Chuyện xảy ra ở Lâm Phong Hồ ngày ấy tất tần tật đã được ảnh vệ báo cáo, cho nên ở ngoài Dưỡng Tâm Điện Thiệu Tuyên Đế chỉ thuận tiện xử lý luôn Hoàng Hậu cùng Dung Phi. Hắn cùng Bảo Nhi mất đứa nhỏ, những người này còn có tinh thần sáng ngày ra đã tới Dưỡng Tâm Điện khiến hắn ngột ngạt, Thiệu Tuyên Đế trong lòng đang bốc cháy kìa.

Chỉ không ngờ khi hắn muốn lạnh giọng xử lý lại tuôn ra chuyện Hoàng Hậu có thai!

Làm sao Hoàng Hậu có thai được?! Người khác không biết, hắn còn không biết chắc? Vài năm trước Hoàng Hậu sảy thai tổn thương thân mình, sau này căn bản khó có thể có thai!

Lãng Thái Y của Thái Y Viện run rẩy bắt mạch cho Hoàng Hậu dưới ánh mắt sắc bén của Thiệu Tuyên Đế, sau khi chẩn đoán chính xác hoạt mạch, tuyên bố Hoàng Hậu đã có bầu ba tháng. Thiệu Tuyên Đế gắt gao nhíu mày, có bầu ba tháng… Nếu cẩn thận tính lên, chính là ngày hắn trúng mê hương. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện mình tưởng Hoàng Hậu là Bảo Nhi rồi làm động tác thế kia…

Thiệu Tuyên Đế buồn nôn, gần như lập tức muốn rút kiếm chém nữ nhân trước mặt!

“Nếu Hoàng Hậu có thai, bảo nàng ở yên trong cung của mình an thai, đừng đi lung tung miễn cho phi tử khác va chạm.” Thiệu Tuyên Đế nhịn sát ý trong lòng, lạnh giọng sai bảo Kim Chi.

Kim Chi khúm núm cúi đầu đáp lời, nàng vốn tưởng rằng Hoàng Thượng biết Hoàng Hậu có bầu sẽ vui mừng một chút, nay xem ra… sắc mặt âm trầm của Hoàng Thượng không liên quan với hai chữ “vui mừng” là bao.

Sau khi mọi người lục tục rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, Thiệu Tuyên Đế chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía Lãng Thái Y, đột nhiên hỏi: “Hoàng Hậu có bầu rốt cuộc là thế nào?”

Lãng Thái Y sửng sốt, há miệng im lặng. Hắn không hiểu rõ lắm ý của Hoàng Thượng.

“Thân thể của Hoàng Hậu căn bản không thể có thai, nay ngươi làm thế nào chẩn ra hỉ mạch?” Thiệu Tuyên Đế có chút thẹn quá thành giận, âm thầm áp chế căm tức trong lòng.

Lãng Thái Y nhíu mày, chắp tay nói: “Hoàng Thượng, tuy không biết vì sao thân mình Hoàng Hậu nương nương không thể có thai, có điều hỉ mạch này nhất định không sai.”

Lãng Thái Y dứt lời rồi lại trầm ngâm nói: “Dựa theo điều Hoàng Thượng nói, xem ra vô cùng có khả năng Hoàng Hậu nương nương dùng cách dân gian hoặc phương thuốc tiền triều truyền lưu vào Cao Thú nào đó, thần từng nhớ có một loại phương thuốc ghi trên sách, có thể khiến nữ tử không thể mang thai thụ thai, có điều mỗi ngày thai nhi sẽ hấp thu một lượng máu lớn của mẫu thân… Chỉ sợ…” Chỉ sợ đứa trẻ còn chưa chào đời thì mẹ đã chết…

Hôm nay thấy bộ dạng Hoàng Hậu thật sự khí huyết không đủ, sắc mặt tái nhợt, không giống bình thường, có tám phần phù hợp với lời Lãng Thái Y nói.

Thiệu Tuyên Đế xoay người lại, hít sâu một hơi nhìn Lãng Thái Y.

“Ngươi đang nói, Hoàng Hậu dùng loại thuốc này?”



Quyền trong tay Dung Phi bị lấy lại, phượng ấn chân trước vừa bị đưa đi, chân sau ba cái bình hoa trong Di Cảnh Cung bị quăng vỡ, mảnh vụn đầy đất, Dung Phi siết chặt khăn tay vẻ mặt dữ tợn, trong lòng không biết nên hận ai. Dù sao người khởi xướng vụ Lâm Phong Hồ này là nàng, chỉ muốn chứng tỏ nàng là người cầm quyền thực tế trong hậu cung này mà thôi. Ai ngờ liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, bị liên luỵ vào thì không sao, nay ngay cả phượng ấn trong tay cũng bị cướp đi rồi!

Nói đến cùng vẫn là Bảo Phi có năng lực nhất, không giữ được đứa nhỏ mà vẫn hại nàng mất phượng ấn. Dung Phi tức đến méo mặt, thầm nghĩ lần này Hoàng Thượng giận dữ chỉ sợ sẽ không chấm dứt đơn giản, nàng cứ an vị trong cung của mình chờ xem rốt cuộc ai sẽ không hay ho!

Một người không hay ho còn gọi là không hay ho, hai người cùng nhau không hay ho thành trong lòng không vui, nhưng một đám người cùng bị phạt lại thành không có chuyện gì, nói đến cùng, đây là vấn đề cân bằng tâm lý.

Hiển nhiên, tin tức tiếp theo khiến tâm lý Dung Phi cân bằng.

Mộc Dung Cơ cố gắng rửa sạch tội bản thân lại không biết hành vi của mình ngay từ đầu đã bị ảnh vệ thấy rõ ràng. Nếu nàng ám hại người khác thì không sao, nàng lại đi ám hại Bảo Phi, người trên đầu quả tim của Thiệu Tuyên Đế, bên cạnh có ảnh vệ canh chừng, Mộc Dung Cơ thoát được chắc?

Mặc một bộ váy màu bạc, Mộc Dung Cơ nhổ trâm gài tóc xuống, tóc đen hạ xuống như suối. Nếu không phải lần này nàng quá vội vàng, nếu lần này mục tiêu là phi tử khác… Có khi nào kết cục sẽ khác không?

“Ngươi nói cho bản cung nghe, Hoàng Thượng… nói thế nào?”

“Hoàng Thượng nói đánh chết.”

Nghe được hai chữ “đánh chết”, Mộc Dung Cơ hơi dừng mắt nhìn băng ghế dài gỗ lim trước mặt, như không thể tin: “Sao Hoàng Thượng có thể không phân tốt xấu đã… ban chết cho tỳ thiếp.”

Lần này không phải An Đức Lễ đến mà là vài tiểu thái giám phẩm chất thấp, lúc này nhìn nữ tử mặt mũi trắng bệch như giấy cũng có chút không đành lòng.

Một người tiến lên nói: “Nếu Mộc Dung Cơ muốn ra đi có thể diện chút có thể chọn bạch lăng, như vậy cũng tiện cho chúng nô tài bảo toàn thân mình cho ngài.”

Mộc Dung Cơ thở hổn hển một hơi, bỗng nhớ tới câu nói Bảo Phi nói với nàng bên hồ lúc trước —— “Lúc trước Đoan Mộc Tiểu Chủ cũng từng hỏi bản cung như vậy, lúc ấy bản cung từ chối nàng, nay… Bản cung cũng từ chối ngươi. Bản cung không cần minh hữu.” Cho nên Đoan Mộc Quân chết, giờ đến lượt nàng sao?

“Bảo Phi… Bảo Phi, nàng chính là một kẻ tai hoạ!”

Mộc Dung Cơ nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này, âm điệu khàn khàn, mấy tiểu thái giám thấy vậy liếc nhau, mỗi người một tay đè nàng lại: “Mộc Dung Cơ, đắc tội, chúng nô tài còn chờ phục mệnh, nếu ngài không chọn bạch lăng, chúng ta sẽ theo sự phân phó của Hoàng Thượng chấp hành.”

“Đợi chút! Ta chọn bạch lăng, ta không muốn chết như vậy, ta… ta tự mình làm.” Mộc Dung Cơ tránh thoát, nhặt bạch lăng ở bên lên, ngón tay chạm đến mặt vải mềm mịn mà hết hồn, “Các ngươi ra ngoài cả đi, ta không muốn các ngươi nhìn!”

“Được rồi, Mộc Dung Cơ làm đi, đừng để chúng nô tài chờ lâu.” Đám tiểu thái giám nhìn Mộc Dung Cơ có chút không đành lòng, nhưng không có vẻ thương hương tiếc ngọc. Loại chuyện này trong cung nhìn đã quen, kiểu chết cầu toàn của Mộc Dung Cơ cũng bình thường. Tuy Hoàng Thượng nói là đánh chết nhưng trong cung có quy định bất thành văn, phần lớn cung phi đều có quyền chọn bạch lăng.

Mấy tiểu thái giám rời khỏi cửa điện.

Không lâu sau nghe thấy tiếng vật nặng ngã xuống đất, đẩy cửa ra đã thấy đầu lưỡi Mộc Dung Cơ thè ra ngoài, sắc mặt trắng xanh. Một người vội vàng chạy lên thử hơi thở của Mộc Dung Cơ hồi lâu rồi mới thật cẩn thận thấp giọng nói: “Đã chết.”

Mấy người đặt thi thể lên cáng, từ cửa nhỏ đi ra, tìm một nơi yên lặng ngoài cung rồi đặt xuống, “Được rồi, đừng chôn, chết rồi còn phí công làm gì, cứ đặt đây là được.”

Mấy người thương lượng rồi trở lại Phủ Nội Vụ.

Cùng lúc đó, trong Phủ Nội Vụ có ghi. Dung Cơ, Phủ Nội Vụ ghi, người Đại Cật, từ Đại Cật đến Cao Thú năm tháng, chết không phong hào.

Khi Dung Phi nghe được tin tức này, nho trong miệng nghẹn ở cuống họng, ho rất lâu cũng không nhổ ra được. Không ngờ Mộc Dung Cơ vô tội sẽ có loại kết cục này… Xem ra Hoàng Thượng đã khai ân với nàng… Ít nhất chỉ thu lại phượng ấn trong tay nàng mà không trách phạt là bao.



Nguyệt sự tháng này vừa đến, Yến An Quân bị Hoàng Thượng bắt nằm trên giường hai ngày, ngày thứ ba đã muốn nhảy dựng lên, đáng tiếc có một lần trùng hợp bị Thiệu Tuyên Đế phát hiện. Thiệu Tuyên Đế lạnh mặt hạ lệnh cho Lộc Nhi giám sát nàng mấy ngày liền, ngay cả đặt chân xuống giường cũng không được phép. Yến An Quân khoẻ mạnh ngời ngời bị ức hiếp suốt một tháng, cảm thấy toàn thân sắp mọc mốc.

“Bản cung không phải ở cữ, cần nằm lâu thế làm gì…” Yến An Quân lười biếng nằm úp sấp trên giường lăn lung tung, nàng không thể ra ngoài đành dùng phương pháp vận động này.

Lộc Nhi thấy nàng biểu hiện như vậy khoé miệng giật giật, chủ tử thật sự ngày càng được chiều quá sinh hư… Đều tại Hoàng Thượng!

Thiệu Tuyên Đế nằm cũng trúng đạn ở trong Dưỡng Tâm Điện vô tội hắt xì, phía dưới Vương Như Bách đang tập trung tinh thần báo cáo —— tự cho là cùng Hoàng Thượng có chung “tin tức giả” hiểu lòng không tuyên.

Lão vuốt râu cảm thán rất lâu mới nói: “Hoàng Thượng, thân mình của Bảo Phi nương nương đã nghỉ ngơi tốt, cho dù cùng Hoàng Thượng sinh hoạt vợ chồng cũng không thành vấn đề.”

Bồi bổ quá mức, Bảo Phi nằm trong giường có khi nào chảy cả mỡ không? Bảo Phi nương nương… lúc này dù sảy thai lần nữa chỉ sợ ngay cả đánh cái rắm cũng không có… A phi phi phi, lão nói bậy bạ gì đó, nếu Hoàng Thượng biết suy nghĩ của lão còn không chém chết… Vương Thái Y âm thầm ghét bỏ bản thân, thông đồng làm bậy với Hoàng Thượng rất áp lực, tinh thần thác loạn.

Vẻ mặt mưa dầm liên miên của Thiệu Tuyên Đế rốt cục nhu hòa chút, bên môi lộ ra ý cười, trong vẻ mặt chờ đợi của Vương Như Bách nhấn mạnh một chữ: “Thưởng.”

An Đức Lễ chờ ở bên vội vàng đưa khay trong tay ra, cười tủm tỉm nói với Vương Như Bách: “Vương Thái Y, rốt cuộc ngài cũng nói một câu tiếng người.”

Vương Như Bách: “…” An công công này sao càng ngày càng không biết nói chuyện vậy nhỉ, bình thường nhìn có vẻ thông minh, thì ra đều là ảo giác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play