Bản thân đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đã đại diện cho đỉnh cao vinh dự. Trong Đại Vận quốc, nơi đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn đi qua, bất cứ người nào cũng phải cho bọn họ đủ mặt mũi. Cho dù đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn tổn thất bất kỳ ai cũng là một chuyện lớn. Giống như lần này, trung đội số 8 gặp nạn, nếu như có người biết hắn không tới cứu viện, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
- Chuyện này... không có khả năng như vậy được!
Biện Thông nghe Hác Trì nói xong, lúc này con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài.
- Cho huynh đệ thủ hạ của ngươi hỗ trợ chôn cất thi thể của kẻ địch đi. Tổng cộng 118 người, toàn bộ đã bị chúng ta giết chết!
Hác Trì nói có chút lạnh lùng. Người của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn trừ phi cười nói vui vẻ với huynh đệ của mình ra, đối với những người khác trên căn bản đều là thái độ lãnh đạm như vậy. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, quan viên quyền quý thế nào cũng không quan trọng. Ở trên chiến trường, bọn họ chỉ có thể dựa vào huynh đệ bên cạnh mình!
- Vâng... được... Được!
Biện Thông vội vàng trả lời. Tuy nhiên trong mắt của hắn vẫn có phần nghi hoặc. Bọn họ nhận được tin do chim ưng của trung đội số 8 đưa tới không lâu. Cho dù tốc độ của bọn họ không có cách nào so sánh với trung đội số 7đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, nhưng bọn họ sửa soạn rất mau lẹ. Thời gian đến đây tuyệt đối không quá một giờ. Vậy mà khi hắn dẫn người tới đây, không ngờ Hác Trì nói cho hắn biết kẻ địch đã bị diệt sạch. Hơn nữa còn đầy đủ 118 người.
Biện Thông biết lần này kẻ địch lẻn vào Đại Vận có cấp bậc thế nào. Nếu như đúng là 118 người, như vậy cho dù là hai trăm người bọn họ chạy tới nơi này cũng không làm được gì.
Theo Biện Thông thấy, hẳn là trung đội số 7 kết hợp với trung đội số 8 mới có thể có chiến tích như thế.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vnNhưng khi hắn giục ngựa đi vào chiến trường ngoại trừ nhìn thấy hơn ba mươi người của trung đội số 7, không ngờ không phát hiện thấy bất kỳ người nào của trung đội số 8.
- Chuyện này... Rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì vậy?
Trong lòng Biện Thông tự hỏi. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ 118 người này hoàn toàn là do hơn ba mươi người giết chết. Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn tàn nhẫn, nhưng không thể nào tàn nhẫn đến trình độ này chứ?
- Trước khi chúng ta tới trung đội số 8 đã chết trận hết. Hiện tại thi thể của các huynh đệ trung đội số 8 đang ở ngay rừng cây phía sau. Ngươi bố trí người đưa các huynh đệ của trung đội số 8 về nhà đi!
Trong mắt Hác Trì lộ vẻ bi thương khó kìm nén được.
- Hả?
Biên Thông vừa nãy còn tìm kiếm bóng dáng người của trung đội số 8, sau khi nghe Hác Trì nói vậy, hắn thiếu chút nữa đã kinh ngạc ngã lăn xuống ngựa.
- Kẻ địch chết trận 118 người. Phía ta tổn thất toàn trung đội số 8. Trung đội số 7 không tổn thất một người!
Hác Trì báo cáo tình hình trận chiến lần này cho Biện Thông nghe. Hắn còn chưa dứt lời, Biện Thông đã trực tiếp biến thành một tượng đá.
Toàn trung đội số 8 bị diệt, trung đội số 7 không tổn thất một người. Chiến tích này sao nghe thế nào cũng không lọt tai. Dù sao tổng cộng số người trung đội số 7 và trung đội số 8 đã có tới bảy mươi, tám mươi người. Bảy mươi, tám mươi người đánh 118 người, tổn thất ba mươi, bốn mươi, chiến tích này không tính là huy hoàng. Nhưng trước đó Hác Trì có một câu, đó chính là khi bọn họ tới đây, trung đội số 8 đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Bọn họ không có sự trợ giúp của trung đội số 8 một mình đánh chết 118 người! Điều này quá khủng bố! Nhưng sự khủng bố này so với việc không người chết trận thì tính là gì? Tính là phù vân sao?
Ba mươi hai kỵ sĩ, đánh với 104 kỵ sĩ cộng thêm mười bốn cung thủ, tiêu diệt sạch kẻ địch mà không tổn thất một người. Trước sau, chiến tích này vẫn quanh quẩn trong lòng Biện Thông. Hắn căn bản không có cách nào hiểu rõ, đến cùng bọn họ đã lợi dụng biện pháp gì mới có thể tạo ra được thành tích như vậy.
Biện Thông không biết, cũng không dám hỏi. Hắn không phải là thành chủ tầm thường. Hắn biết trung đội số 7 này tuyệt đối không giống với mấy trung đội khác. Trung đội trưởng trung đội số 7 Lăng Túc không phải là một kỵ sĩ bình thường. Nếu như nói đến xuất thân Lăng Túc, hắn cảm giác mình không xứng xách giầy cho người ta.
Tuy nhiên điều Biện Thông quan tâm nhất không phải là xuất thân của Lăng Túc. Mà Lăng Túc cũng không hề dựa dẫm vào xuất thân của hắn. Ngược lại hắn đã tự mình phấn đấu, trải qua nhiều trận chiến, giành được nhiều chiến công, mới có thể lên đến chức trung đội trưởng. Đây mới là điều đáng quý nhất.
- Biện Thông thành chủ!
Lăng Túc chậm rãi đi tới. Tuy rằng cuộc đại chiến đã kết thúc một hồi lâu, nhưng khắp người Lăng Túc vẫn đầy vết máu của kẻ địch. Phóng tầm mắt nhìn ra, hắn giống như một ác ma vừa leo ra khỏi địa ngục vậy.
Biện Thông cũng xuất thân là võ tướng. Nhìn thấy trên người Lăng Túc có nhiều vết máu như vậy, hắn liền hiểu, Nhị công tử Lăng gia này tuyệt đối là dũng tướng luôn xung phong phía trước. Những nhị thế tổ kia tuyệt đối không thể so sánh với hắn.
- Lăng đội trưởng!
Biện Thông mở miệng không hề gọi Lăng Túc Nhị công tử là Lăng đội trưởng. Bởi vì Biện Thông biết Lăng Túc rất không thích người khác nhắc đến xuất thân của hắn. Cái xuất thân kia khiến vô số người ước ao. Nhưng đối với Lăng Túc mà nói, nó thật giống như một loại sỉ nhục vậy. Dù thế nào Biện Thông cũng không thể nào hiểu được vì sao Lăng Túc lại có cách suy nghĩ như vậy.
Mặc dù Lăng Túc là Nhị công tử Lăng gia, cả nhà Lăng gia chỉ có hai hài tử. Trên Lăng Túc chính là đại tỷ của hắn. Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, Lăng gia nhất định sẽ do Nhị công tử Lăng Túc này quản lý. Với xuất thân may mắn như vậy, Lăng Túc lại không hề quan tâm. Trái lại dựa vào năng lực của bản thân, hắn đã gia nhập vào đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Biện Thông thực sự không rõ rốt cuộc Lăng Túc đang suy nghĩ điều gì.
- Biện Thông thành chủ, ngài mau sắp xếp thủ hạ huynh đệ thu dọn chiến trường một chút. Mặt khác hãy thu xếp cho người đưa huynh đệ của trung đội số 8 về nhà đi!
Lăng Túc nhìn Biện Thông. Giọng điệu của hắn có vài phần ra lệnh. Tuy nhiên Biện Thông biết rõ thân phận của Lăng Túc cũng không bởi vì giọng điệu của Lăng Túc mà có bất kỳ sự khó chịu nào.
- Lăng đội trưởng yên tâm. Ta sẽ cho người sắp xếp thỏa đáng chuyện ở đây. Đồng thời ta sẽ báo cáo chiến công hôm nay với quân bộ, xin công cho Lăng đội trưởng!
Biện Thông không dám mời chào chiến công trước mặt Lăng Túc.