Bào Kim Đông nói xong, tiện tay móc một chút tiền cho Kim Lai và Kim Thành, gọi hai đứa: “Hai đứa đi đi, thoải mái đi dạo, mua chút đồ gì đó phù hợp trở về.”

“Anh hai, em mang tiền.” Bào Kim Lai vội nói.

Bào Kim Thành không lên tiếng, trên người cậu có tiền hay không, trong lòng Bào Kim Đông rõ ràng nhất, cậu nói những thứ giả tạo kia với anh hai làm gì?

“Hai người ra ngoài làm việc kiếm tiền, mang không bao nhiêu tiền, trong lòng anh còn không rõ sao?” Bào Kim Đông nhét tiền vào trong tay Bào Kim Lai, nói: “Hai đứa cùng dùng, không đủ nói với anh.”

“Anh hai, vậy anh...” Bào Kim Đông sờ đầu cười cười, “Vậy em mượn trước.”

“Cái gì cho mượn hay không, anh làm anh hai của em là làm chơi hả?” Bào Kim Đông nói xong phất phất tay, “Anh và Tam Tam có chuyện cần làm, hai đứa thoải mái đi chơi đi, sau một giờ chúng ta gặp nhau ở đây.”

Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam cũng không có chuyện gì bí mật muốn làm, chỉ có điều hai người bọn họ thân mật thắm thiết đi dạo phố, phía sau theo hai thằng ngốc, cứ có cảm giác không thoải mái.

Mấy ngày nữa trở về đưa gạo cho cục cưng nhà chị cả, Diêu Tam Tam muốn mua vài món đồ cho cháu ngoại nhỏ làm quà tặng.

Hai người đi lang thang tới cửa hàng vàng bạc châu báu, Diêu Tam Tam lập tức đi nhìn đồ trang sức vàng bạc cho con nít, trong quầy đủ kiểu khóa con nít, vòng đeo tay, v.v... Nhìn đều hết sức xinh đẹp, cô nhìn đi nhìn lại, hỏi Bào Kim Đông: “Anh nói mua cái gì thì tốt?”

“Đứa nhỏ này là của quý hiếm tới, đã mong nhiều năm rồi, mua một khóa vàng đi, người ta nói mang khóa vàng con nít bảo vệ bình an.”

Bào Kim Đông nói xong, chỉ vào chiếc khóa vàng nhỏ xinh xắn tinh xảo trong quầy, gọi nhân viên bán hàng: “Lấy cái này ra xem một chút.”

Nhân viên bán hàng đi tới, không nhịn được nhìn chằm chằm vào Bào Kim Đông. Người đàn ông cao lớn cường tráng này, mặc áo khoác mỏng bằng bông vải nhìn trông bình thường, tùy ý mở rộng ra, trên quần áo dính vết đen, mặc đồ này, nhìn qua giống như người làm thuê die,n; da.nlze.qu;ydo/nn khuân vác trên công trường, nhưng mà cô gái trẻ tuổi bên cạnh anh lại hết sức xinh đẹp, ăn mặc cũng chỉnh tề theo phong cách tây.

Theo ngón tay Bào Kim Đông chỉ, nhân viên bán hàng mắt tinh nhìn thấy trên cổ tay người ta, mang theo đồng hồ đeo tay kiểu tây một hai ngàn đồng!

Nhân viên bán hàng không ngốc, nhanh chóng lại đây nhiệt tình phục vụ, lấy mấy khóa vàng Bào Kim Đông chỉ ra.

Diêu Tam Tam cầm lên nhìn, hình thức không phải rất hài lòng, nên lại chọn mấy kiểu, hỏi Bào Kim Đông: “Anh xem cái nào đẹp hơn?”

“Anh thấy cũng không khác biệt lắm, có gì không giống như vậy?”

Còn không phải đều là dạng khóa sao, Bào Kim Đông mua đồ từ trước đến nay đều không phải quá để tâm. Anh một đấng mày râu, phụ nữ đó, mua một món đồ, chọn kỹ lựa khéo thôi rồi.

“Mang chuông tốt, hay không mang chuông tốt?”

“Tùy tiện, mang chuông thấy tốt.”

“Nhưng mà, mang chuông, sợ con nít nhét vào trong miệng cắn!”

Diêu Tam Tam quyết định vẫn là lý do an toàn, chọn lấy một cái không có chuông, lại nhìn vòng đeo tay của con nít, vàng xinh đẹp, nhưng cô nghe người già trong thôn nói, bạc tinh khiết gì đó có thể tránh tà, đề phòng trẻ nhỏ sợ hãi gì đó, ngẫm nghĩ, lại chọn một cặp vòng tay bạc thuần khiết.

Đặt vòng tay đáng yêu như vậy vào trong tay cô, Diêu Tam Tam đột nhiên cười rộ lên. Vòng đeo tay này, nhìn vốn không to hơn cánh tay nhỏ của con nít nhà chị cả.

“Quá mập, em thấy cánh tay của thằng nhỏ này, không chắc có thể đeo được!”

“Có thể điều chỉnh, mang cho em bé mập, có thể điều chỉnh lớn chút.” Nhân viên bán hàng liền điều chỉnh lớn cho bọn họ xem.

“Chỉ mua một cái?” Bào Kim Đông nói, “Cũng mua cho chỗ chị hai của em đi, chi bằng mua thêm một, dù sao đến lúc đó còn phải mua.”

“Anh thì biết cái gì! Còn chưa biết trai hay gái đâu!”

“Thứ này cũng chia trai gái?” Bào Kim Đông buồn cười nói, “Em chia trai gái ra anh xem một chút? Chẳng phải đều giống nhau sao!”

“Đến lúc đó lại mua, chọn đồ cũng là một niềm vui thú.”

Chọn đồ là một niềm vui thú? Bào Kim Đông tỏ vẻ không hiểu điều này, anh thật sự không thích dạo phố.

Mua đồ, hai người liền đi dạo khắp nơi, Diêu Tam Tam thấy quần áo Bào Kim Đông bẩn nhanh, sợ anh không đủ để thay, nên lại chọn mua cho anh một cái áo khoác, bản thân nhân tiện chọn một chiếc khăn lụa.

Chờ đến khi bọn họ đến cửa ra cửa hàng, đã nhìn thấy Bào Kim Thành và Bào Kim Lai đã sớm chờ ở đằng kia rồi.

“Sao hai đứa nhanh như vậy?” Bào Kim Đông hỏi, anh và Diêu Tam Tam coi như đã đi ra trước thời gian rồi.

“Đồ bên trong này không thể mua, giăng bẫy người ta!” Bào Kim Lai căm giận bất bình, “Em thấy treo một áo khoác ngoài di3n~d@n`l3q21y"d0n bằng vải nỉ, suy nghĩ mua cho tiểu Yến rồi, em xem nhãn hiệu, một trăm sáu mươi đồng, em nói, OMG, thật mắc, một chiếc áo một trăm sáu mươi! Nghiến răng dậm chân một cái, em vẫn quyết định mua cho tiểu Yến, sau đó Kim Thành nhìn kỹ lại, không phải một trăm sáu mươi, thiếu một số không, một ngàn sáu đó! Đây mà là mặc quần áo, đây không phải mặc tiền sao?”

Anh vừa nói, cả đám cùng cười hả hê.

“Một ngàn sáu, kêu tôi cũng không nỡ mua.” Diêu Tam Tam cười nói.

“Còn không phải sao, bán em, cũng không chắc giá trị một ngàn sáu! Em dự đoán, nếu em mua về thật, tiểu Yến không phải sẽ đau lòng náo loạn em hơn nửa tháng sao!” Bào Kim Lai nói, đắc ý khoe trâm cài tóc hình bông hoa cầm trong tay, “Vậy, nên em mua một trâm hoa cài tóc cho cô ấy, cái này, có tám đồng thôi! Gì mà mắc như vậy!”

Cảm giác Bào Kim Lai và tiểu Yến vợ cậu ta, nghiễm nhiên là một đôi oan gia vui vẻ.

Mấy người nở nụ cười hồi lâu, Diêu Tam Tam hỏi Bào Kim Thành: “Kim Thành, cậu mua gì?”

“Em không mua gì.”

“Ai nói?” Bào Kim Lai lập tức vạch trần, “Nó cầm một trăm đồng chỗ em, rón rén không biết mua cái gì, mua sau lưng em, chắc chắn có vấn đề.”

“Đi chết đi, anh mới có vấn đề!” Trên mặt Kim Thành có vẻ khả nghi, vừa hay, ngược lại thật sự làm cho người ta cảm thấy có vấn đề.

“Kim Thành, có phải em mua món gì đó không, giữ lại trở về nịnh nọt cô gái nhỏ?” Diêu Tam Tam cố ý đùa cậu ấy.

“Không thể nào... Chị đừng nghe anh sáu nói mò.” Kim Thành vịt chết còn cứng mỏ, lại rõ ràng ngượng ngùng, chuyển hướng nói với Bào Kim Đông: “Anh hai, chờ lãnh lương, em trả lại anh.”

“Một trăm đồng, anh hai em còn giúp được.”

“Vậy không được, nhất mã quy nhất mã *.” Kim Thành kiên quyết.

(*) Nhất mã quy nhất mã: một ngựa trả một ngựa, ý nói nợ cái gì thì trả cái ấy, việc gì ra việc nấy.

Bình thường Kim Lai và Kim Thành lái xe vận chuyển hàng, đường xá không xa, chỉ mang chút tiền dùng cơm mà thôi. Bào Kim Lai đòi đưa lại số tiền còn dư cho Bào Kim Đông, Bào Kim Đông kêu trước cứ để trên người hai đứa, ra ngoài, trên người dù sao cũng phải có chút chuẩn bị.

“Vậy chúng ta trở về đi, không thể chơi quá muộn.” Bào Kim Đông nói với hai em trai, “Sáng mai hai đứa phải trở về, nắm chặt lại vận chuyển đến đây năm ba ngàn cân không có vấn đề gì, tốt nhất tối mai nhanh chóng trở về. Ngoài ra, cá lóc trong đập chứa nước kia, anh đã gọi điện thoại kêu trong nhà thu mua rồi, lần này hai đứa cũng kéo đến một chút anh xem thử.”

Ngày hôm sau, Bào Kim Lai và Bào Kim Thành vừa đi, Diêu Tam Tam không thể nhàn rỗi như vậy, cửa hàng chỉ có một mình Bào Kim Đông, vốn bận rộn không qua nổi, chủ yếu là cửa hàng phải có người, giao hàng cũng phải có người, cho dù cố tạm thời dùng công nhân giao hàng, nhưng phải có người của mình đưa đi chứ?

Bào Kim Đông bận rộn bên ngoài, Diêu Tam Tam liền trấn giữ cửa hàng, bán buôn hàng, tính tiền, cùng theo nâng hàng, lúc Bào Kim Đông trở lại nhìn, thấy cô mặc tạp dề nhỏ, hai tay bẩn, làm việc làm đã quen rồi, Diêu Tam Tam cũng không cảm thấy không chịu nổi, con gái nông thôn, điểm này tính là gì.

Nhưng trong lòng Bào Kim Đông không vui rồi.

Không có cách nào, anh người này chủ nghĩa đàn ông, luôn cảm thấy việc nặng không nên để phụ nữ làm. Trong lòng anh, vợ làm những việc nặng này, giống như làm mất mặt mũi của anh.

Hơn nữa Diêu Tam Tam cũng không thể thường xuyên ở đây, như vậy không phải là cách.

Hai người thương lượng, cậu ba nhà họ Bào Kim Viễn lập tức sẽ kết hôn, trong nhà trong chốc trong lát thật sự không tìm được người thích hợp.

“Trực tiếp thuê một công nhân đi, để người ta chuyên quản lý chuyện giao hàng.” Diêu Tam Tam nói.

“Cũng đành phải làm như vậy, mặt khác chúng ta phải mua một chiếc xe cỡ nhỏ để giao hàng, xe ba bánh là được.”

Mới nhận công nhân họ Khương, bằng tuổi với Bào Kim Dông, chờ tiểu Khương đi làm, Diêu Tam Tam vội vàng mau chóng lên đường đi về nhà – cục cưng của chị cả sắp đầy tháng. Tạm thời Bào Kim Đông vốn không thể rời bỏ, nên Diêu Tam Tam một mình chạy về nhà, làm tiệc rượu đầy tháng cho cháu ngoại lớn.

Trước đầy tháng cuối cùng con trai của Diêu Tiểu Đông đã có tên, tên khai sinh Dương Trì, tên mụ kêu Tráng Tráng.

Tên khai sinh do tiểu Tứ nghĩ ra, nghe nói người hai nhà suy nghĩ kỹ nhiều chữ, viết đầy một trang giấy lớn, đủ loại phong cách đều có, cuối cùng tên do tiểu Tứ chọn được trúng, Dương Bắc Kinh thích luôn, có khí thế, có ngụ ý, mọi người cũng đều nói được.

Còn tên mụ, vốn rất nhiều người đều nói gọi Bàn Bàn (Mập mạp), kết quả Diêu Tiểu Cải hết sức phản đối, lý do dieendaanleequuydonn để phản đối là: Nhà họ Dương vốn mở tiệm cơm, cục cưng vốn vô cùng mập, nếu lại gọi là Bàn Bàn nữa, lỡ như lớn lên thành một đứa bé mập mạp, đứa nhỏ này sẽ oán giận người lớn.

Tên mụ Tráng Tráng này, vẫn do chị dâu cả nhà họ Dương nghĩ ra được, Diêu Tiểu Đông rất thích rồi, cô chỉ ngóng trông con trai khỏe mạnh bền chắc là tốt rồi.

Tiểu Tráng Tráng mới vừa tròn tháng, xem ra hơi lanh lợi, hai con mắt không hề nhắm ngủ cả ngày nữa, trợn tròn mắt nhìn người rồi. Nhưng mà tiểu Tráng Tráng hết sức lớn mật, Diêu Tam Tam trêu chọc bé: “Tiểu Tráng Tráng, gọi dì ba!” Nhưng thấy tiểu Tráng Tráng lạnh nhạt bình tĩnh thong dong ngước khuôn mặt thịt mập mạp lên, mở mắt ra nhìn dì, há to cái miệng nhỏ  nhắn ngáp một cái, ngậm miệng, nhắm mắt, rồi không hề để ý tới dì ba này nữa.

“Tiểu Tráng Tráng, dì ba cho con đồ tốt này!” Diêu Tam Tam móc bọc nhung tơ nhỏ ra, lấy khóa vàng và vòng đeo tay lắc lắc cho tiểu Tráng Tráng nhìn, có lẽ do đồ nhìn sáng lấp lánh hấp dẫn trẻ nít, lần này nhìn qua, ngáp một cái, vừa liếc mắt nhìn.

Diêu Tam Tam cẩn thận vòng dây đỏ của khóa vàng qua cổ nhỏ, buộc trước ngực Tráng Tráng. Vòng đeo tay cũng không tiện mang, cánh tay trẻ nít ngắn không nói, chăn đệm bọc lấy, vốn không nhìn thấy cánh tay.

“Sao em lại mua những thứ này? Nó mới bao nhiêu chứ? Tiêu số tiền này.” Diêu Tiểu Đông nói.

“Em cho cháu ngoại em.” Diêu Tam Tam cười, “Bé bây giờ là nhân vật lớn của chúng ta, em nịnh hót tâng bốc bé trước.”

Hôm nay tiểu Tứ cũng tới, đưa tay muốn ôm tiểu Tráng Tráng. Trương Hồng Cúc không dám cho con gái ôm, sợ con bé còn nhỏ ôm không được, tiểu Tứ liên tục năn nỉ, Trương Hồng Cúc mới đưa tiểu Tráng Tráng cho tiểu Tứ ôm một chút.

“Ôm chắc vào, con cũng đừng lộn xộn, thân thể con nít mềm, cánh tay con phải đặt ngang nhau...” Tiểu Tứ còn chưa chân chính ôm đến trong tay, Trương Hồng Cúc đã ôm về. “Thôi đi, đợi trưởng thành rồi thì để con ôm, quá nhỏ, con không thể ôm. Đặt nằm trên giường, con xem bé chơi.”

Mới thả đến trên giường, tiểu Tứ lập tức rõ ràng nghe thấy tiểu Tráng Tráng “Bủm” thả cái rắm lớn, tiểu Tứ nhìn cười hỏng rồi.

“Ha ha... Rắm to thật vang! Nhìn người nhỏ như vậy, sao thả cái rắm vang thế!”

“Gào to cái gì! Con hù dọa thằng bé! Trước mặt con nít không thể lớn tiếng.” Trương Hồng Cúc trách cứ tiểu Tứ, “Con không hiểu, con nít đó, thả rắm lâu, một cái rắm dài bốn lạng, thúi nhiều, dáng dấp thằng bé cũng lớn nhanh!”

Còn có cách nói như vậy? Người chung quanh vừa nghe đã cười lên rồi.

Chỉ có tiểu Tráng Tráng, vẫn dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh, nhìn cũng không có gì lạ mà nhìn bọn họ. Mấy người này, không phải là một cái rắm thôi sao! Người lớn thật nhàm chán.

“Thằng bé trừ ăn ra chính là ngủ, nhiều nhất đúng là ngáp, thúi lắm, nếu cởi chăn nhỏ của bé ra, bé sẽ ra sức chen chân vào, đạp đạp.” Diêu Tiểu Đông ở bên cạnh nói, vẻ mặt tình mẹ vui sướng.

Diêu Tiểu Đông ra tháng nhìn sắc mặt vô cùng tốt, một tháng không ra khỏi phòng, gương mặt giống như trứng gà luộc đã lột vỏ, giống như điểm chút phấn đều đặn.

“Chị cả, sao thằng bé lại hay ngáp, không ngủ đủ sao?” Diêu Tiểu Cải tò mò hỏi.

“Thằng bé ngủ cả ngày lẫn đêm, sao sẽ không ngủ đủ! Bác sỹ nói trẻ nít thích ngáp là vì thích ứng với hoàn cảnh, rất bình thường.”

Trẻ nít mới vừa tròn tháng, thấy thế nào cũng đáng yêu, thấy thế nào cũng chơi tốt – mặc dù bây giờ bé không thể die~nd a4nle^q u21ydo^n chơi với ai, nhưng cả đám người lớn đều một lòng muốn chơi với bé đó!

“Thằng nhóc này không cáu kỉnh, không làm khó, tương lai theo anh rể cả.” Diêu Tam Tam nói.

“Tính khí theo hay không theo nói không chính xác, dù sao chị nhìn lỗ mũi con mắt này, tất cả đều giống anh rể cả, vốn không giống chị cả tí gì.” Diêu Tiểu Cải vừa nói như thế, mọi người đều cười, không phải sao, dáng dấp đứa nhỏ này theo cha bé.

Trong nhà nói chuyện, bên ngoài bạn bè người thân tới chúc mừng đã sớm thả nhiều lần pháo, hôm nay cả nhà họ Diêu tới đưa gạo, bạn bè người thân nhà họ Diêu cũng nên cùng đi, nhiều người, Diêu Tam Tam thu xếp thuê ba chiếc xe buýt.

Người thân theo phong tục đều mang lương thực, trứng gà, quần áo vải bông mấy thứ đồ này, nhà họ Diêu còn đặc biệt gọi người lái máy cày đến, lôi kéo Diêu Liên Phát mua mấy thứ giường con nít, xe con nít..., theo như lệ thường còn kéo mấy túi gạo và mì.

Người thân nhà họ Diêu, người thân nhà họ Dương, sợ trong nhà vốn chen không lọt, Dương Bắc Kinh trực tiếp thu xếp đến nhà hàng của mình ngồi.

“Tiểu Đông, thím ba của con cũng tới.” Trương Hồng Cúc nói, “Cũng không biết thím ấy lại diễn ra tuồng gì, ngày hôm qua đã đến chỗ cha mẹ, cho hai mươi cân lương thực, đường đỏ trứng gà, còn có một miếng vải bông, nói với mẹ hôm nay muốn theo tới, cho cục cưng lễ ra mắt.”

“Thím ấy tới sao?” Diêu Tiểu Đông nghi ngờ, “Con còn tưởng rằng thím ấy không trò chuyện với chúng ta nữa! Con thật sự không hy vọng thím ấy đến.”

“Haizzz, ai nói không phải! Nhưng con nói thím ấy mang đồ đến, nói đưa gạo cho tiểu Tráng Tráng, chủ động tới cửa, mẹ cũng không tiện đuổi ra ngoài, nếu không người khác nói mẹ không đúng.”

Diêu Tam Tam biết chuyện này, chỉ cảm thấy khác thường, chỉ có điều suy nghĩ một chút, thím ba là người khôn khéo nịnh hót, cũng bình thường! Không riêng gì Hồng Hà đi làm ở khu ươm giống, thím ba chắc chắn cũng tính kế mình, bây giờ qua lại thân thiết với nhà các cô, dù sao thím ấy cũng không ăn thua thiệt gì!

“Thím ấy tới thì tới, tới cửa là khách, anh rể hai thu xếp cho thím ấy đến nhà hàng đi. Quay đầu lại nếu thím ấy qua bên này, chị nên làm sao thì làm, trong lòng đừng coi thím ấy là quan trọng.”

“Không có chuyện gì, Tam Tam.” Diêu Tiểu Đông nói, “Hôm nay chị nhiều bạn bè người thân như vậy, thêm thím ấy cũng không khác gì, ít đi thím ấy cũng chẳng sao, mặc kệ thím ấy đi!”

Lúc này anh cả nhà họ Dương đi vào, kêu người trong nhà đến chỗ nhà hàng ngồi rồi, trời lạnh, không muốn để cho cục cưng ra cửa, Diêu Tiểu Đông liền ở nhà chăm sóc cục cưng. Diêu Tiểu Cải nâng cao bụng bự, không muốn đến chen trong đám người, hai chị em liền ở nhà, không có ý định đi nhà hàng ăn.

Diêu Tiểu Đông nói với Diêu Tiểu Cải: “Buổi sáng anh rể em đã hầm cách thủy củ sen móng heo ngon lắm, quay đầu lại hai chị em ta ở nhà ăn.”

“Được, hai chị ở nhà trộm nồi cơm!” Diêu Tam Tam bĩu môi.

“Đi đi, không có phần của em, em đi ngồi nhà hàng đi.” Hai chị em đuổi Diêu Tam Tam đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play