“Bạch tiểu thư, thỉnh ngài thứ tội, cũng thỉnh ngài chờ đợi một chút.” Thái độ vị đội trưởng không phải chỉ là khách khí đơn giản mà chuyển sang cung kính vạn phần. Tên phó đội trưởng miệng đầy máu nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người, trong lòng cảm thấy nghi hoặc vì sao đội trưởng lại lễ ngộ như vậy với nữ nhân có làn da đen xấu xí này? Phó đội trường ở trong lòng không ngừng hồi tưởng suy tư, bỗng nhiên trong lòng đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất. Ngày ấy bề trên truyền mệnh lệnh xuống nói nếu vài ngày sau có một cô gái với làn da màu đen vào thành thì nhất định phải lễ ngộ, sau đó lập tức báo cáo thành chủ. Ngày thông báo việc này là lúc hắn uống say khướt , tự nhiên sẽ không thể nào nghe được.
Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày, không nói gì.
“Bạch tiểu thư, mời ngài qua bên này nghỉ ngơi một chút.” Đội trưởng cung kính thỉnh Bạch Phong Hoa ngồi xuống một bên ghế, cũng khách khí thỉnh Nam Cung Vân nghỉ ngơi, Nam Cung Vân chính là lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói gì. Hành vi của Nam Cung Vân làm cho trong lòng vị đội trưởng nổi lên một trận sợ hãi. Nam nhân có bề ngoài tuấn mỹ này thoạt nhìn thật là rất nguy hiểm, cứ nhìn hắn vừa mới ra tay, chỉ một viên đan dược đã khiến cho đầu lưỡi phó đội trưởng phình to như lưỡi heo thì biết.
“Thành chủ đại nhân đến!” Một tiếng thông báo rõ ràng đã làm cho sắc mặt phó đội trưởng tái nhợt như tờ giấy. Thành chủ cư nhiên đến nhanh như vậy!
Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn vào bên trong cửa thành thì thấy một chiếc xe ngựa nhanh chóng chạy đến, xe ngựa màu trắng được bảy con tuấn mã trắng như tuyết kéo, người đi đường chung quanh đã sớm né tránh sang một bên.
Sau khi xe ngựa dừng lại, cửa xe mở ra, một nam tử thân quần áo màu bạc bước xuống, ngũ quan như ngọc, khí chất tao nhã, dáng vẻ xuống xe cũng đều rất cao nhã. Nếu nói tuyệt sắc, sáng hơn hoa tuyệt không quá đáng. Mà người kế tiếp đi theo phía sau hắn xuống xe ngựa làm cho Bạch Phong Hoa ngây ngẩn cả người.
Gương mặt tuấn mỹ quen thuộc mang theo nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng nhìn nàng, người này trừ bỏ Mạc Thanh Tuyệt còn ai vào đây?
“Mỹ nam, a, siêu cấp mỹ nam, còn có một mỹ nam mà ta không biết.” Tiểu Điệp này nháy mắt thức tỉnh đã dò xét mỹ nam, ngao ngao kêu lên, tiến về phía trước. Lại bị Bạch Phong Hoa nắm lại không thể động đậy.
Nam Cung Vân hơi hơi nhíu mi nhìn Mạc Thanh Tuyệt, nam nhân này hắn đã gặp qua, thời điểm qua năm mới xuất hiện một chút lại lập tức biến mất.
“Phong Hoa, ngươi đã đến rồi.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, cùng thành chủ chậm rãi tiêu sái đến.
“Ngươi khỏe chứ.” Thành chủ tuấn mỹ kia cũng mỉm cười gật gật đầu với Bạch Phong Hoa, sau lại nhìn Mạc Thanh Tuyệt nói: “Đây là vị bằng hữu mà ngươi vẫn chờ?”
Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa mỉm cười, khóe mắt lại miết đến Nam Cung Vân ở một bên đang hơi hơi nhíu mi, âm thanh trong trẻo thực rõ ràng nói: “Không, không phải bằng hữu.”
“Hả?” Thành chủ ngẩn ra.
“Nàng là người quan trọng nhất của ta.” Mạc Thanh Tuyệt mí mắt cũng không nâng một chút, rõ ràng nói ra một câu.
Dứt lời, thành chủ sửng sốt, người chung quanh sửng sốt, Bạch Phong Hoa cũng sửng sốt. Nội tâm Nam Cung Vân căng thẳng, trong lòng có một loại cảm giác khó tả đang khuếch tán ra, cảm giác này, là đau lòng sao?
“Mạc Thanh Tuyệt?” Bạch Phong Hoa có chút giật mình, nàng đăm đăm nhìn Mạc Thanh Tuyệt, Mạc Thanh Tuyệt lại thủy chung mỉm cười nhìn nàng, một cỗ cảm giác khác thường từ đáy lòng Bạch Phong Hoa chậm rãi dâng lên, chính nàng cũng không biết đây rốt cuộc là cái loại cảm giác gì.
Trong mắt thành chủ hiện lên sự ngạc nhiên nhìn Bạch Phong Hoa. Nữ tử này có thể làm cho Mạc Thanh Tuyệt nói ra lời như vậy, hơn nữa là nói ra trong trường hợp như thế này, nàng rốt cuộc có gì đặc biệt?
Mạc Thanh Tuyệt quay đầu nhìn về phía Nam Cung Vân sắc mặt đang bắt đầu mất tự nhiên, mỉm cười nói: “Phong Hoa, vị này là..? Nàng không giới thiệu một chút sao?”
“Vị này là sư huynh Nam Cung Vân của ta, sư huynh, vị này là Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt.” Bạch Phong Hoa mở miệng giới thiệu.
“Nga, Nam Cung huynh ngươi khỏe chứ.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, nói với Bạch Phong Hoa:”Vị này là bạn thân của ta, Cố Phong Hàm, cũng là Băng Thành thành chủ.”
Nam Cung Vân lạnh lùng nhìn hết thảy nhưng không nói gì.
“Ha ha, hạnh ngộ(hạnh=tốt, ngộ=gặp mặt) , thật không nghĩ tới người có thể làm cho Thanh Tuyệt của chúng ta vẫn chờ đợi lại là tân nhậm Chu Tước thánh giả.” Cố Phong Hàm nhìn Bạch Phong Hoa ha ha cười nói.
Ánh mắt Nam Cung Vân dần dần trầm xuống, trong lòng lại áp lực không thôi. Là người quan trọng nhất, là người quan trọng nhất.
“Mạc Thanh Tuyệt, sao chàng lại ở chỗ này? Hơn nữa… ” Bạch Phong Hoa có chút chần chờ nói: “Hơn nữa vì sao biết ta sẽ tới nơi này?”
“Ta biết nàng sẽ tới nơi này tìm kiếm một thứ, cho nên ta tới nơi này trước để chờ nàng.” Mạc Thanh Tuyệt không có nói thứ gì nhưng Bạch Phong Hoa đã biết là có chuyện gì xảy ra. Tất nhiên là ba thần thú khác cũng lệnh cho thánh giả các quốc gia ra ngoài đi tìm thần khí. Có lẽ nơi chỉ định Mạc Thanh Tuyệt đến không phải là nơi này, nhưng hắn bởi vì mình(BPH) muốn tới nơi này mà tới trước rồi.
“Đi thôi, chúng ta nghỉ tạm trước rồi hãy vào băng sơn.” Mạc Thanh Tuyệt ôn nhu cười cười, “Các ngươi bôn ba suốt mấy ngày nay, chắc cũng đã mệt mỏi rồi .”
“Đúng vậy, Bạch tiểu thư, thỉnh ngài lên xe ngựa, đến quý phủ nghỉ ngơi một chút.” Cố Phong Hàm cũng mỉm cười khách khí nói.
Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn nhìn Nam Cung Vân, trưng cầu(hỏi) ý kiến Nam Cung Vân ,Nam Cung Vân thản nhiên nói: “Sư muội đi đâu thì ta đi đó.”
“Như thế thì xin mời.” Cố Phong Hàm mỉm cười làm tư thế mời. Đáy mắt Mạc Thanh Tuyệt lại hiện lên một tia sáng không rõ ý tứ hàm xúc.
Mắt thấy mọi người sẽ rời đi như vậy, tên phó đội trưởng kia nóng nảy ân ân a a kêu lên, lúc này mọi người mới chú ý tới hắn, nhìn thấy đầu lưỡi hắn trương phù như lưỡi trư dài oằn xuống, như thế nào cũng không thu về miệng được, muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu buồn cười. “Sao lại thế này?” Cố Phong Hàm lạnh giọng hỏi.
“Bẩm thành chủ, bởi vì hắn chậm trễ tiếp đón Bạch tiểu thư, cho nên…” Đội trưởng trầm giọng bẩm báo chi tiết.
Cố Phong Hàm vừa nghe, sắc mặt trầm xuống phẫn nộ quát: “Ta sớm đã thông báo sắp có khách quý tới cửa, bảo các ngươi chiếu cố thật tốt, các ngươi cư nhiên lại trì hoãn như vậy.”
Nam Cung Vân bỗng nhiên âm lãnh tiếp nhận nói đến: “Thành chủ thật sự là nói đùa, làm sao có thể là chậm trễ?”
“Hả?” Cố Phong Hàm sửng sốt, khó hiểu.
“Không phải chậm trễ, mà là làm khó cùng nhục nhã, người của ngươi nói sư muội ta rất xấu, cho nên muốn thu gấp đôi thuế cửa thành. Sau đó ta thuận tay giáo dục hắn một chút .” Ánh mắt Nam Cung Vân lạnh như băng thản nhiên nhìn lướt qua Mạc Thanh Tuyệt bên cạnh.
Mạc Thanh Tuyệt nghe đến đó, sắc mặt cũng nhanh chóng lạnh xuống. Sắc mặt Cố Phong Hàm vừa xấu hổ vừa tức giận, ở nơi của hắn lại xảy ra chuyện như vậy quả thật là thiếu sót của hắn.
“Tha đi xuống cho ta, đánh một trăm đại bản(cây gậy lớn), trừ ba tháng lương, cấm túc ba tháng.” Cố Phong Hàm phất tay áo lạnh giọng nói với đội trưởng.
Hình phạt này mọi người đều không có ý kiến, tuy rằng phó đội trưởng thực rất đáng giận, nhưng không phải tội chết. Vốn đã bị Nam Cung Vân ép buộc chết khiếp, hiện tại Cố Phong Hàm lại vừa đánh vừa phạt, đã hơi quá mức .
Phó đội trưởng chỉ vào đầu lưỡi của mình, ân ân a a nhìn Nam Cung Vân, Nam Cung Vân lại bất động, lạnh nhạt nói: “Qua một tháng liền khôi phục nguyên trạng.” Phó đội trưởng nghe xong cúi đầu, trong lòng hối hận vạn phần, không nói đầu lưỡi này sau một tháng có thật sự khôi phục hay không, đợi lát nữa một trăm đại bản cũng đủ làm cho hắn ảm đạm mất hồn. Hắn cũng biết, lúc này không ai có thể cứu được hắn, tỷ phu của hắn cũng không thể bao che được.
Tuyệt đối không thể trông mặt mà bắt hình dong. Rốt cuộc hắn cũng hiểu được đạo lý này.
Ánh mắt Nam Cung Vân không có dừng lại ở trên người phó đội trưởng đang bị mang đi kia mà là lạnh lùng nhìn chăm chú vào Mạc Thanh Tuyệt, Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi hí mắt, cũng lạnh lùng nhìn Nam Cung Vân.
Hai tuyệt đại mỹ nam trong lúc đó, ánh mắt như có điện thiểm lôi minh ( điện xoẹt chớp nổ). Không khí thực rất lạnh, thực quỷ dị.
Ngực Cố Phong Hàm bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận nói: “Thanh Tuyệt, Bạch tiểu thư và vị công tử đây đi đường xa mới đến, hay là về phủ nghỉ ngơi trước đi ”
“Ân, Phong Hoa, đi thôi.”Trên mặt Mạc Thanh Tuyệt lại hiện lên mỉm cười, lại nhìn Nam Cung Vân nói, “Nam Cung huynh, thỉnh.”
Nam Cung Vân không nói gì chỉ đi theo phía sau Bạch Phong Hoa.
Xe ngựa mang phong cách như tuyết này chạy ở trên ngã tư đường, xuyên qua cửa sổ, Bạch Phong Hoa nhìn bên ngoài có chút cảm thán. Thành thị đã muốn không phải chỉ dùng đơn giản hai chữa phồn hoa để hình dung. Ở thế giới này, nguyên bản nhà hai ba tầng lầu đã là kiến trúc cao nhất, ở thành thị khác rất hiếm thấy, nhưng mà những tòa nhà trong thành thị này phần lớn đều là hai ba tầng lầu. Người đi trên đường nối liền không dứt, xe ngựa đi đến nơi nào thì những người đi đường đều tránh lui, tất cả mọi người đều biết xe ngựa này là xe ngựa của thành chủ sông Băng Thành.
Điều làm cho Bạch Phong Hoa kinh ngạc còn ở phía sau. Phố ẩm thực, quần áo, binh khí, châu báu trang sức, sủng vật, đều phân chia rõ ràng. Ngoài việc làm cho khách nhân thuận tiện mua sắm, còn có thể tăng sức mua bán cạnh tranh mãnh liệt giữa các thương nhân. Có cạnh tranh mới có tiến bộ. Bạch Phong Hoa lần đầu tiên nhìn thấy quy hoạch như vậy ở thế giới này. Ở đầu mỗi phố hay ngã tư đều có bảng hướng dẫn cao lớn và tinh xảo, nói rõ ràng từng phương hướng là phố gì hoặc là có tửu lâu hay khách sạn nào.
Cư nhiên hiện đại hóa như thế làm cho Bạch Phong Hoa lắp bắp kinh hãi. Chẳng lẽ? Trong đầu Bạch Phong Hoa hiện lên một cái ý niệm, chẳng lẽ này thành chủ sông Băng thành này cũng là xuyên qua mà đến ?
Đến thành chủ phủ, nhìn đến cung điện cao lớn, khí thế bức người hoàn toàn không thua gì một tòa hoàng cung, không thua gì một cái thánh điện. Đá cẩm thạch làm làm nền, trên mặt không nhiễm một hạt bụi.
Mọi người ở đại sảnh ngồi vào chỗ của mình, Cố Phong Hàm lệnh cho thị nữ dâng trà mỉm cười nói: “Chư vị ở nơi này nghỉ ngơi vài ngày đi, ngày mai ta thiết yến (tổ chức yến tiệc)khoản đãi chư vị.”
Bạch Phong Hoa còn chưa mở miệng, Nam Cung Vân đã muốn thản nhiên nói: “Không cần, chúng ta còn có chuyện quan trọng muốn làm.” Ngữ khí lạnh như băng không có gợn sóng.
“Đúng vậy, Cố thành chủ, cám ơn hảo ý của ngươi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi trước đến sông băng sơn mạch vạn năm.” Bạch Phong Hoa cũng gật gật đầu khách khí nói.
“Này…” Cố Phong Hàm có chút tiếc hận nói, “Như thế, ta cũng không tiện giữ lại lâu, hy vọng các ngươi mau chóng xong xuôi mọi việc, lúc đó hãy trở về sông băng thành. Đến lúc đó ta nhất định thiết yến khoản đãi.”
“Đa tạ ý tốt của Cố thành chủ.” Bạch Phong Hoa mỉm cười khách khí nói.
Cứ như vậy, sau khi dùng qua cơm chiều, thị nữ dẫn Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân đến phòng ngủ nghỉ ngơi. Đi đến một cái hành lang thật dài hai thị nữ lại tách ra mà đi, một người đi về phía sau, một người đi về phía trước.
“Bạch tiểu thư, phòng ngủ của người ở bên cạnh, xin đi theo ta.” Thị nữ đứng ở phía trước cung kính nói.
“Nam Cung công tử, phòng ngủ của ngài ở bên cạnh, xin đi theo ta.” Thị nữ đứng ở phía sau cung kính nói với Nam Cung Vân.
Nam Cung Vân nhìn hành lang, phòng ngủ của hắn cùng Bạch Phong Hoa cách xa nhau khoảng hai trăm thước. Nam Cung Vân hơi hơi hí mắt, hừ lạnh một tiếng, đi theo phía sau thị nữ.
Ở trong thư phòng của thành chủ, Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt đạm mạc ngồi ở trước bàn, nhắm mắt lại không biết suy nghĩ cái gì.
“Thanh Tuyệt, ta đã cho người an bài phòng ngủ của bọn họ mỗi người một phương.” Cố Phong Hàm ngồi ở trên bàn lật xem một quyển sách, hì hì nói. Trước mặt người khác hắn là thành chủ uy nghiêm, chỉ có ở trước mặt người thân cận hắn mới có thể lộ ra bản tính trẻ con hài hước.
Mạc Thanh Tuyệt nghe nói như thế lông mi hơi hơi giương lên, không nói gì.
“Thanh Tuyệt, khi nào thì ngươi đã có người trong lòng ? Vì sao ta không biết. Hơn nữa, hơn nữa…” Cố Phong Hàm nói tới chỗ này thì hắn có điểm khó nói, hơn nữa bề ngoài nữ tử kia thật sự không dám khen tặng a. Những lời này hắn đương nhiên không dám nói ra.
“Hơn nữa lại xấu xí như vậy ?” Mạc Thanh Tuyệt vẫn không có mở mắt ra, lại thản nhiên phun ra một câu.
“Lời này là ngươi nói, ta cái gì cũng chưa nói nha. Việc này không liên quan đến ta .” Cố Phong Hàm xua xua tay vội vàng làm bộ dáng vô tội biện giải.
“Ta chỉ vì nàng mà đến.” Mạc Thanh Tuyệt bỗng nhiên chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đẹp trong suốt kia bắn ra tia kiên nghị quang mang.
“Ta biết ngươi tới nơi này vì chờ nàng, không cần lặp lại hoài như vậy.” Cố Phong Hàm nói thầm .
Cố Phong Hàm khẽ nhíu mày, không đúng! Lời này của Mạc Thanh Tuyệt tựa hồ còn có ý tứ khác! Ngay lúc Cố Phong Hàm muốn hỏi Mạc Thanh Tuyệt những lời này rốt cuộc có ý tứ gì thì cửa thư phòng đột nhiên bị mở ra.
“Mạc đại ca, Mạc đại ca!” Một giọng nữ vang lên, tựa hồ có chút kích động đột ngột tiến vào, đứng ở cửa là một cô gái mặc áo trắng xinh đẹp. Mắt ngọc mày ngài, mặt mày loan loan, hưng phấn nhìn Mạc Thanh Tuyệt ngồi ở trước bàn .
“Không biết lớn nhỏ, chẳng lẽ ngươi không biết gõ cửa là gì sao?” Cố Phong Hàm sắc mặt trầm xuống, đứng lên lạnh giọng quát lớn nói.
Cô gái này, không phải người khác, đúng là muội muội Cố Phong Hàm – Cố Đinh Hương.
“Gõ cửa cái gì? Nơi này là nhà của ta, vì sao ta phải gõ cửa?” Cố Đinh Hương mãnh liệt nói, tiếp theo hưng phấn kích động nhìn về phía Mạc Thanh Tuyệt, “Mạc đại ca, ta vừa nghe nói ngươi đến liền ngày đêm gấp gáp trở về.”
Mạc Thanh Tuyệt mí mắt cũng không có nâng một chút, vẫn lạnh lùng như trước ngồi ở trên ghế, một câu cũng không có nói.
Điều này làm cho Cố Đinh Hương tim đập lợi hại hơn. Mạc đại ca vẫn phong hoa tuyệt đại như thế, vẫn xinh đẹp yêu dã như vậy, vẫn lãnh khốc như vậy.
“Cố Đinh Hương, chú ý lời nói của ngươi.” Cố Phong Hàm sắc mặt trầm lại trầm.
“Lời nói của ta làm sao? Cố Phong Hàm, ngươi phải biết rằng, nếu không phải ta chủ động rời khỏi, hiện tại là ai ngồi ở vị trí thành chủ này còn không biết đâu.” Cố Đinh Hương hừ lạnh một tiếng, cay nghiệt nói, gọi thẳng tên Cố Phong Hàm. Dứt lời câu này, Cố Đinh Hương đắc ý giương mắt, dư quang trong khóe mắt lại liếc về phía Mạc Thanh Tuyệt. Nàng vẫn rất muốn nói cho Mạc Thanh Tuyệt, kỳ thật chính mình mới là chủ nhân sông Băng Thành này.
“Ngươi!” Cố Phong Hàm biến sắc. Đúng, có một chút đúng là như vậy, bởi vì hắn không phải con vợ cả, hắn là đứa nhỏ do tiểu thiếp thành chủ sinh ra, mà Cố Đinh Hương là do chính thất sinh. Tuy rằng phụ thân của hắn chỉ yêu mình mẫu thân hắn, nhưng là không cách nào đem mẫu thân làm chính thất, bị buộc cưới mẫu thân Cố Đinh Hương làm chính thất. Nhưng là nói nàng ngồi ở vị trí thành chủ thì thực là nực cười, sông băng thành này to như vậy, Cố Đinh Hương điêu ngoa bốc đồng như thế nào quản lý? Phụ thân trước khi lâm chung đã khẳng định là cho hắn làm thành chủ một lần nữa. Ban đầu mấy lão già trong gia tộc liều mạng phản đối, cứng rắn đem Cố Đinh Hương lên làm thành chủ, nhưng không đến nửa tháng, sông Băng Thành không ngừng xuống dốc, Cố Đinh Hương bị bắt rời khỏi vị trí thành chủ.
Người nhàn rỗi như Cố Đinh Hương chính là kẻ cơm đến há mồm thực đúng là hoàn khố đại tiểu thư, tài đức gì mà quản lý?
Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi đứng lên, Cố Đinh Hương lập tức tiến lên, hưng phấn nói: “Mạc đại ca, lần này ngươi đến là vì chuyện gì?”
“Sáng sớm ngày mai đi sông băng sơn mạch vạn năm.” Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên chậm rãi nói.
“Ha? Thật sự? Ta đây cũng phải đi, ta cùng ngươi đi.” Cố Đinh Hương ở giờ khắc này quả thực là mừng rỡ như điên, Mạc Thanh Tuyệt từ trước cho tới bây giờ không nói chuyện nhiều với nàng, lúc này đây lại còn nói nhiều như vậy. Chẳng lẽ Mạc Thanh Tuyệt rốt cục cũng bị thành ý của mình đả động rồi sao?
“Được.” Mạc Thanh Tuyệt nói tiếp một chữ liền không nói gì nữa mà đi thẳng ra cửa.
“Tốt quá, Mạc đại ca, ta đi chuẩn bị, hiện tại ta đi chuẩn bị ngay.” Cố Đinh Hương kích động sắp nhảy dựng lên, Mạc Thanh Tuyệt cư nhiên cho phép nàng đi cùng. Trời ạ, mình có phải đang nằm mơ hay không a?
Cố Đinh Hương chạy như bay đi ra ngoài, kích động khó có thể kiềm chế.
“Thanh Tuyệt!” Cố Phong Hàm có chút khó nói nhìn Mạc Thanh Tuyệt đang đứng ở cửa .
“Giữ nàng ta lại chính là tai họa.” Thanh âm Mạc Thanh Tuyệt trực tiếp vang lên trong đầu Cố Phong Hàm: “Ngươi không có cách nào ra tay, như vậy ta giúp ngươi trừ bỏ.”
“Thanh Tuyệt … Ta…” Cố Phong Hàm trong lòng phức tạp vạn phần. Bởi vì Cố Đinh Hương là con vợ cả nên các trưởng lão luôn duy hộ( duy trì bảo hộ) cho nàng, cho dù hiện tại nàng chỉ là một phế vật chờ ăn chờ chết nhưng mấy lão già trong gia tộc vẫn phục tùng nàng mà hề không có ý gì. Nếu nàng chỉ là kẻ chờ ăn chờ chết thì thôi đi, vấn đề là nàng thường xuyên vênh mặt hất hàm sai khiến, đến kêu đi hét, tự cho băng chi thành này là của nàng, thậm chí nàng còn xem hắn như nô dịch.
Hắn muốn trừ bỏ Cố Đinh Hương nhưng nếu làm như vậy thì về sau mấy người trong gia tộc nhân nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù không có chứng cớ là hắn làm nhưng cũng đổ lên trên người hắn, nhận định là do chính hắn làm. Đến lúc đó sẽ khiến cho sông Băng Thành rung chuyển, sông Băng Thành là tánh mạng của phụ thân hắn đổi lấy, Cố gia đời đời gây dựng cơ nghiệp tuyệt đối, Cố Phong Hàm thật không muốn nhìn thấy sông Băng Thành xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Đến lúc đó, bảo mấy lão già kia có bản lĩnh thì đến Thanh Long thánh điện tìm ta.” Giọng nói Mạc Thanh Tuyệt trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếp tục vang lên trong đầu Cố Phong Hàm.
Nói xong câu này Mạc Thanh Tuyệt bước ra khỏi cửa đi mất. Để lại một mình Cố Phong Hàm ngồi sững sờ trước bàn.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Bạch Phong Hoa dùng xong bữa sáng liền cáo từ Cố Phong Hàm để đi vào sông băng sơn mạch vạn năm. Dư quang trong khóe mắt Nam Cung Vân liếc nhìn Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt lạnh nhạt đi theo bên cạnh bọn họ ,cảm thấy thực chói mắt. Vì sao hắn cũng muốn đi theo?
“Mạc đại ca, Mạc đại ca…” Xa xa một cô gái áo trắng đang chạy đến, thở hổn hển chạy vội tới trước mặt bọn họ, vỗ vỗ ngực nói, “Cuối cùng cũng kịp, ta sợ Mạc đại ca không đợi ta.”
Cố Phong Hàm mắt lạnh nhìn Cố Đinh Hương không nói được một lời.
Bạch Phong Hoa nhìn gương mặt cô gái chạy vội tới trước mặt mình, trong lòng sửng sốt nhưng trên mặt không tỏ thái độ gì, Nam Cung Vân hơi hơi hí mắt nhìn cô gái xuất hiện ở trước mắt này. Cô gái này rõ ràng là vì Mạc Thanh Tuyệt mà đến nha.
Cố Đinh Hương vội chạy tới, thấy được Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân, nàng cũng chỉ là khẽ nhíu mày thầm nghĩ một thiên tiên như Mạc đại ca làm sao có thể cùng một chỗ với nữ nhân xấu xí như vậy. Nam nhân bên cạnh nữ nhân xấu xí này cũng không tệ lắm, nhưng là thôi, vẫn là Mạc đại ca của mình là tốt nhất.
Mạc Thanh Tuyệt cùng Cố Phong Hàm đều không có mở miệng giới thiệu, Cố Đinh Hương trong lòng càng yên tâm. Quả nhiên, người quái dị chính là người quái dị, Mạc đại ca căn bản đều không muốn giới thiệu nàng. Cố Đinh Hương làm sao có thể tin tưởng Mạc Thanh Tuyệt cùng Bạch Phong Hoa trong lúc đó có quan hệ gì?
“Đi thôi.” Mạc Thanh Tuyệt thản nhiên nói một câu rồi xoay người rời đi. Cố Đinh Hương cao hứng phấn chấn vội vàng đi theo. Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân đi theo phía sau. Ngựa đã sớm chuẩn bị tốt cho bọn họ, những vật phẩm cần thiết cũng đều ở trên lưng ngựa.
Một hàng bốn người cứ như vậy biến mất trước mắt Cố Phong Hàm, ra khỏi cửa thành sông Băng Thành hướng về phía sông băng sơn mạch vạn năm mà đi.
“Mạc đại ca, ta biết ngươi không thích nhiều người theo cho nên một mình ta chạy đến đây.” Cố Đinh Hương thúc bụng ngựa chạy vội tới bên cạnh Mạc Thanh Tuyệt tranh công nói.
Mạc Thanh Tuyệt một lời cũng không nói, chỉ nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa đang đi ở phía trước, Cố Đinh Hương nhìn theo ánh mắt Mạc Thanh Tuyệt thấy được Bạch Phong Hoa đi phía trước không khỏi bĩu môi, người quái dị có cái gì đẹp đâu chứ? ”
“Mạc đại ca, hai người phía trước cũng là bằng hữu của ngươi sao? Lần này ngươi đi sông băng sơn mạch vạn năm làm cái gì ?” Cố Đinh Hương lải nhải. Từ khi ra khỏi thành đến bây giờ, chỉ nghe được thanh âm của mỗi một mình nàng, Mạc Thanh Tuyệt thủy chung không nói một lời.
Nam Cung Vân cưỡi ngựa đi ở phía trước sắc mặt không tốt lắm, Bạch Phong Hoa quay đầu nói với Nam Cung Vân: “Sư huynh…” Bạch Phong Hoa tất nhiên biết Nam Cung Vân rất chán ghét tranh cãi ầm ĩ mà cô gái kia lại giống như gà mái cứ khanh khách không ngừng.=))
“Ta không sao.” Nam Cung Vân nghe thấy sự lo lắng trong lời nói Bạch Phong Hoa, quay đầu mỉm cười với Bạch Phong Hoa trả lời.
Thời điểm mới ra khỏi cửa thành, trên đường còn rất nhiều người, càng đi lên phía trước người càng ít. Mục đích mỗi người cũng không giống nhau.
Mà càng là đi về phía sơn mạch thì không khí càng ngày càng lạnh. Cũng may vốn bên ngoài chính là xuân hàn se lạnh, mọi người mặc cũng không ít quần áo nên cũng không lạnh lắm.
Ban ngày trừ bỏ nghỉ ngơi dùng cơm trưa ,thời gian còn lại đều là ở trên lưng ngựa. Mà chuyến đi này chỉ có một mình Cố Đinh Hương kia lải nhải. Ba người còn lại thủy chung trầm mặc, ngẫu nhiên Bạch Phong Hoa cùng Nam Cung Vân đối đáp hai câu. Không khí thật là quái dị. Bạch Phong Hoa không hỏi thân phận cô gái này, cũng không hỏi mang theo nàng vì mục đích gì. Bởi vì nàng thấy trong mắt Mạc Thanh Tuyệt lóe lên tia quang mang nào đó.
Thời điểm cô gái kia lải nhải, đáy mắt Mạc Thanh Tuyệt hiện lên tia chán ghét. Chỉ giây lát lướt qua, nhưng là Bạch Phong Hoa lại nhìn thấy được.
Bạch Phong Hoa hiểu được, Mạc Thanh Tuyệt mang theo kia cô gái, tất nhiên có lý do của hắn.
Ban đêm, thời tiết rét lạnh, tại nơi rất hoang sơ này chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi . Mà Cố Đinh Hương kia tựa hồ đã sớm có thói quen ăn ngủ ở sông băng sơn mạch, nên tất nhiên nàng cũng sẽ biết cách dựng lều trại. Ngẫm lại cũng đúng, làm sông Băng Thành đại tiểu thư, nếu ngay cả hậu viện nhà mình cũng không giải quyết được, kia chẳng phải làm cho người chê cười?
Một hàng bốn người, chọn một nơi thật tốt dựng lều trại rồi đốt lửa trại. Bạch Phong Hoa từ trong Càn Khôn lấy ra nước uống, cánh gà, đồ gia vị, cái bàn, ghế dựa, còn có một vài thứ khác.
Cố Đinh Hương chấn động nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, trong mắt lại bắn ra tia tham lam. Càn Khôn túi, người quái dị này cư nhiên có Càn Khôn túi! Nhớ ngày đó Cố gia bọn họ đã tốn số tiền rất lớn mới biết được Càn Khôn túi trong tay người nào, người ta lại không đồng ý. Có thể thấy được Càn Khôn túi có bao nhiêu trân quý, mà cô gái xấu xí trước mắt này lại có được một cái Càn Khôn túi!
“Mạc đại ca, kia, đó là Càn Khôn túi?” Ngữ khí Cố Đinh Hương hưng phấn có chút áp lực không kiềm chế được.
“Đúng.” Mạc Thanh Tuyệt chỉ nói ngắn gọn một chữ, nhưng lại không vô nghĩa. Trong lòng Cố Đinh Hương giờ phút này có chút loạn cả lên, đoán Mạc Thanh Tuyệt cùng cô gái này có quan hệ. Nếu quan hệ không tốt lắm thì mình có thể tìm cơ hội giết chết nàng, đoạt được Càn Khôn túi của nàng. Nếu là quan hệ tốt, mình thật không thể xuống tay. Tuy rằng Càn Khôn túi thực quý giá, nhưng nàng càng thích Mạc Thanh Tuyệt lạnh lùng như thần tiên này hơn.
Bạch Phong Hoa nhanh nhẹn nướng cánh gà, nướng xong liền thuận tay đưa cho Nam Cung Vân. Nam Cung Vân thích ý híp mắt, thỏa mãn mà ăn. Bạch Phong Hoa quay đầu liền nhìn thấy Mạc Thanh Tuyệt đang nhìn chằm chằm vào nàng, mà ánh mắt Mạc Thanh Tuyệt, đẹp… Còn có ý tứ ai oán.
Bạch Phong Hoa rút trừu khóe miệng, đem cánh gà trong tay mình đưa cho Mạc Thanh Tuyệt. Mạc Thanh Tuyệt kia vốn dĩ trên mặt không có gì biểu tình gì lại hiện lên một tia mỉm cười thản nhiên, vươn tay tiếp nhận cánh gà nướng. Cố Đinh Hương nhìn một màn này hoàn toàn sửng sốt, Mạc Thanh Tuyệt đang cười! Mạc Thanh Tuyệt cư nhiên đang cười!
“Mạc đại ca, Mạc đại ca, ngươi, ngươi cười rộ lên như vậy đẹp lắm.”Tim Cố Đinh Hương thình thịch nhảy loạn cả lên.
Mạc Thanh Tuyệt lại không để ý đến Cố Đinh Hương, chỉ lo ăn cánh gà của mình, sau khi cắn một miếng, ánh mắt cũng sáng lên.
“Này, của ta đâu?” Cố Đinh Hương nhìn thấy tất cả mọi người đang ăn, vươn tay về phía Bạch Phong Hoa, không kiên nhẫn quát lên. Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn Cố Đinh Hương liếc mắt một cái, không thèm để ý đến.
“Ngươi có ý tứ gì a? Của ta đâu?” Cố Đinh Hương vừa thấy thái độ của Bạch Phong Hoa, trong lòng lập tức tức giận.
Không đợi Nam Cung Vân phát tác, Mạc Thanh Tuyệt đã lạnh như băng mở miệng: “Im miệng!” Cố Đinh Hương cả kinh, thu hồi bàn tay, cúi đầu không dám nói tiếp nữa, đi tìm kiếm đồ ăn cho mình. Trong lòng vừa sợ vừa giận. Xấu nữ nhân này cùng Mạc đại ca rốt cuộc là cái quan hệ gì? Mạc đại ca cư nhiên vì nàng mà quát mình. Xem ra quan hệ của hai người này không đơn giản, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là mối quan hệ kia. Mạc đại ca làm sao có thể coi trọng người quái dị như vậy. Nghĩ đến đây, tâm tình Cố Đinh Hương hơi tốt lên một chút.
Nam Cung Vân nhìn bóng dáng Cố Đinh Hương, ánh mắt trầm lại trầm.
Ngay tại thời điểm bốn người vây quanh cái bàn yên lặng ăn uống, xa xa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hơn nữa không phải một cái, mà là một chuỗi. Những người này tiếng bước chân rất nhỏ, hơi thở nội liễm, vừa nghe liền biết là cao thủ.
“Thơm quá à, là vị bằng hữu ở trong này có thịt nướng sao? Có thể chia một phần cho chúng ta không?” Thanh âm từ xa đến gần, tiếng bước chân cũng càng gần.
“Đã hết, không cần lại đây.” Cố Đinh Hương đối với khách không mời mà đến hiển nhiên phi thường khó chịu, đem tức giận nãy giờ đổ lên đầu những người này: “Đi đường của các ngươi đi, không cần tùy tiện ở lại đây.”
Tại sơn mạch hoang vắng này vốn là như thế, các thế lực khắp nơi đều có con đường đi riêng. Nếu có một phương tùy tiện tiếp cận một phương khác tất nhiên không có hảo ý, muốn ngầm chiếm bảo vật đối phương tìm được. Cho dù không có ác ý tùy tiện tới gần, cũng sẽ bị đối phương cho rằng là có mang ác ý.Cho nên tại sơn mạch này, đại lộ( đường lớn) hai bên, mỗi người đi một bên, đã muốn trở thành một đạo quy cũ bất thành văn. Mà hiện tại tùy tiện tới đây, hiển nhiên không thể có ý gì tốt.
Mặc cho Cố Đinh Hương nói lời cảnh cáo, đối phương vẫn không có dừng lại cước bộ, một đám nam tử liền rất nhanh liền xuất hiện trước mặt bọn họ. Cầm đầu là nam tử vừa nói, bên mỗi người đều mang một thanh bảo kiếm, mà những người phía sau bọn họ không nhiều thì ít đều cõng những cái bao.
“Hừ! Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh nhau?” Cố Đinh Hương nhìn đám nam tử vẻ mặt không tốt trước mắt này,trong lòng nhớ tới lời các trưởng lão nói ở trong sơn mạch, nếu có một đám người như vậy thì bọn họ không đi thám hiểm tầm bảo, mà là chuyên môn cướp đoạt của những người tầm bảo trở về, chặn được bảo vật trong tay người khác đem đi bán lấy tiền. Cho dù thân thủ nhóm người này thoạt nhìn cũng không tệ thì thế nào? Có Mạc đại ca ở đây, sẽ giết chết bọn chúng trong tích tắc.
“Hắc hắc, không cần nói khó nghe như vây. Chỉ là cho các ngươi giao bảo vật ra đây mà thôi.” Nam tử sứt môi cầm đầu không có hảo ý hắc hắc cười rộ lên, không nghĩ tới tối hôm nay còn có thể làm mẻ cuối. Cũng không biết vài người này ở trong sơn mạch chưa có tìm được bảo vật hiếm quý gì.
“Nơi này cách sông Băng Thành xa như vậy, các ngươi làm sao có được cái bàn cùng ghế dựa?” Nam tử gầy yếu đứng sau nam tử sứt môi nhíu mày nhìn đoàn người Bạch Phong Hoa đang ngồi ghế dựa. Này nam tử này quân sư của đội, đầu óc rất linh hoạt, tinh vi. Hắn lập tức phát hiện ra điều dị thường.
“Càn Khôn túi! Lão đại, trong bọn họ có người có Càn Khôn túi! Ha ha ha, lúc này chúng ta phát tài rồi!” Quân sư kia suy nghĩ một chút liền sáng tỏ, mừng rỡ như điên cười ha hả.
Ba chữ Càn Khôn túi nói vừa ra, trong mắt đoàn cường đạo này đều tỏa ra lục quang, miệng hô Càn Khôn túi ! Trân bảo tuyệt thế Càn Khôn túi! Vạn vạn lần không nghĩ tới đêm nay cư nhiên có được món hời lớn như vậy.
“Đàn chuột nhắt các ngươi cũng muốn có được Càn Khôn túi ?” Cố Đinh Hương vừa thấy đối phương đoán ra sự thật, thẹn quá thành giận mắng lên. Càn Khôn túi, đó là thứ nàng vẫn tha thiết ước mơ, cho dù không rơi xuống trong tay chính mình, cũng không thể để cho bọn chuột nhắt này có được.
Một hàng ba người Bạch Phong Hoa vốn không có liếc mắt nhìn qua đám cường đạo này, thủy chung không nói một câu gì. Vẫn là Cố Đinh Hương ở cùng bọn họ mắng chửi. Mà hơi thở trên người ba người bọn họ đều là cực kì bình thản, giống như người bình thường không có chiến khí, chỉ có có thể nhìn ra chiến khí của Cố Đinh Hương đạt đến tới lục cấp. Đám cường đạo tự nhiên sẽ không đem bọn họ để vào mắt.
“Giao Càn Khôn túi ra đây, ta cho các ngươi được chết toàn thây.” Nam tử sứt môi hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn quát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT