Khi Yến An Quân tỉnh lại đã là chạng vạng, nàng cau mày ấn huyệt thái dương, Yến An Quân mở mắt ra, “Hoàng Thượng? Giờ nào rồi ạ?”
Nàng giãy dụa muốn đứng lên, không ngờ Thiệu Tuyên Đế đặt nàng về giường, dường như đang kìm nén cái gì, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Bảo Nhi ngoan, mới giờ tuất… Ngủ tiếp một lát đi.”
Đã nửa đêm rồi? Yến An Quân giật cả mình, nàng ngủ say vậy sao?
Ước chừng là… Di chứng cảm lạnh chăng? Hay là rơi xuống nước làm cảm lạnh nặng thêm?
Yến An Quân ở trên giường xoay người, bỗng xốc một góc chăn lên, “Hoàng Thượng cũng vào đây đi, nằm lâu như vậy một mình thần thiếp không ngủ được.”
Thiệu Tuyên Đế hơi nhếch mép cười, cởi ngoại bào liền chui vào ổ chăn ấm áp. Ánh nến ấm áp, soi sáng gương mặt nhỏ nhắn của mỹ nhân, Thiệu Tuyên Đế hôn lên đuôi mắt nàng: “Ngủ đi.”
Yến An Quân thoải mái thở ra một hơi, vùi vào trong lòng hắn, một lúc lâu sau đột nhiên trầm giọng nói: “Hôm nay thần thiếp lại gặp Đại Hoàng Tử.”
“Ừ.”
Đại Hoàng Tử…
Thiệu Tuyên Đế nhắm mắt, ôm người trong lòng càng chặt.
“Đại Hoàng Tử thật đáng yêu, thần thiếp thấy Đại Hoàng Tử mà cũng… muốn sinh cho Hoàng Thượng một đứa trẻ…” Suy nghĩ đã lâu, cho đến hôm nay nhìn thấy Đại Hoàng Tử
nàng mới cảm thấy có một đứa con thật sự rất hạnh phúc. Nhìn vẻ dịu dàng trên mặt Thục Phi, nàng đột nhiên hiểu được vì sao hôm đó Thục Phi quát lớn không phân tốt xấu, nếu là nàng chỉ sợ sẽ càng để ý, càng không cho người ta cãi lại.
Vành tai Yến An Quân hồng hồng, không ngờ người đang ôm lấy mình đột nhiên cứng lại, Yến An Quân sâu sắc cảm nhận được sự thay đổi này, nghi hoặc ngẩng đầu: “Hoàng Thượng… không muốn hay là…?”
“… Không phải, trẫm vẫn chờ mong hài tử của Bảo Nhi, rồi sẽ có.” Sẽ lại có.
Trên gương mặt cứng nhắc của Thiệu Tuyên Đế cố gắng kéo ra một nụ cười, Bảo Nhi còn chưa biết đứa nhỏ kia đã không còn… Hắn siết chặt nắm tay, tuyệt đối không thể để Bảo Nhi biết chuyện này.
Yến An Quân mỹ mãn cười cười, sắc mặt Thiệu Tuyên Đế tối sầm, bàn tay xoa xoa bụng nàng, thấp giọng nói: “Còn đau không?”
“Có chút.” Yến An Quân nhíu mày, tháng này vì bị cảm lạnh nên nguyệt sự của nàng tới muộn, vừa tỉnh lại
đã biết vì rơi xuống nước mà kích thích nguyệt sự đột xuất, lúc này dù
có chút khó chịu nhưng vẫn chịu được, có điều… Hoàng Thượng để trong lòng vậy sao?
Thiệu Tuyên Đế dùng nội lực sưởi ấm tay mình, áp lên bụng nàng, “Không thoải mái phải nói cho trẫm, đừng tự chịu đựng.” Nữ nhân sảy thai đau đến thế nào Thiệu Tuyên Đế không biết, nhưng hắn có thể tưởng tượng được. Yến An Quân mệt mỏi rã rời, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, nhất định phải chịu đau đớn rất lớn.
