La Băng nhạy cảm phát hiện Triệu Quốc Đống đến gần chỗ Giản Hồng nên biết hai người cần nói chuyện.
Vị Bí thư huyện ủy rời khỏi Hoa Lâm bây giờ đã thành Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Tây Giang và Khu Khai Phát Ninh Lăng. Nghe nói tối qua hắn còn tiến hành cuộc bắt bớ trên quy mô lớn ở Tây Giang, một loạt Trưởng phòng, Chủ nhiệm các đơn vị có quyền lực ở Tây Giang bị bắt, một Phó chủ tịch cũng bị bắt. Cơn gió lốc này có vẻ còn chưa kết thúc. La Băng có chút ngạc nhiên khi có thể thoải mái đến đây hưởng thụ.
La Băng vốn hy vọng có thể vào vòng tròn của Triệu Quốc Đống, nhưng quan hệ giữa cô và Giản Hồng không quá tốt, cô không thể đánh mất sự tự trọng của mình. Mà sau khi cô lên làm Trưởng phòng Thông tin mà được tiếp xúc với Triệu Quốc Đống nhiều hơn. Nhưng cô thấy Triệu Quốc Đống có hứng thú với Trình Nhược Lâm nhiều hơn cô.
Phụ nữ thường có giác quan nhạy bén. Chuyện giữa Trình Nhược Lâm và Triệu Quốc Đống tuy không có chứng cứ rõ ràng, nhưng từ vẻ mặt Trình Nhược Lâm vui tươi khi được làm dịu, La Băng có thể cảm nhận ra được đây là đối phương được tình dục làm dịu cơn khát.
La Băng liền ghen một chút, đồng thời cũng khiến cô bỏ qua suy nghĩ dựa vào Triệu Quốc Đống, khiến cô vẫn luôn tỏ vẻ kiêu kỳ trước mặt Triệu Quốc Đống.
Khi Giản Hồng gọi cho Trình Nhược Lâm, cô và Trình Nhược Lâm đang chơi với nhau. Trình Nhược Lâm cũng lễ phép mời cô đi tiếp Trưởng ban thư ký Thị ủy và Triệu Quốc Đống, cô không biết nghĩ như thế nào mà lại gật đầu.
- Trong thời gian này công việc của chị vẫn ổn chứ? Triệu Quốc Đống và Giản Hồng cũng không nghĩ ra La Băng đang chú ý đến mình.
- Bí thư Triệu cũng biết đó, công tác của Ban Tuyên giáo chính là công việc theo quy củ, nếu không có hoạt động đặc biệt thì cứ đến giờ mà đi làm. Tôi đang suy nghĩ xem làm như thế nào để kết hợp công tác tuyên truyền với tuyên truyền hình tượng của Hoa Lâm, thực hiện việc tuyên truyền kết hợp phát triển kinh tế.
Giản Hồng cười nói và dùng khăn tắm lau cổ và che khuất khe sâu ở giữa hai bên ngực.
Cô thật ra không phải lo Triệu Quốc Đống nhìn thấy gì. Đối phương muốn nhìn thì không đến lượt cô. Trình Nhược Lâm và Vương Lệ Mai, còn có Lục Nhị trẻ trung kia đều hơn cô. Cô lo là mình bị đối phương nghĩ không chú ý đến hình tượng.
- Ồ, công tác tuyên truyền cần sáng tạo, nhất là công tác có tính phục vụ, điểm này nhiều Ban Tuyên giáo địa phương không làm tốt. Ngay cả Tây Giang hay Khu Khai Phát đều như vậy. Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
Giản Hồng hơi giật mình. Chẳng lẽ Triệu Quốc Đống không hài lòng với công tác tuyên giáo bên Tây Giang, hoặc là muốn mình tới Khu Khai Phát?
- Bí thư Triệu nói đúng, công tác tuyên giáo đúng là nên căn cứ tình hình thực tế mà đưa ra điều chỉnh, nhưng bây giờ tôi cảm thấy các nơi không có xu hướng rõ ràng, hơn nữa hay lấy ý tưởng của nơi khác mà áp dụng vào địa phương mình.
Triệu Quốc Đống gật đầu, Giản Hồng suy nghĩ rất chính xác, ăn nói cũng giỏi nên chắc sẽ được Vưu Liên Hương chú ý. Chẳng qua quan hệ giữa Giản Hồng và Vưu Liên Hương là rất bình thường, không có quan hệ đặc biệt nên nếu muốn được Vưu Liên Hương chú ý thì phải thêm chút lực lượng.
- Ừ xem ra tôi đi hai tháng, Trưởng ban Hồng có tư tưởng thoáng hơn nhiều. Triệu Quốc Đống cười nói. Hắn thi thoảng gọi Giản Hồng là Trưởng ban Vi Hồng hoặc Trưởng ban Hồng thực ra khiến Giản Hồng rất thích, như vậy chứng tỏ quan hệ hai người thân cận hơn.
- Tư tưởng thoáng hơn cũng đều là nhờ Bí thư Quốc Đống dạy bảo. Giản Hồng cười nói.
- Chị có muốn tiếp nhận công tác có tính khiêu chiến lớn hơn không? Triệu Quốc Đống nhìn sang bên rồi nói.
Giản Hồng có chút vui mừng, chẳng lẽ Triệu Quốc Đống điều mình tới Ninh Lăng? Là Tây Giang hay khu Khai Phát?
- Bí thư Quốc Đống gọi, Giản Hồng sẽ tuân lệnh. Không biết Bí thư Quốc Đống muốn điều tôi tới đâu.
- Không, chỗ tôi rất rối ren. Tây Giang đang đầy ung nhọt, Khu Khai Phát mới bắt đầu tiến bước nên không thích hợp chị tới. Hơn nữa tôi cũng không muốn nghe người đồn thổi. Triệu Quốc Đống lắc đầu nói: - Chị có tương lai sáng hơn nữa.
- Ồ? Giản Hồng có chút kinh ngạc.
Triệu Quốc Đống nhìn sang Vưu Liên Hương đang nói chuyện vui vẻ rồi nói: - Sau khi Hoàng Côn điều đi khiến văn phòng Thị ủy thiếu một Phó trưởng ban thư ký. Trưởng ban thư ký Vưu nói chuyện với tôi về việc này, hỏi tôi có đề cử thích hợp không. Tôi liền đề cử chị, bây giờ muốn xem chị có hứng thú với công việc này không?
Sao lại không có? Tim Giản Hồng đập rất mạnh, người cũng nóng lên. Thì ra là vậy, đây là nguyên nhân mà Triệu Quốc Đống bảo mình đi tiếp Vưu Liên Hương.
- Bí thư Triệu, vị trí đó rất quan trọng thi tôi sợ nhiều người chú ý tới. Tôi sợ … Giản Hồng mặc dù rất mừng nhưng vẫn giữ được tỉnh táo.
Chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy không phải vị trí bình thường. Nếu là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã thì Giản Hồng còn đủ tự tin tranh, nhưng chức Phó trưởng ban thư ký Thị ủy bình thường chỉ sinh ra trong Thị ủy mà thôi. Cô mặc dù là thường vụ huyện ủy, cùng cấp với Phó bí thư Huyện ủy trên danh nghĩa, nhưng mọi người đều biết chênh lệch của nó.
- Ừ, đúng là hơi khó khăn, chẳng qua không phải không thể. Chủ yếu là thái độ của Trưởng ban thư ký Liên Hương. Ở việc này Bí thư Kỳ đã trao quyền lớn chon Trưởng ban thư ký Liên Hương. Nếu không có nhân viên thích hợp sẽ ảnh hưởng tới công việc của Trưởng ban thư ký Liên Hương. Triệu Quốc Đống cười nói: - Sao, chị không tự tin ư?
- Bí thư Triệu nói như vậy thì tôi yên tâm, chẳng qua tôi và Trưởng ban thư ký Vưu không quá quen thuộc.
- Ai vừa sinh ra đã quen nhau được chứ. Trưởng ban thư ký Liên Hương mặc dù người ngoài thấy khó tiếp xúc, nhưng người quen thấy dễ nói chuyện. Ừ, hai người đều là phụ nữ nên có thể tìm tiếng nói chung mà. Triệu Quốc Đống trêu chọc: - Cái này chắc không cần tôi dạy chị chứ?
Giản Hồng liền hiểu Triệu Quốc Đống đây là tạo cơ hội cho mình. Về phần người khác chỉ là đến cho đông người mà thôi.
Thấy Giản Hồng gật đầu, Triệu Quốc Đống nói: - Đi đi, chị phải tiếp xúc thì mới quen thuộc được, không thể một lúc là thành.
La Băng vẫn lặng lẽ chú ý Triệu Quốc Đống và Giản Hồng nói chuyện. Nhất là khi thấy vẻ mặt Giản Hồng thay đổi làm cô nhạy cảm phát hiện có vấn đề.
- Băng tỷ, sao chỉ có một mình thế này? Trình Nhược Lâm thấy tâm trạng La Băng không quá tốt nên bơi tới. La Băng mặc dù hơi lạnh nhạt nhưng quan hệ khá tốt với cô. La Băng chỉ là không tiếp xúc nhiều với người mà thôi, nhưng tiếp xúc lâu nên Trình Nhược Lâm thấy La Băng rất được.
- Ừ, suối nước nóng rất thoải mái, vừa lúc có thể bổ sung dưỡng chất cho da. La Băng nhin thì thấy Trình Nhược Lâm mặt mày hồng hào, cổ và vai trắng nõn, bộ ngực bị chiếc áo đè ép chỉ muốn bung ra. Nó cao vút và tạo thành khe sâu bắt mắt, bảo sao đàn ông đều nói Trình Nhược Lâm là người đẹp nhất Hoa Lâm.
Trình Nhược Lâm cũng đang thầm than về làn da của La Băng. La Băng có làn da rất trắng, cơ thể đẫy đà và quyến rũ.
La Băng ít khi lộ cơ thể mình trước mặt người khác, đi tắm suối nước nóng như hôm nay cũng là lần đầu, có đàn ông tham gia càng không bao giờ nghĩ tới. Ngay cả Trình Nhược Lâm cũng có chút kinh ngạc sao La Băng lại nhận lời.
Chỉ có thể nói Triệu Quốc Đống có phúc thỏa mãn con mắt.
- Băng tỷ, Trưởng ban thư ký Vưu đến, sao chị không tới tiếp.
- Muốn đi cũng là Trưởng ban Giản Hồng, chị chẳng qua đến hưởng thụ một chút mà thôi. Đúng, Bí thư Triệu đến, sao em không sang chào? La Băng cười cười nhìn Trình Nhược Lâm.
Trình Nhược Lâm hơi nóng mặt, cô mơ hồ cảm nhận được La Băng nghi ngờ quan hệ của mình và Triệu Quốc Đống. Chẳng qua cô chưa bao giờ lộ tin gì.
- Băng tỷ, chị là Trưởng phòng, muốn nói thì phải là chị mới đúng. Trình Nhược Lâm cũng thấy hai người Giản Hồng và Triệu Quốc Đống vừa nãy nói chuyện với nhau, nhưng cô nghĩ đó là vì công việc.
- Ừ, Nhược Lâm, em nói không đúng suy nghĩ rồi. La Băng cười nói.
- Ai nói không đúng suy nghĩ. Đi, nếu qua thì ta cùng qua. Có phải là chị sợ mắt đàn ông nhìn thấy gì đó không? Trình Nhược Lâm cười cười phản lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT