- Là Thánh Giả sao?
Một lúc sau, một giọng nói khô khốc bỗng vang vọng phía trên Kiếm các:
- Ngài vừa mới nói, Trì Thương… có thể cứu được sao?
Trên Kiếm các sừng sững, Cổ Vu và Thánh Giả đứng kế nhau, bên cạnh còn có mấy tên cao thủ pháp tu mạnh mẽ khác. Mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Phong Vân Vô Kỵ trong hư không.
- Đúng vậy… Trì Thương chưa hẳn phải chết. Ở đây có một phong thư, là do sư tôn trước khi qua đời đã bảo ta giao cho ngươi vào thời điểm này.
Thánh Giả nhìn lên phía trên, trầm giọng nói.
Một khắc sau, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng khôi phục lại rõ ràng hơn phân nửa, màu đỏ trong mắt cũng nhanh chóng rút đi, chỉ lưu lại hình ảnh rất nhạt.
"Vù!"
Trong trời cao, chiếc đuôi dài của Thanh Long vẫy một cái, liền xuyên qua hư không quay về không gian Thái Cổ. Ba vị Chí Tôn lo lắng cho an nguy của Vô Kỵ cũng theo sát phía sau, xuyên qua vách chắn không gian bay về hướng Kiếm các Thái Cổ.
- Gào!
Phía trên Kiếm các, thân thể to lớn của Thanh Long lượn một vòng ở trên trời. Sau khi ánh sáng tiêu tan, một chiếc bóng trắng từ bầu trời rơi xuống, duỗi tay một cái chống xuống trên mặt đất.
- Vô Kỵ…
Thánh Giả và Cổ Vu vội vàng chạy đến. Trong mắt của hai người, giờ phút này sắc mặt của Kiếm Thần cực kỳ tái nhợt, trên mặt không có một chút màu máu nào. Áo quần trên người hắn lại rách nát, lộ ra vết cháy khắp nơi, thỉnh thoảng có những tia hơi khói bốc lên. Khí tức trong cơ thể hắn càng cực kỳ hỗn loạn, dưới da loáng thoáng có những tia sét màu đen ẩn chứa lực lượng hủy diệt.
- Vô Kỵ, ngươi sao rồi?
Trên bầu trời, ba vị Chí Tôn theo sau cũng tách ra khỏi thánh thú. Chu Tước vừa hiện thân liền vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng hỏi. Vừa rồi nếu không có Phong Vân Vô Kỵ, một chiêu kia của Chủ Thần thứ mười bốn lẽ ra đã đánh vào người Chu Tước.
Phong Vân Vô Kỵ trước tiên đã chiến đấu kịch liệt với Chủ Thần thứ mười bốn trong hư không, sau đó lại bị Linh Hồn Chi Chủ công kích, cuối cùng khi hóa thành tứ tượng lại bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh lén. Bên ngoài thân hắn, những tia sét màu đen từ dưới lỗ chân lông thoát ra kia, rõ ràng chính là thần lực giết chóc của Chủ Thần thứ mười bốn vốn phải đánh vào người Chu Tước.
- Vô Kỵ, hiện giờ ngươi cảm thấy thế nào? Thương thế có nặng không?
Bạch Hổ Chí Tôn cũng đi lên phía trước, ân cần hỏi. Ba vị Chí Tôn đều biết rõ sự lợi hại của Chủ Thần thứ mười bốn, ba người đều không ai chịu nổi một kích toàn lực của hắn.
Lúc này Phong Vân Vô Kỵ đã khôi phục thần trí, nhìn thấy ba vị Chí Tôn liền thi lễ một cái, sau đó nói:
- Ta tu luyện quy tắc của kiếm, bản chất của nó chính là tổn thương. Chỉ cần là công kích có thể sinh ra tổn thương, tác dụng đối với ta đều sẽ suy yếu rất nhiều, thậm chí là không có hiệu quả. Hiện giờ chỉ là tinh thần tiêu hao quá độ mà thôi.
Ba vị Chí Tôn nghe vậy trong lòng thở phào một hơi, sự lo lắng cũng giảm bớt đi.
Phong Vân Vô Kỵ xoay đầu lại nhìn Thánh Giả, thần thái đã khôi phục giống như Kiếm Thần thường ngày, khí tức hung bạo trong mắt cũng tan đi không ít.
Phong Vân Vô Kỵ vẫn nhớ được Pháp Tổ Phục Hy. Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt người sáng lập pháp tu này một lần, cũng biết rất ít về Pháp Tổ, nhưng hắn đã sớm lĩnh giáo về khả năng tiên đoán. Chuyện Công Tôn Chỉ Thương âm thầm lẻn vào Kiếm vực cũng đã bị Pháp Tổ sớm tiên đoán được.
Linh hồn Trì Thương đã bị đánh tan. Nếu người khác nói có thể cứu được Trì Thương, Kiếm Thần chưa chắc đã tin, nhưng nếu là lời nhắn của Pháp Tổ thì ngược lại. Bình tĩnh nhìn Thánh Giả, Phong Vân Vô Kỵ ổn định lại tâm thần, cung kính nói:
- Thánh Giả đại nhân, ngài nói là Pháp Tổ tiền bối có để lại một phong thư cho ta sao?
- Ừ.
Thánh Giả gật đầu một cái, vẻ mặt trịnh trọng từ trong người móc ra một phong thư, mặt ngoài có hoa văn màu vàng, chính giữa vẽ một thái cực đồ, hai tay đưa cho Phong Vân Vô Kỵ:
- Đây là do sư tôn để lại trước khi qua đời. Trong phong thư thứ ba mà người để lại cho ta đã bảo ta giao lá thư này cho ngươi.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ vẫn như cũ không hề biến đổi, nhưng khi nhận lấy thư hai tay lại run rẩy, biểu thị sư kích động và băn khoăn trong lòng hắn. Giờ phút này phong thư trong tay như nặng cả vạn cân. Trong lòng hắn đầy mong đợi, nhưng cũng tràn ngập lo âu, chỉ sợ nội dung phong thư này không giống như Thánh Giả nói, lo lắng một tia hi vọng cuối cùng sẽ tan biến.
Cái chết của Trì Thương đã gây nên đả kích quá lớn đối với Phong Vân Vô Kỵ. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần dốc lòng tu luyện, sẽ có thể bảo vệ được rất nhiều thứ. Nhưng lần này đệ tử đến từ cùng một không gian với hắn, cùng nhau trải qua năm tháng dài đằng đẵng tại Thái Cổ, cuối cùng lại chết trước mặt hắn, mà hắn lại không làm gì được. Ngay cả đệ tử của mình cũng không bảo vệ được, còn nói gì đến bảo vệ những người khác, bảo vệ cả Thái Cổ.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn- Ta muốn một mình yên tĩnh một chút.
Hai tay cầm phong thư như nặng cả vạn cân, Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên nói với mọi người, trong giọng nói lộ ra sự mệt mỏi. Khi chiến đấu kịch liệt với Chủ Thần thứ mười bốn, hắn không biết đau đớn, cũng không biết mệt mỏi. Khi bị Chủ Thần thứ mười bốn dùng thần lực hùng hậu đánh trúng, hắn cũng không có bất cứ cảm giác gì. Nhưng giờ phút này khi biết được Trì Thương còn có hi vọng sống sót, hắn lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Mọi người hiểu ý gật đầu, nhìn Phong Vân Vô Kỵ lảo đảo bước vào bên trong Kiếm các. Khi hai cánh cửa gỗ Kiếm các sau lưng Phong Vân Vô Kỵ khép lại, một bóng người màu đỏ đứng phía sau mọi người yên lặng nhìn chăm chú vào cửa lớn, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lên vẻ mất mát.
Sau khi cửa gỗ khép lại, trong Kiếm các trở nên ảm đạm và an tĩnh. Phong Vân Vô Kỵ từng bước đi đến trước bàn gỗ, khoanh chân ngồi xuống, sau só một vầng sáng lĩnh vực từ trong cơ thể tỏa ra, ngăn cách hắn với bên ngoài.
"Phụt!"
Đến lúc này khi mọi người không nhìn thấy, Phong Vân Vô Kỵ mới ngửa mặt phun ra một ngụm sương máu. Làm sương kia rơi xuống phong thư mà hắn đặt trên bàn vuông, khiến cho phong thư màu trắng này nhuộm lên những điểm đỏ. Trong tiếng xè xè, từng tia sét màu đen tỏa ra từ trong lỗ chân lông toàn thân Phong Vân Vô Kỵ. Bên ngoài thân, áo bào vốn đã rách nát lại hoàn toàn hóa thành khói nhẹ, tiêu tan trong không khí. Dưới chân hắn có một ngọn lửa màu đen nhàn nhạt mang theo thần lực dao động nổi lên, sau đó bốc cháy hừng hực, nuốt chửng lấy cả người hắn.
Trong ngọn lửa màu đen, toàn thân Phong Vân Vô Kỵ run rẩy, giữa trán liên tục xuất hiện những giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu. Nếu ba vị Chí Tôn có ở đây nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện, lúc này Phong Vân Vô Kỵ suy yếu hơn rất nhiều so với biểu hiện của hắn trước mặt mọi người.
Cảm giác linh hồn bị thiêu đốt từ trong đầu truyền đến, Phong Vân Vô Kỵ từ từ nhắm mắt lại, dùng nghị lực to lớn chịu đựng đau đớn từ thân thể và linh hồn. Kiếm xá lợi màu trắng ở giữa trán hiện lên, phát ra ánh sáng nhàn nhạt bên trong Kiếm các tối đen.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng khí tức hỗn loạn của Phong Vân Vô Kỵ đã khôi phục lại bình tĩnh. Hắn mở mắt ra, cầm lấy phong thư trên bàn gỗ do Pháp Tổ Phục Hy để lại cho mình, từ bên trong rút ra một tờ giấy viết bằng chữ triện cổ.
Gởi Vô Kỵ.
Ta rất vui mừng vì có thể từ trong tiên đoán thấy được sự trưởng thành của ngươi, nhưng cũng rất tiếc vì không thể cùng ngươi vượt qua những khó khăn. Cái chết của Trì Thương ta cũng không làm gì được. Mặc dù từ trong lời tiên đoán ta đã sớm thấy được vận mệnh của hắn, nhưng lại không thể thông báo cho các ngươi, cũng không thể có bất cứ hành động gì trước khi chuyện xảy ra.
Dòng sông vận mệnh có vô số nhánh sông, mỗi một nhánh đều biểu thị cho một tương lai. Đối với người nắm giữ năng lực tiên đoán, từ khi bắt đầu nhìn thấu dòng sông vận mệnh, mỗi hành động của y đều có liên hệ chặt chẽ với dòng sông vận mệnh, mỗi việc làm của y đều sẽ mang đến cho dòng sông vận mệnh rất nhiều biến số. Bất kỳ biến số nào cũng sẽ khiến cho hướng chảy của dòng sông vận mệnh xảy ra sai lệch, từ đó sinh ra tương lai bất đồng.
Ta không biết nếu nhúng tay vào cứu Trì Thương sẽ gây ra biến hóa như thế nào. Điều duy nhất có thể xác định là, trong tất cả các nhánh của dòng sông vận mệnh, dường như vận mệnh của loài người đều rất bi thảm. Ta suy diễn rất nhiều năm, cuối cùng đã từ trong vô số tương lai của dòng sông vận mệnh, nhìn thấy được một chút hi vọng cuối cùng. Bất kỳ biến số nào cũng sẽ khiến cho hi vọng cuối cùng này sụp đổ. Kết quả này ta không thể gánh vác được, cả Thái Cổ cũng không thể chịu đựng được, cho nên… xin hãy thứ cho sự ích kỷ của ta.
Điều duy nhất ta có thể nói cho ngươi biết là, mặc dù linh hồn Trì Thương bị Chủ Thần thứ mười bốn đánh tan, nhưng vẫn còn một đường sinh cơ. Đường sinh cơ này nằm ở trong Thánh Điển mà ta để lại cho ngươi.
Đoàn năng lượng bảy màu kia, ngươi có thể tách ra một tia trong đó, đem mảnh vỡ linh hồn của Trì Thương thu thập được dung nhập vào bên trong, sau đó đưa vào địa từ nguyên mạch ở trong lòng đất tây bắc Thái Cổ mà ngươi từng ở, nhờ năng lực của địa từ nguyên mạch để tu bổ nguyên thần, Trì Thương sẽ có một ngày tỉnh lại.
Thái Cổ đành phải giao cho ngươi và ba vị Chí Tôn. Tuy ta đã thấy được tương lai từ trong lời tiên đoán, nhưng lại không thể làm gì được… ai!
Phục Hy chấp bút.
Sau khi đọc xong, trên gương mặt tái nhợt của Phong Vân Vô Kỵ mới dần dần có một chút màu máu. Hắn vươn tay ra, từ dưới bàn gỗ trong Kiếm các lấy ra Thánh Điển lấp lánh. Hắn mở một trang trong đó ra, trên trang sách có một đoàn ánh sáng bảy màu như linh hồn nhẹ nhàng chuyển động. Trong Kiếm các bỗng tràn ngập một luồng năng lượng ấm áp.
"Cộc!"
Bên ngoài cửa chợt vang lên một tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ phát ra, trông thấy Thái Cổ Ma Viên đã hóa thành thiếu niên hoang dã đang quỳ ngoài cửa lớn Kiếm các, nửa thân trên để trần của nó đầy vết thương, giống như trải qua một phen chiến đấu kịch liệt. Trong lòng Thái Cổ Ma Viên đang ôm thi thể của Trì Thương.
Một vẻ ưu thương nhàn nhạt hiện lên trong mắt, Phong Vân Vô Kỵ giống như không đành lòng thức tỉnh Trì Thương đang ngủ say, nhẹ giọng nói:
- Tề Thiên, vào đi…
Cửa lớn Kiếm các kêu một tiếng mở ra, ánh sáng nhàn nhạt nhạt từ ngoài cửa chiếu vào trong Kiếm các. Thiếu niên hoang dã ôm thi thể Trì Thương vượt qua ngưỡng cửa, từng bước đi vào bên trong Kiếm các. Cánh cửa gỗ sau người đóng lại.
Ba hôm sau, tại bình nguyên dung nham.
Trên vùng đất bằng phẳng, từng chùm cỏ dại hơi khô héo lơ thơ rải rác. Trong trời đất tràn đầy khí tức hoang liêu. Trong đám cỏ dại mọc lên những cây ngô đồng cổ xưa cong veo, rễ cây quấn quýt, một nửa lộ ra trên mặt đất. Đây chính là nơi Phong Vân Vô Kỵ chìm vào ngủ say sau khi phân thần.
Bên cạnh một cây phương hoàng ngô đồng cứng cáp, Phong Vân Vô Kỵ, Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương, Viên Tề Thiên, Cổ Vu, Thánh Giả và ba vị Chí Tôn lẳng lặng đứng yên, không ai lên tiếng. Trời đất hoàn toàn yên tĩnh.
Trong khuỷu tay Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt Trì Thương đã có một chút màu máu rất nhạt, nhưng vẫn tái nhợt như trước. Trên trán của hắn có một tia sáng nhàn nhạt phát ra ánh sáng bảy màu. Phía trước cây ngô đồng, những vết nứt rộng hơn hai thước uốn lượn đi qua, bên dưới là dung nham nóng rực cuồn cuộn, trên nham thạch có những tia khói đen bốc lên.
Nơi Ly Loan đáp xuống nhất định có phượng hoàng ngô đồng, bên dưới nó nhất định là địa từ nguyên mạch.
Trong đầu hiện ra những hình ảnh chung sống với Trì Thương, một hồi lâu sau, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Trì Thương không chút sinh cơ, tựa như muốn in sâu gương mặt này vào trong linh hồn.
"Sau ngày hôm nay, phải trải qua thời gian rất dài thầy trò chúng ta mới có thể gặp lại. Đến lúc đó sư tôn nhất định sẽ tới đón ngươi. Đi bình an nhé, Trì Thương!" - Trong lòng yên lặng lập một lời hứa, Phong Vân Vô Kỵ từ từ cúi người xuống, chậm rãi đặt thân thể Trì Thương vào trong nham thạch nóng bỏng.
Tại khoảnh khắc thân thể đến gần nham thạch, trên áo bào của Trì Thương bỗng hiện lên một vòng ánh sáng của trận pháp, ép nham thạch nóng bỏng ra. Trong ánh mắt phức tạp của mọi người, khuôn mặt bình tĩnh của Trì Thương từ từ chìm vào dưới lòng đất, trong nham thạch nóng bỏng.
"Đi bình an nhé, Trì Thương!" - Trong đám người, Bạch Hổ Chí Tôn lẳng lặng nhìn chăm chú vào thân thể Trì Thương từ từ chìm xuống, trong lòng thầm nói.