Lục Nhị tuyệt đối không ngờ mình lại gặp người đàn ông hai năm trước kia.
Hôm đó cô không thèm để ý đến lời ngông cuồng của Triệu Quốc Đống. Đàn ông nào đứng trước mặt cô gái đẹp đều nói mấy câu khoe mẽ, Lục Nhị cũng có chút tự tin về vẻ đẹp của mình. Nếu không Trần Phong và Bảo Xuân Hành kia vẫn không tranh nhau tán tỉnh cô đến tận bây giờ.
Về phần Tiêu Thiên Vũ kia thì ba năm học Cao đẳng đã làm cho Lục Nhị hiểu rõ câu “Tri thức là lực lượng” đúng là quá đáng thương. Đúng thế, Tiêu Thiên Vũ là một sinh viên có tài viết văn nhưng có thể làm gì? Y có thể giúp mình ở lại Thị xã Ninh Lăng sao? Y có thể làm cho mình không phải đi dạy mà trực tiếp vào cơ quan nhà nước sao? Không thể. Chính y có thể ở lại Quận Đông Giang dạy học có lẽ cũng là do vị Bí thư Triệu này giúp. Lúc ấy Lục Nhị đúng là có chút ngạc nhiên khi Tiêu Thiên Vũ có thể ở lại Thị xã Ninh Lăng dạy học.
Hai năm không gặp, tên nói với giọng ngông cuồng kia đã là lãnh đạo trực tiếp của cô. Nhìn Ngô Luận phải cúi đầu với Triệu Quốc Đống, không ai có thể tưởng tượng được đây là vị Phó bí thư Đảng ủy Ban quản lý không coi ai vào đâu.
Cô chỉ là được tạm thời điều tới Ban quản lý Khu Khai Phát. Dù là bố của Bảo Xuân Hành kia cũng không có năng lực thoáng cái điều cô vào đây, nghe nói bây giờ Khu Khai Phát quản lý biên chế rất chặt. Chẳng qua nguyên nhân thật thì sau khi vào đây, Lục Nhị mới biết là do công việc của Khu Khai Phát làm không tốt, nên dừng nhận người. Cô vừa vặn bị chặn ở ngang cửa.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi ở trong Khu Khai Phát nhưng Lục Nhị đã biết tại sao mọi người nghĩ mọi cách vào đây. Ngay khi cán bộ Khu Khai Phát còn oán giận tiền thưởng năm nay ít hơn năm trước, Lục Nhị biết có bạn học của mình còn không biết tiền thưởng là gì. Nguyên nhân không vì gì khác, chỉ vì bọn họ làm giáo viên.
Bởi vì như vậy nên Lục Nhị càng quyết tâm muốn trụ lại Ban quản lý Khu Khai Phát. Mà hôm nay Triệu Quốc Đống xuất hiện làm cô thấy rất có hy vọng.
Lời phát biểu của Triệu Quốc Đống trên đài mãi vẫn không làm Lục Nhị quên được. Ban đầu Lục Nhị không dám xác định nhưng nghe cô đồng nghiệp ngồi bên nói đây từng là cán bộ từ trên tỉnh phái xuống, Lục Nhị mới dám xác định
Điều này mới khiến cô dám đứng lên mời Triệu Quốc Đống. Cô biết mình đã thành công, không cần biết Triệu Quốc Đống nghĩ như thế nào thì chỉ cần mấy thành viên lãnh đạo Ban quản lý chú ý là được rồi. Chủ nhiệm Lý Trạch Hải nhìn cô với vẻ hiểu hiểu đô chút. Vẻ mặt Ngô Luân càng kỳ quái, cái này chỉ khi y suy nghĩ thì mới xuất hiện.
Triệu Quốc Đống không biết việc mình quen Lục Nhị đã khiến nhiều người tò mò. Đây chỉ như một cơn sóng lăn tăn trên biển không tạo được gì nhiều. Trước mặt hắn là rất nhiều công việc cần làm.
Một ngày đã làm Triệu Quốc Đống thấy mệt mỏi. Làm Bí thư đảng ủy của cả Tây Giang và Khu Khai Phát, hai trọng trách đặt lên vai hắn. Chỉ còn có 3 tháng nữa là sang năm 1998. Tây Giang nếu không có một năm thì đừng mong khởi sắc, nhưng Khu Khai Phát thì sao? Nếu như không có chút đột biến nào khi tết đến, Triệu Quốc Đống dám chắc có kẻ trong Thị ủy đâm sau lưng hắn.
Triệu Quốc Đống đã xác định công việc trọng tâm của hắn là ở Tây Giang, nhưng hắn phải mở được cục diện ở Khu Khai Phát trong thời gian ngắn, chỉ có đưa Khu Khai Phát vào quỹ đạo thì hắn mới có thể thoát thân khỏi đây.
Về đến Thị xã, Triệu Quốc Đống cũng không biết mình nên đi đâu. Căn phòng ở khách sạn Ninh Thai thì hắn không thể vào ở. Nhà khách Quận ủy Tây Giang đã được nâng cấp thành khách sạn Tây Giang, sớm đã được một nhà đầu tư trên An Đô nhận thầu.
Trên thực tế quận cũng không có chỗ ở nào cả. Chẳng qua Quế Toàn Hữu cũng suy nghĩ tới việc này nên sớm đặt một phòng ở khách sạn Tây Uyển cho Triệu Quốc Đống.
- Bí thư Triệu, tình hình bên Khu Khai Phát thế nào?
Triệu Quốc Đống về khách sạn tắm giặt xong thì Quế Toàn Hữu tới. Triệu Quốc Đống cần một người đến bàn và đưa ra kế hoạch cho hắn, mà Quế Toàn Hữu đúng là sự lựa chọn thích hợp. Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng biết chỉ dựa vào một mình Quế Toàn Hữu là không thể giúp hắn mở cục diện, nhưng chuyện tìm đồng minh không phải muốn xong là được.
- Ừ, tinh thần không tốt. Hơn nữa cán bộ bên đó đều được chiều quen, đại khái quen với cách ngồi quản lý. Hôm nay tôi gõ cho bọn họ một trận, tiếp theo phải cho thuốc liều cao, xóa bỏ hết khí ô nhiễm trong đầu bọn họ. Triệu Quốc Đống đi lại trong phòng mà nói. - Chẳng qua nó vẫn đỡ hơn bên Tây Giang vì chỉ có vài chục người, phạm vi công việc cũng tập trung.
- Lý Trạch Hải có ủng hộ không? Quế Toàn Hữu cũng lo Triệu Quốc Đống phải dành nhiều tâm trí vào công việc bên Khu Khai Phát.
- Cũng được, chẳng qua mục tiêu tôi đặt ra đã làm bọn họ sợ. Xem ra hai năm nay công việc Khu Khai Phát làm không tốt cũng là do bọn họ quá nhát gan, ánh mắt hạn hẹp. Chút tự tin trong công việc cũng không có. Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng: - Nếu không có sự tự tin thì làm sao lãnh đạo mọi người làm việc.
- Bây giờ bên Khu Khai Phát cũng không dễ chịu gì. Thị trưởng Thư hình như rất không hài lòng với công việc của Khu Khai Phát. Không nói chuyện Khu Khai Phát nữa, nhà của mình đang dột tứ tung mà lo nhà người ta thủng.
Quế Toàn Hữu cười nói: - Cuộc sống đúng là như vở kịch, hôm qua còn thảo luận vấn đề ngài đến nhận chức, hôm nay ngài đã đến nhận chức.
- Toàn Hữu, hai chúng ta phải cùng sát cánh vượt qua khó khăn. Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói: - Anh đã tới Tây Giang một thời gian, tôi cũng đã nghe anh phân tích về khó khăn và vấn đề tồn tại của Tây Giang. Tôi bây giờ muốn hỏi anh xem vấn đề mấu chốt của Tây Giang là ở đâu. Qua đó mới biết dùng loại thuốc gì.
Vấn đề này rất rộng, hôm qua Triệu Quốc Đống và Quế Toàn Hữu đã thảo luận một chút. Chẳng qua lúc ấy hai người không nghĩ Triệu Quốc Đống tới nhận chức nhanh như vậy, chỉ một đêm đã thành sự thật. Bây giờ Triệu Quốc Đống tung vấn đề này rộng hơn thêm, không chỉ là vấn đề của các công ty Tây Giang, mà cả vấn đề chính trị, kinh tế.
- Chiều nay tôi vẫn suy nghĩ vấn đề này. Nếu muốn mở cục diện thì bắt tay vào đâu. Quế Toàn Hữu ngồi xuống mà nói: - Tây Giang mặc dù có tổng GDP đứng đầu tỉnh, nhưng ai cũng biết mấy công ty lớn đều là cái động không đáy, hiệu quả kinh doanh rất kém.
- Các công ty, nhà máy do Tây Giang trực tiếp quản lý thì quy mô không lớn, không bằng mấy công ty trực thuộc Thị xã kia, nhưng số lượng không ít, tổng nhân viên không hề nhỏ. Bây giờ cũng đang đi trên bờ vực, hơi không chú ý là sẽ có nhà máy nào đó phá sản và tạo thành phản ứng dây chuyền.
- Vấn đề tạo việc làm cũng là rất lớn, nhất là dính tới tìm công việc cho các công nhân mất việc tại nhiều nhà máy, trước khi tiến hành điều tra thì bất cứ hành động gì cũng đều là không có trách nhiệm. Tôi mặc dù chủ trương tiến hành cải cách các công ty này, nhưng cũng cần hỏi ý kiến nhân viên các nhà máy, sau khi hỏi thăm rõ ràng thì mới tiến hành. Nếu không của thả đưa ra phương án cải cách thì còn bị úp cái mũ làm mất tài sản quốc gia, mà cũng có thể bị nhân viên các nhà máy bắn ngược. Triệu Quốc Đống nói.
- Còn một vấn đề nữa là cán bộ. Quế Toàn Hữu biết việc cải cách các công ty, nhà máy thì Triệu Quốc Đống làm rất giỏi. Có lẽ Triệu Quốc Đống hứng thú với vấn đề cán bộ hơn cả. - Trương Thiệu Văn công tác một thời gian dài với phong cách độc đoán, làm cho hầu như toàn bộ cán bộ cấp phó huyện và Trưởng phòng ở Tây Giang đều bị y nắm giữ. Mặc dù bây giờ y đã sang Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân nhưng cũng thường xuyên gọi điện tới chỉ huy, bây giờ muốn phá vỡ khúc mắc này thì nhất định cần phải có kế hoạch tỉ mỉ, chọn đúng thời điểm ra tay, đồng thời cũng có nhân sự sung túc ủng hộ, ngoài ra Bí thư Triệu cũng nên báo cáo với Thị ủy, phản ánh những vấn đề còn tồn tại của Tây Giang. Tôi tin Bí thư Kỳ sẽ có bố trí.
Đây mới là quan trọng nhất. Vấn đề các công ty, nhà máy không cần phải nói, thông qua nền kinh tế thị trường để chuyển hóa chức năng là được.
Nhưng vấn đề cán bộ lại khác, đây mới là điều làm người ta đau đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT