Sống đôi khi phức tạp hơn ta nghĩ, nhưng đôi khi nó đơn giản hơn ta tưởng nhiều. Triệu Quốc Đống cảm nhận cuộc sống chính là như vậy.

Sau khi lên làm Thường vụ thị ủy, hắn bắt đầu suy tính thiệt hơn. Hơn nữa khi được bố trí đến làm Bí thư Quận ủy Tây Giang, Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát, cảm giác thoải mái như hồi còn Hoa Lâm đã mất. Hắn giống như một con sâu rơi vào mạng nhện, làm gì cũng cảm thấy có rất nhiều trói buộc.

Ngồi trong văn phòng, Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ về công việc nửa tháng qua. Lịch hôm nay cũng kín đặc. Sáng mất gần tiếng xử lý công việc hàng ngày, sau đó xuống xã, phòng ban, nhà máy. Nửa tháng hắn đã đi gần được nửa các xã. Đến chiều hắn bình thường đều đến hai phòng ban, sau đó đúng 3h30 sẽ sang Khu Khai Phát, cùng Lô Miễn Dương phân tích thiếu hụt trong công tác thu hút đầu tư của Khu Khai Phát. Sau đó hắn mất một tiếng nói chuyện với cán bộ trung tầng của Khu Khai Phát, cuối cùng mời bọn họ nói xem làm như thế nào để cải cách tác phong làm việc.

Tối chính là ngồi tâm sự và tìm hiểu tình hình với thành viên bộ máy Tây Giang, nếu không sẽ cùng mấy vị trong Khu Khai Phát bàn xem định vị ngành sản xuất chủ đạo là gì. Bình thường phải đến 10, 11h tối mới xong. Áp lực của Thị xã với Khu Khai Phát đã rõ ràng hơn, từ tài chính cấp từng chút một là thấy rõ vấn đề.

Rất phong phú, bận rộn, mệt mỏi nhưng hiệu quả lại rất bình thường. Đây là kết luận của Triệu Quốc Đống về công việc của hắn trong thời gian này.

Triệu Quốc Đống giao điện thoại cho Lệnh Hồ Triều, nói nếu không có việc gấp thì đừng gọi mình.

Hắn hình như đã đọc được một câu từ đâu đó nói rằng cuộc sống chính là giống cưỡng bức. Anh không phản đối được thì phải học cách hưởng thụ. Công việc như một vòng xoay, anh không được thì người khác sẽ lên.

Triệu Quốc Đống thầm nghĩ cuộc sống và công việc của mình thì là như thế nào? Triệu Quốc Đống nhấp từng ngụm trà một, mùi trà làm hắn tỉnh táo.

Tại sao mình ở Hoa Lâm thoải mái như vậy, đến đây lại bó tay bó chân?

Là có người giúp việc đắc lực ư? Có một chút nhưng không hoàn toàn. Ở Tây Giang này đã có Quế Toàn Hữu, Lạc Dục Thành và Vương Ích. Tằng Lệnh Thuần kia cũng phối hợp, sao hắn vẫn không thấy thuận tay?

Là do hoàn cảnh quá kém? Cũng có một chút. Tình hình mấy công ty, nhà máy của Tây Giang đúng là không còn gì để nói, chúng chỉ còn cố gắng gây sự chú ý của xã hội một chút mà thôi.

Vậy mình đã đi lầm ở chỗ nào? Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ từng chút một, Nếu như không thể hiểu rõ tình hình thật sự của Tây Giang thì hắn đúng là khó có thể nhìn nhận ra vấn đề thật sự. Dù là công việc hay nhân sự thì hắn cũng cần quá trình quen thuộc. Xuống cơ sở nói chuyện, nghe ngóng là biện pháp trực tiếp nhất. Đương nhiên đây chỉ biết hiện tượng bề ngoài, nhưng thông qua bề ngoài mà muốn biết bản chất thì phải do năng lực phân tích của chính hắn.

Chẳng qua đã hơn 20 ngày, hắn đến hơn phân nửa số xã, thị trấn thì thấy tình hình ở đây cũng còn được, tình hình các phòng ban kém hơn một chút. Các công ty thì nửa mừng nửa lo. Đây là Tây Giang, không phải Hoa Lâm, vị trí quận nội thành khiến nó là trọng điểm của cả Ninh Lăng.

Có lẽ do hắn đã quen với việc luôn thuận lợi trong công việc cho nên mới thấy không làm được gì ở Tây Giang này. Triệu Quốc Đống cẩn thận phân tích tâm trạng của mình, mới không đầy một tháng mà muốn làm được gì thì có phải hắn tự đưa mình lên làm thần không? Nếu hắn muốn thay đổi bộ mặt Tây Giang thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Triệu Quốc Đống cười cười chính mình, trong hoàn cảnh khó khăn mới có thể làm người ta trưởng thành, đây là cơ hội tốt để hắn rèn luyện.

Triệu Quốc Đống dần bình tĩnh lại và đã nghĩ thoáng hơn.

Bên Tây Giang cần ổn định, nhưng bên Khu Khai Phát lại không thể chậm trễ được. Lý Trạch Hải và Phùng Vân Khôn cũng cảm nhận được nguy cơ, thời gian này bọn họ không ngừng xuống các nhà máy, công ty điều tra, nếu không cũng về tìm tài liệu, phân tích ưu khuyết điểm của Khu Khai Phát Ninh Lăng, kém các Khu Khai Phát trong tỉnh như thế nào?

Ngành sản xuất chủ đạo đã đi được bước đầu trong việc xác định, mà đi bước này cũng cần phân tích khoa học và chỗ dựa. Triệu Quốc Đống cũng tham gia phân tích với bọn họ, cũng khảo sát hai nhà máy có hiệu quả kinh doanh tốt nhất Khu Khai Phát. Một là công ty trách nhiệm hữu hạn điện Thiên Hằng, một công ty cổ phần. Một là công ty trực thuộc Tổng công ty điện lực quốc gia – Công ty sản xuất biến áp Ninh Lăng. Hai nhà máy này gần như đóng góp một nửa thuế và giá trị sản xuất của Khu Khai Phát Ninh Lăng.

Triệu Quốc Đống cũng cùng Lý Trạch Hải và Phùng Vân Khôn sơ bộ có ý kiến nếu Khu Khai Phát Ninh Lăng muốn thoát khó khăn thì nhất định phải tận dụng tốt ưu thế của mình mà phát triển ngành chủ đạo

Ưu thế của Khu Khai Phát Ninh Lăng là gì? Trước mặt là điểm giao giữa Ô Giang, Thúy Hà, thuyền 3000 tấn đi qua không vấn đề gì, phát triển ngành sản xuất cảng có ưu thế tốt. Phía bắc là huyện Vân Lĩnh có Tập đoàn Đông Năng sẽ xây dựng trạm phát điện, giai đoạn một đã đi vào hoạt động, giai đoạn hai đang được xây dựng, nguồn điện phong phú có thể thỏa mãn nhu cầu của các nhà máy. Bây giờ trong Khu Khai Phát Ninh Lăng có hai nhà máy trong lĩnh vực điện thì hoàn toàn có thể phát triển ngành sản xuất này.

Ngành sản xuất điện có mấy lĩnh vực như thiết bị biến áp, ắc quy, dây điện… Triệu Quốc Đống và mấy thành viên bộ máy Khu Khai Phát về cơ bản xác định đây là ngành sản xuất chủ đạo của Khu Khai Phát.

Sau một phen cân nhắc, các lãnh đạo của Ban quản lý quyết định chọn mấy mảng như sản xuất dây điện cùng phát triển hậu cần, thương mại là ngành sản xuất chủ đạo thứ hai. Điều này thì có chút khó khăn nhưng Triệu Quốc Đống biết bây giờ không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu phát triển chỉ một ngành nói thì dễ nhưng trong thời gian ngắn muốn hấp dẫn công ty có quy mô lớn đến Khu Khai Phát Ninh Lăng là có tính khiêu chiến cao.

Nếu nói với khó khăn thì bên Tây Giang còn khó khăn hơn nhiều. Nhưng Khu Khai Phát Ninh Lăng chỉ là thu hút đầu tư. Khu Khai Phát Ninh Lăng không phải như Hoa Lâm, tùy tiện một công ty nào vào cũng đều có thực lực tài chính mạnh. Bây giờ đã có một bức tranh tổng thể, anh đã có người đưa ra quy hoạch chính xác, phát triển theo hướng nào, nếu không sẽ khiến cho khó khăn trong thời gian tới.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, trong lòng có rất nhiều ý tưởng nhưng nó lại phải chịu trước khó khăn hiện tại.

Nhìn đồng hồ thấy đã là 11h, Triệu Quốc Đống đang định ra ngoài đến một phòng ban thì có người gõ cửa.

- Bí thư Triệu, điện thoại từ Bắc Kinh gọi.
Lệnh Hồ Triều vội vàng chạy tới nói.

- Ồ? Cậu ra ngoài đi.
Triệu Quốc Đống cầm máy về lại văn phòng.

- Thằng ranh này điều đến Ninh Lăng mà không nói với anh một câu. Thấy sao?
Thái Chánh Dương cười nói.

- Không phải anh mới từ nước ngoài về sao? Bên đó bận lắm phải không? Sắp hết năm rồi, sẽ diễn ra Đại hội đại biểu nhân dân, Bộ năng lượng có thể thành lập hay không đang được mọi người bàn tán, anh rảnh được sao? Chút chuyện nhỏ của em sao dám làm phiền anh.
Nghe thấy là Thái Chánh Dương gọi tới, Triệu Quốc Đống cũng vui vẻ lên.

- Hừ, đừng có mà trổ tài miệng lưỡi với anh. Anh bận thì bận nhưng chẳng lẽ không có thời gian quan tâm chuyện của chú sao?
Thái Chánh Dương hừ một tiếng mà nói:
- Không nói nhảm, chuyện chú và cô bé kia đến đâu rồi?

- Rất tốt, trong thời gian anh ra nước ngoài với Thủ tướng thì em đã lên Bắc Kinh, đi dạo với cô ấy, cũng được.
Triệu Quốc Đống há mồm mà nói.
- Công việc bên Cục Châu Phi rất bận, em không tiện quấy rầy nhiều. Em và cô ấy bình thường thì một tuần gọi điện hai ba lần.

- Vậy mới tốt.
Thái Chánh Dương ở bên kia rõ ràng là rất hài lòng.
- Như vậy đi, cuối tuần chú bay lên gọi Tiểu Lưu đi cùng, anh mời khác. Anh cũng gọi cả Lưu Nham – anh cô ta đi cùng.

Triệu Quốc Đống thầm hô không ổn. Thái Chánh Dương nói như vậy tức là không cho phản đối, nhưng điều này sao được?

- Thái ca, thời gian này em …

- Không nói nhiều, chú nếu thấy không thể rời đi thì anh gọi điện xin phép Kỳ Dư Hồng thay chú.
Thái Chánh Dương lạnh lùng nói.

- A, vậy được, không cần.
Triệu Quốc Đống lắp bắp nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play