Nét mặt Thiệu Tuyên Đế lạnh giá, trong lòng thoáng qua gương mặt một đám nữ nhân, Hoàng Hậu… Dung Phi…
…
Sáng sớm ngày hôm sau, các vị cung phi có mặt ở Lâm Phong Hồ đồng loạt quỳ gối bên ngoài Dưỡng Tâm Điện, An Đức Lễ tới tới lui lui nhìn vài lần, lại nhìn về phía nội thất, nam nhân ở trong thấp giọng hỏi có chút tức giận: “Chuyện gì?”
“Hoàng Thượng, chuyện này, sáng sớm hôm nay các vị nương nương đã đều quỳ ở ngoài…”
An Đức Lễ bất an đứng ở cửa, nhìn nhìn vài vị nương nương vẫn quỳ trước cửa, thầm nghĩ mấy nương nương này thật biết chọn thời điểm, Bảo Phi nương nương vừa mất đứa nhỏ, Hoàng Thượng không biết chừng đang đau lòng thế nào, lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh rỗi như thế để đối phó các ngươi? Cuối cùng vẫn khiến thái giám này là hắn hứng cơn giận của Hoàng Thượng…
Khi An Đức Lễ đang nghĩ đâu đâu, không lâu sau, mành bị vén lên, Thiệu
Tuyên Đế đã mặc quần áo chỉnh tề nghiêm mặt đi ra, “Trẫm muốn xem rốt
cuộc ai đẩy Bảo Phi vào nước!”
Trong lời nói của Thiệu Tuyên Đế hoàn toàn không nhắc tới Đại Hoàng Tử.
An Đức Lễ vùi đầu, xem ra Hoàng Thượng giận chó đánh mèo Đại Hoàng Tử… Có
điều ai bảo Đại Hoàng Tử không có chuyện gì, hơn nữa nếu Bảo Phi nương
nương không bị Đại Hoàng Tử đụng rơi xuống nước thì sao có thể sảy thai?
Hắn biết Hoàng Thượng thích Bảo Phi đến mức nào, thật sự là đặt trong tim,
dù Dung Phi thời điểm được sủng ái nhất cũng còn lâu mới bằng.
Bên ngoài điện rất xa, nhóm tần phi đều thấy bóng dáng Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đứng lên khỏi ghế, Kim Chi phía sau đỡ nàng.
Hai người không phải hạc giữa bầy gà, đứng cùng bọn họ còn có Dung Phi,
Tĩnh Phi cùng Thục Phi, vì Nhàn Phi luôn tách biệt với hậu cung nên khi
dạo chơi Lâm Phong Hồ Dung Phi không mời đến, vì vậy lần này cũng không
có Nhàn Phi. Đương nhiên, Nhàn Phi cũng hoàn toàn không có phản ứng với
chuyện này, dù sao mọi chuyện xảy ra trong hậu cung đều không liên quan
đến Cầm Vận Cung của Nhàn Phi.
Thiệu Tuyên Đế nhìn Hoàng Hậu cùng ba cung phi trắc nhất phẩm, cười khẽ một tiếng rồi bỗng biến sắc trầm giọng nói: “Quỳ hết xuống cho trẫm!”
Thân mình Hoàng Hậu run lên, Dung Phi cùng Tĩnh Phi ngẩn người quỳ xuống,
còn cúi rạp xuống, mặc cho không ai hiểu Hoàng Thượng nói với ai, tần
phi ở đây ai đứng thì người đó ăn mắng.
Kim Chi nắm chặt cánh tay Hoàng Hậu, Hoàng Hậu hơi lắc đầu rồi chầm chậm
quỳ xuống, đầu lại ngẩng cao không cúi xuống. Nàng là Hoàng Hậu, dù quỳ
xuống cũng không thể thấp người như tần phi bình thường, bởi vì thân
phận của nàng tôn quý hơn tất cả bọn họ!
Thiệu Tuyên Đế cười lạnh một tiếng: “Dung Phi, trẫm giao hậu cung cho ngươi cùng Nhàn Phi, nay Bảo Phi ngoài ý muốn sảy thai, Đại Hoàng Tử rơi xuống nước, ngươi phải bị tội gì?”
“Hoàng Thượng… Thần thiếp, chuyện này không liên quan đến thần thiếp, thần thiếp chỉ
nhìn thấy Hoàng Hậu tỷ tỷ cùng Bảo Phi đi qua một bên, không ngờ Bảo Phi lại bị Đại Hoàng Tử đụng xuống nước.”
Lời này của Dung Phi phải nói một mũi tên trúng ba con chim, đầu tiên chỉ
rõ hành tung quỷ dị của Hoàng Hậu, sau đó điểm đến sự liều lĩnh của Đại
Hoàng Tử. Đại Hoàng Tử là con ai? Của Thục Phi! Lời này cẩn thận ngẫm
lại sẽ thành một câu nghi vấn: Đại Hoàng Tử lẽ nào chỉ trùng hợp đụng
phải Bảo Phi… Chuyện này thật sự không liên quan đến Thục Phi sao?
Hoàng Hậu biến sắc, không đợi Thiệu Tuyên Đế làm khó dễ đã liên thanh nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp ở trong đình cảm thấy ngột ngạt mới ra ngoài, không có ý đồ muốn hại Bảo Phi… Huống hồ thần thiếp từng thấy người gần Bảo Phi nhất là Mộc Dung Cơ muội muội.”
Thiệu Tuyên Đế nhìn lướt qua Hoàng Hậu: “Trước khi bị Đại Hoàng Tử đụng rơi xuống nước Bảo Phi từng bị người đẩy một cái, vậy Hoàng Hậu có thấy ai đẩy Bảo Phi xuống nước không?”
“Thần thiếp không biết.” Hoàng Hậu lẳng lặng nói.
“Hoàng Thượng, tỳ thiếp cũng bị người phía sau đẩy mới ngã lên Bảo Phi, nhưng khi đó Bảo Phi nương nương chưa rơi xuống nước, cho đến khi Đại Hoàng Tử đụng vào mới…” Mộc Dung Cơ dập đầu cãi.
Thiệu Tuyên Đế đưa mắt liếc nàng một cái, không nói gì.
“Khi thần thiếp đến gần, Mộc Dung Cơ đang đứng bên cạnh Bảo Phi, còn Hoàng Hậu nương nương đang ở phía sau Mộc Dung Cơ.” Dung Phi hợp thời điểm danh chỗ đứng của hai người lúc ấy, “Các tỷ muội ở đó đều có thể làm chứng.” Dung Phi cũng không sợ đắc tội Hoàng Hậu, nàng là cung phi trắc nhất phẩm, hiện chưởng quản phượng ấn trong tay, tất nhiên không e ngại Hoàng Hậu.
Nếu có thể kéo Hoàng Hậu xuống mới là cực kỳ có lợi cho nàng.
Mộc Dung Cơ hoảng sợ ngẩng đầu, “Tỳ thiếp không biết… Có điều thật sự có người ở phía sau đẩy tỳ thiếp, lời này là thật, tỷ
muội ở đây cũng có thể làm chứng cho tỳ thiếp, lúc ấy tỳ thiếp thật sự
lảo đảo một phen, xin Hoàng Thượng nắm rõ.”
“Hoàng Hậu có gì muốn nói không?” Thiệu Tuyên Đế thong thả bước đến gần, nâng cằm Hoàng Hậu lên,
“Ở trong đình Lâm Phong Hồ, có phải ngươi đẩy Mộc Dung Cơ không, hử?”
Hoàng hậu giật giật môi, “Không phải thần thiếp, nhưng thần thiếp chỉ có Kim Chi làm chứng, nếu Hoàng Thượng không tin thần thiếp cũng không thể nói gì hơn.”
“Ngươi bảo trẫm làm sao tin được.” Thiệu Tuyên Đế nói ra từng chữ, ghé sát vào nói: “Ngươi cũng biết, dù cái đẩy này không khiến Bảo Phi rơi xuống nước, nhưng trẫm không thể coi như không biết, trẫm phải nghiêm tra đến cùng!”
“Chủ tử…” Kim Chi cuống quít ôm lấy Hoàng Hậu, quỳ xuống dập đầu nói: “Hoàng Thượng, chủ tử đang có bầu, không thể quỳ thế này, xin Hoàng Thượng tha cho chủ tử…”
“Cái gì?!” Tĩnh Phi bỗng nhiên không thể tin hô lên, cảm thấy tin tức này còn đột ngột hơn cả Bảo Phi sảy thai.
Hoàng Hậu… Vậy mà lại có thai?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT