, lắc đầu:
- Ở đây đều là người trong liên minh, ta người ngoài không tiện ngồi, cứ để ta đứng hay hơn.
Trần Ngọc Loan quay nhìn chúng nhân, lập tức cười nói:
- Không vấn đề gì, nếu huynh không ngại thì ta mời huynh tham gia liên minh, coi huynh như khách quý, như một hảo bằng hữu. Huynh thích thì cứ vào liên minh, có việc thì tự do rời đi, không có bất kỳ một sự câu thúc nào.
Tư Đồ Thần Phong sắc mặt hơi thay đổi, nhưng có vẻ còn do dự về lời đề nghị của Ngọc Loan. Phật Thánh Đạo Tiên thấy thế cười rằng:
- Ngàn đời nhân duyên chỉ bởi một phút quyết định, nếu không trân trọng, sau này có hối cũng chẳng kịp.
Tư Đồ Thần Phong nghe vậy thân thể chấn động, chăm chú nhìn Phật Thánh Đạo Tiên, hồi lâu mới lên tiếng:
- Cũng được, chung quy chúng ta vốn đã là bằng hữu, phải không?!
Nói xong nhẹ nhàng hạ thân ngồi xuống bên cạnh lão ta.
Phía đằng xa, Văn Bất Danh nhỏ giọng nói với Quy Vô đạo trưởng:
- Xem ra hôm nay thu hoạch thật không nhỏ, một lúc lại được hai vị cao thủ tuyệt đỉnh đầu quân. Thiết nghĩ muốn vượt qua Lục Viện liên minh cũng chẳng phải không có khả năng.
Quy Vô đạo trưởng nhìn xa xăm, trầm giọng đáp:
- Hiện vẫn còn quá sớm để có thể nói điều gì, biết đâu nha đầu đó về sau còn có hành động khiến người ta còn kinh hãi hơn nữa không chừng.
Bất Danh thất kinh, chỉ gật đầu không nói.
Lúc này, Trần Ngọc Loan đang đứng trước đài nhìn các nhân sĩ nhiệt tình gia nhập, tâm lý thập phần cao hứng. Đột nhiên một cảm giác mơ hồ như kêu gọi truyền lại, nàng vô cùng sửng sốt nhưng lại không nhận biết được cụ thể cảm giác đó là gì.
Nàng còn đang còn mãi suy nghĩ, bỗng một chuỗi cười tà dị truyền tới, cả sơn cốc ngay lập tức chìm trong bầu không khí quỷ quái.
Trần Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn bóng người đang ẩn nấp nơi đám mây trắng phía xa, nghiêm giọng:
- Tà Tâm Thư Sinh, là ngươi? Ngươi đến đây có chuyện gì? Hừ! Hôm nay là ngày thành lập Trừ Ma Liên Minh của chúng ta, ở đây không hoan nghênh ngươi. Nếu không cút mau thì đừng trách ta dùng ngươi để tế cờ.
Tà Tâm Thư Sinh cười gằn một tiếng:
- Giỏi cho nha đầu ngông cuồng, nhưng ta lại thích loại cứng đầu như ngươi. Còn nhớ ngày trước tại Động Đình Nhạc Dương lâu, ta đã thấy ngươi vừa mắt, tiếc là tên Văn Bất Danh chết tiệt không biết tốt xấu xen vào. Do đó hôm nay ta muốn đến xem nhiệt náo nhân ngày khai phái của các ngươi, chỉ là thật không tưởng được rằng người được chọn làm minh chủ lại là nha đầu. Đây quả là sự kiện thập phần lý thú.
Lúc này, hai người Văn Bất Danh cùng Quy Vô đạo trưởng đi đến đứng cạnh Trần Ngọc Loan, ba ánh mắt phẫn nộ chiếu vào Tà Tâm Thư Sinh. Văn Bất Danh quát lên:
- Tà Tâm Thư Sinh, ta cảnh cáo ngươi. Chúng ta không muốn gây đổ máu vào hôm nay, ngươi biết điều thì hãy rút lui, còn không chớ trách.
Tà Tâm Thư Sinh nghe thế cười lạnh:
- Văn Bất Danh ngươi chỉ được cái to mồm, tưởng thu thập ta dễ dàng như vậy sao. Hừ! Bản lĩnh ngươi bao nhiêu đừng tưởng ta không biết.
Văn Bất Danh tức giận hét lên định phát tác nhưng Trần Ngọc Loan đã ngăn lại, chỉ nghe nàng nói:
- Tà Tâm Thư Sinh ngươi đừng vội ngông cuồng, thu thập ngươi đâu cần Văn Bất Danh phải xuất thủ, hôm nay bổn minh chủ sẽ đích thân xuất mã bắt ngươi tế cờ thị uy, đồng thời bố cáo với thiên hạ, Trừ Ma liên minh được thành lập và không hề úy kỵ bọn tà ma ngoại đạo các ngươi.
Dứt lời toàn thân quang hoa lóe sáng, đã thấy nàng xuất hiện cách Tà Tâm Thư Sinh một trượng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Thoáng chút kinh dị nhìn nàng, Tà Tâm Thư Sinh thốt lên:
- Thật không ngờ mới vài ngày không gặp mà tu vi của nha đầu đã gia tăng không ít, thật sự làm ta ngạc nhiên. Nhưng chỉ như vậy mà đòi thắng ta thì thật là nằm mơ, không tin cứ thử xem.
Lập tức chiết phiến khua lên, một xung lực như thác đổ đầu non đánh tới Trần Ngọc Loan.
Đang cẩn trọng quan sát đối phương, Trần Ngọc Loan thấy đòn tấn công đánh tới liền yêu kiều hét nhỏ, huy động ngọc tiêu trong tay. Một màn tiêu ảnh phát ra trùng điệp, trong lúc nhãn thần đối phương còn đang rối loạn đã tụ thành một đạo kiếm mang lấp lánh công tới. Đối chọi với đòn tấn công như sấm vang chớp giật của Tà Tâm Thư Sinh, kiếm mang của Trần Ngọc Loan đột nhiên như tan ra, hào quang tựa mây phiêu dạt đầy trời tiếp tục kích tới.
Khi kiếm mang sắp chém tới, Tà Tâm Thư Sinh thất kinh hét lên một tiếng, trong khoảnh khắc kịp thời dịch chuyển ra ngoài ba trượng tránh thoát. Dùng nhãn thần vô cùng cổ quái nhìn Trần Ngọc Loan, Tà Tâm Thư Sinh vẫn chưa hết kinh ngạc cất giọng:
- Không ngờ ngươi cũng có đôi chút bản lĩnh, ta đã đánh giá ngươi quá thấp rồi. Từ giờ ta sẽ không thương hương tiếc ngọc nữa, xem chiêu!
Hắn nhanh chóng di động, vô số bóng nhân ảnh ngang dọc đan xen nhau trùng trùng điệp điệp. Giữa không trung hình thành nên tấm lưới như thiên la địa võng rồi từ từ thu nhỏ lại, kình lực cường đại đáng sợ như quang đao không ngừng ăn mòn hộ thân chân khí của Trần Ngọc Loan.
Cảm thấy đòn tấn công mãnh liệt của Tà Tâm Thư Sinh, Trần Ngọc Loan khẽ quát lên, thi triển Bích Ba Yên Hà pháp quyết, quanh người thanh quang cuồn cuộn lưu chuyển. Thân ảnh hóa thành muôn vạn bóng xanh, từng điểm từng điểm thanh quang giao nhau trùng điệp. Trong nháy mắt, trên bầu trời Phục Long cốc đã hình thành một đóa thanh sắc kỳ hoa vô cùng huyền diệu, cùng với nó, Trần Ngọc Loan đứng phiêu dật trong gió như cửu thiên tiên nữ, thanh tao thoát tục. Ngọc tiêu trong tay khua lên phát ra giai điệu chấn động nhân tâm.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnSong phương vô cùng tập trung, công lực được dồn nén đến cực hạn rồi phóng ra. Lực xung kích không ngừng ma sát tạo ra những tiếng động như sấm rền khi vang khi trầm. Cuối cùng một âm thanh chấn thiên kinh địa phát ra, hào quang như mưa tỏa ra đầy trời, bầu trời Phục Long cốc đột nhiên sáng rực lên những màu sắc sặc sỡ. Trong tiếng nổ kinh hồn đó, song phương đều thối lui nhưng vẫn không quên đề phòng quan sát đối thủ, sắc mặt vô cùng cảnh giác.
Đứng giữa không trung hét lên một tiếng, Tà Tâm Thư Sinh thấy qua hai lần giao phong mà vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào, vốn là lão cáo già, hắn tự biết mình đã rơi vào vòng nguy hiểm do quá tự phụ. Hắn đảo mắt nhìn quanh rồi đột ngột lộn nhào liên hoàn đánh ra một trăm bảy mươi sáu quyền. Lực đạo xoáy theo hình trôn ốc tạo thành một cơn lốc đỏ sẫm, trên dưới cùng lúc nhằm Trần Ngọc Loan đánh tới.
Thấy luồng lực đạo tiến đến gần ngày một cường mãnh, Trần Ngọc Loan không hề nao núng. Ngọc tiêu trong tay nàng rung lên, nhanh chóng phát xuất một cỗ kiếm mang với khí thế hủy thiên diệt địa, tạo thành một lưỡi sáng vô cùng kiên cố. Đồng thời thân ảnh nàng cũng phân ra làm chín, với một thế nghịch chuyển bay vọt lên trên. Liền khi đó, ở giữa cơn lốc đỏ của Tà Tâm Thư Sinh xuất hiện một Cửu Cung kiếm trận, chỉ thấy cửu kiếm vô cùng kiên cố dung hợp thành một lực cường mãnh công kích thẳng vào ngực Tà Tâm Thư Sinh.
Đang tấn công giữa chừng, sắc mặt Tà Tâm Thư Sinh bỗng đại biến, cảm nhận được nguy hiểm, hắn hét lên một tiếng, tả thủ đánh ra một chưởng dựa vào phản lực mạnh mẽ tránh ra xa ba thước. Tưởng rằng đã thoát khỏi một kiếm huyền ảo đó, hắn chợt nghe tiếng cười lạnh của Trần Ngọc Loan:
- Chịu chết đi, Tà Tâm Thư Sinh ngươi đừng hòng tránh khỏi một kiếm này của ta!
Nàng vừa dứt lời thì đã nghe Tà Tâm Thư Sinh thảm thiết hét lên một tiếng, thì ra hắn đã bị kiếm đâm xuyên qua tim, thân thể cũng bị chấn bay ra sau.
Trần Ngọc Loan cao ngạo đứng giữa không trung, toàn thân tán phát khí thế cường đại đắc ý nhìn mọi người, xung quanh những tiếng hoan hô không ngừng vang lên khiến nàng vô cùng hoan hỉ.
Nguyên lai, mọi người ban đầu ai cũng lo lắng cho nàng khi giao thủ với một cao thủ tà đạo như Tà Tâm Thư Sinh, nhưng nàng đã khiến cho đệ tử của Trừ Ma liên minh phải kinh ngạc, càng khiến cho hầu hết mọi người có mặt cũng phải chấn động. Hiện tại nàng đã chứng minh được thực lực của mình hoàn toàn xứng đáng là một vị minh chủ.
Qua trận chiến này, có thể nói Trần Ngọc Loan đã chính thức tiến nhập vào trường đại chiến khốc liệt nhất của tu chân giới. Trận chiến này cũng giúp nàng dương danh thiên hạ.
Trên đài, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng vì đã biết thực lực của nàng nên chỉ hờ hững cười. Kỳ dư những người khác như bọn Ngũ Hành chân nhân, Nhất Diệp Thư đều vì biểu hiện của nàng mà sắc mặt đại biến, vô cùng kinh hãi, đồng thời cũng hiểu được lý do Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng nhường nàng làm minh chủ. Tư Đồ Thần Phong cùng Phật Thánh Đạo Tiên hai người quan chiến nãy giờ cũng chỉ mỉm cười thờ ơ như đã biết trước kết quả, không một chút kinh ngạc.
Tà Tâm Thư Sinh sắc mặt tái mét rơi từ trên cao xuống, thật sự hắn không tưởng được lại bại trong tay một tiểu nha đầu. Âm thầm đảo mắt quan sát xung quanh, hắn phát hiện từ thân thể Trần Ngọc Loan tán phát một cỗ khí tức vững chắc bao bọc toàn thân, hoàn toàn chẳng thèm để hắn vào mắt.
Nhìn khí thế đó, hắn tự biết khó trốn thoát, ánh mắt chợt lộ ra một tia tàn nhẫn, tả thủ liền lăng không đánh ra một chưởng mượn lực bay lên, đồng thời một giọng nói giận dữ cũng phát ra:
- Xú nha đầu chớ vội đắc ý, có bản lĩnh thì tiếp ta thêm một chiêu, ta mới thừa nhận thực lực của ngươi.
Tà Tâm Thư Sinh liền ném Phong Lôi bảo phiến tới trước, song thủ bắt quyết trước ngực tạo thành Âm Dương Bát Quái thức, toàn lực điều khiển Phong Lôi phiến. Bảo phiến dưới sự thôi động của chủ nhân liền xoay xung quanh, bao bọc Trần Ngọc Loan vào giữa màn phiến ảnh. Bản thân Tà Tâm Thư Sinh thân thể quang hoa ngùn ngụt dâng lên, từng đám mây tỏa hào quang đỏ sẫm bay lượn trên đầu được hắn toàn lực kích động, biến hóa liên tục vô cùng linh hoạt. Tình cảnh hiện tại thật vô vàn quỷ dị.