Thiên Mục Phong cười khổ nói:
- Đúng thế, chuyện này phải thương lượng cẩn thận.
Văn Bất Danh lên tiếng:
- Không có gì phải thương lượng, nguy hiểm càng lớn, thành công có được càng lớn, ta thấy rất giá trị.
Trần Ngọc Loan nói:
- Liên quan đến sinh tử, không thể lỗ mãng được. Bây giờ chúng ta hãy đợi Khiếu Thiên báo tin phía bên kia đã, nếu như bên đó mọi thứ thuận lợi, chúng ta liền tăng cường thực lực, mạo hiểm thử qua. Nếu như bên kia bị trở ngại, chuyện này phải bỏ qua thôi, chúng ta nghĩ biện pháp khác.
Quy Vô đạo trưởng tán đồng:
- Minh chủ nói có lý, chúng ta khoan vội quyết định, chờ xem tình thế phát triển ra sao đã.
Văn Bất Danh có vẻ không vui, nhưng cũng biết đại cục quan trọng, vì thế không nói nhiều. Như vậy, mọi người đều không có ý kiến, vì thế quyết định như vậy.
Thời gian trôi qua trong chờ đợi. Buổi chiều giờ Dậu, Khiếu Thiên quay về, mang theo tin tức phía Vu tộc.
Theo lời của Khiếu Thiên, Vu tộc hiện nay có năm Đại vu sư đang trấn thủ, thực lực vô cùng to lớn. Dương Thiên và Bắc Phong thử thăm dò qua, phát hiện đối phương không dễ dàng lầm mưu, cần phải tương cường thủ đoạn thêm một chút.
Nghe qua những lời của Khiếu Thiên, Trần Ngọc Loan nói:
- Mọi người thấy thế nào?
Quy Vô đạo trưởng nói:
- Hiện nay phía Vu tộc quan trọng, Dương Thiên mấy người nếu không dẫn dụ đối phương rơi bẫy, kế hoạch chúng ta khó có thể thực thi được.
Thiên Mục Phong cất lời:
- Vu tộc và Vu Thần liên quan mật thiết, chúng ta nếu như cố quyết hành động, thế thì nhất định phải tiên phát chế nhân, không được loanh quanh, tránh bị Vu Thần phát hiện.
Văn Bất Danh hỏi:
- Nói tuy như vậy, nhưng đối phương không lầm mưu, chúng ta có thể làm thế nào được?
Thiên Mục Phong nói:
- Theo lời của Khiếu Thiên, chỉ cần thủ đoạn tăng cường thêm một chút, địch nhân khó mà thoát bẫy. Hiện nay hai người Dương Thiên đối mặt với năm Đại vu sư, cảm giác tựa hồ có kém thế một chút. Chúng ta nếu phái thêm cao thủ, để cho bọn họ đánh thẳng, đánh đến mức bọn chúng rối loạn chân tay, lửa giận ngùn ngụt, đến lúc đó bọn chúng làm sao có thể bỏ được ý đồ.
Văn Bất Danh cau mày nói:
- Hiện những nhân thủ chúng ta có trước mắt, làm sao có thể phái thêm nhiều ít cao thủ được đây?
Thiên Mục Phong cười đáp:
- Cao thủ không dùng nhiều, chỉ một mình Dao Quang là đủ rồi. Trước đây, hắn đã giết chết Hỏa Mị một trong chín Đại vu sư của Vu tộc, lần này đến đó vừa hay thù cũ khơi dậy, càng có khả năng chọc tức đối phương.
Quy Vô đạo trưởng nghe vậy, trầm ngâm đáp:
- Biện pháp này xem ra không sai, không biết kết quả có được như chúng ta mong muốn hay không.
Trần Ngọc Loan nhìn Dao Quang, hỏi lại:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Dao Quang đáp:
- Ta không có ý kiến, chỉ cần có thể dẫn dụ đối phương rơi bẫy, mọi thứ ta đều làm theo được.
Trần Ngọc Loan mỉm cười đáp:
- Như vậy, chuyện này quyết định xong, ngươi theo Khiếu Thiên lập tức đi liền, hỗ trợ hai người Dương Thiên hoàn thành nhiệm vụ. Khiếu Thiên tùy lúc sẽ liên lạc với chúng ta, để tiện hành động cho bên này.
Hai người vâng một tiếng sau đó liền rời đi.
Thôi nhìn theo, Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Vì an toàn, ta dự tính để Đồ Thiên và Hồng Tụ tỷ đi cùng với Văn Bất Danh tiến lên dụ địch, như vậy mọi người có thể chiếu cố cho nhau, nhằm giảm bớt được nguy hiểm.
Ân Hồng Tụ đáp:
- Mọi thứ tuân theo an bài của minh chủ.
Trần Ngọc Loan gật đầu nói tiếp:
- Như vậy, các vị chuẩn bị đi, suốt đêm nay phải đến kịp Long Hổ sơn, ta sẽ phái người báo cho các vị biết địa điểm mục tiêu ở đâu.
Ân Hồng Tụ, Đồ Thiên nghe vậy đứng dậy, đi cùng với Tư Đồ Thần Phong và Văn Bất Danh bỏ đi.
Vì thế, ở nơi ở tạm chỉ còn lại Trần Ngọc Loan, Phật Thánh Đạo Tiên, Lưu Tinh, Quy Vô đạo trưởng, Càn Nguyên chân nhân, Thiên Mục Phong sáu người.
Nhìn Trần Ngọc Loan, Quy Vô đạo trưởng hỏi:
- Minh chủ, chúng ta lúc nào mới rời đi?
Trần Ngọc Loan nói:
- Các vị có thể chậm hơn một chút, phương hướng Tây Bắc, ngăn cản Thủy Kỳ Lân Huyền Dạ đến gặp được Hắc Sát Hổ Vương.
Quy Vô đạo trưởng nghi hoặc nói:
- Minh chủ sao không để chúng ta cũng thi triển kế dụ địch, để hai đại quân Yêu vực hội tụ, lập tức tiêu diệt được cao thủ Vu tộc vậy?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Huyền Dạ và Lục Vân là bạn cố tri, hắn biết chúng ta và Lục Vân có quan hệ, sẽ không chủ động giao đấu với chúng ta, vì thế kế dụ địch không thể thực hiện được. Do đó, chúng ta có thể dựa vào mối quan hệ này, tạm thời trì hoãn không cho bọn họ gặp nhau, như vậy có thể kích phát mâu thuẫn của Vu Thần và Yêu Hoàng, cũng có thể tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Quy Vô đạo trưởng nghe xong, bội phục nói:
- Minh chủ tâm tư kín đáo, suy xét chu toàn, quả thật khiến người ta kính nể.
Hơi hơi lắc đầu, Trần Ngọc Loan đứng lên nói:
- Được rồi, chuyện này quyết định như vậy, sớm ngày mai ông và chân nhân liền dẫn quân xuất phát. Bây giờ, mọi người đều quay về nghỉ ngơi thôi.
Quy Vô đạo trưởng vâng một tiếng, hỏi tiếp:
- Minh chủ, tổng đàn liên minh đã bị hủy rồi, chúng ta có phải …
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Hiện nay thời cục rối loạn, chúng ta tạm thời không quản đến những chuyện đó, đợi thiên hạ ổn định rồi mới nói lại.
Nói rồi cất bước bỏ đi …
Vùng biên giới Tây hải, Diệp Tâm Nghi nhìn bầy cá bơi lội xung quanh, một mình lẳng lặng đứng yên.
Lần này, hành trình Hải vực gian nan hiểm trở, cao thủ chính đạo tổn thất rất nhiều, cứ như trong cơn ác mộng bao trùm trong lòng nàng.
Nhớ lại dĩ vãng, hào nhoáng như thế nào? Hiện nay lại chỉ còn tay trắng, chỉ còn thê lương.
Cả đời này, nàng có sự kiêu ngạo của phượng hoàng, cứ như ở trên cao không với tới. Nhưng hiện nay, thế sự chuyển biến khiến nàng té ngã lần nữa, cuối cùng không cách gì phản kháng, chìm vào mơ hồ.
Trước đây, thị phi trong lòng nàng như trắng với đen, phân biệt rõ ràng.
Bây giờ, trải qua nhiều đau khổ, nàng mới đột nhiên phát hiện, té ra trắng đen có thể đảo ngược, thị phi biến hóa trong chớp mắt, xấu tốt căn bản không có giới hạn.
Cay đắng quanh quẩn mãi trong lòng, hối hận bùng phát lên trong đầu.
Nghĩ đến Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi càng căm hận vô cùng, nghĩ đến Lục Vân, nàng lại thấy hối hận, tâm tình phức tạp này bản thân nàng cũng khó mà thấy rõ được.
Thở dài u oán, Diệp Tâm Nghi đảo mắt mấy lần, nghiêng đầu nhìn về phía Hồng hải. Ở đó, ba luồng khí tức quen thuộc đang nhanh chóng tiến đến gần. Điều này khiến tâm tình nàng tốt hơn, chầm chậm nghênh đón.
Giây lát, trước mắt Diệp Tâm Nghi hào quang lóe lên, Lăng Thiên, Bạch Quang, Huyền Đan vũ sĩ xông tới rất gấp, lo lắng nhìn nàng.
- Tâm Nghi, cô không sao chứ? Bóng đen vừa rồi là ai?
Nhìn nàng, Bạch Quang lên tiếng hỏi trước tiên.
Diệp Tâm Nghi khổ sở cười cười, nhỏ nhẹ nói:
- Ta không sao bóng đen đó chính là Lục Vân, các vị bị thương rất nặng rồi.
Bạch Quang sửng sốt, lẩm bẩm:
- Đúng là hắn, khó trách như vậy.
Lăng Thiên nói:
- Không sao là tốt rồi, chúng ta trước hết hãy né tránh đã, sau này mới quyết định sau.
Dứt lời liền bỏ đi trước, bơi thẳng về phía Tây hải.
Đi theo ba người, Diệp Tâm Nghi hỏi:
- Chúng ta còn tiếp tục lưu lại Hải vực chăng?
Bạch Quang đáp:
- Không lấy được Thiên Uy lệnh, chúng ta tự nhiên phải tiếp tục ở lại. Ngươi hỏi vấn đề này làm gì?
Diệp Tâm Nghi nhỏ nhẹ nói:
- Lục Vân cho ta biết, Kiếm Vô Trần đã quay về nhân gian rồi.
Lăng Thiên trong lòng bất ngờ, trầm ngâm lên tiếng:
- Hắn nói như vậy là muốn bảo chúng ta quay về nhân gian hay còn có ý đồ nào khác?
Diệp Tâm Nghi liếc ông, nhỏ giọng nói:
- Ta không biết, nhưng ta biết Lục Vân sẽ không nói chuyện hoang đường.
Bạch Quang cất tiếng:
- Cho dù Lục Vân không nói sai, nhưng nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta hiện nay là tìm kiếm Thiên Uy lệnh, vì thế không thể trở về nhân gian được.
Huyền Đan vũ sĩ cũng nói:
- Nói không sai, không có được Thiên Uy lệnh, hành động lần này của chúng ta chẳng khác gì thất bại. Đối với những đồng đạo đã chết thì trở thành hy sinh vô ích.
Diệp Tâm Nghi than khẽ:
- Sự quan trọng của Thiên Uy lệnh ta biết, nhưng chuyến này chúng ta đi mười mất sáu, đến lúc này không biết được chút tung tích của Thiên Uy lệnh, như vậy chuyện tốt thường gian nan hay là một loại dự báo khác đây? Hơn nữa, chúng ta trước giờ sơ suất một điều, đó là lần này Lục Vân đến đây nhằm mục tiêu thế nào, có phải cũng vì Thiên Uy lệnh hay không? Nếu như vậy, chúng ta bây giờ còn có cơ hội chăng?
Lăng Thiên dừng lại nhìn Tâm Nghi, ánh mắt quái dị nói:
- Ngươi muốn nói chúng ta đã chậm mất một bước, vật đó có khả năng bị Lục Vân lấy mất rồi?
Diệp Tâm Nghi đáp lại:
- Ta đúng là nghĩ như vậy, bởi vì ta không muốn tiếp tục ở nơi này. Tiếp tục đi tới nữa, chúng ta chỉ càng đến gần với cái chết, cao thủ Hải vực cũng không kém cạnh so với nhân gian.
Lăng Thiên trầm mặc, ánh mắt quét qua Bạch Quang và Huyền Đan vũ sĩ, ánh mắt có ý hỏi han.
Bạch Quang chần chừ rất lâu, thở dài nhè nhẹ lên tiếng:
- Nếu như Tâm Nghi suy đoán không sai, chúng ta đúng là không bắt buộc phải lưu lại tiếp tục.
Huyền Đan vũ sĩ hỏi: Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL- Nếu như cô ta suy đoán bị sai?
Bạch Quang đáp:
- Chuyện này cần chúng ta phải phán đoán thêm.
Huyền Đan vũ sĩ hỏi:
- Phán đoán như thế nào? Đi tìm Lục Vân chăng?
Bạch Quang không đáp, Diệp Tâm Nghi lại đáp:
- Không cần phải tìm hắn, từ lúc hắn xuất hiện ở Hồng hải, có thể phỏng đoán ít nhiều. Trước đây, chúng ta bị ngăn cản ở Tử hải, trên đường quay về lại gặp phải cao thủ Hồng hải, giữa hai bên không hề có đường tắt nào khác biệt. Nhưng Lục Vân sau đó xuất hiện, phương hướng chính đi từ Tử hải, cho thấy hắn đã kịp tới trước chúng ta, hơn nữa còn thuận lợi quay về rồi.
Huyền Đan vũ sĩ sửng người, phản bác lại:
- Điều này cũng không thể minh chứng hắn nhất định đã lấy được Thiên Uy lệnh, có khả năng hắn cũng phí công lùi lại mà thôi.
Lăng Thiên lên tiếng:
- Được rồi, đừng tranh cãi nữa, lời Tâm Nghi có đạo lý nhất định, chúng ta quay về nhân gian thôi.
Huyền Đan vũ sĩ ngạc nhiên hỏi:
- Trưởng lão, lần này quay về có quá sơ suất rồi chăng?
Lăng Thiên đáp:
- Ta tự có chủ trương, đi thôi.
Nói rồi chuyển hẳn phương hướng phóng thẳng về mặt biển.
Rời khỏi Hải vực, bốn người nhanh chóng quay về nhân gian. Lúc này, Bạch Quang đề nghị tìm một nơi để trị thương, Diệp Tâm Nghi lại mở miệng nói:
- Ta mệt mỏi rồi, muốn quay về Dao Trì một mình để tĩnh dưỡng.
Bạch Quang rất kinh ngạc, hỏi lại:
- Tâm Nghi, một mình cô nếu gặp phải Kiếm Vô Trần sẽ rất nguy hiểm đó.
Diệp Tâm Nghi lắc đầu đáp:
- Nếu như nhất định có kiếp nạn, né tránh cũng không né được. Các vị bảo trọng, ta đi thôi.
Bật cười thất vọng, Diệp Tâm Nghi bay đi mất, khóe miệng nhếch lên đau thương.
Bạch Quang kêu khẽ:
- Tâm Nghi …
Lăng Thiên nói:
- Để cô ta đi, cô ta đã nguội lạnh trong lòng, hẳn phải nghỉ ngơi yên tĩnh một chút.
Bạch Quang nói:
- Nhưng cô ta …
Lăng Thiên cắt lời:
- Cô ta có con đường phải tự thân đi, đó thuộc về vận mệnh của cô ta, người khác không trông chừng được.
Bạch Quang không hiểu, hỏi tới:
- Trưởng lão nói vậy có ý chỉ điều gì đây?
Lăng Thiên không nói, vẻ mặt hơi khác thường.