Mạch Sanh Tiêu đứng dậy, hai chân trần đi về phía cửa sân thượng, một dải nắng vàng chiếu vào bên trái gương mặt nhẵn mịn của cô. Dạ Thần đợi không được câu trả lời, chỉ biết là Sanh Tiêu đang lo lắng.

Nhưng phía đối diện cũng không truyền đến tiếng tắt máy.

Hắn nhíu lại chân mày, trong lòng rõ ràng gan dạ, hắn không cắt cuộc điện thoại này trước được.

Ánh nắng ấm áp tràn vào trong mắt của Mạch Sanh Tiêu, cô cảm thấy hơi đau nhẹ nheo mắt lại: "Dạ Thần, ngươi có nghĩ tới hay không, mẹ của ngươi thật đáng chết.”

Trong điện thoại rõ ràng truyền đến tiếng thở dốc nồng đậm của người đàn ông: "Mạch Sanh Tiêu, đừng cho là ta không dám giết cô! "

Sanh Tiêu hiểu rõ mà cười: "Ta chưa từng hoài nghi sự tàn nhẫn và lãnh khốc của ngươi. Ở công trường người công nhân kia chết oan là do ngươi sắp đặt phải không? Còn chuyện Tôn bị giam giữ ở Hồng Kông và về sau những gia quyến kia đến Ngự Cảnh Viên gây chuyện, ngươi đều không tránh khỏi liên quan?”

Đối mặt với chất vấn của cô, Dạ Thần cũng không phủ nhận.

"Ngươi là người như vậy, làm sao lại buông tha ta. Ta còn có thể khờ dại cho là ta và người ngoài có đồng cảm sao?”

Dạ Thần dựa ở trước bàn làm việc, hắn đối với Sanh Tiêu quả nhiên là có mâu thuẫn. Nhưng Mạch Sanh Tiêu sẽ không tin tưởng, mà ngay cả chính hắn cũng chỉ có ảo giác đần độn. Hắn từ lúc nào lại như thế, dù đã làm được rất nhiều chuyện, lại không bỏ được cô?

"Cô muốn gặp Duật Tôn và con trai của cô không?”

"Dĩ nhiên là ta muốn.”

"Vậy thì theo phân phó của ta mà làm đi.”

"Dạ Thần. . . . . . . .” Mạch Sanh Tiêu sợ hắn đột nhiên cúp điện thoại: "Bọn họ, bọn họ có khỏe không?”

Ánh mắt Dạ Thần trong thoáng chốc liền hiện lên một tia tàn khốc, trong ngực hắn đang ôm Bôn Bôn, bé con ngồi ở trên bàn làm việc rộng lớn. Dạ Thần cầm điện thoại trong tay đưa đến bên tai của đứa bé, mắt nó tò mò nhìn, cũng không lên tiếng gọi mẹ.

Mạch Sanh Tiêu nghe được một hồi tiếng hít thở bé nhỏ, tim cô đột nhiên đập rộn ràng, đầy khẩn trương: "Là ai? Bôn Bôn, hay là. . . . . . Tôn, là anh phải không?”

Nghe được giọng nói của Sanh Tiêu, Bôn Bôn nâng đầu lên, đưa tay muốn ôm lấy điện thoại di động.

Dạ Thần lấy điện thoại bên tay đứa bé ra: "Yên tâm, đứa nhỏ tạm thời không có việc gì. Còn người lớn ấy à, nếu như cô đến kịp thì còn có thể thấy được nửa cái mạng của hắn.”

"Bọn họ nếu xảy ra một chút chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

"Oh?” Người đàn ông cười lạnh: "Ta lại thật là quan tâm, sao cô lại không buông tha ta?”

"Ngươi nói xong chưa?” Mạch Sanh Tiêu khẩu khí vô cùng tỉnh táo: "Ngày mai vào lúc nào ngươi sẽ phái người đến đón ta?”

"Ở Ngự Cảnh Viên ta sợ bọn họ ngay cả đến gần cũng khó khăn, cô nghĩ cách đi ra ngoài, đến lúc đó đừng dùng điện thoại bây giờ của cô. Cô hãy liên lạc lại cho ta, ta sẽ nói cụ thể nơi chốn cho cô biết. . . . . . .” Dạ Thần dừng lại một chút, lại nói: "Đừng có làm ra thứ gì nghiêng lệch chủ ý.”

"Ta yêu nhất hai người ở trong tay ngươi, ta còn có chủ ý gì khác nữa?”

Cô nghe được hơi thở rối loạn của Dạ Thần truyền đến: "Hừ! "

Dù vậy, hắn vẫn không cúp điện thoại.

Mạch Sanh Tiêu từ bên tai lấy điện thoại lấy ra, ngón tay đặt nhẹ tắt máy.

"Pi pô pi pô. . .”

Dạ Thần thu hồi lại nét mặt.

Tay phải của hắn ôm lấy Bôn Bôn: "Ngày mai, mẹ của ngươi sẽ đến cùng ngươi. Ngươi nói, là ta nên trực tiếp giết cô ta, hay là giữ cô ta lại?”

Đối mặt với chủ đề máu tanh như thế, Bôn Bôn mở to đôi mắt đen bóng, bé con cái gì cũng không hiểu nhưng nó không thích người ở trước mắt này, một chút cũng không thích.

******************

Mạch Sanh Tiêu đứng ở trước cửa sổ, thông qua cuộc điện thoại vừa rồi, cô đột nhiên hiểu được dụng ý của Dạ Thần.

Mẹ của hắn chết, hắn cho rằng hoàn toàn liên quan đến Duật Tôn, nhưng đầu sỏ gây nên thật ra là cô.

Dạ Thần trong tay có Bôn Bôn cho nên mới có thể không sợ hãi như vậy. Duật Tôn biết rõ, anh có đủ lực lượng chống lại căn cứ, nhưng mà ở trước mắt anh chính là tình thân không dễ có được. Anh nhất định phải dùng chính mình đi đổi.

Mà Dạ Thần, hắn núp ở đằng sau sân khấu, ngắm nhìn bọn họ chia lìa thê thảm. Hắn không sợ Mạch Sanh Tiêu sẽ cự tuyệt đến căn cứ, chỉ một Bôn Bôn còn có thể làm Duật Tôn tự chui đầu vào lưới, như vậy, cả con và chồng, chẳng lẽ còn không đủ cho Mạch Sanh Tiêu chui vào sao?

5 ngày qua, Dạ Thần khiến cho Sanh Tiêu thể xác và tinh thần mệt mỏi, nhiều lần dày vò. Cô suốt ngày lo lắng hãi hùng, đêm không ngủ ngon giấc, để cuối cùng là Dạ Thần một nhát cắt đứt hy vọng của cô, làm cho cô hoàn toàn mất đi hy vọng bọn họ có thể trở về.

*******************

Sanh Tiêu đối với ai cũng không nghe điện thoại.

Cô yên lắng ăn xong cơm tối.

Sau đó lại yên lặng chờ đợi trời tối, chờ một giây, lãng phí một giây. Lần này tâm tình của cô và lúc trước không giống nhau, cô hy vọng thời gian có thể bay đi.

Mạch Sanh Tiêu nằm cuộn lại trên giường lớn Kingsize, vóc người của cô mảnh mai, một người ngủ ở trên giường dù có dang tay chân ra cũng không chạm đến mép. Giường em bé bên trong rỗng tuếch, không có Duật Tôn và con trong đời, cô sống, tựa như cái xác không hồn.

********************

Sanh Tiêu dậy rất sớm.

Cô hầu như cả đêm không ngủ, rửa mặt xong thì cố ý chọn cái áo thoải mái và quần jean mặc vào. Mạch Sanh Tiêu trước khi ra khỏi phòng đã lau dọn một lần mọi ngóc ngách.

Dì Hà không nghĩ cô lại dậy sớm như thế: "Sanh Tiêu, tôi làm điểm tâm ngay đây.”

"Dì Hà, để con tự mình làm đi.” Mạch Sanh Tiêu đi đến trước tủ lạnh, lấy ra vài cái sủi cảo.

"Sanh Tiêu, cô có phải lại không ngủ ngon không? Dậy sớm thế này.”

"Không phải, con muốn đi ra ngoài một chút, mấy ngày nay thân thể rõ ràng cảm thấy rất uể oải.”

"Tốt lắm.”

Mạch Sanh Tiêu ngồi xuống bàn ăn điểm tâm, một chút manh mối cô cũng không tiết lộ, ngoại trừ việc dậy sớm, những thứ khác cô đều che giấu rất tốt.

Dì Hà đem nước chấm đến trong tay Sanh Tiêu, bà phát hiện động tác Mạch Sanh Tiêu cứng ngắc gắp sủi cảo đưa lên miệng: "Sanh Tiêu?”

Mạch Sanh Tiêu thu hồi vẻ mặt, chấm chút dấm chua, lại quá chua.

Ăn sáng xong, cô cầm lấy túi xách để ở trên ghế sa lon, dì Hà đang dọn dẹp trong bếp. Mạch Sanh Tiêu hít một hơi sâu, mở cửa đi ra ngoài.

Đứng bên ngoài cổng Ngự Cảnh Viên có hai người thanh niên: "Phu nhân, ngài đi đâu?”

"Tôi đi ra ngoài mua vài món đồ.” Mạch Sanh Tiêu vừa nói, một chân đã bước đi ra.

Lại không nghĩ đến có một người đã nhanh hơn một bước ngăn cản trước mặt của cô: "Duật thiếu đã phân phó, ngài không thể rời khỏi Ngự Cảnh Viên một bước.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Sanh Tiêu khẽ mở, không ngờ Duật Tôn lúc gần đi lại chu đáo dặn dò thật tốt: "Tôi đi ra ngoài một chút.”

"Phu nhân, thực xin lỗi.” Hai người thân hình cao lớn, Mạch sanh Tiêu dù có xông vào cũng không phải là đối thủ của họ. Lúc này bị cấm túc, lòng chua xót làm đôi mắt Sanh Tiêu nóng lên, cô quay lưng đi, đưa mu bàn tay nhẹ lau khóe mắt.

Mạch Sanh Tiêu gượng ép chính mình trấn định lại: "Các người nếu không yên tâm thì có thể đi theo.” Cô luôn muốn tìm cách hòa hoãn lại.

"Thực xin lỗi.”

Sanh Tiêu siết chặt túi xách trong tay: "Chẳng lẽ muốn nhốt tôi cả đời ở đây?”

"Phu nhân, Duật thiếu sẽ mang theo tiểu thiếu gia trở về.”

Mạch Sanh Tiêu không chịu được nữa, cô xoay người đi, giày đế bằng sải bước đạp lên con đường nhỏ bằng đá cuội hướng về trong nhà.

Sanh Tiêu không nghĩ ra cách gì khác.

Dì Hà đi ra, thấy sắc mặt của cô tái nhợt ngồi ở trên ghế sô pha: "Sanh Tiêu, không có đi ra ngoài sao? Cô làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy, có phải là ngã bệnh rồi không?”

Mạch Sanh Tiêu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ánh mắt chỉ lóe lên rồi liền ảm đạm xuống.

Quả nhiên, dì Hà lập tức nói ra: "Cô nếu như không thoải mái thì để tôi gọi bác sỹ Từ đến.”

Anh, ngay cả việc này cũng đều nghĩ đến.

Hai tay Mạch Sanh Tiêu không khỏi ôm lấy bụng: "Dì hà, con đến tháng, đau bụng quá.”

"Sao? Vậy tôi làm cho cô một cái túi chườm nóng.”

"Vô dụng thôi.” Mạch Sanh Tiêu cúi người xuống, giống như đau đớn kịch liệt: "Chỉ có thuốc Trung y mới có tác dụng, lần trước con đi khám, đúng là rất tốt, nhưng thuốc phải dùng lâu dài mới có hiệu quả.”

"Vậy làm sao bây giờ, nếu không, tôi đi mua cho cô?”

"Dì Hà, dì đưa con đi đi.” Mạch Sanh Tiêu cầm lấy bao, cố gắng đứng dậy: "Nếu không sẽ bốc không đúng thuốc.”

"Được.” Dì Hà vội vàng cởi tạp dề ra, đi tới đỡ Sanh Tiêu dậy.

Mạch Sanh Tiêu lúc gần đi, thừa lúc dì Hà chưa chuẩn bị xong đã cầm điện thoại nhét dưới gối ôm trên ghế salon.

Dì Hà dìu cô đi ra ngoài, cửa bị đóng kín lại, Mạch Sanh Tiêu quay đầu nhìn lại khung cảnh lần cuối cùng.

Hai người thanh niên ở cổng lúc đầu liều mạng ngăn cản nhưng chứng kiến Sanh Tiêu sắc mặt trắng bệch, hầu như dựa cả vào người dì Hà đứng không vững, hai người hai mặt nhìn nhau: "Hay là đưa đến bệnh viện của bác sỹ Từ đi.”

"Các người cố tình muốn nhìn tôi đau chết sao?” Mạch Sanh Tiêu một tay chống đỡ lên cổng: "Tôi chẳng qua là đi bệnh viện một chuyến, có cái gì đáng sợ?”

"Việc này. . . . . được, tôi sẽ cho tài xế đưa phu nhân đi.”

Mạch Sanh Tiêu đi vào trong đại sảnh bệnh viện, hai người đàn ông bên cạnh một tấc cũng không rời. Dì Hà đến phụ khoa, dìu lấy Mạch Sanh Tiêu đi lên lầu ba.

Đến số khám bệnh của Sanh Tiêu, y tá hướng vào dì Hà ở bên cạnh: "Người nhà hãy chờ ở bên ngoài.”

"Dì Hà, con tự đi được.”

Mạch Sanh Tiêu cầm lấy đơn đăng ký, chống vào vách tường đi từng bước một hướng vào phòng mạch.

Bên trong có mười cái giường đơn, Sanh Tiêu tìm cớ đi vào nhà vệ sinh, từ hành lang bên cạnh nhanh chóng rời đi.

Cô sau khi rời khỏi đó, đầu tiên là tìm đến điện thoại công cộng. Số điện thoại của Dạ Thần lần trước cô đã khắc sâu vào trí nhớ rõ ràng. Mạch Sanh Tiêu theo lời hắn dặn dò thuê xe đến địa điểm hẹn, dù cô biết rõ là dê vào miệng cọp nhưng cũng muốn liều mạng làm theo.

Sanh Tiêu thấp thỏm bị đưa đến căn cứ.

Nơi này hết thảy với cô đều vô cùng xa lạ.

Xe chạy vào một con đường hầm, bởi vì quá tối nên chỉ có thể mở đèn lên.

Mạch Sanh Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc chính thức đối mặt vẫn cảm thấy run rẩy thì lòng bàn chân đến đỉnh đầu.

**************

Nơi này, chính là nơi không có thiên lý, quanh năm không th

ấy được ánh mặt trời.

Cái trụ sở này, trời sinh chính là để sống trong bóng tối tội lỗi, tòa nhà dưới ánh sáng nhân tạo toát ra một loại độc hữu âm trầm. Mạch Sanh Tiêu thậm chí cảm thấy mỗi cảnh mỗi vật ở nơi này đều có vẻ không chân thực.

Cô đi theo người của hắn bước vào bên trong, băng qua một đại sảnh.

Mạch Sanh Tiêu dừng chân, cô nhìn thấy một khung đàn Piano bày ở đó. Sanh Tiêu ghé mắt vào, trong đầu đột nhiên hiện ra cảnh tượng một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, hưởng thụ sung sướng, mà một bé trai mới 5 tuổi lại chịu đựng đòn roi cực kỳ tàn khốc đằng sau họ.

Mỗi một bước chân qua, Sanh Tiêu cũng có thể cảm nhận được cô cùng Duật Tôn đang ở gần nhau hơn một chút.

Cô ở nơi anh đã sống, gần trong gang tấc.

Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào chiếc đàn Piano kia đến xuất thần, một hồi tiếng bước chân truyền đến, khắp đại sảnh trống trải vang vọng lại âm thanh.

Cô quay đầu lại thì thấy Alice và Lôi Lạc.

"Cô ta rõ ràng cũng tới sao?” Lôi Lạc tiến thẳng đến, bàn tay nâng lên, thái độ khinh thường muốn chạm vào mặt Sanh Tiêu.

Alice hất tay của hắn ra: "Anh còn dám đưa tay lung tung, tôi sẽ chặt đứt cái móng chó của anh! "

Mạch Sanh Tiêu hướng về Alice nhìn một cái, cũng không muốn nói gì, lại tiếp tục đi theo người đàn ông tiến về phía trước.

"Alice, cô khẩn trương như vậy làm gì?” Lôi Lạc bước đến bên cạnh Alice: "Cho dù cô có cứu cô ta thì cô ta cũng không vì cô mà cảm động đến rơi nước mắt. Cũng đừng quên, bọn họ có ngày hôm nay, công lớn nhất thuộc về cô đấy.”

"Cháttt! "

Alice bỏ lại cái tát đằng sau, sải bước rời đi.

Lôi Lạc che mặt lại: "Mẹ nó lại đánh ta, sớm muộn gì cũng có ngày. . . .”

Nửa câu sau chưa kịp nói ra thì hắn phát hiện trong phòng khách này chỉ còn lại một mình hắn.

*******************

Mạch Sanh Tiêu đi lên cầu thang uốn lượn, thấy ở khúc quanh có một bức tranh, người phụ nữ trong tranh cô đã gặp qua, là mẹ của Dạ Thần, người còn lại kia chắc là cha của hắn.

Sanh Tiêu không thèm nhìn lâu, nhanh bước rời đi.

Trong lòng bình tĩnh, ngay cả Mạch Sanh Tiêu cũng thấy mình cứng cỏi, cô nghe được tiếng bước chân ma sát trên mặt đất cứng rắn, người đàn ông ở phía trước gõ vào một cánh cửa: "Dạ Thần, người đã đưa đến.”

"Cho cô ấy đi vào.”

Người đàn ông mở cửa giúp cô.

Mạch Sanh Tiêu đi vào, cảm giác như một bước bước xuống vực sâu.

Cả căn phòng rộng không thể tưởng tượng nổi, đến gần có một cái bàn làm việc bên trái, người đàn ông vóc người thon dài đưa lưng về phía cô dựa vào mép bàn, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sanh Tiêu nhìn bốn phía xung quanh, cô sải bước đến sau lưng Dạ Thần: "Bôn Bôn và Duật Tôn ở đâu?”

"Cô thật đúng là gấp gáp quá.”

Mạch sanh Tiêu vòng qua bàn làm việc đi đến trước mặt người đàn ông, Dạ Thần ngước mắt lên, không cần phải che giấu nữa, đôi mắt của hắn đã trở lại màu xanh lam băng giá. Sanh Tiêu che giấu sự giật mình, một đôi mắt như vậy có tính công kích quá mức.

Dạ Thần rất giống cười chế nhạo mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô: "Cô đã đến rồi.”

Cô xem thường việc nói nhảm của hắn.

Hắn nhìn ra Mạch Sanh Tiêu mấy ngày nay sống không tốt. Cô mệt mỏi rõ ràng, đôi mắt sưng đỏ: "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”

"Bôn Bôn và Duật Tôn ở đâu?”

Nụ cười bên miệng của Dạ Thần hạ xuống: "Đối với sự quan tâm của ta, cô thật sự không hợp tác sao?”

"Tôi không cần người khác quan tâm.”

"Mạch Sanh Tiêu, Mạch Sanh Tiêu. . . . . .” Mô mỏng của hắn hé mở, từng lần một nhẹ gọi tên của cô. Ánh mắt Sanh Tiêu lạnh lùng nhìn Dạ Thần, cô muốn nói với hắn là, từ trong miệng hắn gọi ra, quả thực khiến cô khinh nhờn.

Nhưng sợ chọc giận hắn, Mạch Sanh Tiêu vẫn chọn cách không lên tiếng.

"Ta biết rõ là cô nhất định sẽ tới.”

"Nếu đã biết rõ, anh cần phải hiểu là tôi muốn thấy nhất là ai.”

Dạ Thần mạnh mẽ khoanh hai tay lại ở trước ngực: "Đợi buổi tối, buổi tối. . . . . Ta sẽ dẫn cô đi gặp hắn.”

Mạch Sanh Tiêu bị ngọn đèn phía trên đầu chiếu vào chói mắt, nơi này chẳng lẽ còn phân biệt ban ngày hay ban đêm sao?

"Tôi muốn gặp được bọn họ ngay bây giờ.”

"Sanh Tiêu, đừng lấy nhân từ của ta làm thủ đoạn để cô uy hiếp ta, cô nên biết rõ ràng là quyền quyết định ở trong tay ta.”

Mạch Sanh Tiêu không thèm nhìn lâu hơn, hướng tầm mắt ra nơi khác.

Ánh mắt của người đàn ông lại không hề chớp mà dừng lại trên người cô: "Ta hỏi cô một việc, phải thành thật trả lời ta.”

Không có được tiếng đáp lại của cô, Dạ Thần lơ đễnh: "Cái chết của mẹ ta, có liên quan tới cô không?”

Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, đây là Dạ Thần giỏi phân tích nhận định, vậy làm sao, đột nhiên lại hỏi cô?

"Hừ.” Người đàn ông thấy cô mím căng môi không nói, dĩ nhiên cho rằng Sanh Tiêu chấp nhận: "Ta tin cô, lại thiếu chút nữa chết vì tín nhiệm cô, thật đáng chết.”

Mạch Sanh Tiêu nghe hắn nói như vậy, chợt cảm thấy tàn nhẫn ở trên đời này cùng lắm cũng chỉ đến thế này mà thôi: "Lúc anh muốn tìm người khác báo thù, có nghĩ tới hay không, cha mẹ anh làm sao đã tước đoạt hạnh phúc của người khác? Những đứa bé kia. . . . . . . Bị anh nhốt ở trong lồng sắt dù chúng còn nhỏ như vậy. Các người cho phép mình tàn khốc, lại không cho phép người khác trả thù sao? Loại hành vi này cần phải bị đi đến pháp trường, xuyên qua lồng ngực của các người viên đạn lạnh như băng một ngàn lần, một vạn lần! Cha mẹ anh chết không có gì đáng tiếc. . .”

"Cô. . .” Dạ Thần không khỏi giơ tay lên:"Cô còn dám nói một chữ nữa xem?”

"Nếu ngay cả anh cũng chết đi thì tốt hơn, cái nơi tội ác này mới có thể tiêu tan được. . . . . . . .”

Dạ Thần nắm chặt bàn tay, Mạch Sanh Tiêu không sợ nhìn vào nắm đấm của người đàn ông, nhưng thấy tay hắn mạnh mẽ buông ra một chút lại mạnh mẽ hướng vào cổ của cô.

Sanh Tiêu bị đẩy mạnh vào vách tường phía sau.

"Thu hồi lời nói của cô.”

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu.

Cô nghe được giọng nói đầy đe dọa truyền vào tai, cũng không biết là người đàn ông đã nới tay ra hay vẫn bóp chặt cổ của cô khi nói: "Cô không sợ chết, vậy không sợ sẽ không thấy được con của mình và Duật Tôn sao?”

Mạch Sanh Tiêu nhón chân lên, muốn cho chính mình đỡ đau hơn một chút.

Trong nhất thời cô đã không nhịn được bực tức.

Dạ Thần không sử dụng hết toàn lực: "Thu hồi lời đã nói của cô.” Hắn biết Mạch Sanh Tiêu bướng bỉnh nhưng lời nói của cô làm thương hại đến cha mẹ của hắn. Dạ Thần trong mắt tàn nhẫn giống như trời đất thủy triều đánh tới, Sanh Tiêu biết rõ không thể lấy cứng đối cứng được: "Tôi thu hồi.”

Ngón tay của người đàn ông nới lỏng, buông tay ra, trong mắt lộ ra một vẻ kỳ quái.

Mạch Sanh Tiêu khom lưng ho nhẹ, khi nãy thiếu dưỡng khí, bây giờ đã được hồi phục.

Tay cô bị Dạ Thần nắm lấy kéo ra ngoài, đi như chạy, Sanh Tiêu cho là hắn mang cô đi gặp Duật Tôn nên không có vùng ra, đi theo một đường.

Dạ Thần đến trước một gian phòng thì dừng lại, hắn ra hiệu cho Sanh Tiêu đi vào.

Mạch Sanh Tiêu đẩy cửa ra thì thấy ở dưới cửa sổ có đặt một chiếc giường em bé.

Nước mắt cô kiềm không được mà tuôn rơi, Sanh Tiêu bước đến trước giường em bé, quả nhiên nhìn thấy Bôn Bôn bình yên vô sự nằm ở bên trong.

Con đang ngủ rất say, trong tay có một con gấu Teddy.

Mạch Sanh Tiêu khom lưng xuống, cẩn thận và chu đáo, thật may là, xem ra Bôn Bôn chưa phải ăn uống cái gì khổ sở, sắc mặt con mỹ lệ, tinh thần không tồi.

Dạ Thần đứng bên cạnh Sanh Tiêu, giống như đang giải thích: "Đoạn băng ghi hình kia lại. . . . . . Tóm lại, ta chỉ đem nó bỏ vào một lát, nó tại đây sống vô cùng tốt, ta. . . . . . .”

Mạch Sanh Tiêu hướng mắt nhìn lại, mặc dù như thế nhưng Bôn Bôn đã bị kinh hãi, tiếng khóc tê tâm liệt phế lúc ấy khiến mấy ngày qua của Mạch Sanh Tiêu làm sao cũng không thoát được khỏi ác mộng. Chẳng lẽ hắn còn muốn để cô đối với hắn cảm động đến rơi nước mắt sao?

Đối mặt với ánh mắt của cô, Dạ Thần không khỏi im lặng.

Hắn mất tự nhiên xoay tầm mắt đi.

"Duật Tôn ở đâu?”

"Cô ở đây nghỉ ngơi trước đã, ta sẽ tự mình dẫn cô qua.” Nhắc tới Duật tôn, người đàn ông trong mắt khó có được trầm tĩnh lại một lần nữa bị hung ác nham hiểm thế chỗ.

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường em bé, cô muốn ôm lấy Bôn Bôn và hôn thật nhiều nhưng nhìn con ngủ say như vậy, Sanh Tiêu không đành lòng quấy rầy.

Lúc cô ngước mắt lên, Dạ Thần đã rời đi.

Mạch Sanh Tiêu đi vào bên trong, ánh mắt cô quét qua từng tấc đồ vật bài trí, là một bố cục xa hoa phách lối. Cô chỉ nghĩ đến để có được những thứ này phải đổi từ máu và nước mắt của người khác thì Mạch Sanh Tiêu nhịn không được mà muốn nôn mửa.

Tầm mắt của cô hướng đến bàn trà cách đó không xa.

Sanh Tiêu đi tới, nhìn thấy trong đĩa trái cây có một con dao nhỏ.

Mạch Sanh Tiêu ngồi xổm xuống, tay phải ma xui quỷ khiến cầm lấy chuôi dao, ngoại trừ con dao này cô cũng không thấy trong phòng có bất kỳ một thứ gì có thể làm vũ khí tấn công được.

Camera thăm dò báo hiệu, Dạ Thần đứng dậy, phóng gần hình ảnh, cố định tại Mạch Sanh Tiêu đang cầm chặt con dao nhỏ trên tay.

.

.

.

Không được. Sanh Tiêu không để lại dấu vết nhìn bốn phía xung quanh, cái nơi biến thái như vậy ai mà biết có cài đặt camera hay không. Mạch Sanh Tiêu cầm lấy một trái táo, từ từ gọt vỏ.

Dạ Thần có chút hăng hái nhìn chằm chằm vào tay của cô đang dần dần hình thành một cái vòng dài bằng vỏ trái cây.

Mạch Sanh Tiêu gọt xong thì đặt con dao và trái táo ở trên bàn.

Cô đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Sanh Tiêu khóa trái cửa lại.

Trong phòng tắm cũng không tìm được thứ gì có thể phòng thân được.

Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy trên bồn rửa tay có vài cái bàn chải đánh răng mới, còn chưa mở ra. Tầm mắt cô chú ý đến tấm gương bên phải.

Sanh Tiêu nhanh chóng lấy ra một cây bàn chải đánh răng. Cô cầm lấy phần chuôi của nó ấn vào nắp của một hộp xà bông, nhẹ nhàng lôi kéo, thấy bàn chải đánh răng bị mài rơi ra mảnh vụn. Mạch Sanh Tiêu kiên nhẫn cẩn thận bắt đầu mài, cho đến khi chuôi của bàn chải đánh răng bị mài thành mũi dao nhọn sắc bén, nếu để ở chỗ khác thì không yên tâm, Sanh Tiêu dứt khoát nhét vào trong túi quần jean.

Lúc bước đi, mơ hồ có thể cảm giác bị đâm vào hơi đau.

Mạch Sanh Tiêu dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ mới kéo cửa đi ra ngoài.

Bôn Bôn còn đang ngủ.

Cô còn chưa ngồi vào chỗ của mình thì thấy cửa được mở ra.

Mạch Sanh Tiêu đứng dậy.

"Ta dẫn cô đi gặp Duật Tôn.”

Sanh Tiêu khô

ng chút nghĩ ngợi mà theo sát phía sau.

Cô đi theo Dạ Thần xuống lầu dưới, băng qua đại sảnh, ở xa xa nghe được tiếng chém giết thảm thiết, lòng Mạch Sanh Tiêu bỗng nhiên bị quặn thắt lên.

Dạ Thần dẫn cô tiếp tục hướng về phía trước, cho đến khi âm thanh đó biến mất ở bên tai. Mạch Sanh Tiêu không khỏi sải bước đi theo, qua một khúc quanh, cô thấy Lôi Lạc và Alice đang đứng trước cửa một căn phòng.

Alice khép lại đôi mắt còn Lôi Lạc ở bên cạnh khó nén hưng phấn, thấy hai người đi tới, một mực cung kính chào hỏi: "Dạ Thần.”

"Mở ra.”

Lôi Lạc đi lên phía trước, kéo một tấm màn màu đen ra.

Theo động tác của hắn, một hàng song sắt màu đen dần dần xuất hiện ở trước mắt mọi người. Gian phòng này giống như ngục giam mà Mạch Sanh Tiêu thấy trên TV. Dạ Thần đi lên phía trước một bước: "Chỗ này chuyên dùng để nhốt phản đồ của căn cứ.”

.

.

.

Trong mắt Sanh Tiêu đau xót, nước mắt vỡ òa ra.

Thân thể cô vội vàng lao tới trước, cổ họng bị nghẹn lại không nói nên lời.

Mạch Sanh Tiêu chứng kiến Duật Tôn ngồi ở góc tường, co một chân lên, tay áo sơ mi màu trắng đã bị rách đến lộ khuỷu tay ra ngoài. Anh hình như mệt chết đi, dựa vào vách tường mà thở dốc, áo che kín nhưng vẫn thấy những vết máu mờ mờ. Dù cứ việc chật vật như vậy nhưng vẫn không che được vẻ cao quý lạnh thấu xương vốn có của anh.

Dạ Thần thần sắc kiêu căng nhìn về phía Lôi Lạc đang đứng ở bên cạnh: "Bọn họ đều là phế vật cả sao? Rõ ràng chỉ có một tên cũng không thể bắt hắn lại được?”

------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play