La Băng cũng hơi nóng mặt. Cô không quá thích mấy chuyện như thế này, lộ cơ thể không nói, còn có một người đàn ông ở đây. Chẳng qua thấy ngay cả chị em Vưu thị và Vương Lệ Mai cũng tự nhiên nên cô thật ra thấy mình có chút hơi quá e ngại.
La Băng vẫn rất tự hào về cơ thể mình, nhất là làn da của mình. Bình thường cô chăm sóc mình rất tốt nên nhìn trẻ hơn vài tuổi.
Triệu Quốc Đống thấy Trình Nhược Lâm và La Băng đang từ từ bơi về phía mình. Cơ thể đẫy đà dưới chiếc áo tắm màu xanh của La Băng có chút quyến rũ, mà Trình Nhược Lâm càng không cần phải nói.
- Bí thư Triệu đến Tây Giang lâu như vậy, đây chắc là lần đầu về Hoa Lâm phải không? La Băng hiếm khi nở nụ cười mà nói.
- Không phải, lần trước cùng người của công ty Điện lực quốc gia đến dây. Tây Giang nhiều việc nên không có thời gian. La Băng, cô chắc quen Vương Lệ Mai chứ, đều trong ngành mà. Phòng Thông tin Hoa Lâm nên trao đổi nhiều mới bên Tây Giang, rảnh rỗi có thể đến Tây Giang học hỏi.
Triệu Quốc Đống nhìn thẳng vào ngực La Băng làm cô hơi thụt người xuống nhưng lại nghĩ có vẻ không lễ phép nên đành chịu.
- Tôi và Lệ Mai đã quen từ lâu. Cô ấy chẳng những đẹp mà còn có năng lực và trách nhiệm. Phòng Thông tin Tây Giang hai năm liền đều đứng trong top 3 của ngành Thông tin Thị xã. La Băng đây thực ra không phải là khen, mà Vương Lệ Mai đúng là có năng lực thật sự.
- Vậy ư? Tôi mới đến Tây Giang nên không hiểu quá rõ. Triệu Quốc Đống cười nói: - Chẳng qua tôi phát hiện một quy luật đó là lãnh đạo ngành thông tin Thị xã Ninh Lăng chủ yếu là nữ, hơn nữa ai cũng đều xinh đẹp quyến rũ? Có phải như vậy mới có lợi nâng cao hình ảnh không nhỉ?
La Băng hơi nóng mặt, nụ cười trên miệng cũng biến mất. Đối với lời khen này của Triệu Quốc Đống, cô không biết nói gì. Nếu nói là khen cô thì có vẻ cô tự cho rằng như vậy. Vương Lệ Mai còn trẻ hơn cô vài tuổi, bên ngoài cũng không kém gì cô. Nhưng nói không phải khen cô thì ánh mắt đối phương không ngừng nhìn tới làm tim cô đập mạnh.
Trình Nhược Lâm có chút buồn cười, cô biết Triệu Quốc Đống đây là trêu La Băng. Cô dựa đầu vào bờ mà quan sát.
Cũng may Vương Lệ Mai rất kịp lúc bơi tới mà hóa giải không khí xấu hổ này, cũng làm La Băng lấy lại bình tĩnh. Ba cô gái rất nhanh có tiếng nói chung.
Vương Lệ Mai thực ra hy vọng có cơ hội ở riêng với Triệu Quốc Đống nhưng không thể. Lúc trước là Giản Hồng, bây giờ Giản Hồng đi thì La Băng và Trình Nhược Lâm lại vây lấy Triệu Quốc Đống làm cô có chút thất vọng.
Triệu Quốc Đống chủ động rời đi để ba cô gái nói chuyện. Suối nước nóng có nhiệt độ vừa phải, thích hợp ngâm mình giữ sức khỏe, đồng thời cũng làm người ta buồn ngủ.
Triệu Quốc Đống đứng lên liền thấy hơi lành lạnh, nhiệt độ bên ngoài chỉ là 3 độ khiến hắn bị kích thích.
Triệu Quốc Đống khoác khăn tắm đi lại trên bờ, đủ loại loài cây không biết tên đập vào mặt, khẽ cắt ngang qua chân hắn.
Điện thoại di động rất không kịp lúc vang lên, là Lạc Dục Thành gọi tới.
So sánh với Vương Ích, Lạc Dục Thành biết quy củ hơn nhiều. Ít nhất Lạc Dục Thành biết bất cứ công việc gì cũng phải phục tùng đại cuộc, mà không phải chỉ lo đạt thành tích cá nhân.
Lạc Dục Thành gọi tới báo cáo về việc Ủy ban kỷ luật Thị xã đã khống chế Mã Chiêm Bưu, Viện kiểm sát Thị xã cũng đã bí mật tiến hành bắt giữ Lương Sùng Thái và kế toán trường dạy lái xe. Trong đó trường dạy lái xe là tình nhân của Lương Sùng Thái.
Ủy ban Xây dựng gần như sụp đổ hoàn toàn bộ máy lãnh đạo, bây giờ Công an quận cũng gần như bị tê liệt hoàn toàn. Thật không biết hắn nếu không đến thì Tây Giang có thể có bình yên không? Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, có lẽ nếu không ra tay vào lúc này thì để sau thì người liên quan càng nhiều, ảnh hưởng còn tệ hơn nữa. Chẳng qua ở Tây Giang sẽ đồn hắn muốn vung tay chém giết nhiều người của thế lực cũ.
- Dục Thành, tôi tạm thời không về được, anh chú ý tình hình trên Thị xã, tối nay chúng ta tổ chức hội nghị gồm anh, tôi, lão Tằng, lão Tiếu, lão Quế. Ừ, bên Công an quận thì do Vân Bạc tạm thời chủ trì công việc. Bên Viện kiểm sát thì anh nên điều phó Viện trưởng sang hỗ trợ công việc của Công an quận. Cần người đáng tin về phẩm đức và chính trị. Lê Túc ư? Ừ, quyết định là Lê Túc đi, tối anh có thể đưa ra trong cuộc họp buổi tối. Đúng. Trên Cục Công an Thị xã thì mặc bọn họ. Tôi sẽ nói chuyện với Bí thư Lam, bây giờ là thời kỳ quan trọng nền không thể để ý quá nhiều.
Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống và thấy tâm trạng của mình lại kém đi nhiều.
Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát Thị xã làm rất nhanh gọn, từ việc có thể theo dõi và bắt tình nhân của Lương Sùng Thái ở trên sân bay An Đô là thấy được điểm này. Việc bắt Trì Đại Hổ coi như là làm động rừng khiến Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái lo lắng nên chạy trốn. Bị bắt từ sân bay có lẽ là đả kích quá lớn khiến không mấy người chịu được. Với thủ đoạn của Cao Dương thì nhân viên kế toán không có năng lực phản trinh sát nhất định sẽ khai hết.
Chuyện Công an quận coi như đã xác định xong và trừ được tận gốc. Nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của Ninh Lăng, ngay cả Sở công an và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đã nhận thư tố cáo về cảnh sát giao thông Ninh Lăng. Nếu không đưa ra kết quả rõ ràng thì khó mà ăn nói với Sở công an và Ủy ban nhân dân tỉnh.
Triệu Quốc Đống không rõ ngoài Mã Chiêm Bưu, Lương Sùng Thái thì trong bộ máy Công an quận còn ai dính vào không. Căn cứ từ bên Ủy ban Xây dựng thì Triệu Quốc Đống đoán còn có người. Bây giờ hệ thống công an Tây Giang đã tê liệt.
Triệu Quốc Đống một lần nữa về đến suối nước nóng thì hai chị em Vưu Liên Hương, Vưu Huệ Hương mới từ phòng vệ sinh quay trở lại. Vưu Liên Hương thấy vẻ mặt Triệu Quốc Đống không tốt nên hỏi: - Cậu sao thế?
- Không có gì. Chỉ là hai người Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái bị bắt. Triệu Quốc Đống cố làm mình bình tĩnh nhưng không thể. - Mặc dù diệt trừ ung nhọt nhưng nó vẫn mọc trên người mình, vẫn gây đau. Mẹ nó chứ, mấy năm vừa rồi Trương Thiệu Văn làm gì vậy chứ.
Đây là lần đầu Vưu Liên Hương thấy Triệu Quốc Đống như vậy, nhất là mắng ngay Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã - Trương Thiệu Văn bây giờ.
- Quốc Đống, cậu không sao chứ?
Thấy Vưu Liên Hương quan tâm hỏi mình, Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng: - Không có gì, xin lỗi đã nói lời đó trước mặt hai chị. Chẳng qua mắng như vậy mới làm mình thoải mái.
- Quốc Đống, cậu phải chuẩn bị tư tưởng trước cơ mà. Bí thư Kỳ để cậu đến Tây Giang không phải là ngồi chơi, cậu phải đến xử lý đống rác ở Tây Giang. Vưu Liên Hương cười nói: - Chỉ cần không vượt quá phạm vi đã xác định thì không sao cả. Bí thư Kỳ sớm chuẩn bị tư tưởng rồi.
- Vưu tỷ, nói cũng không thể như vậy. Bí thư Kỳ có chuẩn bị tư tưởng nhưng chỉ phụ trách chung, tôi trực tiếp đối mặt sự thật. Công an quận xảy ra chuyện như vậy sẽ tê liệt. Hệ thống công an khác các ngành khác, nó ảnh hưởng đến an ninh trật tự của cả Tây Giang. Nếu muốn nó khôi phục lại là không dễ. Ha ha, lần này cả Công an quận, Ủy ban Xây dựng, cục Giao thông đều xảy ra chuyện, đều là phòng ban quan trọng. Chị nói sang năm triển khai công việc như thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT