Mùa đông tới lầm Ninh Lăng lạnh thêm. Điều này cũng làm cho Ninh Lăng hay tắc đường hơn.
Nhận được điện thoại, Triệu Quốc Đống lập tức tới trụ sở chính quyền Thị xã. Một phó Tổng giám đốc công ty điện lực quốc gia đến Ninh Lăng khảo sát. Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng và Thị trưởng Thư Chí Cao đều đến gặp người này, hơn nữa Tham gia cả quá trình khảo sát. Triệu Quốc Đống đến thì cuộc gặp đã kết húc. VỊ phó Tổng giám đốc kia lên xe Kỳ Dư Hồng, đoàn xe sắp tiến vào khảo sát nhà máy Biến áp Ninh Lăng ở Khu Khai Phát. Triệu Quốc Đống cũng lên xe của Thư Chí Cao.
Làn sương mù dày đặc bao vây Ninh Lăng, phía tây cầu Ô Giang bị tắc rất nghiêm trọng. Mặc dù cảnh sát giao thông sớm được thông báo mở đường nhưng tốc độ di chuyển của quốc lộ 915 chạy như rùa bò.
Thư Chí Cao hơi tái mặt lại, hoàn cảnh như vậy thì sao có thể thu hút đầu tư.
Xe cảnh sát đằng trước không ngừng gọi loa yêu cầu xe đằng trước tránh đường. Nhưng lái xe tải chỉ cười lạnh một tiếng, đường như vậy, anh bảo tôi đi đâu?
Thư Chí Cao thở dài một tiếng mà nói: - Sao thế này? Lão Tằng, gọi điện cho Mã Nguyên Sinh, bảo cảnh sát giao thông mau thông đường.
- Thị trưởng Thư, tôi đã gọi cho Cục trưởng Mã. Anh ta nói đã bố trí cảnh sát giao thông nhưng do sương mù dày đặc nên xe chạy chậm. Cầu Ô Giang lại hẹp nên muốn thông xe cũng rất khó khăn. Tằng Khả Phàm quay đầu lại nói.
- Mã Nguyên Sinh này làm ăn gì không biết? Hôm qua anh không phải đã nói chuyện sao? Trong thời gian này đều có sươngg mù, đã sớm nhắc y phải đảm bảo thông đường, y nghĩ lời tôi nói là như thế nào?
Thư Chí Cao rất tức giận. Lần này lãnh đạo công ty điện quốc gia đến khảo sát nhà máy biến áp Ninh Lăng, cũng nói muốn đầu tư một nhà máy sản xuất Máy Cao áp ở tỉnh An Nguyên, điều này làm mấy thành phố, Thị xã khác của tỉnh đều chú ý. Phó Tổng giám đốc này trước đó đã đến khảo sát ở Miên Châu, Lam Sơn cùng với Vĩnh Lương. Ninh Lăng là điểm cuối cùng.
Đến Ninh Lăng lại có ấn tượng không tốt như vậy, sao có thể không khiến Thư Chí Cao tức giận. Hơn nữa y còn chuyên môn dặn Mã Nguyên Sinh từ trước.
Tằng Khả Phàm ngậm miệng vì biết bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Thư Chí Cao vốn không hài lòng với Mã Nguyên Sinh. Thư Chí Cao đến Ninh Lăng lâu như vậy mà chỉ tới Cục Công an Thị xã có một lần để kiểm tra công việc, qua đó có thể thấy lạnh nhạt với Cục Công an như thế nào.
- Thị trưởng Thư, đây sợ cũng có trách nhiệm của Đội cảnh sát giao thông Tây Giang chúng tôi. Khu vực này cũng do đội cảnh sát giao thông Tây Giang quản lý. Triệu Quốc Đống chủ động nhận trách nhiệm.
Thư Chí Cao nhìn Triệu Quốc Đống mà nói: - Quốc Đống, tôi nhớ Thanh tra Thị xã đã nhận được thư trách về Đội cảnh sát giao thông Tây Giang thu tiền trái phép ở quốc lộ 915, chuyên môn phạt tiền lái xe đường dài. Tôi đã yêu cầu Thanh tra Thị xã điều tra, cũng đã giao việc này cho Cục Công an Thị xã xem xét.
- Thị trưởng Thư, quận Tây Giang cũng nhận được vài phản ánh. Ủy ban kỷ luật Tây Giang đang điều tra việc này. Triệu Quốc Đống hơi động tâm vì lời Thư Chí Cao nói.
- Quốc Đống, tôi đến Ninh Lăng thì nghe nói cậu đã tạo được hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp ở Hoa Lâm, khiến tác phong làm việc của các cơ quan nhà nước Hoa Lâm thay đổi rất nhiều. Ngay cả các nhà đầu tư ở Ninh Lăng cũng biết hoàn cảnh đầu tư ở Hoa Lâm là rất tốt. Tôi thấy cậu đến Tây Giang lâu như vậy mà không có động tác gì, tình hình Tây Giang bây giờ cũng không tốt. Sao? Cậu cảm thấy không dễ chỉnh đốn tác phong làm việc ở Tây Giang sao?
- Thị trưởng Thư, tình hình Tây Giang ngài cũng biết đó, ung nhọt nhiều năm nên trong lúc nhất thời khó có thể giải quyết hết. Tôi cũng đang định báo cáo với ngài và Bí thư Kỳ về tình hình công tác thời gian qua, mọi người Thị ủy và Ủy ban Thị xã ủng hộ.
Triệu Quốc Đống khá tôn trọng Thư Chí Cao. Bây giờ quan hệ giữa Thị ủy và Ủy ban Thị xã là khá phức tạp. Hơn nữa quan hệ giữa Bí thư, Thị trưởng và hai vị Phó bí thư là khá vi diệu, nhưng người trong cuộc cũng chưa chắc hiểu rõ vấn đề trong đó. Triệu Quốc Đống cũng biết nước Thị ủy rất sâu, cho nên hắn bình thường không đến Thị ủy. Mặc dù Vưu Liên Hương cũng bố trí một văn phòng cho Triệu Quốc Đống ở trụ sở Thị ủy, nhưng Triệu Quốc Đống chưa đến lần nào.
- Quốc Đống, cậu trở nên cẩn thận từ bao giờ vậy? Theo tôi nhớ thì cậu không như vậy mà? Thư Chí Cao nhíu mày nói: - Cậu sợ cái gì? Thị ủy, Ủy ban Thị xã đã giao nhiệm vụ cho cậu chấn chỉnh lại Tây Giang, dù cậu dùng thủ đoạn gì thì chỉ cần cậu có thể đưa Tây Giang quay lại quỹ đạo phát triển một cách nhanh nhất thì cả tôi và lão Kỳ đều ủng hộ.
Triệu Quốc Đống lần đầu nghe Thư Chí Cao phê bình mình trực tiếp như vậy, điều này làm hắn có chút buồn bực. Chính xác mà nói Thư Chí Cao thậm chí giống Bí thư Thị ủy hơn là Kỳ Dư Hồng. Nếu Kỳ Dư Hồng là kim giấu trong chăn, vậy Thư Chí Cao là thanh gươm lúc ẩn lúc hiện.
Tằng Khả Phàm có chút lo lắng nhìn Triệu Quốc Đống. Thư Chí Cao trực tiếp phê bình như vậy làm y lo Triệu Quốc Đống không chấp nhận. Chẳng qua y đây là coi thường sự nhẫn nhịn của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vẫn rất bình tĩnh giống như chăm chú nghe đối phương phê bình.
- Tôi muốn cậu đến Tây Giang là hy vọng cậu có thể buông tay chân mà làm, không bị ràng buộc bởi các thứ linh tinh, càng không bị người ta ảnh hưởng, lớn mật làm việc, tạo thành tích mới. Tây Giang có trụ cột tốt, cậu có thể tạo thành tích huy hoàng ở Hoa Lâm, chẳng lẽ không làm gì được ở Tây Giang? Triệu Quốc Đống cậu không phải không làm được mà sợ chuốc họa vào mình, sợ đánh rắn không được mà bị rắn cắn. Tôi cảm thấy nếu là như vậy thì tôi đã nhìn lầm cậu.
- Thị trưởng Thư nói tôi xin ghi nhớ. Tôi sẽ dựa theo ý kiến của Thị trưởng Thư kết hợp vào công tác thực tế của Tây Giang ta.
Triệu Quốc Đống cũng không giải thích nhiều. Thư Chí Cao có thái độ của mình, Triệu Quốc Đống có suy nghĩ của hắn. Chẳng qua ý kiến của Thư Chí Cao làm hắn xúc động. Dù Kỳ Dư Hồng hay Thư Chí Cao đều hy vọng hắn mau mở cục diện ở Tây Giang. Nghiêm Lập Dân nhúng tay vào Tây Giang thì có lẽ hai vị này đã biết. Thư Chí Cao nói như vậy ám chỉ gì, Triệu Quốc Đống đương nhiên sẽ không vì lời của Thư Chí Cao mà trực tiếp đối đầu với Nghiêm Lập Dân. Chẳng qua ít nhất Thư Chí Cao đã ủng hộ hắn.
- Ừ, cậu rõ là tốt rồi. Có những lúc vung đao dứt khoát sẽ tốt hơn. Thư Chí Cao nhìn Triệu Quốc Đống mà nói: - Có gì khó khăn thì cứ nói ra. Tôi và lão Kỳ là chỗ dựa chắc chắn cho cậu.
- Ha ha, Thị trưởng Thư, tôi chờ câu này của ngài. Đến lúc đó tôi tìm tới cửa thì ngài không được đẩy đi đó. Triệu Quốc Đống ra vẻ vui mừng mà nói.
- Được rồi, cậu đừng đóng kịch với tôi. Cậu muốn tính kế ai thì cứ việc, cần nói thì tôi biết mình nên nói gì. Thư Chí Cao cười nói.
- Ha ha, Thị trưởng Thư, sao công ty điện quốc gia lại đến Ninh Lăng chúng ta? Triệu Quốc Đống giả vờ nói.
- Hừ, quốc gia đang tăng cường đầu tư cho lĩnh vực này, đảm bảo thực hiện mục tiêu ngành điện đi trước kinh tế. Công ty Quốc Điện đứng hàng đầu trong lĩnh vực điện năng của quốc gia, tìm cơ hội thích hợp để đầu tư cũng là bình thường. Công ty Thiên Hằng và nhà máy Biến áp Ninh Lăng đều là công ty quan trọng trong lĩnh vực điện, hơn nữa cũng có một vài nhà máy phụ trợ tiến vào Khu Khai Phát. Lãnh đạo Công ty Quốc Điện có hứng thú với Ninh Lăng là bình thường. Thư Chí Cao nghiêm túc nói: - Đây là cơ hội hiếm có, mặc dù chúng ta không có ưu thế hơn ba nơi kia, nhưng dù chỉ có một tia hy vọng cũng phải tranh thủ. Chẳng qua không biết vị phó Tổng giám đốc Đổng kia là đến tìm kiếm cơ hội đầu tư xây dựng nhà máy hay chỉ đến thăm hai nhà máy kia.
- Phó Tổng giám đốc Đổng? Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên mà nói.
Thư Chí Cao lập tức nhận ra vẻ khác lạ của Triệu Quốc Đống nên nói: - Quốc Đống, sao, cậu quen à?
- Ừ, khó nói, cũng không biết có phải người tôi quen hay không. Trước đây tôi quen một vị giám đốc Đổng của Tập đoàn Đông Năng, sau đó nghe nói vị này điều tới Công ty Quốc Điện. Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ồ, vậy thì lát gặp sẽ biết mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT