- Không cần! Chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi. Chí ít kẻ địch còn có bốn tiểu đội đã vượt qua Trấn Châu Thành của ngài thâm nhập vào phía sau chúng ta. Chúng ta nhất định phải tiếp tục truy kích!

Lăng Túc vốn không có dự định nghỉ ngơi. Lần này bọn họ được phái ra, nhiệm vụ chính là truy kích những kỵ sĩ của quân địch đã thâm nhập vào Đại Vận. Lúc này hắn làm sao dám chậm trễ, bỏ qua thời cơ chiến đấu để nghỉ ngơi?

Nghe Lăng Túc nói vậy, Biện Thông có chút khó xử. Hắn khó xử không phải bởi vì Lăng Túc không muốn nghỉ ngơi. Hắn khó xử vì Lăng Túc nói không cần báo chiến công ngày hôm nay.

Nếu là chiến công bình thường, như vậy đối với người đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn mà nói báo lên hay không báo lên cũng không sao. Nhưng trận này thắng lợi thật sự quá huy hoàng. Cho dù là Biện Thông cũng không dám nuốt chiến công như vậy. Nếu bảo hắn không báo, vậy thật sự có chút...

Biện Thông suy nghĩ cái gì Lăng Túc không biết, bởi vì Lăng Túc không tiếp tục nói chuyện với hắn nữa. Lăng Túc xoay người đi về phía chiến mã của hắn. Vừa đi hắn vừa nói với một kị sĩ thủ hạ của mình:

- Chiến mã bị thương hoặc mệt mỏi thì trao đổi chiến mã với kỵ sĩ của Biện Thông thành chủ. Chúng ta vừa đi vừa nghỉ ngơi!

- Vâng!

Một đám kỵ sĩ vội vàng đáp ứng. Sau đó có khoảng chừng bốn, năm kỵ sĩ có chiến mã bị thương trong trận đấu vừa nãy, chạy đi tìm những kỵ sĩ bình thường để trao đổi chiến mã.

Chiến mã của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đều là chiến mã tốt nhất Đại Vận. Những chiến mã bình thường không thể sánh cùng. Nhưng lúc này bọn họ không có lựa chọn khác. Một khi chiến mã bị thương, bình thường thì không sao, nhưng nếu phải tiếp tục lặn lội đường xa đồng thời còn phải tham chiến, khả năng này thật sự có chút vấn đề.

Kể cả Lý Vĩ và Âu Dương, ba mươi hai kỵ sĩ sau khi kiểm tra xong, liền phóng ngựa tiếp tục chạy về phía tây. Bọn họ là đều là quân đội cơ động. Lúc này bọn họ sẽ không lựa chọn nghỉ ngơi.

Chờ đến khi toàn bộ trung đội số 4 Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn rời đi hết, lúc này Biện Thông mới thở ra một hơi. Kắn kéo một tên phó tướng ở bên cạnh tới nói:

- Báo chiến công ở đây với quân bộ. Nhớ kỹ, phải báo tình huống chân thật nhất!

Biện Thông cũng mặc kệ Lăng Túc nói như thế nào. Dù sao đi nữa lần này dù cho hắn mượn một lá gan hắn cũng không dám ôm phần chiến công này.

Phải biết rằng, chiến công này thuộc về Lăng Túc. Hắn không dám đụng vào. Hơn nữa nơi này còn có tin tức trung đội số 8 bị tiêu diệt hoàn toàn, hắn hoàn toàn không có cách nào đụng vào. Cũng may trung đội số 7 đi tới nơi này trước giải quyết tất cả. Nếu như quả thật là hắn tới trước, mặc kệ trung đội số 8 toàn quân bị diệt có liên quan đến hắn hay không, bản thân hắn là thành thủ Trấn Châu Thành, toàn trung đội số 8 bị diệt trên địa bàn của mình, hắn vẫn phải gánh một phần trách nhiệm.

Hiện tại có Lăng Túc bọn họ đứng đầu ngọn thương, tất cả những thứ kia tất nhiên đã dễ giải thích! Trung đội số 8 chết trận, trung đội số 7 tới trước đã giải quyết kẻ địch. Bất kể là chuyện xấu hay chuyện tốt đều quy vào trung đội số 7, không có quan hệ gì đến hắn... Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Ba mươi hai tên kỵ sĩ một đường chạy thẳng về phía tây. Bọn họ không có mục đích rõ ràng. Bọn họ chỉ nhận được tin tức, kẻ địch đã lén qua Trấn Châu Thành thâm nhập biên ải của bọn họ. Nhưng đến bây giờ bọn họ vẫn không biết kẻ địch hao phí công sức thâm nhập vào Đại Vận quốc bọn họ để làm gì.

