Gió nhẹ mơn man, mưa phùn như lông tơ, sương khói nhàn nhạt như mây bao trùm hết cả vùng quê.
Nắm tay Hứa Khiết, Lâm Vân Phong bay trong mưa, đưa mặt đón lấy gió lạnh nhè nhẹ cùng với mấy phần tươi mát.
- Thế nào rồi, cảm giác trong mưa có khác gì với trong nắng không?
Lâm Vân Phong mỉm cười ánh mắt đầy tình ái êm nhu hỏi lại.
Hứa Khiết nép vào lòng gã, miệng ngâm nhè nhẹ:
- Mưa nhỏ như tơ, theo gió bay bay, hệt như lòng muội từng tấc êm ái.
Lâm Vân Phong nghe vậy, nụ cười mất đi, hơi cảm động lên tiếng:
- Đời này có được tình yêu như vậy không còn mong muốn gì thêm.
Hứa Khiết cười cười thản nhiên, tinh nghịch nói:
- Không mong muốn gì khác? Ngay cả Dịch viên cũng không muốn tìm lại chăng?
Lâm Vân Phong sửng người, sau đó bật cười ha hả lên tiếng:
- Huynh chỉ muốn ẩn dụ thôi, mô tả sự quan trọng phi thường của muội trong lòng huynh, hơn nữa không bao giờ quên, muội đừng ép oan cho huynh. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Hứa Khiết nghiêng đầu nháy mắt nói:
- Oan uổng? Có phải vậy chăng?
Lâm Vân Phong kêu la nói:
- Đương nhiên là có rồi, huynh chính là đệ tử kiệt xuất của Dịch viên, lúc nào cũng muốn thấy được bổn môn vinh danh, sao có thể làm loại quên đi nguồn gốc đây?
Hứa Khiết hỏi ngược lại:
- Nói như vậy, huynh có thể vì Dịch viên không quan tâm đến muội chăng?
Lâm Vân Phong sửng sốt, sau đó cười nói:
- Huynh sao lại như vậy được, huynh chính là người chiếu cố được cả hai, đầu nào cũng quản được, chú ý toàn diện các mặt.
Hứa Khiết nghi ngờ hỏi:
- Phải vậy chăng? Muội thấy huynh đang khoác lác thôi.
Lâm Vân Phong cười mắng:
- Dám không tin huynh, muội nói phải trừng phạt thế nào đây?
Hứa Khiết ra vẻ sợ sệt, yêu kiều đáp:
- Vân Phong, muội không dám nghi ngờ, huynh hơn muội rồi.
Nói rồi hình bóng loáng lên, vừa cười đùa yêu kiều vừa bỏ chạy về phía trước.
Lâm Vân Phong thấy vậy, ra vẻ hung ác, quát lớn:
- Dám chạy, xem huynh bắt lấy muội, sau đó ăn tươi nuốt sống con cừu nho nhỏ thế nào.
Trong tiếng cười vui vẻ, Lâm Vân Phong đuổi theo Hứa Khiết biến mất trên không trung vùng hoang dã.
Buổi chiều, mưa phùn ngừng lại. Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đến một vách núi, phía trước là một cốc hẹp dài ngoằng, đến cả trăm trượng.
Nhìn qua thăm dò vách núi rồi, Lâm Vân Phong phát hiện một cảnh tượng kỳ lạ, vài chục tảng đá lớn lơ lửng giữa không trung, giữa bọn chúng sương bụi tràn ngập, dường như đang ẩn chứa vật gì bên trong.
Thôi quan sát, Lâm Vân Phong gọi Hứa Khiết đến, hai người cùng nhau nhìn, phân tích cảnh tượng trước mắt.
Hồi lâu sau, Hứa Khiết lên tiếng:
- Vân Phong, những tảng đá này nặng trên vạn cân, huynh nói sức mạnh nào có thể điều khiển bọn chúng được đây?
Lâm Vân Phong cau chặt mày, ánh mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, trả lời:
- Huynh đã quan sát qua, đó là một loại sức mạnh đặc thù, tương tự như trận pháp, nhưng lại không giống, huynh tạm thời còn chưa biết rõ được.
Hứa Khiết nghi hoặc nói:
- Những tảng đá này lơ lửng giữa không trung, trong đó phạm vi bao phủ đủ chứa rất nhiều thứ, huynh thấy có chứa gì vậy?
Lâm Vân Phong đáp:
- Suy đoán của muội rất có lý, hay chúng ta đi xuống đó quan sát qua, xem thử có phát hiện được gì không?
Nói rồi kéo tay Hứa Khiết chầm chậm đến gần những tảng đá lớn đó.
Rất nhanh, hai người đến gần những tảng đá lớn, phát hiện những tảng đá này vận hành theo một quy luật nhất định, hơn nữa còn có một tầng kết giới ngăn cách người ngoài dò xét được tình huống bên trong.
Bay quanh những tảng đá lớn một vòng, Lâm Vân Phong cau mày lên tiếng:
- Kỳ quái, trận pháp của những tảng đá lớn trước giờ chưa bao giờ thấy, không biết là trận pháp gì đây.
Hứa Khiết nói:
- Muội cũng chưa từng thấy qua, nhưng chúng ta có thể thử một chút, xem thử có thể phá giải được không?
Lâm Vân Phong tiếp lời:
- Huynh đã thử qua vài lần, tạm thời còn chưa tìm được khe hở, hiện nay chỉ còn cách xông thẳng vào.
Nói rồi hai tay bắt quyết, toàn thân hào quang xanh đỏ luân phiên xuất hiện, ngưng tụ thành một cột sáng, theo sự khống chế của gã bắn thẳng vào trong khe hở giữa những tảng đá lớn, va chạm vào tầng kết giới kia.
Lúc đó, hào quang lóe lêng, tiếng nổ truyền đến. Một chiêu thử nghiệm của Lâm Vân Phong va chạm thẳng thắn vào kết giới trong thạch trận, tạo nên vụ nổ chưa phá vỡ được kết giới nhưng lại thổi bay sương bụi lân cận.
Cứ như thế, trong những tảng đá lớn ánh sáng kỳ lạ lóe lên, một tầng kết giới ánh sáng nhiều màu sắc hiện ra mơ hồ bao phủ một thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt của Lâm Vân Phong.
Nhìn vào tầng kết giới ánh sáng chói mắt đó, Lâm Vân Phong trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, dường như có một thứ gì đó quen thuộc ở quanh đây, nhưng lại không biết là gì.
Hứa Khiết nhìn thấy cảnh này, nghi hoặc nói:
- Kỳ quái, bên trong đó thật ra là thứ gì đây, vì sao lại được che giấu tầng tầng lớp lớp vậy?
Lâm Vân Phong đáp:
- Huynh cũng không nhìn rõ được, nhưng mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc, lại không biết là gì.
Hứa Khiết nói:
- Nếu như vậy, chúng ta dứt khoát phải phá vỡ kết giới, tìm cho đến cùng là gì.
Lâm Vân Phong liếc nàng, gật đầu nói:
- Cũng được, cứ như lời muội, bây giờ muội hãy lùi lại trước đã.
Hứa Khiết chầm chậm thối lui, miệng dặn dò:
- Cẩn thận một chút, chú ý đến an toàn.
Lâm Vân Phong bật cười điềm nhiên, đợi Hứa Khiết lùi lại, hai tay múa lên giữa không trung, thúc đẩy Âm Dương pháp quyết, hình thành một kết giới âm dương kín mít bên ngoài trận pháp đá tảng, chầm chầm thu nhỏ vào bên trong.
Lâm Vân Phong làm như vậy chính là dùng khí âm dương có tần suất khác nhau để dò xét dần, cuồi cùng tìm được sóng biến đổi của trận pháp đá tảng, chầm chậm thẩm thấu vào. Biện pháp này vô cùng rườm rà, nhưng lại hữu hiệu cực kỳ. Rất nhanh, Lâm Vân Phong tìm được một khe hở.
Thuận theo khe hở đi vào trong, Lâm Vân Phong phát ra sóng thăm dò nhanh chóng gặp phải tầng kết giới nhiều màu, hai bên giằng co đan xen, lúc thì va chạm lúc lại đẩy nhau, không ngừng giao đấu với nhau.
Điều chỉnh tần suất của sóng thăm dò, Lâm Vân Phong mất nhiều thời gian, cuối cùng nắm bắt được tần suất của kết giới, chầm chậm thấm vào trong.
Lúc đó, Hứa Khiết ở xa xa phát hiện một chút không ổn, chỉ thấy trận pháp đá tảng tự vận chuyển tự nhiên tăng tốc, sương xám trên bề mặt bắt đầu chuyển vàng, hơn nữa còn dày đặc, rõ ràng tỏ ra cổ quái.
- Vân Phong cẩn thận, trận pháp có biến hóa.
Phát hiện không ổn, Hứa Khiết vội vàng lên tiếng.
Lúc đó, sóng thăm dò của Lâm Vân Phong đang thấm vào trong. Thời khắc đó, một đại điện quen thuộc lóe lên trong não, khiến Lâm Vân Phong trong lòng chấn động, sau đó vui mừng kích động.
Nhưng đúng lúc đó, Lâm Vân Phong do tâm thần chấn động, ý thức bị trì hoãn một chút, hoàn toàn không thấy được biến hóa của trận pháp đá tảng trước mắt. Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng nhắc nhở của Hứa Khiết, gã mới đột nhiên tỉnh lại, đáng tiếc lại quá trễ rồi.
Ánh vàng lóe lên, tảng đá lớn biến mất tung tích. Một trận pháp đá tảng to lớn như vậy đột nhiên không còn thấy. Điều này khiến Lâm Vân Phong rất chấn động. Nghiêng đầu, Lâm Vân Phong quan sát bốn bề, ngoài trừ bóng hình của Hứa Khiết chỉ còn hai vách núi thẳng đứng, hình bóng trận pháp đá tảng đi đâu rồi?
Thu lại Âm Dương pháp quyết, Lâm Vân Phong hỏi:
- Trận pháp đá tảng đó biến mất như thế nào, muội có nhìn thấy rõ được không?
Hứa Khiết đến bên gã, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng:
- Chỉ thấy ánh vàng lóe lên, sau đó liền thu thành một điểm, sau đó không còn thấy nữa.
Lâm Vân Phong cau mày, liếc nhìn bầu trời, trầm giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta đuổi theo, nhất định phải tìm được nó.
Hứa Khiết thấy vẻ mặt gã trầm trọng, không khỏi hỏi lại:
- Vân Phong, sao vậy? Có phải huynh phát hiện được gì không?
Lâm Vân Phong nhìn nàng, bật ra từng câu từng chữ:
- Dịch viên ở bên trong trận pháp đá tảng.
Hứa Khiết nghe vậy thất kinh, la lên:
- Cái gì? Dịch viên ở trong trận pháp đá tảng? Huynh không lầm đó chứ?
Chầm chậm gật đầu, Lâm Vân Phong giọng nói kiên định đáp:
- Không sai đâu, huynh nhìn rất rõ. Còn về hình dạng như thế nào, huynh tạm thời cách nào giải thích, nhưng chúng ta phải tìm cho được trận pháp đá tảng đó. Chỉ có phá giải được nó, Dịch viên mới có thể tái hiện, chúng ta mới có thể làm cho nó vang danh bốn bể.
Hứa Khiết hơi hơi gật đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Vân Phong, huynh nói chúng ta phải đi nơi nào để tìm kiếm trận pháp đá tảng đó?
Lâm Vân Phong trầm ngâm lên tiếng:
- Theo suy đoán của huynh, trận pháp đá tảng đó phải thỉnh thoảng di động lơ lửng trong không gian, nếu như bị người đụng vào sẽ tự động dịch chuyển.
Hứa Khiết đáp:
- Nói như thế, chúng ta sẽ rất khó tìm được nó chăng?
Lâm Vân Phong đáp:
- Cho dù tình huống nào đi nữa, nơi nó dừng lại hẳn phải yên tĩnh để tránh bị người phát giác. Do đó, chúng ta chỉ cần chọn lựa những nơi yên tĩnh tìm kiếm liền có hy vọng.
Hứa Khiết nghe vậy than thở:
- Thiên hạ rộng lớn, nơi yên tĩnh rất nhiều, chúng ta phải tìm đến năm nào tháng nào mới thấy được đây?
Lâm Vân Phong khổ sở cười nói:
- Hôm nay nếu đã gặp, cho thấy hẳn có duyên, huynh tin tưởng không lâu sau chúng ta hẳn có thể tìm được nó. Đi thôi.
Nói rồi nắm lấy Hứa Khiết biến mất trong màn đêm.