“Đùng… Đùng…”

Trên nền trời đêm, một cụm pháo hoa lan ra ánh vàng rực rỡ, hình dạng giống như một đóa hoa đang nở rộ, chính giữa là nhụy hoa như những sợi dây kết trút xuống, sáng rực đến loá mắt.

“Tiền Tài Bang!”

Bọn cướp cùng hộ vệ của Cố Đinh Hương đều kêu lên vì kinh ngạc, có kẻ trong lòng vui khôn xiết có kẻ thì lo lắng đến tột độ.

Kẻ lo chính là đám cướp, Tiền Tài Bang ghét nhất là cái ác họ xem cái ác như kẻ thù, toàn bộ thành viên của bọn họ là những người bị đám côn đồ hay lũ cướp làm hại. Vì vậy tổ chức tự phát này tụ họp thành viên lại một chỗ, mạo hiểm đi tìm bảo vật, thuận tiện đánh các loại đám côn đồ hay những tên cướp ti tiện. Mà đám cướp này cùng với bọn họ là kẻ thù đối đầu tới chết, mỗi lần chạm mặt là đánh nhau đến ngươi chết ta sống.

Người vui tất nhiên là hộ vệ của Cố Đinh Hương, Tiền Tài Bang gia nhập chiến đấu có thể xoay chuyển được thế cục. Chính là thật tức cho các huynh đệ đã uổng mạng.

Từ xa xa, tiếng bước chân càng ngày càng rõ, những người đến có chiến khí không thấp, số lượng cũng không ít. Mạc Thanh Tuyệt nhíu mày, thật là phiền phức… Nhóm người này ngoài ý muốn xuất hiện, quấy rầy kế hoạch của hắn. Cố Đinh Hương phải chết, nhóm ám vệ của nàng phải chết, cả đám cướp cũng phải chết, thế nhưng, đột nhiên xuất hiện một đám người khác, phá hỏng hết thảy mọi chuyện.

Khi tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, bên này chiến đấu càng ngày càng gay cấn hơn. Một bên là muốn mau chóng giải quyết để chạy trốn, một bên tự nhiên im lặng chờ sự giúp đỡ.

“Á à… tên trọc kia, xem ngươi còn chạy trốn nơi đâu cho được!”

Xuất hiện sau tiếng rống to gây chấn động là một người với thân hình khổng lồ cứng rắn đến nỗi có thể so với kim cương. Tay vung hai thanh búa lớn, từ trên trời giáng xuống. Người này tất nhiên là nhận ra băng cướp này, lập tức không nói hai lời, vung vũ khí lên, gia nhập chiến đấu.

Tiếp theo sát phía sau là một nữ tử áo đỏ nóng bỏng, xinh đẹp, nàng ta rút ra một cái roi mềm dẻo, cũng là không nói hai lời liền gia nhập chiến đấu.

Nam tử cường tráng vung cây búa lớn trong tay hô mưa gọi gió, kẻ bị hắn đánh máu thịt bay tứ tung, không ngừng kêu gào thảm thiết. Nam tử cường tráng ngửa mặt lên trời rít gào: “Ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha, giết chết lũ khốn khiếp (lũ khốn nạn) các ngươi, các ngươi đi ăn cướp sao, ta cho các ngươi ăn phân chó…

Nữ tử áo đỏ vung roi như múa, công kích càng ngày càng hung hãn, ngay sau đó càng có nhiều người thân thủ bất phàm chạy đến, cũng gia nhập chiến đấu, kết cục đã hiện ra một phần. Chiến đấu rất nhanh liền đến kết thúc, đám cướp kia chết có, bị thương có.

“Ha ha ha… Thích…” Đánh nhau xong, nam tử cường tráng ngửa mặt lên trời cười ha ha, thanh âm chói tai đủ làm người ta kinh hãi. Nữ tử áo đỏ thống khổ bịt kín hai tai lại, phi thân tới đá một cước vào người đàn ông cường tráng, vừa đá vừa mắng: “Cười cái đầu mẹ nhà ngươi, không biết mình cười rất khó nghe à,… ngươi câm miệng cho ta, đồ đầu heo!”

Người đàn ông cường tráng đó ra tay chặn lại người phụ nữ mặc áo đỏ đang giơ chân: “Ê, nữ nhân, đám khốn khiếp đáng chết đã chết, ngươi cũng không cho ta cao hứng sao, ngươi là đồ không phân rõ phải trái, cẩn thận ta ra tay đánh ngươi đó.”

“Lại đây, bà đây sợ ngươi à!”Nữ tử áo đỏ càng đá dữ hơn vài phần.

Người nam cường tráng vừa chắn vừa lui, miệng không ngừng la mắng: “Ê, ngươi còn dám nữa, ta thật sự đánh lại đó, ta nói cho ngươi biết, ta thật sự sẽ đánh lại đó… Ngươi còn đá, nữ nhân, ta thật sự sẽ đánh lại đó!”

Nhìn trước mắt một màn hỗn loạn, Bạch Phong Hoa khóe miệng khẽ nhếch, quyết định không nhìn tiếp hai cái tên rất không bình thường này nữa, yên lặng ngồi trở lại vị trí ban đầu, tiếp tục chăm sóc con heo sữa đang nướng, Nam Cung Vân liền xích lại bên người nàng, nhìn đầy trông mong, tiếp tục chờ ăn.(ham ăn wa ^^).

Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt có chút trầm xuống, vẫn không có nói gì.

“Được rồi, các ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Trang Nghị, Hồng Nương!” Vừa rồi, người thứ ba đuổi tới là một người nam khôi ngô mặc áo đen, hắn nhìn một màn trước mắt bất đắc dĩ thở dài, tiến lên đứng vào giữa hai người có vẻ rất thuần thục, mỗi tay bắt lấy một người, đem hai người lôi ra.

Người nữ tên Hồng Nương vừa ngoan cố đạp hai chân lên nam tử cường tráng tên Trang Nghị kia thêm vài cái, trừng mắt nhìn người nam khôi ngô áo đen: “Bang chủ, lỗ tai của ta muốn điếc rồi, cái con trâu này ta phải cắt đầu lưỡi của hắn."

Bang chủ Tiền Tài Bang Hạ Ấp đưa mắt nhìn những cái xác cách đó không xa: “Tống miệng rộng ( cái tên sứt môi), quân sư lộ xa( quân sư quạt mo), đệ nhất đao thủ Quỷ Tâm…”

Hạ Ấp đem thân phận những cái xác kia kể ra, cuối cùng thở ra ngụm khí lạnh: “Hôm nay, toàn bộ cư nhiên đều ở đây? Hơn nữa đã sớm chết?”

“Cũng không phải đâu, hôm nay, con mẹ nó… thật sung sướng! Mấy huynh đệ kia thật sự rất có bản lĩnh.” Trang Nghị đi đến, bàn tay to mập mạp vỗ bả vai Hạ Ấp một cái chát, một đôi mắt to như chuông đồng nhìn đám tử sĩ đang giúp đỡ lẫn nhau bôi thuốc, sau đó lại nhìn ba người bên kia đang ngồi vây quanh lửa trại đã muốn bắt đầu bữa tối, ồm ồm nói: “Ta còn tưởng rằng người của Hắc Phong Bang đã đủ máu lạnh lắm rồi, không nghĩ tới còn có người càng vô tình hơn, người ta đánh nhau đến chết đi sống lại, đã không ra tay giúp một chút thì thôi, cư nhiên còn có thể mặt không đổi sắc ngồi ăn thịt, cũng không sợ nghẹn chết.” Nguyên lai đám cướp kia là gọi là Hắc Phong Bang, cái tên này thật sự thấp kém không chịu nổi.

Nghe xong lời nói của Trang Nghị, Hồng Nương cười phun tào( văng nước bọt): “A, đồ ngu ngốc,… không phải sao, ngay cả thành ngữ bốn chữ cũng nói sai. Đừng khoe khoang nữa, về điểm này ngươi đúng là nước đen không dùng được. Người khác lãnh huyết vô tình(máu lạnh), chúng ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được, đem thuốc trị thương trên người ngươi cho các huynh đệ bên kia xử lý vết thương đi.”

Hai người kẻ xướng người họa châm chọc khiêu khích, bên kia Bạch Phong Hoa làm như cái gì cũng không có nghe, bụng nàng còn đói, làm sao có sức cùng đám người không bình thường này chít chít meo meo, huống chi, từ lúc Trang Nghị nói mấy câu châm chọc kia, Nam Cung Vân đã hạ độc trong không khí, ta ở đầu gió, chỗ ba người kia lại vừa đúng ngay hướng gió, rất nhanh thôi, bọn họ sẽ được thưởng thức độc dược mà sư huynh mới nghiên cứu ra lần tước. Bạch Phong Hoa nghĩ đến đây thì âm thầm nhíu mày, sư huynh thật đúng là người hay mang thù mà.

Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm, cắt khối thịt sườn tiếp theo, thuận tay cho lên mặt trên một chút thuốc giải loại độc vừa rồi của sư huynh trên heo nướng, đưa cho Mạc Thanh Tuyệt. Hai mắt không dấu vết liếc nhìn sư huynh đang nghiêm trang ngồi đó chờ nàng đưa thức ăn, khẽ thở dài một cái. Giữa hai người này như thế nào lại có cảm giác khác thường nhỉ.

“Câm miệng cho ta!” Trang Nghị cùng Hồng Nương càng nói càng kỳ cục, Hạ Ấp ra tay đánh vào ót mỗi người một cái, trực tiếp đem hai người đánh cho nghiêm chỉnh lại.

Nhìn ba người bên kia, giống như đang đi dã ngoại, ngồi ăn ngon lành, Hạ Ấp nở nụ cười, ha ha hai tiếng, đi ra trước mặt ba người Bạch Phong Hoa ôm quyền nói: “Ta là Hạ Ấp, là Bang chủ Tiền Tài Bang, hai huynh đệ kia của ta đối với chư vị vốn không có ác ý, chỉ là tính tình bọn họ có chút thẳng, mong rằng ba vị ở đây sẽ không cùng bọn họ so đo tính toán.”

“Giúp hay không giúp là chuyện của chúng ta, tới phiên người khác đến xen mồm?” Bạch Phong Hoa không thèm liếc nửa mắt nhìn Hạ Ấp, thản nhiên phun ra một câu, tiếp tục ăn thịt nướng trên tay, dùng bàn tay còn lại xoay xiên thịt trên lửa trại.

“Đúng, bất luận kẻ nào cũng đều có suy nghĩ và tác phong làm việc riêng của mình.” Hạ Ấp mỉm cười nói.

“Hừ, theo ta thấy là do không có năng lực giúp đỡ thôi.”, Trang Nghị lạnh lùng châm chọc.

“Không chắc đâu, ta xem ba vị này giống như là kẻ có tiền, đại tiểu thư, đại thiếu gia đi ra ngoài ngắm cảnh.”, Hồng Nương ở phía sau cũng góp tiếng chọc thêm vào.

“Đúng vậy, chúng ta chính là đi ngắm cảnh. Liên quan gì tới ngươi sao?”, Bạch Phong Hoa cắn một miếng thịt nướng, tủm tỉm cười nói.

“Ngươi thật tàn nhẫn!”, Hồng Nương tức đến đỏ mặt, căm giận nói.

“Câm miệng! Đứng sang một bên đi.” Hạ Ấp tức giận quát, tiếp theo có chút mất tự nhiên cười nói với Bạch Phong Hoa: “Ba vị, thật là ngại quá, bọn họ không có ác ý gì đâu.”

Bạch Phong Hoa cười nhẹ, không nói gì, đưa tay cắt một chút thịt nướng đưa qua cho Hạ Ấp. Hạ Ấp ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Phong Hoa nhưng vẫn nhận lấy, thịt rất thơm nha, từ nãy hắn đã ngửi thấy hương vị này rồi.

“Ừm, rất ngon, thật sự là mỹ vị!”, Hạ Ấp ăn hết thịt nướng xong, không kìm lòng được mà phải tán thưởng một tiếng. Làm Trang Nghị và Hồng Nương ở bên trợn tròn mắt.

“Ba vị với các huynh đệ bị thương bên kia là chuẩn bị vào núi sao?” Hạ Ấp đứng trước lửa trại khách khí hỏi.

“Đúng vậy.” Bạch Phong Hoa thản nhiên trả lời.

“Như thế này, các vị có người bị thương, với tu vi của ba người các vị, ta khuyên các vị nên trở về thành trước đi, dù sao từ nơi này trở về cũng không xa. Nghĩ ngơi hồi phục xong lại đi vào núi cũng không muộn.” Hạ Ấp hảo tâm khuyên giải.

“Không cần!”, Mạc Thanh Tuyệt thanh âm lạnh như băng không có tí gợn sóng, chỉ với hai chữ, không cho phản bác.

“Lão đại, ngươi dù có lòng tốt, người ta căn bản là không cảm kích đâu. Úi da, ngứa quá, sao lại thế này, ôi, ôi a…”, Trang Nghị vốn đang đi châm chọc người ta, bỗng nhiên quát to lên, sau đó nhảy dựng lên, chân tay điên cuồng gãi gãi. Hồng Nương vừa định cười nhạo Trang Nghị thì mặt biến sắc, bởi vì ngay cả người nàng cũng ngứa vô cùng, chẳng khác Trang Nghị.

“Sao vậy?” Hạ Ấp quay đầu nhìn hai người khác lạ phía sau, kinh ngạc xoay sang nhìn đoàn người Bạch Phong Hoa bộ dáng bình tĩnh, trong lòng cũng đoán được vài phần, hắn đã gặp qua nhiều hạng người, nháy mắt liền hiểu được ba người này cũng không đơn giản vẻ bề ngoài. Hai người thủ hạ của mình bị như vậy, chuyện này chỉ sợ là có liên quan đến bọn họ.

“Vị cô nương này, có thể cho họ một đường sống không, bọn họ vốn không cố ý mạo phạm đâu.” Hạ Ấp chắp tay hành lễ với Bạch Phong Hoa, hắn đã nhìn ra từ trước, trong ba người này thì hai nam tử tuyệt mỹ dường như luôn coi nàng là trung tâm. Tuy rằng hai mỹ nam xoay quanh một nữ nhân xấu xí khá là kỳ quái, nhưng Hạ Ấp nghĩ rằng chắc chắn có một lý do nào đó. Hạ Ấp nghĩ nghĩ một chút, lại thành khẩn nói: “Như vầy đi, cô nương, chúng ta cũng muốn vào núi, người của các ngươi thương vong quá lớn, không bằng chúng ta kết bạn cùng đi trên đường, cũng có người chiếu cố lẫn nhau.”

Bạch Phong Hoa nhìn bộ dạng thành khẩn của Hạ Ấp, thở nhẹ ra, nhướng mày quay đầu nhìn Nam Cung Vân, Nam Cung Vân liếc nhìn Hạ Ấp, lấy ra một cái bình sứ từ trong ngực ném cho hắn.

Hạ Ấp tiếp nhận bình sứ nói tiếng cảm ơn xong liền nhanh chóng đi đến bên người Trang Nghị và Hồng Nương.

Mơ hồ nghe được đoạn đối thoại giữa người của Tiền Tài Bang và ám vệ: “Cái gì, các ngươi đi điều tra chuyện về cái bảo vật kia à?”

“Đúng vậy, đã chết nhiều người lắm rồi. Cảm thấy không đơn giản đâu.”

“Bảo vật kia là cái gì?”

“Không biết nữa, cho nên chúng ta mới đi điều tra.”

Những lời này rơi vào tai Bạch Phong Hoa, nàng hơi hơi nhíu mi, bảo vật? Bảo vật gì? Có liên quan đến thần khí sao?

“Ái da! Đây là có chuyện gì? Đau quá à!”, Cố Đinh Hương ở phía sau thét ầm lên, điếc cả tai của mọi người, màng nhĩ cứ ong ong cả lên. Dược hiệu đã hết, nàng ta cũng tỉnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play