Nàng vừa mờ mắt, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, đã cảm nhận một trận đau nhức từ bụng truyền đến, đau đến nàng muốn thăng thiên, đâu đến kinh hãi quỷ thần. Sao thế này, xuyên qua đều đau như vây sao? Không phải là như trong truyền thuyết, thân thể cùng linh hồn bài xích nên mới vậy chứ?

Nhưng vì sao bên tai còn ồn ào muốn chết!

Nàng cúi đầu nhìn về phía phát ra đau đớn, lại thấy một thanh kiếm cứ thế cắm ở bụng mình. Đúng vậy, nàng không có nhìn nhầm, chính xác là có một thanh kiếm đang cắm ở bụng nàng.

Vì sao? Vì sao lại như vậy? Cuối cùng thì có chuyện gì đã sảy ra?

“Thích khách”

“Bắt thích khách”

“Đừng cho thích khách chạy”

“Bảo hộ Vương gia”

“Tiểu thư….!”

Cuối cùng thì một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên.

………..

Rốt cuộc sao lại thế này!

Bụng đau quá, nàng rốt cuộc chịu không được loại đau nhức này. Nàng ngã xuống, lại bị một đôi tay lạnh như băng bắt được. Một khuôn mặt mĩ nam lạnh như băng hiện ra trong tầm mắt nàng, ở một khắc cuối cùng lúc nàng hôn mê, nàng nhìn thấy đôi mắt của nam tử kia ánh nên sự khinh thường cùng chán ghét, với thanh âm ác liệt “Ai cho ngươi thay ta chắn kiếm”.

Cái gì? Nàng trợn tròn mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Ở thời điểm đó, nàng đã hiểu hết tất cả. Nàng giúp nam nhân này nhận một kiếm, Diêm Vương ghi hận nàng… Chó má cút đi đi……..

Tại thời điểm nàng tỉnh lại, bụng truyền đến nóng rực đau đớn. Chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một tấm màn giường đẹp đẽ quý giá, nhưng có gì đó không thích hợp, tại sao tấm màn đó lại mang phong cách cổ kính vậy? Hơn lữa trụ giường phía trên cũng điêu khắc theo phong cách hoa văn cổ. Cái này tuyệt đối không có trong nhà nàng.

A! Ý nghĩ liền hiện ra, nàng trực tiếp đem con ngươi trừng lớn, con mắt muốn lòi ra khỏi hốc mắt. Chết tiệt Diêm Vương, chết tiệt Hắc Bạch Vô Thường. Bởi vì Hắc Bạch Vô Thường làm sai, Diên Vương phát hiện trễ, nên thân thể của mình bị hủy, không thể hoàn dương, nên làm cho mình xuyên qua đến nơi này. Nhưng là Diêm Vương chưa nói bồi thương cho nàng cái thân thể đáng thương này. Hơn thế trong đầu trí nhớ lại rất lộn xộn, là có chuyện gì xảy ra?

Bạch Phong Hoa, cùng tên với mình. Cháu gái đương kim tả tể tướng đương chiều, gia cảnh giàu có. Thân phận thật tốt, không có trở ngại gì, ít nhất cũng là quan lớn nhất nhì trong triều đình. Nhưng là!!! Trong trí nhớ, cái tên tuyệt đại mĩ nam kia rốt cuộc tại sao lại có ánh mắt như vậy? Đương kim vương gia Nam Hoa Vương, tuấn mĩ lạnh như băng, là đối tượng của ngàn vạn cô gái. Đương nhiên, bao gồm cả chủ nhân của thân thể này.

Bạch Phong Hoa lại nhắm chặt mắt, để cho trí nhớ trước kia cùng bây giờ dễ dung hợp. Trước kia Bạch Phong Hoa nói chuyện lắp bắp, màu da ngăm đen, bởi vì tự ti nên rất ít nói, thường bị người khi dễ là câm điếc.

Lúc này, Nam Hoa Vương ở Nam Hoa Vương phủ đang tiến hành đại hội ý kiến, trước kia hắn nhìn thấy Bạch Phong Hoa chỉ muốn chạy vội đi, Nam Hoa Vương căn bản là không có đem nàng để vào mắt, nhưng nàng lại đối với Nam Hoa Vương không thể dứt bỏ. Sau đó là thích khách đột kích, nàng liền như vậy ‘anh dũng không sợ’ chắn cho Nam Hoa Vương một kiếm. Kết quả, chính là cái dạng này. Nàng nhận lấy một kiếm, cũng nhận lại là Nam Hoa Vương càng thêm chán ghét nàng.

Bạch Phong Hoa trong lòng nhẹ nhành thở dài, trước kia Bạch Phong Hoa quả thật là quá ngu ngốc, vì dạng người này mà đánh mất tánh mạng, đối phương không cảm kích mà còn cười chê. Đáng giá sao? Cái này đáng giá sao?

Đáng giá cái rắm thối!

Bụng lại truyền đến một chận kịch liệt đau đớn, đau đến nỗi nàng nguyền rủa Diêm Vương không biết bao nhiêu lần. Nhưng là, phát ra khỏi miệng cũng chỉ là thanh âm khàn khàn vì đau.

Sau đó, có một tiếng nói ôn nhu vui vẻ truyền đến “Tiểu thư, người đã tỉnh, thật tốt, thật tốt…..”

Ồn ào quá! thật quá ồn ào! Khát chết ta!

“Nước…….” Tiếng nói của nàng khàn đặc truyền ra.

“Vâng vâng, tiểu thư đợi chút!” Cái thanh âm thân thiết kia vội vàng đáp ứng.

Bạch Phong Hoa nhận ra thanh âm này, chính là cái thanh âm đầy quan tâm khi nàng ngất xỉu nghe thấy. Xem ra nha hoàn này đối với chủ nhân là thật sự lo lắng. Theo cái trí nhớ hỗn loạn của Bạch Phong Hoa trước kia thì cái nha hoàn này chính là tiểu Thúy – nha hoàn chuyên chăm sóc nàng.

Nằm ở trên giường, Bạch Phong Hoa nhắm nghiền mắt vì đau, phát ra những thanh âm hừ hừ. Cửa phòng mở ra, tiếng bước chân vang lên. Tiếng bước chân này hiển nhiên không phải của một người.

“Ngươi hiện tại mới biết đau? Lúc chắn cho người ta một kiếm, thời điểm đó như thế nào không biết sợ?” Một thanh âm lạnh lùng tràn ngập khinh thường châm chọc vang lên. Thanh âm này theo trí nhớ của Bạch Phong Hoa là thanh âm của đệ đệ nàng, Bạch Tử Mặc. Bạch Tử Mặc là kẻ phóng đãng không kiềm chế được, tuấn mĩ bất phàm, cũng là kẻ gây nên không ít sóng gió cho kinh thành.

“Tiểu đệ ngươi bớt nói đi. Ngươi không thấy tam tỉ ngươi hiện đang rất khó chịu sao?” Một cái thanh âm hờn dỗi răn dạy Bạch Tử Mặc vang lên. Chủ nhân thanh âm này nàng còn nhớ rõ ràng, là của Bạch Linh Khê, tỉ tỉ của Bạch Phong Hoa.

“Đi thì đi … Ta không nói nữa. Xem cái dạng này của ngươi chỉ khiến ta nổi nóng. Bạch Phong Hoa, ta nói cho ngươi, ngươi chết thì ta rất thỏa mái, chỉ tội mẫu thân bị ngươi dọa hôn mê bất tỉnh. Là ngươi bất hiếu, ngươi đại nghịch bất đạo” Bạch Tử Mặc thanh âm tức giận vang lên.

“Được rồi Tử Mặc! Đi ra ngoài, Đi ra ngoài, Phong Hoa đã khó chịu nắm rồi.” Bạch Linh Khê nổi giận, đẩy Bạch Tử Mặc ra ngoài.

“Hừ! Đừng đẩy ta, ta tự mình biết đi”Bạch Tử Mặc hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Bạch Phong Hoa thủy chung nhắm mắt lại không nói gì.

“Phong Hoa, không sao chứ?” Bạch Linh Khê thanh âm lộ vẻ lo lắng.

Bạch Phong Hoa đáy lòng hiện lên một tiếng cười lạnh. Bạch Linh Khê a Bạch Linh Khê, ngươi thật sự là rất biết diễn nha. Trong trí nhớ của Bạch Linh Khê, nàng vẫn luôn cố ý lấy lòng Bạch Phong Hoa, không, chính là luôn cố gắng lấy lòng của tất cả mọi người trong Bạch gia. Bởi vì nàng không mang dòng máu của Bạch gia, mà là con nuôi của phụ thân Bạch Phong Hoa. Bạch Linh Khê khéo léo lại nhu thuận nên được lòng mọi người. Mấu chốt là năng lực của nàng cũng không thấp.

Thế giới này, Bạch Phong Hoa chưa từng nghe qua, không có võ thuật, không có ma thuật, chỉ có chiến khí. Dựa vào ý chí của mỗi người để phát ra tiềm lực. Đất nước Bạch Phong Hoa đang ở tên là Đông Mộc Quốc, trong quốc, chia ra làm 9 cấp chiến khí, mà Nam Hoa Vương tuổi trẻ như vậy mà đã đạt đến cấp 7, so với bạn cùng tuổi thì đã vô cùng mạnh, ngay đến hoàng đế cũng vô cùng coi trọng. Nam Hoa Vương danh tiếng ở kinh thành vô cùng vang dội, vô số người truy đuổi. Mà hắn bên ngoài lại tuấn mĩ lạnh lùng, trở thành thần thượng trong lòng của các thiếu nữ.

Bạch Linh Khê cũng không đơn giản, 18 tuổi chiến khí cũng ở cấp 5 , hơn nữa bề ngoài xinh đẹp, tất nhiên rất được hoan nghênh.

Bạch Phong Hoa chỉ ở cấp 2, lớn lên không được trắng, lại nói lắp, bởi vì tự ti nên rất ít mở miệng nói chuyện, cho nên ở học viện bị nhạo báng là câm điếc. Bị khi dễ là chuyện thường.

Câm điếc, ha ha, Bạch Phong Hoa, thì ra luôn bị đối xử như vậy. Khắp nơi bị kì thị cười nhạo, còn bị người ngươi yêu coi không ra gì. Bạch Linh Khê giả trang đối đãi, Bạch Tử Mặc khinh thường phỉ nhổ…

Chậc chậc, Bạch Phong Hoa ngươi thật là khờ nha, vì một thằng con trai không ra gì, ngươi cư nhiên ẩn lấp tài năng trời cho của mình. Giả làm nai tơ sợ đoạt đi phong thái của Nam Hoa Vương, ngươi cư nhiên giấu diếm nhiều năm như vậy? Cấp 7 chiến khí? Thân thể này kì thực cũng cấp 7 chiến khí! Nam Hoa Vương 20 tuổi mới được cấp 7 chiến khí, mà Bạch Phong Hoa mới 16 tuổi đã thăng đến cấp 7 chiến khí.

Bạch Phong Hoa mới là thiên tài thật sự! Là thiên tài hiếm có ! (S: Lại thêm một người vì tình mà quên bản thân == )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play