Mộ Sơ Tình nghe Mạc Diệc Phong hỏi xong liền gật đầu, chắc chắn là ngủ ngon rồi, giường ngủ của Giang Vị Uẩn hẳn là đồ cao cấp, đặc biệt mềm mại, đã lâu rồi chưa có ngủ trên chiếc giường nào thoải mái như thế, Mộ Sơ Tình ngủ thẳng giấc cho tới sáng không có nằm mơ.
Mạc Diệc Phong nghe Mộ Sơ Tình trả lời xong thì gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm trên người cô, thật sự là rất hiếu kì hỏi: "Không phải là cô......!Chỉ có một bộ quần áo trên người này đấy chứ?"
Mộ Sơ Tình tuy rằng nghèo, chính là cô lại rất thật thà, nghe hắn hỏi vậy cũng gật đầu ngay.
Hơn nữa lại còn gật mạnh đầu, rất thoải mái.
Đúng vậy, chính là nghèo như vậy, trên người cũng chỉ có một bộ quần áo này.
Bộ đồ này lại còn được giặt đi giặt lại mà mặc, từ sau khi cô biến thành Mộ Oanh Oanh xong cũng chưa có về nhà, cho nên không có quần áo để thay giặt, hơn nữa tiền trên người cô căn bản là không đủ để cô tiêu xài, mua một bộ quần áo mới sao? cô còn chưa muốn bị đói chết.
Ở trong khách sạn đó có thể mặc áo ngủ của khách sạn rồi giặt sạch bộ đồ này, sau đó dùng máy sấy sấy khô là vẫn có thể mặc đi ra ngoài, chính là ở đây.....không tiện, cô chỉ có thể tạm chấp nhận mặc lại bộ đồ ngày hôm qua thôi.
Rõ ràng là nghèo đến như vậy.
Mạc Diệc Phong nghe Mộ Sơ Tình thật thà nói mình không có quần áo để thay giặt, khóe môi khẽ cong lên một chút, người phụ nữ này thật đúng là sống rất tiêu sái tự tại.
"Vậy bây giờ cô định đi đâu?" Mạc Diệc Phong thấy cô đã chuẩn bị xong xuôi, cũng không có khả năng là muốn xuống tiểu khu dưới lầu tản bộ.
Mộ Sơ Tình móc giấy bút ra viết cho anh ta xem.
"Tôi tìm được một công việc rồi, bây giờ đi làm."
Mạc Diệc Phong nhìn thấy mấy lời này xong lại đánh giá khắp người cô một lần nữa, "Cô đi làm ở đâu? Làm công việc gì?"
"......" Sao cô thấy anh ta giống như mấy bậc phụ huynh đi điều tra hộ khẩu con nhà người ta quá vậy?
"Đi làm ở Hoắc thị, tôi mới được nhận làm nhân viên vệ sinh ở đó." Mộ Sơ Tình lại viết.
"Mấy giờ tan ca?" Mạc Diệc Phong lại hỏi tiếp.
"4 giờ tan ca."
Bởi vì ở Hoắc thị, nhân viên vệ sinh đi làm sớm hơn các nhân viên khác một tiếng, đến dọn dẹp vệ sinh trước, cho nên bọn họ tan ca cũng sẽ sớm hơn những nhân viên ở bộ phận khác một giờ, một ngày chỉ cần làm đủ tám giờ là được.
Mạc Diệc Phong thấy câu trả lời của Mộ Sơ Tình, nâng mí mắt lên một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi mới ra lệnh cho cô: "Sau khi tan ca, cô ngoan ngoãn ở trước cửa Hoắc thị đợi tôi."
Mộ Sơ Tình liền không hiểu, tiếp tục viết ra giấy hỏi: "Tại sao lại muốn tôi ở cửa đợi anh?"
Mạc Diệc Phong giải thích thế này: "Tôi nhớ không lầm là ở gần Hoắc thị có một cái trung tâm thương mại, hình như là rất gần, sau khi tan ca cô đợi tôi ở cửa công ty, tôi đưa cô tới đó mua một ít quần áo."
Mạc Diệc Phong hẹn Mộ Oanh Oanh đi ăn cơm là khoảng tầm 6 giờ rưỡi, cho nên, trước tiên anh ta sẽ đến Hoắc thị dẫn cô đi mua quần áo, mua xong quay về thì vẫn còn thời gian.
Anh ta cũng không biết tại sao mình lại muốn đưa người phụ nữ này đi mua quần áo? Có lẽ là do mình lương thiện, hoặc là mình không nỡ nhìn cái bộ dáng nghèo rớt mùng tơi này của cô.
Hoặc là cả hai lí do.
Được rồi, thôi bỏ đi, dù sao thì giúp người thì giúp cho trót, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, đều đã mang người phụ nữ này về nhà nuôi rồi, thôi thì tốt bụng mua cho cô vài bộ quần áo cũng không có gì.