Lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần, thần sắc Văn Bất Danh thập phần tức giận, hắn nói:
- Tin hay không tùy ngươi, chuyện này giả hay thật trong lòng ba người đó tự hiểu rõ. Các người nếu như không tin cứ việc động thủ, đợi đến khi tương lai sau này biết được chân tướng sự việc, ta xem tam phái các ngươi làm thế nào để đối diện với người trong thiên hạ.
Thiên Thương đạo trưởng lộ vẻ khó xử, lão quay đầu nhìn Kim Cương thánh phật và Chiến Tâm tôn giả nhất thời không biết nên đánh hay nên lùi. Chiến Tâm tôn giả nhìn Văn Bất Danh vài lần rồi nhìn sang Lục Vân đang đứng trầm mặc, không kiềm được liền khẽ gật đầu và chuyển ánh mắt về phía Thiên Thương đạo trưởng. Thiên Thương đạo trưởng trông thấy thế, áy náy nhìn sang hoàng y thiếu nữ Diệp Tâm Nghi một cái, rồi quay thân trở về chỗ cũ mặc nhiên không nói gì.
Thần sắc biến đổi, Diệp Tâm Nghi đang nhìn sắc mặt mất đi sự uy nghiêm của Kiếm Vô Trần, việc này đã làm cho lòng tự tôn của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, trên khuôn mặt tỏ ra thập phần tức giận. Bên cạnh Thái Phượng tiên tử khẽ kéo nhẹ nàng, ánh mắt tỏ ý muốn nhắc nhở nàng cần phải bình tĩnh cư xử không nên xung động hành sự. Ngay lúc này với tư cách là Minh chủ của tam phái đồng minh tất nhiên cần phải giữ uy nghiêm của một Minh chủ, không thể hành sự một cách bị động để tránh bị người khác chê cười.
Khẽ nhìn Kiếm Vô Trần, Lục Vân lạnh lùng nói:
- Kiếm Vô Trần, cho đến bây giờ ngươi vẫn không dám đối diện với ta bởi vì ngươi sợ thua có đúng không? Hiên tại ngươi là Lục viện Minh chủ, vì uy nghiêm và thân phận của bản thân ngươi không dám cùng ta động thủ, vì ngươi trong lòng vẫn lo lắng bất an. Ngươi sợ trước mặt tất cả mọi người một lần nữa bại dưới tay ta, nếu mà như thế trong suốt cuộc đời ngươi sẽ không còn mặt mũi đối diện với chúng nhân thiên hạ nữa.
Thần sắc lạnh lẽo, Kiếm Vô Trần không cười, nói:
- Sợ ngươi, ta sợ ngươi, thực sự nực cười. Sở dĩ ta không cùng ngươi động thủ là vì muốn thu thập ngươi mà thật ra không cần ta phải ra tay.
- Thật ư? Không biết trong Lục viện liên minh của ngươi còn có người có thể làm gì được ta sao? Nếu ngươi đã không muốn xuất thủ thì cũng chẳng sao, vậy ta xin cáo từ trước, sau này khi gặp lại chúng ta lại tiếp tục phân định thắng thua.
Nói xong thân ảnh Lục Vân xoay chuyển như muốn ly khai.
Thần sắc biến đổi, Kiếm Vô Trần chắc chắn không bao giờ để cho Lục Vân rời khỏi đây. Sau này khó mà có được cơ hội tốt như thế, nếu như không diệt được chàng về sau lại càng khó đối phó hơn. Nhìn chưởng giáo các viện trong lòng Kiếm Vô Trần cũng minh bạch, nhìn thần sắc những người đã liên tục vài lần xuất thủ vừa rồi ngoài việc tiêu hao chân nguyên của Lục Vân ra thì vô phương làm hại được chàng. Trước mắt cao thủ tam phái lại không tiện xuất thủ, trong những người còn lại cũng không thể do người của Vân Chi pháp giới, như vậy chỉ còn mình hắn là có thể bước ra đấu với Lục Vân mà thôi.
Thân ảnh lay động, Kiếm Vô Trần cản đường đi của Lục Vân lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn chạy, điều đó đúng là vọng tưởng. Hôm nay nếu như ngươi thành thật khai báo ra lai lịch của mình có thể ta sẽ để ngươi sống, bằng không thì ngươi nghĩ có thể chết một cách thoải mái thì cũng thật là khó đấy.
Lạnh lùng nhìn Kiếm Vô Trần trong mắt Lục Vân hiện ra thần sắc lãnh liệt, ngữ khí có phần u ám nói:
- Vậy sao, ngươi chắc chắn cho rằng có thể giữ ta lại và ép ta vào tử địa sao? Trận chiến ngày đó chúng ta tranh nhau ngôi Lục viện đệ nhất, còn trận chiến hôm nay có vẻ là trận chiến sinh tử giữa chúng ta. Hiện tại ngươi đã muốn xuất thủ thì chúng ta hãy giải quyết mọi ân oán giữa chúng ta thôi. Kiếp này bọn ta đã được định rằng sẽ gặp nhau và định sẵn là không cùng tồn tại, chỉ là không biết cuối cùng ai là người có thể cười với trời cao mà thôi?
Cười một cách ngạo mạn, Kiếm Vô Trần nói đầy tự tin:
- Kết quả này mọi người tại đây đều rõ ràng hơn ngươi, tất cả mọi việc giữa chúng ta ngày hôm nay sẽ kết thúc, ngươi đã không còn có ngày mai để có thể mỉm cười cùng trời xanh. Kiếp này ngươi rốt cục vẫn bại dưới tay ta, Lục Vân ngươi hãy cam chịu số phận đi, ngươi không thể đấu lại ta. Hiện tại hãy để ta kết thúc tất cả chuyện này khiến ngươi vĩnh viễn tồn tại trong hồi ức mà thôi.
Tay phải hắn duỗi ra, Thiên Linh thần kiếm xoay chuyển một vòng, một cỗ kiếm khí mạnh mẽ dữ dội loáng qua làm chấn động cả mặt đất, tứ phía bụi đất bốc cao bao phủ một cổ bá khí dày đặc.
Trong mắt Lục Vân lộ ra một nét cười kỳ dị, mọi sự chung quy đã đến lúc phải kết thúc. Sau khi tiêu diệt Kiếm Vô Trần liệu vận mệnh của chàng liệu có giống hắn, rồi sau đó chàng sẽ bị hủy diệt? Có lẽ vậy, chỉ là điều đó đã không còn quan trọng nữa, bất luận thế nào ít nhất bản thân chàng sẽ không thất bại, sẽ không cúi đầu trước trời xanh như thế cũng là đủ lắm rồi.
Còn những việc tương lai là đúng là sai, là thiện là ác hãy để hậu nhân đánh giá. Chỉ không biết là khi tất cả việc này bị thời gian cuốn trôi, việc đã qua rồi cũng hóa hư vô, liệu có còn người nhớ đến lúc trước có một thiếu niên vẫn mãi chống đối trời cao tên Lục Vân hay không?
Thu lại tạp niệm, Lục Vân thần sắc lạnh nhạt nhìn vào khí thế đang tụ lại chực phát ra của Kiếm Vô Trần. Như ý tâm hồn kiếm trong tay cầm ngang trước ngực nói một cách thách thức:
- Lại đây, để xem xem kết cục lần này là ai thắng ai bại?
Xung quang tất cả mọi người đều nhìn vào hai người giữa trường, họ muốn biết trường ân oán đầy vướng mắc trước mắt rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào. Cuộc chiến này từ đầu đến cuối nói thẳng ra đều do một tay Kiếm Vô Trần gây nên, chẳng qua là vì muốn thừa cơ tiêu diệt Lục Vân để lấy lại tất cả những gì mà hắn đã mất trước đây. Trong lòng những người tại trường đều hiểu rõ, chỉ là do Kiếm Vô Trần có Vân Chi pháp giới đứng đằng sau nên Dịch viên hoàn toàn không có cách nào hỗ trợ, ngoài vẻ ngoài đầy phẫn nộ và không cam tâm của mọi người trong Dịch viên thì họ không thể làm gì hơn được để giúp chàng.
Hiện tại thời khắc quan trọng nhất đã đến, thật sự giữa hai người sinh tử thế nào thì chỉ dựa vào tu vi và vận khí của mỗi người. Tất cả người Dịch viên trong lòng đều cầu mong Lục Vân giành thắng lợi, nhưng trong lòng họ cũng minh bạch, có một số sự việc không phải cầu nguyện là có tác dụng. Sự thật đã
ngay trước mắt, có Vân Chi pháp giới hỗ trợ thì Lục Vân có khả năng thắng ư?
Cười lạnh một tiếng, Kiếm Vô Trần ngữ khí cuồng ngạo nói:
- Lần này ngươi đã không còn vận may như lúc trước đâu, giờ ngươi hãy nhìn cho rõ ta làm thế nào mà đả bại ngươi.
Vừa nói thân ảnh Kiếm Vô Trần nháy mắt đã kéo dài ra và chuyển động với tốc độ cao lưu lại vô số tàn ảnh, đan xen xung quanh Lục Vân tạo thành một tấm lưới dày đặc và co lại một cách nhanh chóng. Ngũ sắc kiếm mang phân bố đầy trời, lưu chuyển tầng tầng lớp lớp mang theo tiếng gào thét chói tai tạo thành một đạo quang võng đáng sợ bao phủ Lục Vân. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Bình tĩnh đứng nhìn đòn công kích của Kiếm Vô Trần, Ý niệm thần ba của Lục Vân trong nháy mắt đã phân tích một chiêu bá đạo và lăng lệ ấy khiến lòng chàng thập phần cảnh giác. Đối với việc tu vi của Kiếm Vô Trần đại tăng, Lục Vân vẫn không hiểu vì lý do gì nhưng chàng cũng thấp thoáng nhận ra trên thân Kiếm Vô Trần có một cổ khí tức tà dị. Cho nên Lục Vân cũng tỏ ra đặc biệt cẩn thận, chàng muốn trước tiên thăm dò hư thực của Kiếm Vô Trần sau đó mới phản kích lại thì cơ hội thành công sẽ lớn hơn.
Ngân quang lóe sáng, Lục Vân vô thanh vô tức xuất hiện ở ngoài ba trượng tránh một kích của Kiếm Vô Trần. Nhìn thần sắc kinh ngạc của hắn, Lục Vân nói một cách kiêu ngạo:
- Cho dù giao thủ lần nữa ngươi vẫn không là đối thủ của ta, ngươi có tin hay không?
Quát một tiếng phẫn nộ, Kiếm Vô Trần lãnh khốc nói:
- Tuy rằng ngươi thân hoài pháp quyết tà ác nhưng lần này ngươi tuyệt đối không thể chiến thắng, bởi vì tuyệt đối ta sẽ không để cho ngươi cơ hội nào nữa. Hiện tại hãy xem chiêu đây, Trảm Thiên Quyết!
Thân ảnh bắn ra, toàn thân Kiếm Vô Thần xoay chuyển lên trên, Thiên Linh Thần Kiếm trong tay xen lẫn ngũ sắc quang hoa chói lọi tại không trung tỏa ra trăm đạo kiếm mang. Chỉ thấy chín đạo thân ảnh phân thành chín hướng, chín đạo kiếm trụ dài trăm trượng lóe lên tử sắc quang hoa cường thịnh chém ra mãnh liệt, rồi hội tụ thành một tử sắc quang cầu phía trên đầu Lục Vân xen lẫn uy lực hủy thiên diệt địa hướng về phía chàng bay đến.
Cùng một chiêu nhưng uy lực nhất định không giống nhau, điều này làm cho trong tâm Lục Vân chấn động cùng cực. Rốt cục Kiếm Vô Trần trong khoảng thời gian nửa tháng ngắn ngủi này đã kinh qua việc gì mà tu vi của hắn lại tăng tiến một cách nhanh chóng như vậy? Không kịp suy nghĩ nhiều về vấn đề này, toàn thân Lục Vân liệt hỏa chân nguyên bạo phát, toàn lực thi triển Nho gia pháp quyết Hạo nhiên thiên cương chí cương chí dương, lập tức trên đỉnh đầu Lục Vân hình thành một phiến tinh vân đỏ thắm phòng ngự một kích của Kiếm Vô Trần. Đồng thời quang hoa của Như ý thần kiếm trong tay đột nhiên tăng gấp ba lần, một cổ khí tức cuồng dã xen lẫn tiếng gầm thét giận dữ của Long Hồn, tựa như tiếng sấm sét kinh thiên vang dội trời cao.
Quang hoa giao nhau, hai cổ khí tức cường đại tất nhiên không cùng lực lượng va chạm vào nhau tức khắc sinh ra một tiếng nổ đáng sợ, xen lẫn khí thế hủy diệt cuồng hoành tứ phía. Trên mặt đất làn khí lưu cường mãnh làm cho bụi đá bốc lên cuồn cuộn long trời, vô số hố đất lớn được tạo ra đã nói lên uy lực của một kích này. Giữa không trung Kiếm Vô Trần và Lục Vân đều thối lui, khí lưu bên ngoài xoáy động, màn sáng hộ thể chớp tắt không ngừng, hiển nhiên một kích lúc nãy đối với cả hai mà nói đều thập phần kinh tâm.
Nhìn sang Lục Vân một cái, Kiếm Vô Trần nhãn thần âm lãnh, thân thể chuyển động xuất hiện trước Lục Vân, Thiên Linh Thần Kiếm nhanh như chớp bắn ra mười ba đạo kiếm mang phân ra tập kích vào những chỗ yếu hại trên thân Lục Vân. Kiếm quyết xuất ra, Kiếm Vô Trần nở một nụ cười tàn khốc, hai tay đan thành một vòng phía trước, hai đạo tử sắc quang hoa biến hóa một cách huyền ảo thành hai con tử sắc phi long hướng về Lục Vân tấn công.
Lạnh lùng nhìn một kích này của Kiếm Vô Trần, khóe miệng Lục Vân lộ ra một nụ cười kỳ dị, chàng nghiêng người dịch chuyển xuyên qua khe hở của đòn công kích của đối phương một cách xảo diệu để giảm thiểu tiêu hao chân nguyên. Khi hai đạo tử sắc phi long xuất hiện tại trước ngực, trong tâm Lục Vân chấn động, không phải là vì cái thế hung mãnh của phi long mà là vì một chiêu kỳ quái này của Kiếm Vô Trần từ đâu mà học được?