*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một người con gái mặc bộ đồ trắng đơn giản đứng trước cửa. Tuy gương mặt cô ta không chút sắc hồng, tuy dáng vẻ cô ta vô cùng tiều tụy, tuy trên khuỷu tay cô ta quấn tấm vải tang đen, vẻ đẹp của cô ta vẫn “như mây che bóng nguyệt, như gió bay làn tuyết”.
Trái tim tôi chùng xuống, bước nhảy chậm hơn tiết tấu bản nhạc nửa nhịp, may mà Cảnh Mạc Vũ nhanh chóng thay đổi tiết tấu bước đi để phối hợp với tôi, bằng không nhất định sẽ vướng vào chân anh, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Sau khi điều chỉnh bước nhảy, tôi cau mày, nghiêng đầu nhìn Cảnh Mạc Vũ. “Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?”
Anh trả lời tôi bằng nụ cười thờ ơ như không hề liên quan đến bản thân, thì thầm nhắc nhở tôi: “Em hãy tập trung khiêu vũ, đừng nghĩ tới những chuyện không liên quan.”
Tôi nghĩ cũng có lý, thế là tôi nín thở, cố gắng làm tốt việc trước mắt. Khi vũ điệu kết thúc, chúng tôi đã hoàn thành một cách hoàn hảo. Cảnh Mạc Vũ không hề lướt qua Hứa Tiểu Nặc, tựa như cô ta chỉ là một người xa lạ. Đám đông đang mải xem trò vui cũng không để ý đến cô ta, bởi ánh mắt họ còn mải dõi theo nơi ánh đèn chiếu sáng.
Bản nhạc tắt hẳn, đèn lại được bật sáng, cả hội trường sáng bừng. Hứa Tiểu Nặc đi xuyên qua đám đông, chậm rãi tiến về phía chúng tôi. Có người nhận ra cô ta liền dùng ánh mắt khinh miệt thương mại liếc qua giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi cô ta. Cảnh Mạc Vũ vờ như không thấy, anh ôm eo tôi đi lên sân khấu phía trước. Lúc đi lên bậc, anh còn quan tâm giúp tôi kéo vạt váy, đồng thời nhắc nhở tôi: “Nhớ chú ý dưới chân!” Tôi liếc mắt xuống đám đông, Hứa Tiểu Nặc đang đứng như trời trồng.
Nhân viên phục vụ đã chuẩn bị sẵn một ly rượu và một ly nước, mang đến chỗ chúng tôi. Cảnh Mạc Vũ đặt ly nước vào tay tôi còn anh cầm ly rượu. Người chủ trì đại diện Cảnh Mạc Vũ cảm ơn sự có mặt của mọi người và thân phận của tôi. Sau đó anh đưa micro cho Cảnh Mạc Vũ.
Vì đây là kiểu tiệc của Tây nên lời phát biểu của Cảnh Mạc Vũ cũng ngắn gọn, súc tích như thói quen của người phương Tây: “Cảm ơn quý vị đã tới dự buổi tiệc ngày hôm nay để tôi có cơ hội giới thiệu người vợ đáng yêu của tôi với quý vị... Tôi và phu nhân của tôi đã kết hôn bốn tháng. Trong bốn tháng qua, thường có người hỏi tôi, tại sao không giới thiệu bà xã để mọi người làm quen? Rồi là người phụ nữ như thế nào mới khiến tôi vội vàng chuẩn bị đám cưới trong vòng năm ngày? Cũng có người hỏi tôi, tại sao lại cưới em gái về mặt pháp luật? Người phụ nữ nào có thể khiến tôi bất chấp luân thường đạo lý?...” Cảnh Mạc Vũ quay sang nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, anh nắm bàn tay đang luống cuống của tôi. “Cũng có người thích hỏi tôi mỗi ngày một lần: “Anh có yêu em không?”...”
Từ “có người” rõ ràng ám chỉ tôi. Mọi người ở bên dưới cười rần rần. Tôi trừng mắt với Cảnh Mạc Vũ nhưng khóe miệng không thể che giấu ý cười.
“Thú thật, tôi cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì...” Anh giơ mười ngón tay đan chặt vào nhau của chúng tôi lên cao. “Tôi không rõ tại sao nhưng bắt đầu từ năm tám tuổi, tôi chỉ muốn nắm tay cô ấy như vậy, cùng cô ấy đi hết cuộc đời... Bất kể tương lai chúng tôi phải đối mặt với khó khăn, thử thách như thế nào, tôi cũng tuyệt đối không buông tay.”
Giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt tôi chảy xuống, đó là giọt nước mắt chứa đựng tất cả những mong đợi và cay đắng.
Cảnh Mạc Vũ ôm tôi vào lòng, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi tôi: “Ngôn Ngôn, so với tình cảm hai mươi năm của chúng ta, một chữ “yêu” là quá nhẹ...”
Nếu có thể, tôi thật sự hi vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại giờ phút này, giây phút người đàn ông ôm chặt lấy tôi. Dù cuộc đời còn bao nhiêu bất trắc, bao nhiêu buồn vui, ly hợp, chúng tôi sẽ cùng nhau đối mặt, không xa rời. Tuy nhiên, thời gian không bao giờ dừng lại, cuộc sống không giống tiểu thuyết ngôn tình, có thể kết thúc tại thời khắc hạnh phúc nhất.
Sau khi kết thúc màn bày tỏ tình cảm có tính thưởng thức hết sức mạnh mẽ, chúng tôi nâng cốc với mọi người, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Cảnh Mạc Vũ dắt tôi đi giới thiệu với từng cổ đông của Cảnh Thiên. Tôi cố gắng ghi nhớ từng khuôn mặt biết tên nhưng không quen. Thỉnh thoảng, tôi đưa mắt về phía Hứa Tiểu Nặc. Cô ta vẫn đứng nguyên một chỗ, dường như là một khán giả cô độc đang thưởng thức tác phẩm điện ảnh bi tình vô hạn. Tôi đột nhiên thấy thương hại cô ta, liền nhẹ nhàng kéo tay Cảnh Mạc Vũ. “Người tình cũ của anh có vẻ rất dáng thương, anh có cần đi chào hỏi cô ta không?”
Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi rồi quay người đưa mắt ra hiệu cho chú Mã ở bên cạnh. Chú Mã hiểu ý, lập tức đi đến bên Hứa Tiểu Nặc, bộ dạng cô ta rất nôn nóng. Như muốn nói chuyện với Cảnh Mạc Vũ nhưng chú Mã không cho cô ta cơ hội, trực tiếp kéo cô ta ra ngoài.
Những tưởng sau khi vị khách không mời mà tới rời đi, tất cả sẽ trở lại yên bình. Nào ngờ, Hứa Tiểu Nặc vừa bị kéo ra cửa, chú Tài và mấy vệ sĩ của ba tôi lập tức đuổi theo. Tôi giật mình, ngoảnh mặt nhìn ba tôi đang chậm rãi đi vào hội trường, bộ dạng bá đạo của ông toát lên sự tàn nhẫn đáng sợ.
Tôi biết sự tàn nhẫn đó xuất phát từ đâu, vội vàng quay lại xem phản ứng của Cảnh Mạc Vũ. Anh đã hất cằm, chú Mã ngập ngừng trong giây lát rồi buông tay, để người của ba tôi đưa Hứa Tiểu Nặc ra ngoài.
Chứng kiến cảnh tượng này, huyệt thái dương của tôi giật giật, bàn tay cầm cốc run lẩy bẩy. Cảnh Mạc Vũ cầm lấy cốc nước đang sóng sánh trong tay tôi, dắt tôi đi đến mấy chỗ vị khách đang trò chuyện với ba tôi, tiếp tục thể hiện tình cảm vợ chồng nồng ấm. Tôi đưa mắt về phía cửa ra vào, đã không còn bóng dáng của người phụ nữ đó, liền dừng bước. “Ba sẽ làm gì cô ra?”
Nhận thấy sự hoảng sợ của tôi, Cảnh Mạc Vũ ôm vai, vỗ về tôi: “Em yên tâm, ba sẽ không làm gì quá đáng với một người phụ nữ yếu ớt trói gà không chặt, cùng lắm là dọa cô ta thôi.”
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn anh. Anh vỗ nhẹ lưng tôi, vẻ mặt rất thản nhiên. “Thật sự không sao đâu!”
Thấy anh không hề lo lắng, tôi cũng yên lòng, tiếp tục cùng anh đi tiếp khách. Không biết những ánh đèn đủ mọi màu sắc giao nhau bao nhiêu lần, Cảnh Mạc Vũ ra ngoài nghe điện thoại. Một bóng người trong chiếc váy sang trọng đung đưa trước mắt tôi. “Cảnh phu nhân...”
Tôi nhướng mắt, ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ nhất với Dương Dĩnh. “Chị Dĩnh!”
Dương Dĩnh ngó xung quanh tôi, không thấy người đàn ông từ đầu đến giờ luôn che chở, bảo vệ tôi liền hỏi: “Chồng em đâu rồi?”“Anh ấy ra ngoài nghe điện thoại.” Nhớ đến sự quan tâm của Dương Dĩnh trước kia, tôi thấy nên nhân cơ hội này để xin lỗi vì đã giấu giếm chị: “Chị Dĩnh, em thật sự xin lỗi, em đã không nói ọi người biết quan hệ giữa em và Cảnh Mạc Vũ, không phải em có ý lừa dối chị...”
“Chị hiểu.” Dương Dĩnh cười cười, vỗ vai tôi. “Thật ra, chị đã sớm biết mối quan hệ của hai người... có một số chuyện không cần nói rõ ràng, chị cũng có thể hiểu.”
“Chị đã sớm biết ư? Sao chị biết?”
“Chị đoán.” Dương Dĩnh nói. “Lần đầu tiên mời Cảnh Tổng ăn cơm ở thành phố T, chị đã cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn em có vẻ khác biệt. Tuy em rất xinh đẹp quyến rũ nhưng ánh mắt anh ta nhìn em không phải tán thưởng mà là chăm chú. Chỉ khi nào người đàn ông yêu một người đàn bà thì mới có ánh mắt đó...”
Yêu một người đàn bà ư? Tôi tưởng, một người đàn ông yêu một người đàn bà, ánh mắt anh ta thâm tình chứ không phải chăm chú.
“Khi chúng ta tới Cảnh Thiên sau cuộc họp, anh ta công khai bảo trợ lý mời em tới văn phòng của anh ta, chị cũng cảm thấy lạ. Dù anh ta không thể kiềm chế cũng không thể mời em tới ngay văn phòng của công ty ba vợ như vậy. Cho đến buổi tối hôm đó, khi ăn cơm, vô tình chị nghe nhân viên Cảnh Thiên nói Cảnh Tổng theo chủ nghĩa ăn nhạt, thích các khẩu vị nhẹ nhàng... Chị nhớ đến các món ăn trong lần đầu tiên chúng ta ăn cơm, mới chợt ngộ ra...”
Nghĩ đến một bàn đồ ăn cực phẩm mà Cảnh Mạc Vũ gọi hôm đó, tôi cũng không kìm được, cười thành tiếng.
Dương Dĩnh lắc đầu cảm than: “Thời buổi này, báo chí chẳng đáng tin chút nào! Tình yêu chân thành, cảm động như vậy bị bọn họ truyền ra trở nên dung tục, khiến chị cũng hiểu lệch lạc!”
“Bây giờ tin tức càng xuyên tạc, càng có nhiều người đọc.”
“Đúng vậy...”
Tôi trò chuyện với Dương Dĩnh một lúc rồi lại hỏi thăm mấy nhân viên ở Cảnh Thiên vài câu. Lúc này chú Tài dẫn thuộc hạ của ba tôi trở về. Không biết chú nói gì, sắc mặt của ba tôi rất tệ.