- Đội trưởng, trung đội số 4 bị diệt. Trung đội số 6 bị đánh tan. Hiện tại trung đội số 8 cũng bị tiêu diệt hoàn toàn giống trung đội số 4. Hiện tại chúng ta chỉ có ba mươi hai người. Chúng ta có nên đi bổ sung quân một chút hay không?

Hác Trì cảm giác được, tuy rằng hiện tại đã nằm trong địa phận quốc gia của bọn họ, nhưng hắn cũng hiểu rõ, quân địch có thể thâm nhập vào Đại Vận sâu như vậy nhất định sẽ càng mạnh. Càng về sau, kẻ địch bọn họ gặp phải sẽ càng đáng sợ hơn. Hiện tại toàn trung đội số 7 chỉ có ba mươi hai người, chỉ bằng một phần tư so với số lượng 120 người theo tiêu chuẩn. Nếu như gặp đội quân của kẻ địch với đầy đủ nhân lực, vậy bọn họ có khả năng sẽ gặp phiền toái.

- Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng nếu như bây giờ chúng ta đi bổ sung quân lính, sợ là sẽ chậm lại ba ngày. Trong thời gian ba ngày này ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Hiện tại chúng ta chỉ còn lại trung đội số 5...

Lăng Túc nói xong chợt nghe thấy có một tiếng chim ưng đưa tin kêu lên. Tiếng kêu này khiến hắn đột nhiên có một dự cảm không tốt.

- Là chim ưng đưa tin của trung đội số 5!

Hác Trì nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một con chim ưng nho nhỏ từ trên bầu trời đáp xuống, cuối cùng đứng trước người Lăng Túc. Ở chân nó cũng có một ống trúc nhỏ...

Nhìn ống trúc trên đùi, chim ưng đưa tin, Lăng Túc cảm thấy đây có thể không phải là tin tức tốt. Nhưng hắn vẫn đưa tay gỡ ống trúc từ trên đùi chim ưng đưa tin xuống, lấy một tấm lụa từ bên trong ống trúc ra.

- Thung lũng Già Lam, số lượng quân địch rất đông. Tiếp nhận tin tức trung đội số 5 bị tiêu diệt!

Xem mấy chữ ngắn gọn, tim Lăng Túc đột nhiên run lên. Trung đội số 5 cũng bị tiêu diệt sao?

- Đội trưởng!

Ngay lúc Lăng Túc đang tự hỏi rốt cuộc nên làm như thế nào, Âu Dương giục ngựa từ phía sau chạy tới. Vừa nãy hắn đã nhìn thấy chim ưng đưa tin. Hắn hiếu kỳ muốn đến xem thử rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Nghe được giọng nói của Âu Dương, trên mặt Lăng Túc xuất hiện một nụ cười yếu ớt. Sau đó hắn giao tấm lụa trong tay cho Âu Dương nói:

- Xem ra tiếp theo chúng ta sẽ lại có một trận huyết chiến!

- Hả?

Nhìn tấm lụa do Lăng Túc đưa cho, Âu Dương có chút ngoài ý muốn. Dù thế nào mình chỉ là một thành viên mới gia nhập. Loại chiến báo cơ mật như vậy sao có thể để hắn xem được? Nhưng nếu Lăng Túc đã giao cho hắn, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận xem thử rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Cầm tấm lụa trong tay, Âu Dương mở nó ra. Nhưng vừa nhìn xuống, hắn liền nhíu mày.

Nhìn thấy Âu Dương nhíu mày, Lăng Túc và Hác Trì liếc mắt nhìn nhau lộ ra một nụ cười khổ. Phải biết rằng, lúc đó khi ở cạnh sơn thôn, Âu Dương biết được trung đội số 8 bị vây giết cũng không có thái độ như vậy. Lẽ nào lần này hắn cảm thấy mất tự tin?

Trung đội số 7 có thể đánh ra chiến dịch tuyệt hảo như vậy, có thể nói gần như đều do Âu Dương đạo diễn. Nếu như không có Thần Tiễn của Âu Dương, bọn họ muốn lấy ít thắng nhiều căn bản chỉ có thể là một hy vọng xa vời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play