“Tất nhiên là đẹp trai rồi. Anh ấy là nhân vật nổi tiếng một thời ở Đại học T chúng em, làm biết bao thiếu nữ ngây thơ điên đảo… Khi nào có cơ hội, em sẽ giới thiệu hai người làm quen.”
“Em và cậu ta thân thiết lắm sao?” Tôi ngửi thấy mùi vị “giấm chua” trong ngữ khí của Cảnh Mạc Vũ.
Để giữ không khí gia đình đầm ấm, tôi mỉm cười khoác tay anh. “Không thân lắm. Đối với em, anh chàng đó chỉ là nhân vật phụ…”
Nghe tôi nói vậy, âm khí trên mặt Cảnh Mạc Vũ mới tan đi ít nhiều. “Rốt cuộc chuyện gì khiến em vui đến mức quên đường về thế?”
Nhắc đến điều này, nỗi ai oán tích tụ suốt một tuần ở bệnh viện lập tức bùng phát, tôi không nhịn được liền tố cáo: “Nếu em nói em bị một người đàn ông bắt nằm trên giường suốt một tuần. Anh ta lúc nào cũng giám sát em, thỉnh thoảng đe dọa em, còn ép em bỏ đứa con trong bụng… Anh có tin không?”
“Em thử nói xem?” Cảnh Mạc Vũ nhíu mày, rõ ràng anh không tin dù chỉ một từ.
Tôi nhún vai, không tin thì thôi. Thời buổi này, lời nói thật luôn bị người khác nghi ngờ.
Bây giờ đã là giữa mùa thu. Sau trận mưa nhỏ, lá cây ngô đồng đã phủ một lớp dày trên lối đi trong sân trường. Tôi khoác tay Cảnh Mạc Vũ dạo bước trên lối nhỏ, thế giới dường như rất yên tĩnh, chỉ còn lại hai chúng tôi. Dựa vào sự hiểu hiết của tôi về Cảnh Mạc Vũ, chắc không phải anh chạy từ một nơi xa xôi tới thành phố T chỉ để “bắt gian”. Quả nhiên, tôi đang cùng ông xã đi dạo trong khuôn viên trường học, thầy giáo vụ của khoa gọi điện cho tôi, uyển chuyển báo cho tôi biết, lãnh đạo khoa bố trí lại nơi thực tập của tôi. Thầy giáo vụ còn nhắc tôi đi lấy giấy giới thiệu thực tập rồi mau chóng đến công ty báo cáo.
Tôi hỏi là công ty gì, công việc như thế nào? Câu trả lời nằm trong định liệu của tôi: trợ lý thực tập của công ty Cảnh Thiên ở thành phố A.
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn người đàn ông bên cạnh bằng ánh mắt nghiêm túc. “Từ bây giờ trở đi, anh không cần chuyện gì cũng sắp xếp hộ em, hãy để em tự xử lý.”
“Tại sao?” Cảnh Mạc Vũ phủi lá cây ngô đồng trên vai tôi, còn giúp tôi chỉnh lại cổ áo.
Bởi anh không thể mãi ở bên cạnh em. Trước sau gì em cũng phải học cách một mình đối mặt, tự xử lý mọi vấn đề... Trong đầu nghĩ như vậy nhưng tôi nói: “Không tại sao cả, em không thích anh bảo vệ em như anh trai bảo vệ em gái.”
Lời nói vừa thốt ra, ánh mắt Cảnh Mạc Vũ tối sầm. Lúc này tôi mới ý thức được lý do chẳng hợp thời. Tôi đang định chữa lại, Cảnh Mạc Vũ đã đưa hai tay ôm vai tôi, kéo tôi đến trước mặt anh.
Tôi ngước mắt, chạm phải ánh mắt đang rũ xuống của Cảnh Mạc Vũ. Tôi nhìn thấy cảnh sắc mùa thu trăm hoa như gấm và hình bóng mảnh khảnh của mình trong đáy mắt anh. Đúng lúc đó có một đám nữ sinh khoa quản trị kinh doanh đi qua, bọn họ liếc chúng tôi bằng ánh mắt hiếu kì và mờ ám rồi quay ra thì thầm với nhau, tôi nghe thấy bọn họ nhắc đến tên tôi.
Không quen bị người khác bàn ra tán vào, tôi kéo tay anh khỏi vai tôi, tiếp tục đi về phía trước.
“Bảo vệ em là thói quen của anh. Điều này không liên quan đến quan hệ của chúng ta.” Anh nói.
Đây có được coi là lời giải thích? Giải thích rằng anh không coi tôi là em gái. Nếu ba tháng trước được nghe câu nói này, chắc chắn tôi sẽ vui mừng đến nỗi buổi tối không ngủ được. Còn bây giờ, tôi cũng rất vui. Tôi mỉm cười gật đầu. Không nói thêm câu gì, cùng anh sánh vai tiếp tục đi về phía trước.
“Ngôn Ngôn, gần đây tâm trạng của em không tốt sao?”
“Hả? Đâu có, tâm trạng em rất tốt.”
“Đã hai mươi lăm ngày em không hỏi anh... vấn đề đó rồi.”
Anh nói không rõ ràng, tôi nhất thời không phản ứng kịp. “Vấn đề gì cơ?”
“...” Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi chăm chú, dường như anh đang nghiên cứu vẻ mặt của tôi.
“À...” Cuối cùng tôi cũng nhớ ra chuyện gì. Dạo này phải lo lắng quá nhiều chuyện, tôi hoàn toàn quên mất câu nói trước đây tôi hỏi anh mỗi ngày: “Anh có yêu em không?”
“Em nhất định phải mở miệng hỏi à? Anh không thể tự mình nói ra hay sao?”
“...” Cảnh Mạc Vũ định nói điều gì đó nhưng cuối cùng anh chỉ thốt ra một tiếng: “Ừ”.
Nụ cười trên môi tôi nhạt hơn. Đến khi cúi đầu xoa nhẹ vùng bụng vẫn còn phẳng lì, ý cười mới ẩn hiện trên mí mắt tôi. Trong cuộc hôn nhân không có được tình yêu lót đường này, tôi luôn thấp thỏm, bất an. Tôi muốn nghe câu “anh yêu em” của Cảnh Mạc Vũ để tìm cảm giác an toàn. Nhưng bây giờ, đứa con mới là niềm tin kiên định nhất của tôi. Bất kể tương lai có phải đối diện với khó khăn, thử thách thế nào, bất kể anh đi bao xa, tôi luôn tin tưởng tình phụ tử sẽ trói buộc linh hồn anh. Đợi đến một ngày, sau khi anh làm hết những việc cần làm, nhất định anh sẽ quay về.
Bởi vì Cảnh gia còn có tôi, có con của chúng tôi...
***
Ba ngày sau, buổi party tôi mong đợi bấy lâu chính thức vén màn tại Hội Hiên.
Cảnh Mạc Vũ bảo tôi trang điểm xinh đẹp một chút, vì câu nói của anh, tôi ở trong phòng trang điểm suốt ba tiếng đồng hồ, còn mời một chuyên gia có tiếng đích thân trang điểm. Không còn cách nào khác, vì không có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành, tôi chỉ có thể bù bắp bằng vật ngoài thân.
Thật ra, trông tôi cũng không đến nỗi nào, trong đám phụ nữ, tôi vẫn thường được coi là khá xinh đẹp. Nhưng trong đám mĩ nữ, tôi thuộc loại tầm thường. Đôi mắt tôi không nhỏ nhưng vì cận hai độ nên lúc nào cũng nheo nheo, khiến người khác có ảo giác rằng mắt tôi rất yêu mị. Môi tôi không dày nhưng không hiểu vì sao lúc cười khóe môi có một vị “kích tình” đặc biệt. Làn da tôi cũng tạm coi là trắng trẻo nhưng tuyệt đối không phải trắng như tuyết, áng mịn như tiên nữ giáng trần... Tuy nhiên, những điểm này vẫn chưa là gì, tầm thường nhất là bộ phận nào đó trên cơ thể tôi quá nhiều thịt, giảm cân kiểu gì chỗ đó cũng không nhỏ đi. Mỗi lần tôi muốn ăn mặc ngây thơ thoát tục, hiệu quả đều là một vẻ phong trần.
Lần này, tôi nhắc nhở chuyên gia hóa trang không dưới một lần, rằng trang điểm nhẹ nhàng thôi, vì ông xã tôi yêu vẻ đẹp “nhược kinh vân chi tế nguyệt, nhược lưu phong chi hồi tuyết”[1]. Anh ta gật đầu, chọn cho tôi màu mĩ phẩm nhẹ nhàng.
[1] “Nhược kinh vân chi tế nguyệt, nhược lưu phong chi hồi tuyết”: trích trong bài thơ Lạc thần thú của Tào Thực, có nghĩa là: “như mây che bóng nguyệt, như gió bay làn tuyết.”
Trang điểm xong, tôi vội vàng chạy đến trước gương kiểm tra kết quả. Đúng là chuyên gia trang điểm này chẳng hiểu gì về Hán ngữ cổ. Trông tôi từ trong ra ngoài đều thể hiện một cách sâu sắc từ “đàn bà”.
“Nếu cô mặc bộ váy này, nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp, nổi bật.” Tôi quay đầu nhìn bộ váy dài ngực trễ bằng chất liệu tơ tằm trong tay chuyên gia trang điểm, sống lưng không khỏi lạnh toát.
Tôi đang định bảo anh ta trang điểm lại nhưng Cảnh Mạc Vũ gọi đến n cuộc điện thoại, nói rằng khách đã đến đông đủ, hỏi tôi bao giờ mới tới...
Mang tâm lý “đã sai thì sai cho chót”, tôi nghe theo kiến nghị của chuyên gia trang điểm, không cam tâm tình nguyện cởi bộ váy dạ hội màu trắng tôi đã mất công lựa chọn, diện chiếc váy dài đỏ tươi đi vào phòng tiệc sang trọng của Hội Hiên.
Lúc này, đại sảnh tụ tập rất đông nhân viên của Cảnh Thiên nên vô cùng tưng bừng, náo nhiệt. Khi tôi nhấc váy bước vào, hội trường lập tức trở nên yên ắng, rất nhiều người nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc. Cũng khó trách bọn họ bởi thời gian tôi làm ở Cảnh Thiên, Cảnh Mạc Vũ không chỉ bố trí một căn phòng riêng cho tôi, còn suốt ngày đến văn phòng tôi ngồi mấy tiếng đồng hồ liền. Nếu nói người có hiệu suất làm việc cao như Cảnh Tổng tìm tôi bàn công việc, đến người quét dọn nhà vệ sinh cũng không tin được.
Vì thế, tin đồn tôi là “cô bồ mới” của Cảnh Mạc Vũ lan truyền với tốc độ chóng mặt. Tôi chẳng bận tâm tới những lời đồn vô căn cứ nhưng lại thật sự không thích cụm từ “cô bồ mới”, bởi nó luôn làm tôi liên tưởng tới “người tình cũ” nào đó.
Tất nhiên, chỉ có những kẻ rỗi hơi mới truyền bá tin đồn, Cảnh Thiên vẫn còn không ít người sáng suốt, đặc biệt là giới lãnh đạo cao cấp gồm giám đốc hay tổng giám sát nào đó. Mỗi lần gặp tôi, bọn họ đều khách khí chào hỏi, tôn trọng tôi như tôn trọng nữ chủ nhân của Cảnh Thiên, ví dụ như trợ lý Kim lúc này đang đi về phía tôi.
Đến trước mặt tôi, trợ lý Kim hơi cúi xuống, chỉ tay về phía Cảnh Mạc Vũ đang bận chào hỏi khách khứa: “Cảnh Tổng mời tiểu thư qua bên đó...”
Tôi mới đi một, hai bước, chợt nghe thấy tiếng gọi vui mừng: “Ngôn Ngôn!”
Tôi quay đầu, liền nhìn thấy Dương Dĩnh, người vừa bị giám đốc Trần gọi về công ty phụ trách dự án khác. Tôi mỉm cười chào hỏi: “Chị Dĩnh, sao chị lại có mặt ở đây?”
“Hôm nay Cảnh Mạc Vũ giới thiệu bà xã với mọi người, tất nhiên chị đến đây xem trò vui, nhân tiện đại diện Bắc Tín tới tặng quà cho anh ta.” Dương Dĩnh nhìn tôi từ đầu đến chân. “Hôm nay em ăn mặc gợi cảm quá! Em định để tất cả đàn ông của Cảnh Thiên thèm chảy nước miếng, làm người nào đó rơi vào khủng hoảng hay sao?”
Biết Dương Dĩnh khen ngợi tôi theo phép xã giao, tôi cũng lịch sự đáp lại: “Cảm ơn chị!”
Liếc thấy Cảnh Mạc Vũ đang bước về phía mình, tôi chợt nghĩ đến sự chiếu cố và tín nhiệm của Dương Dĩnh lúc còn thực tập ở Bác Tín. Tôi không muốn tiếp tục giấu giếm. “Chị Dĩnh, thật ra em và Cảnh Mạc Vũ...”
Tôi còn chưa nói dứt lời, đèn trong cả hội trường đột nhiên tắt hết, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ không trung, tiếp theo là tiếng dương cầm vang lên dịu dàng và thâm tình.
Xem ra vũ hội sắp bắt đầu. Mọi người đều ngó nghiêng xung quanh bằng ánh mắt chờ đợi. Dường như họ đang tìm kiếm hình bóng nữ nhân vật chính trong truyền thuyết. Thế nhưng, Cảnh Mạc Vũ đi thẳng tới một góc trong hội trường.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều người, anh chậm rãi tiến đến trước mặt tôi, cúi người một góc năm mươi độ tiêu chuẩn, khóe miệng ẩn hiện nụ cười lịch thiệp tiêu chuẩn nhất, đồng thời đưa tay về phía tôi. “Tôi muốn mời em cùng tôi nhảy vũ điệu đầu tiên, được không Cảnh phu nhân?”
Luồng ánh sáng tập trung vào chúng tôi. Tôi không nhìn rõ vẻ mặt của những người xung quanh nhưng nghe thấy một hai tiếng ồ kinh ngạc, sau đó là tiếng thì thầm to nhỏ.
“Tất nhiên!” Tôi tao nhã đặt tay vào lòng bàn tay anh. Tay trái anh nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng tôi, tiếng nhạc du dương, gấu váy đỏ của tôi tung bay trong không trung, lướt qua ánh mắt ngạc nhiên và tỉnh ngộ của nhiều người. Miệng Cảnh Mạc Vũ dính sát vào tai tôi, hơi thở nóng hổi của anh không ăn khớp với ngữ điệu nhàn nhạt: “Anh không thích em ăn mặc kiểu này...”
Tôi biết điều đó. Tôi đang định đổ hết trách nhiệm lên đầu tên chuyên gia trang điểm thì anh nói tiếp: “Em khiến đàn ông đều muốn ôm em lên giường...”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ. “Gồm cả anh sao?”
“... Anh cũng là đàn ông.” Chúng tôi quay mấy vòng. Cảnh Mạc Vũ nhẹ nhàng vuốt ve bờ eo tôi, đó không phải là động tác của vũ điệu xã giao. “Sau khi vũ hội kết thúc, chúng ta về căn hộ của chúng ta đi!”
“Hả!” tôi đương nhiên hiểu rõ ý anh, vội vàng nhắc nhở người đàn ông sắp mất hết khả năng kiềm chế: “Không được, bác sĩ nói trong ba tháng đầu chúng ta không thể...”
Cảnh Mạc Vũ cụp mi mắt, nhìn chăm chú vào vùng da mà bộ váy của tôi không thể che đậy, hơi thở bên tai tôi càng nồng nàn. “chúng ta có thể thử cách khác.”
Dục vọng của anh biến thành ngọn lửa bùng cháy trong huyết mạch của tôi. Bàn tay tôi đặt trên vai anh bất giác di chuyển xuống trước ngực. “Khả năng kiềm chế của anh càng ngày càng kém, anh trai...”
Cảnh Mạc Vũ siết chặt vòng tay đang ôm eo tôi, cơ thể nóng hổi của hai chúng tôi dính chặt vào nhau, không khoảng cách. Một buổi khiêu vũ xã giao xuất hiện trước toàn thể công nhân viên đã biến thành vũ điệu quấn quýt. Lần đầu tiên xuất hiện trước toàn thể nhân viên của Cảnh Thiên đã tạo dựng hình tượng xấu, sau này tôi sẽ sống sao đây?
Vũ điệu sắp kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị cho tư thế đẹp đẽ cuối cùng. Ánh mắt Cảnh Mạc Vũ bỗng ngây ra, toàn thân cứng đờ. Chúng tôi thay đổi vị trí theo tiếng nhạc, vừa khéo tôi có thể dõi theo ánh mắt anh.
Một người con gái mặc bộ đồ trắng đơn giản đứng trước cửa. Tuy gương mặt cô ta không chút sắc hồng, tuy dáng vẻ cô ta vô cùng tiều tụy, tuy trên khuỷu tay cô ta quấn tấm vải tang đen, vẻ đẹp của cô ta vẫn “như mây che bóng nguyệt, như gió bay làn tuyết”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT