Phát giác ra không chỉ thật sự quen thuộc, hơn nữa lại còn là một người đàn ông hoàng kim, cô ta nhớ ra hình như mình đã nhìn thấy cái tên này ở đâu rồi, cũng biết vì sao lại cảm thấy quen thuộc, cô ta đã thấy qua người này trên tạp chí, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, vóc dáng cũng rất chuẩn.
Nếu ở cái thành phố này Hoắc Bắc Cảng đứng số một, vậy thì Mạc Diệc Phong này sẽ là người xếp thứ hai.
Mẹ nó! Mộ Oanh Oanh nhớ ra xong liền muốn phát hỏa, Mộ Sơ Tình rốt cuộc là người như thế nào? Tại sao lại có bản lĩnh đến như vậy.
Đàn ông tốt của cái thành phố này đều bị cô ta quen hết rồi, không chỉ là kết hôn, lại còn thông đồng với một người đàn ông nữa, anh ta còn mời Mộ Sơ Tình đi ăn tối!
Một người đàn ông độc thân mời một người phụ nữ đi ăn tối, nguyên nhân lớn nhất, trừ bỏ muốn theo đuổi cô ta ra thì còn có cái nguyên nhân gì?
Mộ Sơ Tình thật là có bản lĩnh, trên giường câu được một người, ở ngoài lại thông đồng thêm một người.
Mấu chốt là hai người đó lại còn đẹp trai giàu có, tại sao cố tình hai người đó lại coi trọng Mộ Sơ Tình chứ? Rốt cuộc là Mộ Sơ Tình có cái gì tốt mà lại có thể hấp dẫn được nhiều người như vậy?
Mộ Oanh Oanh càng nghĩ càng khó chịu, cảm thấy bụng mình như chứa cả bình giấm chua.
Nhưng mà quan tâm đến chuyện Mộ Sơ Tình có bản lĩnh thế nào để làm gì, đó đều đã là quá khứ rồi, hiện tại Mộ Sơ Tình là cô ta mới đúng.
Mộ Oanh Oanh nở nụ cười gian trá, sau đó lập tức nhận lời của Mạc Diệc Phong.
Cô ta nhắn lại cho Mạc Diệc Phong.
【 Được, ngày mai gặp nhau lúc mấy giờ? Đợi anh ở đâu? 】
......
Bên này, Mạc Diệc Phong đang ngồi trong thư phòng làm việc, đột nhiên nhận được tin nhắn trả lời, nhìn đến Mộ Sơ Tình thoải mái đồng ý lời mời của mình như vậy, anh ta kích động đến nỗi tim đập liên hồi.
Trước đây, mỗi lần anh ta hẹn Mộ Sơ Tình ra ngoài đều sẽ bị cô dùng đủ mọi lý do để từ chối, anh ta phải mặt dày dây dưa không dứt, giả vờ đủ kiểu cô mới chịu gặp mặt, chính là hiện tại thế nhưng không cần anh ta dong dài cô đã đồng ý gặp mặt.
Mạc Diệc Phong khẩn trương đến mức hai tay đều đang run rẩy, lập tức nhắn lại, nói cho Mộ Sơ Tình thời gian địa điểm, rồi sẽ đi ăn ở đâu.
Nói là sau khi tan ca sẽ đợi cô ở trước công ty.
Mộ Sơ Tình bên kia cũng rất thoải mái nhắn lại một chữ được.
Mạc Diệc Phong nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó rồi ngồi cười một mình hồi lâu như là một tên ngốc, thật sự là đã lâu lắm rồi bản thân chưa có vui vẻ đến như vậy.
Anh ta cất điện thoại đi, mở ngăn kéo lấy ra một bức ảnh.
Bức ảnh này chụp lúc Mộ Sơ Tình hơn mười tuổi.
Anh ta phải tốn không ít công sức mới có thể thu thập được bức ảnh này.
Trong ảnh, Mộ Sơ Tình cười tươi như ánh mắt trời, giống như Mộ Sơ Tình mà năm đó anh ta nhìn thấy vậy, rất đẹp.
Tiểu Khốc Bao của anh, càng lớn càng xinh đẹp ưa nhìn.
......
Hôm sau, lúc Mộ Sơ Tình tỉnh dậy Giang Vị Uẩn còn đang ngủ nướng ở bên cạnh, cô cũng không dám ngủ nướng, hôm nay chính là ngày đầu tiên cô đi làm ở Hoắc thị, bắt đầu làm nhân viên vệ sinh.
Hiện tại cô đã gấp không chờ nổi muốn đến Hoắc thị quét tước dọn dẹp, gấp không chờ nổi muốn gặp được Hoắc Bắc Cảng.
Mộ Sơ Tình đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, sau đó phát giác ra mình không có quần áo để thay, cho nên cô mặc lại bộ đồ hôm qua mình đã mặc đến đây.
Đi xuống lầu liền gặp Mạc Diệc Phong, Mạc Diệc Phong thấy cô thì lịch sự chào hỏi một câu "Tối qua ngủ có ngon không?"
Lúc Mạc Diệc Phong hỏi cô cũng liền tự nhiên chú ý đến quần áo trên người cô, vẫn là bộ đồ đêm qua.
Lúc này Mạc Diệc Phong mới phản ứng lại được, ngày hôm qua là cô mặc bộ đồ này tới, hơn nữa cô cũng không có đem theo hành lý gì, không phải là cô nghèo túng đến nỗi không có quần áo để thay đấy chứ?