Giống như Bào Kim Đông nói, tiểu Tráng Tráng đứa nhỏ này là của hiếm, người một nhà mong chờ mấy năm, Dương Bắc Kinh dĩ nhiên vui mừng, anh cả chị dâu cả nhà họ Dương cũng thở phào một hơi.

Phải biết, gia đình nông thôn những năm chín mươi, không có đứa bé, áp lực khó có thể tưởng tượng nổi.

Nhà họ Dương vốn mở nhà hàng, người một nhà trong lòng vui mừng, cấp bậc tiền mừng như có như không mà đề cao không chỉ một quy cách.

Đưa gạo cho cục cưng, theo phong tục địa phương, lên trước là trứng gà nước trà, năm trứng gà luộc, để chút đường đỏ hạt tiêu, nước vừa sôi, mỗi khách một chén. Ngay sau đó mỗi một món ăn đều như nước chảy lên bàn.

Những năm tám mươi, tiệc mừng ở địa phương gọi là “Tám chén”, ý bảo tám món ăn, sau “Tám chén”, bình thường mười hai món ăn, gia cảnh nhà người nào tốt, chuyện vui quan trọng sẽ gặp trên mười sáu món ăn. Chỉ có điều số lượng là một mặt, món ăn có đủ “Đầy” hay không, cũng là mặt quan trọng do khách đánh giá, không có nhiều đĩa như vậy, bên trong thật sự không có đồ gì, cách gọi của dân chúng phải gọi là “Món canh xuông”, chiếc đũa nhúng một cái sẽ không có gì, bổ sung cho đủ số thôi.

Dương Bắc Kinh lên đủ mười sáu món ăn, cho rằng đơn giản chỉ cần gà thịt cá trứng chất đống đi lên. Sáu món ăn nguội, tám món ăn nóng, hai súp, mười sáu món ăn làm mười hai mặn, nếu muốn tính số lượng, phân lượng này, biến thành hai mươi món ăn cũng đủ rồi, cái này die nda nle equ ydo nn còn chưa tính hai mâm cuối cùng đựng trái cây.

Dương Bắc Kinh không phải khoe khoang, anh chính là vui mừng trong lòng, nên muốn mời các bạn bè người thân đến ăn ngon thôi rồi.

Đều là dân quê, bình thường người ta ăn thịt thoải mái, còn không có mấy nhà, những khách tới vừa cùng khen ngợi, vừa ăn nhiệt tình vui vẻ.

Trương Hồng Cúc Diêu Liên Phát giúp đỡ chào hỏi khách, anh cả Dương với Dương Bắc Kinh, bưng ly mời rượu từng bàn, bữa tiệc vui các bạn bè người thân rối rít nói lời chúc mừng may mắn.

Diêu Tam Tam và tiểu Tứ ngồi nép một bên, có thể do buổi sáng ăn trễ, món ăn mặn đầy bàn không có khẩu vị, ăn nửa chén chè, rồi một lòng chờ mâm trái cây đi lên, mấy thứ nước trái cây xen lẫn bày thành món ăn nguội, hồng hồng xanh xanh, vừa nhìn đã gọi là người rất muốn ăn.

“Này còn có nước trái cây đó? Ôi, không ăn được, mấy món ăn này, ăn hết món ăn cũng no rồi.”

Nói chuyện là thím ba Diêu ngồi bàn bên cạnh, vuốt bụng, lại nói với khách ngồi chung bàn: “Bà xem mấy món ăn này, còn lại không ít đâu, cháu gái lớn của chúng tôi chịu xài tiền, thức ăn này cũng quá nhiều.”

“Ăn không hết, tôi ôm về.” Một phụ nữ nói, người ngồi cùng bàn lập tức cười. Không có ý tứ gì khác, dân quê tiết kiệm, tuyệt đối không có chuyện tiện tay vứt sạch đồ ăn còn thừa, món ăn tiệc mừng ngon, ăn không hết, xách mang về cũng rất hợp tình hợp lý.

Diêu Tam Tam cúi đầu uống nước hoa quả của cô, đương nhiên sẽ không tham dự đề tài này. Nhưng mà thím ba Diêu quay người lại, nói với cô: “Tam Tam, chị cả cháu thật có phúc lớn, rất nhiều năm không vui vẻ, thím cũng gấp gáp thay con bé, một phát sinh hạ một con trai, lần này anh rể cả của cháu nên hài lòng.”

“Vui vẻ” ở đây có ý tứ phụ nữ sinh con dưỡng cái.

Diêu Tam Tam nghe thím ba đột nhiên gọi cô, nên vừa ăn, vừa cười cười nói: “Anh rể cả của cháu đó, coi như chị cả d1en d4nl 3q21y d0n không có đứa bé, anh ấy cũng sẽ không có gì không hài lòng. Nếu sinh con gái, cháu thấy anh ấy càng vui mừng hơn rồi, chính anh ấy luôn nói con gái thân thiết.”

“Nói tới nói lui, trong lòng nó chắc chắn muốn sinh con trai!” Thím ba nói, “Vợ Đại Văn, bây giờ cũng mang bầu, ôm cay ăn, thím hai cháu cả ngày lo lắng là một đứa con gái rồi, cháu nói thai đầu này, có gì mà phải lo lắng. Thai đầu thím sinh Hồng Hà, lại vội vàng sinh tiếp, kiếm trai gái song toàn, không phải vô cùng tốt sao!”

Lại nói, mấy năm trước, hai người thím hai, thím ba còn cả ngày tìm cảm giác tự cho mình hơn người! Lời này Diêu Tam Tam không tiện tiếp lời, nên định không lên tiếng.

Thím ba cắm đầu cắm cổ nói tiếp: “Nói đến thím hai cháu, hai ngày trước thím còn gọi bà ấy đi chung đó, nhưng bà ấy nói trong nhà bận rộn, không thể tới.”

Diêu Tam Tam cười dạ một tiếng, trong lòng suy nghĩ thím ba đây là định làm cái gì. Từ trước đến giờ thím ba là người khôn khéo hơn người, thím ấy nói những lời này, nhất định có ý đồ, không khác biệt lắm chính là muốn nói, cháu xem, thím đối xử với nhà cháu tốt hơn thím hai cháu.

Suy nghĩ một chút tình hình hai nhà bây giờ, thím ba muốn hiến tâm tình tốt cũng không khó lý giải! Diêu Tam Tam vốn tưởng rằng thím ấy chính là muốn qua lại thân thiết với nhà mình. Diêu Tam Tam còn nghĩ, thím ba thật sự không cần như vậy, Hồng Hà đã vào khu ươm giống làm việc, Trụ Tử còn nhỏ, thím ba chắc cũng không nỡ để cho nó đi làm, quan hệ tốt hay không quan hệ tốt, cũng đều là dáng vẻ này.

Cô không nghĩ tới còn có đoạn phía sau.

Đoạn phía sau ở đâu?

Ăn xong tiệc mừng rồi, các người thân đều rối rít tặng lễ cho cục cưng, địa phương gọi là “Lễ ra mắt”, cục cưng mới ra đời, không phải gặp mặt lần đầu sao! Ra xong tiền lễ rồi, chị dâu cả nhà họ Dương cười ha hả đưa năm trứng gà đỏ, còn có năm cái màn thầu lớn, hai thứ này là đáp lễ theo lệ thường, cũng có người cho ba cái, nhà họ Dương đều cho năm.

Thím ba Diêu nhận lấy trứng gà đỏ và bánh màn thầu, đặt trong giỏ xách cầm lấy, rồi vội vã đuổi ra cửa. Diêu Tam Tam dinendian.lơqid]on đã đi ra ngoài rồi, đang lôi kéo tiểu Tứ tính toán trở về nhà chị cả, thím ba Diêu vội vàng gọi cô.

“Tam Tam, Tam Tam, cháu chờ một chút.”

Diêu Tam Tam dừng chân, hỏi: “Chuyện gì vậy, thím ba?”

“Tam Tam, thím tìm cháu trò chuyện.” Thím ba Diêu chạy tới, đẩy đầy tiểu Tứ, “Tiểu Tứ, cháu đi trước đi, người lớn nói chuyện.”

Tiểu Tứ liếc mắt nhìn Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam nói: “Tiểu Tứ, em đi trước đi.”

Thấy tiểu Tứ tránh đi, thím ba Diêu cười hỏi: “Tam Tam, định khi nào kết hôn?”

“Để sau rồi nói.” Diêu Tam Tam thuận miệng trả lời. Thím ba này, nói chuyện luôn tự cho là thông minh, vòng vo, Diêu Tam Tam cười cười đứng chờ, chờ thím ấy nói ra đoạn sau.

“Chao ôi, cháu xem cháu sắp kết hôn, Hồng Hà em cháu, ngay cả một đối tượng còn không có!”

Hồng Hà? Diêu Tam Tam cười nói: “Không phải Hồng Hà còn nhỏ sao, con bé nhỏ hơn cháu hai tuổi!”

“Cũng không nhỏ đâu, ngày một ngày ai lớn rồi, người tốt bên cạnh đã bị cướp sạch!” Thím ba đột nhiên dựa sát vào Diêu Tam Tam, nói: “Tam Tam, cháu có thể lưu ý giúp em Hồng Hà không, có người thích hợp, giới thiệu giúp con bé một người.”

Giới thiệu đối tượng giúp Hồng Hà? Trong lòng Diêu Tam Tam quay nhanh một vòng, cô một cô gái, sao thím ba lại tìm cô làm bà mai?

Diêu Tam Tam nói: “Thím ba, người trẻ tuổi mà cháu biết, Hồng Hà cũng biết không khác gì lắm, đơn giản chính là diee ndda fnleeq uysd doon người có quan hệ họ hàng, hoặc là một thôn, vậy sau này cháu để ý giúp Hồng Hà thôi.”

“Trời, trước mắt nhất định có, cháu ngẫm lại?”

“Trời ạ thím ba, thím chọn trúng người nào, thím cứ việc nói thẳng đi!” Diêu Tam Tam thật sự không quen với phương thức nói chuyện vòng vo như vậy của thím ba.

Thím ba Diêu cười nói: “Cháu suy nghĩ một chút, không xa cháu đâu, đang ở cạnh cháu.”

Người nào chứ? Diêu Tam Tam vừa nghĩ, ước chừng cũng biết thím ba chọn trúng người nào, chỉ có điều cô không mở miệng trước, chờ thím ba tự mình nói ra ngoài.

Quả nhiên, thím ba thấy dáng vẻ mê man của cô, cuối cùng không kiềm chế được. “Haizzz, thằng tư nhà Kim Đông, không phải còn chưa có đối tượng đó sao? Thím nghĩ là, thằng tư nhà họ Bào, cùng một thôn, biết gốc tích, lớn hơn Hồng Hà hai tuổi, số tuổi cũng thích hợp. Lại nói không phải tự khen mình, Hồng Hà của thím vóc người cũng không xấu, làm việc cũng chịu khó, cháu cũng không trách gì Hồng Hà, còn thu con bé đến khu ươm giống làm việc, nếu hai đứa thành chị em bạn dâu, bảo đảm cũng sẽ không náo loạn chút mâu thuẫn của chị em bạn dâu, hai đứa chắc chắn đoàn kết, sẽ không bị thằng cả, thằng ba trong nhà bắt nạt. Đây không phải tốt càng thêm tốt sao?”

Theo cách nói của thím ba, thật sự là... Có lợi! Nhưng mà, không nói chị em bạn dâu cót thể hòa thuận không bắt nạt cô hay không, Bào Kim Đông là kén rể đến nhà họ Diêu, coi như chị em bạn dâu nhà họ Bào không tốt, cũng không bắt nạt lên đầu Diêu Tam Tam cô được? Chẳng lẽ cô là giấy dán sao?

Suy nghĩ đến tính tình của Hồng Hà và Kim Thành, Diêu Tam Tam thật lòng không thấy hai người có thể hợp. Cũng không biết, Hồng Hà có biết tính toán này thím ba không, hay là tính toán của mình thím ba? Còn Hồng Hà không có ý này?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play