Duật Tôn vừa kể xong câu chuyện thì nghe được Mạch Sanh Tiêu trong miệng phát ra tiếng bi thương nghẹn ngào.
Bàn tay anh vỗ nhẹ bả vai Sanh Tiêu, anh muốn dùng hành động này để nói cho cô biết: Không có gì, đều đã qua rồi.
"Cái người gọi Quách Thắng kia, vẫn còn ở đấy sao?”
"Năm anh hai mươi tuổi, vào ngày giỗ của cha mẹ, anh đã giết hắn! "
Sanh Tiêu vòng tay ôm chặt eo của Duật Tôn, mối hận này, ngay cả cô nghe kể lại cũng muốn giết người, đừng nói chi là Duật Tôn. Mạch Sanh Tiêu toàn thân run rẩy, một nơi tội ác dơ bẩn như vậy cần phải hoàn toàn biến mất.
Cô nghĩ đến Bôn Bôn bây giờ khả năng cũng bị giống như Duật Tôn khi còn nhỏ. Mạch Sanh Tiêu lòng nóng như lửa đốt, lòng bàn tay của cô áp lên ngực của Duật Tôn, còn có nhiều lời hơn nữa đến bên miệng nhưng Sanh Tiêu phát hiện, một chữ cô cũng đều không nói được.
Cuộc sống như vậy, anh phải đạp lên mũi dao từng bước một gắng gượng vượt qua.
Mạch Sanh Tiêu tựa như bị dao cắt vào phải nhắm mắt lại, trong lòng cô bị một loại bi thương không gọi được tên và phẫn nộ lấp đầy. Cô muốn lên tiếng chửi bới, thậm chí còn hối hận khi đó tại sao lại cùng với Ân Lưu Khâm nói nhiều như vậy. Người như bọn họ, chỉ xứng xuống địa ngục.
Duật Tôn nghe bên tai truyền đến tiếng thở hổn hền, cánh tay anh kéo eo Sanh Tiêu qua, từng cái hôn tỉ mỉ lên trán cô.
"Ngủ đi.”
"Em không ngủ đâu.” Mạch Sanh Tiêu buồn ngủ vô lực, đôi mắt sưng thành hạch đào như vậy, cô chỉ cần không nhắm mắt thì thời gian không phải là có thể đứng yên sao?
Ánh mắt Duật Tôn lộ ra yêu thương, trong lòng cô đang nghĩ cái gì, anh một cái là có thể nhìn thấu.
Anh vén chăn lên, cầm lấy đồ ngủ ở bên cạnh.
"Anh đi đâu?”
"Anh đi uống miếng nước.”
Mạch Sanh Tiêu nghe vậy, lúc này mới buông tay ra.
Duật Tôn cũng không bật đèn, trong phòng ngủ tối đen lại có thể dễ dàng hành động, anh lấy ra một cái ly thủy tinh, rót đầy một ly nước ấm. Bàn tay anh dò xét tủ rượu bên cạnh, lấy ra một viên thuốc màu trắng bỏ vào trong ly.
Mạch Sanh Tiêu chống thân lên, cô mở đèn ở đầu giường lên.
Duật Tôn trở lại trước mặt cô, anh đưa tới ly nước trong tay: "Uống nước đi, nếu không cổ họng sẽ không thoải mái.”
Sanh Tiêu không nghi ngờ gì, đúng lúc cuống họng đang rất đau, cô đưa tay nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Người đàn ông giữ kín như bưng ánh mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Mạch Sanh Tiêu, anh để ly sang bên cạnh, nửa người trên dựa vào gối sau lưng.
Mạch Sanh Tiêu nhân thể gối đầu lên bụng Duật Tôn: "Anh đưa em cùng nhau đến đó, em cái gì cũng không sợ.”
Đầu ngón tay thon dài hữu lực của người đàn ông đang nhẹ vuốt tóc của Sanh Tiêu: "Dẫn em đi làm gì? Lại không phải là đi du lịch.”
"Muốn em ở nhà chờ, em sẽ càng khó chịu hơn.”
Ánh mắt của Duật Tôn dần dần u ám nhìn về xa xăm: "Tay của anh bị thương, nếu không anh thật muốn cùng em đàn xong một bản nhạc mới đi. . . . . . . . .” Đôi môi của anh khẽ nhếch lên, nửa câu sau đã nuốt trở về bên trong, anh muốn nói, nếu như. . . nếu có thể, Sanh Tiêu. . . . . .
Em phải nghĩ cách nào để tìm được tay phải của mình nhé, mà anh, khả năng cuối cùng lại không đảm đương được việc trở thành bàn tay kia của em.
. . .
Cô gái trong ngực đã không còn động tĩnh.
Duật Tôn cảm nhận được trong lòng bàn tay từng khúc mềm như tơ lụa, anh tham luyến vẻ an tường lúc này, không đành lòng cứ như vậy mà buông tay ra.
Mạch Sanh Tiêu ngủ được rất trầm.
Duật Tôn dè dặt tránh thân thể bên cạnh ra, bàn tay anh dịu dàng nâng đầu Sanh Tiêu lên, để cho cô thoải mái ngủ trên gối đầu.
Thời khắc biệt ly khổ sở, một người đối mặt luôn tốt hơn so với hai người.
.
.
.
Ánh mặt trời nghiêng nắng tiến vào phòng ngủ rộng lớn.
Giường lớn ở giữa phòng là một thân ảnh thon gầy. Chung quanh giường, dưới sàn nhà là đồ đạc mất trật tự cùng dấu vết sau đêm hoan ái.
Mạch Sanh Tiêu ngủ được rất trầm, chân mày cô vẫn nhíu chặt, chăn đơn đen trắng giao nhau bao lấy từ vai cô trở xuống, đầu cô gối lên chiếc gối mềm mại, sắc mặt trong suốt như tờ giấy, lộ ra bên ngoài tấm chăn là cổ tay phải, hai vết sẹo dữ tợn giao thoa.
Dì Hà cẩn thận đi đến cửa, bà nhẹ gõ vàng tiếng: "Sanh Tiêu, cô đã tỉnh chưa?”
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, dì Hà đành phải trở lại lầu dưới.
. . .
Tới gần buổi trưa Mạch Sanh Tiêu mới có ý thức lại.
Cô giơ cánh tay lên, năm ngón tay đặt ở trước mắt, nhè nhẹ từng sợi nắng màu vàng xuyên qua khe cửa chiếu vào trong mắt, Mạch Sanh Tiêu khó chịu thở nhẹ ra tiếng, đôi mắt đau như bị chọc vào làm cho mù đi.
Hai mắt cô sưng đỏ, chỉ có thể hé mở ra.
Sanh Tiêu ngủ ở một bên của giường lớn, tay cô vươn ra phía bên cạnh.
Là trống không.
Bàn tay trái đang mở ra của Sanh Tiêu đang từ từ khép lại, nắm chặt thành quyền. Duật Tôn đã đi rồi.
Chuỗi nước mắt rơi vào gối, Sanh Tiêu co hai gối lên, hàm răng cắn vào mu bàn tay của mình. Cô chỉ nhớ được là tối hôm qua Duật Tôn rót cho cô một ly nước, sau khi uống thì cảm thấy rất nặng nề, đã nhiều đêm cho tới hôm nay, ngày hôm qua thì ngủ được tốt nhất.
Cô biết rõ Duật Tôn trước khi đi là quyết tâm liều chết, bằng không cũng sẽ không dặn dò mọi chuyện rõ ràng như vậy.
Nghe anh kể lại, Mạch Sanh Tiêu hy vọng đấy chẳng qua là chuyện xưa, là nội dung một vở kịch chưa bao giờ xảy ra, càng sẽ không xảy ra trên người Duật Tôn.
Bàn tay Sanh Tiêu lại một lần nữa hướng sang bên cạnh, nơi người đàn ông ngủ qua còn giữ lại vài đường chưa xếp thành nếp, tay cô cứ lướt qua, mắt thấy những dấu vết kia đang khôi phục nguyên trạng phẳng phiu trong lòng bàn tay.
Một giọt nước mắt của Mạch Sanh Tiêu rơi xuống, đôi mắt liền đau. Cô vội vàng lau đi, không muốn khóc đến mức mắt bị mù, chờ lúc Bôn Bôn và Duật Tôn trở về, cô sẽ không thấy rõ mặt của bọn họ mất.
Sanh Tiêu đứng dậy đi về phía tủ quần áo, cô vừa mở ra thì đập vào mắt đầu tiên chính là bộ quần áo cho ba mẹ và con treo ở trên giá áo.
Mạch Sanh Tiêu vươn tay ra khẽ vuốt, cô lại vội vàng giữ lấy những món đồ đó, từ từ nắm chặt tay lại. Lúc buông ra, dấu tay đã tạo thành nếp nhăn.
Sanh Tiêu trong mắt thoáng hiện lên vẻ bối rồi, cô gấp rút cầm lấy y phục đi về hướng cửa sổ, mang bàn ủi ra, hết sức chăm chú ủi phẳng.
Nhìn thấy đã đến giờ ăn cơm trưa.
Dì Hà lại lên lầu lần nữa, bà nhẹ gõ cửa: "Sanh Tiêu?”
Mạch Sanh Tiêu hầu như không nghe thấy, dì Hà nghe được trong phòng ngủ có tiếng động truyền ra, bà nhẹ cầm lấy chốt cửa mở ra, đi vào hai bước, quả nhiên thấy Sanh Tiêu đang mặc đồ ngủ đứng ở trước cửa sổ.
Dì Hà đi đến bên cạnh cô: "Sanh Tiêu, ăn cơm đi.”
Mạch Sanh Tiêu lúc này mới nghe được giọng của bà, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Dì Hà, làm sao mà bây giờ dì lại ở đây?”
"Là Duật thiếu gọi cho tôi nói sáng sớm hôm nay trở về gấp, nói sợ cô ở nhà một mình không chịu ăn cơm tốt.”
Mạch Sanh Tiêu cố nén chua xót trong lòng: "Anh ấy lúc ra khỏi cửa, dì có gặp không?”
"Có gặp.” Dì Hà gật đầu: "Trời còn chưa sáng, Duật thiếu đã rời đi, ngay cả điểm tâm cũng không ăn.”
Sanh Tiêu tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dì Hà đi tới, giúp cô dọn dẹp từng thứ một: "Ăn một chút đi, nếu thân thể ngã bệnh thì Bôn Bôn phải làm sao bây giờ?”
"Dì Hà, con cho là dì sẽ không trở về nữa.” Ngày đó xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là dì Hà và Trần tỷ mà ngay cả Mạch Sanh Tiêu cũng thấy sợ hãi.
"Sanh Tiêu, cô và Duật thiếu rất tốt, tôi liền đi theo các người, các người là người như thế nào, tôi còn có thể không hiểu rõ sao?”
Mạch Sanh Tiêu hiểu được tâm ý của Duật Tôn, Sanh Tiêu chịu không được liền ôm chặt dì Hà. Những người thân nhất bên cạnh cô đã rời đi hết, Ngự Cảnh Viên rộng lớn như vậy, nếu như ngay cả dì Hà cũng không có ở đây thì cô thật không biết được thời gian kế tiếp mình phải vượt qua như thế nào.
Sanh Tiêu đi theo dì Hà xuống lầu dưới, cô nhìn thấy khung đàn Piano đặt ở trong phòng khách.
Mạch Sanh Tiêu đi tới, ngây người ở trước đàn dương cầm.
Dì Hà dọn thức ăn lên bàn: "Sanh Tiêu, ăn cơm đi.”
Mạch Sanh Tiêu giơ tay lên, cố hết sức bắt đầu lau nắp đạy Piano, cô lau từng chỗ, không sợ làm phiền người khác mà cứ tái diễn một động tác.
"Sanh Tiêu, đừng như vậy, đã thật sạch rồi.” Dì Hà đoạt lại khăn lau của cô, kéo Sanh Tiêu đến bên cạnh.
"Dì Hà, chờ khi anh ấy trở về, chúng con có thể đánh đàn như bình thường. . . . . .”
"Đúng vậy, cho nên cô phải bảo trọng thân thể, mau, đi ăn cơm. . . . . . .”
Mạch sanh Tiêu ngồi vào trước bàn ăn, cô ăn vào vô vị, mỗi một miếng nhai vào đều bị nghẹn lại ở cổ họng, lên không nổi mà nuốt xuống cũng không trôi.
***********
Sau giờ ngọ, Dung Ân và Nam Dạ Tước đi vào Ngự Cảnh Viên.
Tính tình người đàn ông nóng nảy, lúc tiến vào câu đầu tiên liền quát lên: "Duật Tôn ở đâu, cậu ấy ở đâu?”
Mạch Sanh Tiêu ngồi ở trên ghế sô pha, Dung Ân bước đến bên cạnh cô: "Thật sự đã xảy ra chuyện sao?”
Sanh Tiêu đang cố giữ tinh thần mạnh mẽ, bởi vì những lời này của cô mà lại suy sụp một lần nữa. Tầm mắt của Mạch Sanh Tiêu rưng rưng, không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.
"Em đừng vội, từ từ nói.”
"Là Bôn Bôn bị người ta bắt đi.”
Mạch Sanh Tiêu thấy Nam Dạ Tước ngồi ở đối diện mình, mày kiếm của anh nhíu chặt, sắc mặt trang nghiêm.
Dung Ân cuống cuồng theo: "Vậy làm sao bây giờ, đối phương muốn tiền hay là. . . . . .”
Mạch Sanh Tiêu vùi mặt vào lòng bàn tay: "Bọn chúng muốn tính mạng của Tôn.”
"Cậu ấy đi khi nào?” Nam Dạ Tước hỏi.
"Sáng sớm hôm nay.”
"Dạ, anh mau tìm cách đi.” Dung Ân vừa an ủi Sanh Tiêu, vừa quay sang phía anh thúc giục.
"Việc này, rất khó giải quyết.” Khuôn mặt của Nam Dạ Tước ngưng trọng: "Nếu như lấy cương khắc cương mà không sợ thì đòn chí mạng đúng là bị kẻ khác nắm được điểm yếu, hiện tại con trai đang ở trong tay đối phương, nếu hành động thiếu suy nghĩ thì bên mình sẽ có nguy hiểm.”
Mạch Sanh Tiêu gật đầu, cô đồng ý với lời nói của Nam Dạ Tước, hơn nữa ở căn cứ đám người kia tàn nhẫn biến thái, chỉ có bọn họ không nghĩ tới chứ không có tội ác nào mà bọn họ làm không được.
"Vậy phải làm sao bây giờ?” Dung Ân đến ngồi bên cạnh Nam Dạ Tước: "Chỉ có thể ngồi chờ hay sao?”
"Đừng nóng vội, sẽ nghĩ ra biện pháp.”
Sanh Tiêu không có cách nào
khác, cô chỉ có thể chờ đợi.
*****************
Sau 5 ngày, dài dòng buồn chán giống như đã qua 5 năm.
Trong thời gian 5 ngày này, Bôn Bôn và Duật Tôn hoàn toàn bặt vô âm tín, Mạch Sanh Tiêu cả ngày chờ đợi ở trong phòng ngủ, không tiếp xúc cũng không nói chuyện với người khác.
Đến giờ ăn cơm, cô liền ngoan ngoãn ăn cơm.
Cô quỳ gối ở trên giường lớn, điện thoại bên cạnh vang lên, Mạch Sanh Tiêu không chút nghĩ ngợi bấm nghe máy: "Alo, Tôn, là anh sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười lạnh.
"Là ta.”
Sanh Tiêu còn chưa kịp vui mừng, bởi vì cô đã nghe được giọng nói này không phải là Duật Tôn.
"Ngươi là Ân Lưu Khâm?”
"A, cảm ơn cô, còn nhớ rõ ta.”
Mạch Sanh Tiêu hất cằm lên, trong mắt ánh lên một loại hận ý quyết tuyệt: "Ta nói sai, ngươi không gọi là Ân Lưu Khâm, ta nên gọi ngươi là Dạ Thần mới đúng.”
"Sanh Tiêu, cô khỏe không?”
Mạch Sanh Tiêu cổ họng khô khốc, hắn còn mắt mũi để hỏi là cô khỏe không sao?
"Chồng của ta và con ta ở đâu? Ngươi đã làm gì bọn họ?”
Đối mặt với chất vấn của cô, người đàn ông không giận mà cười: "Tốt lắm, ta nhiệt tình khoản đãi bọn họ, chẳng qua là còn thiếu cô.”
"Ta cũng biết là kẻ hèn hạ như ngươi sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.”
"Tùy cô nói thế nào cũng đều tốt, Mạch Sanh Tiêu, ta nên cùng cô tính sổ. Ngày mai, ta sẽ cho người đi đón cô, cô nghĩ cách thoát khỏi mấy cái đuôi đi. Đến nơi này ta sẽ để cho các người đoàn tụ.”
Khóe miệng Mạch Sanh Tiêu câu dẫn ra mỉa mai: "Ngươi cần gì phải như vậy, lúc trước nói thẳng là muốn chúng ta cùng đến không được sao? Ngươi cố tình đùa giỡn chúng ta sao?”
"Cô nói đúng rồi, ta liền thích đùa bỡn cô chơi! "
Đôi mắt Dạ Thần ánh lên tia hung ác nham hiểm: "Không để cho cô nếm thử cảm giác từng tấc đâm vào tim thì sẽ phụ lòng mẹ ta chết sao?”
-------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT