Trên mảnh đất thê lương, phía sau đám người mấy gốc ngô đồng, Quân Thiên Thương mặc áo xanh, cả người tỏa ra khí tức nho nhã phong độ của người trí thức, lẳng lặng đứng bên cạnh một gốc ngô đồng trơ trọi, vỏ cây biến thành màu đen, im lặng không nói gì.
Đối với cái chết của Trì Thương, Quân Thiên Thương có phần tiếc nuối, cũng có phần cảm động, nhưng lại không cảm thấy bi thương như Phong Vân Vô Kỵ. Đối với y thì cái chết chẳng là gì cả. Dù là Đao vực ban đầu vất vả xây dựng bị một đao kinh người của Chiến Đế hóa thành băng tuyết, vô số cao thủ Đao vực hóa thành tượng băng, sinh cơ biến mất, Quân Thiên Thương cũng chưa từng quá bi thương, huống hồ là hôm nay.
Quân Thiên Thương đã nhìn thấy quá nhiều cái chết. Từ trước đến nay nhân tộc Thái Cổ vẫn không ngừng chết đi, sau hôm nay vẫn sẽ có rất nhiều tộc nhân Thái Cổ phải nằm xuống.
"Đây là một thời loạn thế. Thân ở Thái Cổ thì cần phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, bao gồm cái chết của tất cả thân nhân bên cạnh, cùng với tùy thời hi sinh thân mình, Vô Kỵ." - Quân Thiên Thương yên lặng nhìn chăm chú vào bóng người màu trắng cao lớn đứng trong đám người, trong cặp mắt trong vắt không lân một chút tạp chất nào phản chiếu rõ ràng mái tóc dài trắng như tuyết theo gió lay động: "Từ khi ngươi phi thăng Thái Cổ đến nay, hiện giờ mới xem như thật sự trưởng thành."
"Trước kia, ta dùng thế giới luân hồi để rèn luyện ý chí của ngươi, giúp ngươi hiểu rõ phương hướng và mục tiêu trong cả đời. Nhưng muốn rèn luyện linh hồn, thế giới linh hồn của ta cũng không thể nào trợ giúp được. Không trải qua thực tế tàn nhẫn, ngươi vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu rõ được thế giới chờ đợi ngươi tàn khốc như thế nào." - Ánh mắt từ lướt qua mọi người, Quân Thiên Thương nhìn mây đen âm trầm trên bầu trời. Trong thoáng chốc, y lại nhớ đến cảnh tượng khi thánh thú Thanh Long chết đi.
- Trời đất… một luân hồi.
Quân Thiên Thương khẽ lẩm bẩm. Chẳng biết tại sao, trên mặt y bỗng nở một nụ cười như được giải thoát .
"Trời đất này không ngừng tuần hoàn, tự hình thành một luân hồi. Ngay cả trời đất cũng không tránh được, huống hồ là con người." - Quân Thiên Thương đứng chắp tay nhìn lên trời cao, mỉm cười im lặng. Giờ phút này y đã được giải thoát.
Xoay người lại, Quân Thiên Thương mang theo nụ cười giải thoát kia, thản nhiên và ung dung cất bước đi ra bên ngoài bình nguyên dung nham.
Cố chấp cũng là một loại tâm ma.
Khi Đao vực bị hủy diệt, Quân Thiên Thương cho rằng mình đã từ bỏ, nhưng y không làm được.
Luân hồi là vô tình nhất. Thời gian tu luyện và bế quan dài đằng đẵng cũng không thể khiến y bước ra một bước cuối cùng. Nhưng tại giây phút Thanh Long bỏ mình, y đã ngộ ra.
Trời đất là vô tình nhất. Mạnh như thánh thú Thanh Long, tại khoảnh khắc sinh ra ý thức cũng không thoát khỏi vận mệnh hi sinh, huống hồ là loài người hèn mọn.
Luân hồi là vô tình nhất. Nếu như muốn thành tựu cảnh giới tối cao, chỉ có từ bỏ chấp niệm cuối cùng, đó là sinh mệnh.
Dùng sinh mệnh để thành toàn luân hồi tàn khốc và vô tình, đó mới là luân hồi cuối cùng.
"Vô Kỵ, hẹn gặp lại! Hi vọng lần sau khi chúng ta gặp mặt, cũng là lúc chúng ta có thể chung vai gánh vác sự sinh tồn của chủng tộc này." - Quay lưng về phía mọi người, trong lòng Quân Thiên Thương lẩm bẩm, bước ra một bước, bóng người chợt trở nên mờ ảo nước gợn. Một vòng luân hồi màu xanh nhàn nhạt đột nhiên xuất hiện trong hư không, còn thân hình Quân Thiên Thương lại dần dần biến mất.
Dưới cây ngô đồng, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ có dự cảm, đột nhiên quay đầu lại, mái tóc trắng bay lên, nhưng chỉ nhìn thấy một lọn tóc xanh cuối cùng, mang theo một sự ung dung và thoải mái biến mất trong hư không.
Cảnh ngộ của chúng ta quyết định sứ mạng và vận mệnh khác nhau của chúng ta. Đối với mỗi người, trở thành Chí Tôn cũng không phải là sứ mạng cuối cùng. Nhân vật nhỏ cũng đồng dạng sở hữu sứ manh của nhân vật nhỏ.
Đối với người đã trải qua tình cảnh khốc liệt sau cuộc chiến thần ma, nhìn thấy đông đảo tộc nhân chết thảm như Quân Thiên Thương, mục đích ban đầu của Luân Hồi quyết không phải là nhắm vào chư thần cao cao tại thượng kia.
Quân Thiên Thương rời đi kiên quyết và thoải mái, bóng người màu xanh nhanh chóng xuyên qua vô số không gian, biến mất ở trước mặt mọi người. Phong Vân Vô Kỵ yên lặng nhìn Quân Thiên Thương rời đi, trong lòng lại không hề dao động. Cái chết của Trì Thương đã mang đi một chút ấm áp cuối cùng trong lòng hắn, khiến cho cả trái tim hắn hóa thành một ngôi giếng cổ đóng băng, không vui buồn cũng không dao động.
- Ta muốn một mình yên tĩnh một chút.
Xoay người lại, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói. Mọi người liếc nhìn nhau, sau đó lặng lẽ gật đầu một cái.
- Vô Kỵ, chúng tôi đi trước…
Mọi người nói.
- Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt gật đầu một cái, từng sợi tóc mai bên tai như tuyết phất phơ. Mọi người nhìn thấy đều ưu tư, trong lòng thổn thức không thôi.
Quay đầu lại liếc nhìn nơi Trì Thương chìm xuống, trong mắt Bạch Hổ Chí Tôn thoáng hiện lên vẻ hổ thẹn. Khóe mắt lướt qua mái tóc trắng bạc của Kiếm Thần, sự hổ thẹn trong lòng y càng sâu hơn.
"Ai…" - Trong lòng thật dài thở dài một tiếng, tay áo của Bạch Hổ Chí Tôn phất lên, hóa thành một luồng ánh sáng trắng mờ ảo bay đi. Sau khi Bạch Hổ Chí Tôn rời đi, mọi người cũng lần lượt rời khỏi. Trong nháy mắt khu vực trống trải này chỉ còn lại Phong Vân Vô Kỵ và đám người Kiếm các.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL"Tây Môn, chúng ta cũng đi thôi, để y và Trì Thương ở đây thêm một lát đi!"- Độc Cô Vô Thương vỗ vỗ bả vai Tây Môn Y Bắc, dùng thần thức nói.
Tây Môn Y Bắc áo trắng tóc trắng liếc nhìn bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, đôi môi mấp máy, muốn nói lại thôi. Y vốn không am hiểu những lời an ủi. Mái tóc dài trên trán phất một cái, cuối cùng vẫn cúi đầu xoay người lại, không nói một lời, cùng với Độc Cô Vô Thương mặc áo xanh yên lặng đi về Kiếm các phương xa.
"Vù!"
Cuồng phong gào thét bên tai. Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt cũng không tập trung vào một nơi nào đó, chỉ đứng nhìn như vậy. Trong tầm mắt của hắn một mảng trắng xóa, không có bầu trời cũng không có mặt đất, không có niềm vui cũng không có bi thương.
Tính mạng của Trì Thương đã được giữ lại, nhưng trong lòng hắn lại không hề vui sướng, ngay cả sức để bi thương cũng không có.
Từ xưa đến nay, ánh mắt của người lãnh đạo nhất định phải có thể vượt qua sông dài lịch sử, thấy được vận mệnh tương lai của chủng tộc mà y lãnh đạo.
Đối với Phong Vân Vô Kỵ, cái chết của Trì Thương là một sự nhắc nhở, đó không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng.
Trong xa xăm, ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ dường như đã khuấy động dòng sông vận mệnh, nhìn vào tương lai vô tận. Trong mắt có một mảng màu đỏ từ bốn phía tràn đến, làm cho người ta nghẹt thở. Trong mũi càng giống như ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc. Vô số thân thể mang theo máu tươi ngã xuống trong ánh mắt của hắn, tiếng kêu than dậy khắp đất trời… Đó là một tương lai yên lặng như tờ.
- A!
Thở mạnh ra một hơi, Phong Vân Vô Kỵ chợt khôi phục tinh thần lại, hai bàn tay nắm chặt run rẩy, chậm rãi vươn ra, đốt ngón tay hiện lên màu tái nhợt.
Tại một nơi cách Thái Cổ rất xa, ánh sáng và bóng tối luân chuyển, Phong Vân Vô Kỵ thấy được hai mươi bóng đen vô cùng to lớn đứng sừng sững trong vũ trụ, mang theo khí tức khiến vũ trụ run rẩy, dùng ánh mắt lạnh nhạt và tàn khốc từ xa nhìn xuống Thái Cổ.
Còn ở một đầu khác, trên vùng đất Ma Giới tối tăm, một cặp mắt âm tà và đen tối xuyên thấu hư không, lúc nào cũng nhìn chăm chú vào mảnh đất này, đó là Chủ Thần thứ mười bốn.
Lần này trở về thực lực của Phong Vân Vô Kỵ đã tăng mạnh. Nhìn khắp Thái Cổ, cho dù là ba vị Chí Tôn còn đã bị hắn bỏ lại phía sau.
Trong đạo của võ tu, Phong Vân Vô Kỵ gần như đã thành người mạnh nhất từ khi loài người bắt đầu tồn tại đến nay. Sự mạnh mẽ của hắn đã vượt qua tất cả sinh linh trong vũ trụ dưới Chủ Thần. Chỉ cần chân thân của Chủ Thần không bước ra khỏi quốc độ thì không có cách nào hủy diệt được hắn. Sự mạnh mẽ này thậm chí đã uy hiếp đến Chủ Thần.
Nhưng từ trước đến giờ, sự tồn tại của Thái Cổ vốn không phải dựa vào bất kỳ một cá thể mạnh mẽ nào. Giữa Chủ Thần và loài người có một khoảng cách rất lớn, khoảng cách này đã được định sẵn giống như thứ tự hai bên sinh ra.
Bình hành đã bị phá vỡ. Tứ Tượng đại trận vốn có thể uy hiếp tất cả Quang Ám chư thần. Không có thần lực liên tục truyền đến, Chủ Thần cũng yếu ớt như trẻ nít. Tứ Tượng đại trận có thể ngăn cản chư thần, nhưng lại không đối phó được với Chủ Thần thứ mười bốn đã từng bị bị bình hành pháp tắc ảnh hưởng. Cũng không ai biết, khi Chủ Thần thứ mười bốn và chư thần liên thủ thì sẽ như thế nào.
Cái chết của Thanh Long lại càng thêm một bước đẩy loài người vào vực sâu tuyệt vọng. Mặc dù đã tiếp nhận món quà của Thanh Long, Phong Vân Vô Kỵ cũng không biết long khí trong cơ thể còn thi triển được mấy lần Tứ Tượng đại trận. Thái Cổ đã như trứng chồng lên nhau.
Trì Thương rất may mắn, phong thư do Pháp Tổ Phục Hy để lại đã đã cứu hắn một mạng. Nhưng còn sau này thì sao? Ai sẽ là người kế tiếp? Tây Môn Y Bắc? Độc Cô Vô Thương? Thánh Giả? Cổ Vu? Huỳnh Hoặc?… Đến lúc đó còn ai có thể cứu được bọn họ?
Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu, mái tóc dài như sương tuyết rũ xuống. Áp lực vô hình và to lớn khiến cho hắn gần như không thở nổi. Trong xa xăm, hắn lại nghĩ tới bóng ma trong hư không khoác chiến giáp dữ tợn, toàn thân đen kịt, cặp mắt âm tà và đen tối, ánh sáng trong mắt mang theo sát ý tà ác rõ ràng, ngay cả bóng tối vô tận cũng không thể nào che lấp nó.
Khi hình ảnh Chủ Thần thứ mười bốn xuất hiện trong đầu, tất cả suy nghĩ hỗn loạn của Phong Vân Vô Kỵ chợt rút đi, ánh mắt trở nên kiên định và rõ ràng.
"Nếu như tất cả những thứ này là khiêu chiến không thể tránh khỏi, vậy thì ta sẽ tiếp nhận khiêu chiến này. Bất luận kết quả như thế nào, ta sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Nếu như vận mệnh đã định sẵn loài người bị hủy diệt, vậy thì hãy để ta chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng loài người còn tồn tại."
"Cộp!"
Trường bào phất lên, sải chân ra một bước, Phong Vân Vô Kỵ đã bước ra mấy chục trượng, đạp bước chân kiên định đi về hướng Kiếm các. Nơi đó còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn đi làm.