Lệnh Hồ Triều nhìn Triệu Quốc Đống đi xuống mà trong lòng đầy kích động. Y mặc dù là thư ký của Triệu Quốc Đống, nhưng là người của văn phòng Quận ủy Tây Giang. Nơi này là Khu Khai Phát nên hình như không có công việc gì của y. Nhưng công việc của y chủ yếu là phục vụ Triệu Quốc Đống nên vị trí càng thêm xấu hổ.
Không thể không nói Triệu Quốc Đống giỏi hùng biện, nhất là nắm bắt đúng tâm trạng người nghe, xảo diệu làm người nghe tò mò, từng bước đi theo vòng tròn mà hắn đặt ra.
Tài hùng biện thêm sự tự tin, ngoài ra thêm cả vầng sáng Thường vụ thị ủy kiêm Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát đúng là đủ để khiến các cán bộ cúi đầu thần phục. Đây là kết luận của Lệnh Hồ Triều.
Lý Trạch Hải mặt mày hơi biến đổi đi cùng Triệu Quốc Đống ra chào Chương Thiên Phóng. Nhiệm vụ của Chương Thiên Phóng đã xong, cần về Thị ủy. Triệu Quốc Đống và Chương Thiên Phóng biểu hiện rất tùy tiện không phải giả vờ mà có được. Vị trí khác quyết định thái độ khác. Bản thân Lý Trạch Hải chỉ có thể dùng tư thế của cấp dưới mà đưa tiễn Chương Thiên Phóng, nhưng Triệu Quốc Đống lại có thể rất tự nhiên chào tạm biệt.
Đây là thái độ của Thường vụ thị ủy với nhau.
Lý Trạch Hải thở dài một tiếng. Hoàng Côn đi thì y sớm biết, y cũng từng cố gắng nhưng không đủ. Mặc dù Bí thư Kỳ đối xử khá tốt với y, nhưng lãnh đạo có suy nghĩ của lãnh đạo. Khu Khai Phát giao vào tay y có thể phát triển hay không cũng là vấn đề. Chỉ sợ Bí thư Kỳ khó có thể đè được ở Thị ủy.
Sau đó Triệu Quốc Đống và Lý Trạch Hải vào phòng hội nghị nhỏ của Ban quản lý, chuẩn bị tiến hành trao đổi về công việc cụ thể.
Triệu Quốc Đống cũng giới thiệu Lệnh Hồ Triều là thư ký của mình với thành viên bộ máy Ban quản lý, sau đó đi vào chính đề. Triệu Quốc Đống trước đó đã trao đổi qua với Lý Trạch Hải về ý tưởng phát triển Khu Khai Phát, không thể nào mù quáng thu hút đầu tư như trước mà phải xác định nên thu hút các công ty nào, thậm chí còn có thể chuyên môn ra ngoài mời.
- Năm người chúng ta ngồi đây, tôi nói trước mấy câu. Bí thư Kỳ đã nói chuyện với tôi, tôi cũng nói sức tôi có hạn, kiêm chức Bí thư đảng ủy hai nơi là không thích hợp. Nhưng Bí thư Kỳ không đồng ý. Chẳng qua tôi cuối cùng cũng đặt kỳ hạn với Bí thư Kỳ là tôi nhanh thì ở đây một năm, chậm thì hai năm, tôi nhất định sẽ rút. Một người kiêm hai chức là như thế nào? Bí thư Kỳ cuối cùng đã phải đồng ý. Tối đa là hai năm tôi sẽ thôi không kiêm chức Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát.
Lý Trạch Hải nhíu mày định giải thích đã bị Triệu Quốc Đống chặn ngang. - Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ hy vọng chúng ta có thể quý trọng thời gian làm việc cùng nhau, có thể cống hiến cho Khu Khai Phát.
- Bí thư Triệu, tôi cũng xin thay mặt mấy người trong bộ máy tỏ thái độ nhất định dựa theo ý đồ của Thị ủy mà hỗ trợ Bí thư Triệu, cố gắng khiến Khu Khai Phát phát triển. Triệu Quốc Đống đã nói như vậy thì Lý Trạch Hải còn gì để nói.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều. Hắn biết lúc nào nói mấy lời hư vô cũng không tác dụng. Khu Khai Phát đúng là đến lúc không thể không phá rồi lập, hắn tin mấy vị nhân viên bộ máy cũng hiểu, cũng thấy nguy cơ.
- Trạch Hải, tôi đã suy nghĩ về định vị của Khu Khai Phát chúng ta không chuẩn, quan niệm cũ kỹ, đây là vấn đề lớn nhất ngăn cản sự phát triển của Khu Khai Phát. Ý của tôi chính là chúng ta dành hai tháng bắt tay và việc này. Trạch Hải và Vân Khôn nghiên cứu việc định vị về ngành chủ yếu của Khu Khai Phát, trong một tháng phải đưa ra phương hướng phát triển. Tôi và Chủ nhiệm Miễn Dương phụ trách việc chuyển biến quan niệm, sau đó chúng ta tổng hợp đưa ra một phương án.
- Hôm nay là ngày 22, vậy lấy bốn tuần làm thời hạn tức là ngày 20 tháng 11 chúng ta phải có thứ mình chuẩn bị. Ngày 27/11 thì phương án chung sẽ có. Bắt đầu từ tháng 12 Khu Khai Phát sẽ đi vào trạng thái chiến đấu, phải yêu cầu trong vòng gần 30 ngày trước năm mới phải có chút thành tích báo cáo với Thị ủy.
Triệu Quốc Đống nói như lời tuyên thệ trước trận đấu khiến Lý Trạch Hải và hai vị Phó chủ nhiệm nhìn nhau. Bí thư Triệu này đúng là dám nói, chỉ trong một tháng ngắn ngủi phải đưa ra quy hoạch thì thôi, vậy mà còn đòi đạt thành tích để báo cáo với Thị ủy.
- Bí thư Triệu, không biết ngài xác định thành tích cụ thể thì có tiêu chuẩn gì? Lô Miễn Dương thấy mặt Lý Trạch Hải hơi tái xám lại, nên lấy can đảm mà nói.
- 30 triệu, tranh thủ thu hút hai hạng mục phù hợp ngành chủ đạo của Khu Khai Phát chúng ta, đầu tư tài chính phải đạt được 30 triệu. Triệu Quốc Đống nói.
Toàn bộ bốn người còn lại đều hít sâu một hơi.
30 triệu? Đây đâu phải là bàn việc đánh nhau trên giấy, đây là công việc thực tế. Với sự tinh tế của Thị trưởng thì anh không thể tìm một công ty ma rồi ký hợp đồng là lừa được chứ?
Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy, Thị trưởng không làm gì được nhưng mấy người bên dưới chắc có quỷ chết thay.
Trong lúc nhất thời bốn người kia đều lo lắng mà suy nghĩ, căn bản không nghĩ có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, mà thuần túy xác định đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
- Các vị, tôi biết có chút khó khăn nhưng mục tiêu nếu không cao, không có thành tích đẹp một chút thì có lẽ Khu Khai Phát coi như đã chết trong mắt Lãnh đạo thị ủy. Triệu Quốc Đống trầm giọng nói: - Chúng ta bây giờ cần lo lắng không phải việc này mà là hai công việc mà tôi vừa nói. Phải xong hai việc này, tôi tin chúng ta có cơ hội.
Mấy người Lý Trạch Hải nghĩ cũng đúng. Hoàng Côn kia quá may mắn từ Phó trưởng ban thư ký rồi sang kiêm chức Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát. Bây giờ Triệu Quốc Đống này tới kiêm chức Bí thư đảng ủy, nếu như công việc không khởi sắc thì có lẽ Thị ủy sẽ nghiên cứu có nên duy trì Khu Khai Phát này không.
Bữa tối tổ chức trong nhà ăn của Ban quản lý, bởi vì không rõ tác phong của Triệu Quốc Đống nên Lý Trạch Hải chọn cách hơi bảo thủ, tổ chức liên hoan toàn thể cán bộ Ban quản lý. Điểm này thực ra làm Triệu Quốc Đống vui vẻ.
Toàn bộ nhân viên trong Ban quản lý Khu Khai Phát không đầy 40 người, ngồi xuống năm bàn. Lý Trạch Hải dẫn Triệu Quốc Đống đến từng bàn giới thiệu. Triệu Quốc Đống cũng dễ gần, uống với mỗi bàn một chén, nói vài câu vui đùa.
- Ồ. Khi đến một bàn, Triệu Quốc Đống thấy một cô gái đang có chút xấu hổ, trông cô gái này khá quen.
- Bí thư Triệu, đây là Tiểu Lục, Lục Nhị, bây giờ tạm thời được điều tới văn phòng Ban quản lý, cô ta mới tốt nghiệp Học viện sư phạm Ninh Lăng. Lý Trạch Hải nhìn ra Triệu Quốc Đống quen cô gái này, chẳng qua y cũng không nghĩ đến việc kia. Dù sao thân phận của Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy, nếu muốn tìm gái thì đầy sự lựa chọn. Lục Nhị mặc dù đáng yêu, trẻ trung nhưng sợ không đủ trình độ để lọt vào mắt Triệu Quốc Đống.
- Ha ha, tôi đã gặp Lục Nhị vào hai năm trước, không ngờ tốt nghiệp rồi. Triệu Quốc Đống cười nói. Em trai Tiêu Mẫu Đan - Tiêu Thiên Vũ đã từng yêu cô gái này, sau khi bị bỏ liền chán chường một thời gian. Bây giờ Tiêu Thiên Vũ đã được Triệu Quốc Đống tìm người quen ở cục Giáo dục Thị xã mà điều tới một trường ở Quận Đông Giang.
- Bí thư Triệu, chào mừng ngài đến Khu Khai Phát công tác, tôi mời ngài một chén. Lục Nhị đột nhiên lớn mật một chút, cô bưng chén lên mời Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Hắn không ngờ Lục Nhị này dám mời mình. Có thể điều tới Khu Khai Phát thì cũng có chút quan hệ, người bình thường không vào được.
- Được, Tiểu Lục, chỉ là tôi … Triệu Quốc Đống nhìn quanh, Lý Trạch Hải biết ý nói: - Nếu Tiểu Lục là người quen duy nhất của Bí thư Triệu ở Khu Khai Phát này, vậy cũng nên uống một chén.
Triệu Quốc Đống cười nói: - Được, như vậy uống một chén, sau này Tiểu Lục phải cố gắng công tác.
Uống xong, Triệu Quốc Đống liền rất tự nhiên rời đi.
Không biết Lục Nhị này có phải được tên cạnh tranh của Tiêu Thiên Vũ giúp mà đến đây làm không? Thời gian quá lâu nên trong lúc nhất thời Triệu Quốc Đống không nghĩ ra. Ừ, hình như lúc ấy nghe nói là Phó chủ tịch Quận Ninh Lăng, bây giờ điều sang Tây Giang. Đúng rồi, đó là Phó chủ tịch Bảo Vĩnh Lai phụ trách Văn hóa, giáo dục, vệ sinh môi trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT