Triệu Quốc Đống mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Phiền rồi.
Hắn đã nói với Thái Chánh Dương rằng mình tiếp xúc với Lưu Nhược Đồng hơn nửa năm, gặp nhau ít nhất 10 lần, chia đều hàng tháng hai lần, hơn nữa lần nào cũng đều vui vẻ. Nếu để Thái Chánh Dương biết mình lừa thì y sẽ có phản ứng như thế nào?
Chưa từng gặp mặt, gọi điện chỉ có vài lần, bây giờ thì hay rồi. Nhất định sẽ bị lộ.
Làm sao bây giờ? Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời đúng là không tìm ra biện pháp.
Điện thoại lại vang lên, Triệu Quốc Đống không muốn nghe nhưng tiếng chuông không ngừng vang làm hắn bực tức.
- Ai đó? Triệu Quốc Đống đang tức nên lớn tiếng nói.
- Anh sao thế? Là tôi. Giọng nói dễ nghe truyền tới làm Triệu Quốc Đống tỉnh táo lại. - Là cô?
- Ừ, có phiền phức rồi, bố mẹ hy vọng gặp anh, anh họ Lưu Nham của tôi không ngừng thúc giục, tôi không thể đùn đẩy được. Lưu Nham hình như quan hệ rất tốt với Thái Chánh Dương, anh tốt nhất nói với Thái Chánh Dương rằng anh rất bận nên không thể lên Bắc Kinh. Lưu Nhược Đồng ở đầu bên kia có chút lo lắng nói.
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói: - Lưu tiểu thư, cô nói dễ nhỉ. Tôi nói với Thái ca như thế nào? Y vừa gọi điện bảo tôi cuối tuần phải bay lên Bắc Kinh, tôi cũng nói có nhiều việc nhưng không lay chuyển nổi. Cô công tác ở cục Châu Phi, lúc nào cũng lấy lý do sang Châu Phi được mà, như vậy không phải quá dễ sao?
Lưu Nhược Đồng lần đầu nghe được Triệu Quốc Đống nói trong cơn giận nên ngẩn ra và nói: - Anh coi Bộ Ngoại giao là gì? Nói đi công tác là được sao? Bố mẹ tôi đều làm trong ngành nhiều năm, trong bộ không thể lừa được bọn họ. Đi công tác hay không thì bọn họ rất rõ ràng, tôi làm như thế nào mà lừa được.
- Vậy cô nghĩ bên tôi dễ sao. Tình hình bên tôi thì Thái ca hiểu rõ, tôi nếu nói dối, anh ta có thể dễ dàng biết được. Tôi nói như thế nào?
Triệu Quốc Đống cũng thấy mình sai khi cùng cô ta đóng kịch. Big thì hay rồi, Thái Chánh Dương còn có thể bỏ qua cho hắn ư? Sớm biết như vậy thì từ đầu nói không hợp có phải hơn không?
- Vậy anh nói nên làm như thế nào? Lưu Nhược Đồng có lẽ cũng không còn biện pháp nào để giải quyết. Dù sao chuyện này đã không thể khác. Đây là lần đầu cô lừa bố mẹ và ông anh lâu như vậy, ngay cả ông bà nội cũng biết và rất quan tâm. Nếu bây giờ đột nhiên nói tất cả đều giả thì không phải chọc vào tổ kiến lửa sao? Cô mặc dù rất độc lập nhưng không phải không có tình cảm gia đình.
Triệu Quốc Đống cũng không có gì để nói, một lúc sau mới trầm giọng nói: - Lưu tiểu thư, cô tốt nhất nói với Lưu Kiều một câu. Chị ta kéo hai chúng ta xuống nước thì bây giờ không thể thấy chết mà không cứu chứ.
Câu cuối cùng của Triệu Quốc Đống làm Lưu Nhược Đồng bên kia không nhịn được cười. Không đến mức như vậy chứ?
- Được rồi, tôi hỏi chị ấy xem có biện pháp gì không.
Triệu Quốc Đống mệt mỏi bỏ máy xuống. Sao đột nhiên gặp phiền toái lớn như vậy chứ? Nói thẳng hay tiếp tục đóng kịch?
Lưu Kiều nhận được điện của Lưu Nhược Đồng cũng giật mình. Cô không biết chuyện lại thành lớn như vậy. Ông nội của hai cô đều đã hỏi, chẳng qua khi ấy cô đã giả vờ không biết. Bây giờ Lưu Nhược Đồng gọi tới làm cô biết chuyện không thể cứu vãn.
- Daisily, em đã gọi điện mấy lần với Triệu Quốc Đống kia, thấy sao? Lưu Kiều suy nghĩ một chút rồi nói.
- Thế nào là thế nào? Em và hắn chỉ là diễn kịch để nhà xem, hiểu chút tình hình về nhau mà thôi còn đâu không nói chuyện gì khác, ngay cả mặt cũng chưa gặp cơ mà. Lưu Nhược Đồng nghe ra ý của bà chị nên nói.
- Daisily, bây giờ chúng ta không nói cái này, chị chỉ là nói em và hắn gặp mặt nói chuyện một chút có được không? Lưu Kiều nói.
- Gặp mặt? Có cần như vậy không? Lưu Nhược Đồng ở bên kia có chút giật mình mà nói.
- Em thấy sao? Lưu Kiều không khách khí mà nói: - Bây giờ đã như vậy, hoặc là em nói thẳng với trong nhà và kết thúc trò chơi là xong chuyện. Nếu không tiếp tục đóng kịch, gọi hắn đến sớm, gặp mặt một chút, làm quen một chút, sau đó bàn xem đóng kịch ra sao để qua cửa này. Có lẽ người nhà cũng yên tâm. Dù sao hắn bây giờ cũng là lãnh đạo một phương, ở nhà không thể liên tục gọi hắn lên mà. Sau đó một thời gian thì nói hai bên bận việc, không có thời gian bên nhau và chia tay.
- Chia tay? Vậy ông và bố có tha cho em không? Lưu Nhược Đồng bên kia có chút do dự mà nói.
- Cái này anh không dám chắc. Phải xem ông và bố em có ấn tượng như thế nào về Triệu Quốc Đống. Nếu không có ấn tượng gì thì dễ, nếu không thì khó nói. Lưu Kiều hàm hồ nói.
- Lưu Nham đáng chết. Anh ta khen tên kia một cách quá đáng với ông và bố em. Cái gì mà trên trời hiếm có, nhìn xa hiểu rộng, tiền đồ vô hạn, gì mà trầm ổn phong độ. Em nghe thấy y nói như vậy mà muốn buồn nôn. Lưu Nhược Đồng có chút mất bình tĩnh mà kêu lên. - Bây giờ cả ông và bố em đều rất muốn gặp hắn ta, chị nói em bây giờ có thể đi nói không có chuyện này sao? Lưu Kiều ở đầu bên kia đang cố nhịn cười, chẳng qua giọng vẫn rất bình tĩnh. - Lưu Nham nói thực ra cũng không quá đâu. Tên kia mới 27 đã là Bí thư huyện ủy. Chị đã gặp hắn hai lần cảm thấy ăn nói không dung tục, không giống đám quan liêu bình thường. Chị đề nghị em gặp hắn một lần rồi quyết định. Hơn nữa người ta cũng chưa chắc muốn đóng kịch với em cơ mà.
- Hừ, sao lúc trước chị không nói như vậy.
- Đó là do lúc đầu chị không biết mà. Lưu Kiều cười hì hì nói: - Daisily, mặc kệ sau này như thế nào nhưng chị thấy em gặp hắn cũng không sao mà. Ít nhất có một điểm có thể khẳng định đó là hắn không phải đồ bỏ như chúng ta nghĩ ban đầu, dính vào là không thể ném đi được.
Lưu Nhược Đồng cũng thấy mình đã bị trộm đưa lên thuyền, đã lên là không thể xuống. Chẳng qua cô không thể tưởng tượng được Lưu Kiều sẽ có chỗ tốt gì khi làm vậy.
Triệu Quốc Đống nhận được điện của Lưu Nhược Đồng nói cách giải quyết kia thì không còn gì để nói. Chuyện đến nước này thì hắn phải mạo hiểm đi đóng kịch thôi. Lưu Nhược Đồng bảo hắn mau tới Bắc Kinh rồi gặp mặt nói chuyện xem làm như thế nào vượt qua cửa. Điều này làm Triệu Quốc Đống chỉ có thể thở dài một tiếng.
Khi Triệu Quốc Đống xin phép Vưu Liên Hương, Vưu Liên Hương nhắc hắn bây giờ là Lãnh đạo thị ủy, bây giờ lại đang gần cuối năm tốt nhất ít rời khỏi Ninh Lăng. Nếu muốn xin phép thì xin phép Bí thư Kỳ. Triệu Quốc Đống đành phải nói lên Bắc Kinh bàn về một hạng mục thì Kỳ Dư Hồng mới đồng ý.
Thực ra Triệu Quốc Đống cũng không phải bịa lý do mà xin phép.
Khi suy nghĩ về sản nghiệp chính của Khu Khai Phát, Triệu Quốc Đống cũng đã có nhiều tính toán. Nếu nhà máy điện Thiên Hằng và nhà máy Biến áp Ninh Lăng nằm trong ngành này, mà bây giờ Thái Chánh Dương lại là Phó bộ trưởng Bộ Thương mại, phụ trách mảng năng lượng, ngành than đá, dầu mỏ, hóa dầu..Nếu là như vậy thì có thể nhờ Thái Chánh Dương kéo một hai công ty trong ngành điện tới Khu Khai Phát cũng không phải không thể.
Ngoài ra Triệu Quốc Đống cũng muốn xem quan hệ của Thái Chánh Dương ở Bắc Kinh đến mức nào, xem có thể giới thiệu mấy nhà đầu tư hay không? Nếu đã là Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát Ninh Lăng, Khu Khai Phát lại có điều kiện rõ ràng, nhất là có nhà máy điện ở sông Kim Mã cùng với giao thông đường thủy thuận lợi, nó có thể thu hút các công ty đến mà.
Bắc Kinh là trung tâm chính trị quốc gia, tùy tiện kéo một hai công ty cũng còn hơn khối nơi ở tỉnh An Nguyên vất vả cả năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT