Dịch giả: Tiểu Băng

Trên bầu trời Ngân Thành, có một nam một nữ đang đứng lơ lửng.

Đạo bào màu trắng bay phần phật, khăn che mặt tung bay trong gió. Côn Luân chân nhân tay cầm kiếm, lưng đeo vân dực màu bạc mềm mại, những chiếc lông chim tinh xảo rất đẹp.

Bên cạnh nàng là một đại hán cao to, đeo mặt nạ màu trắng bạc. Chiếc mặt nạ bóng loáng, ở giữa trán khắc hai chữ theo kiểu cổ ‘Binh Nhân’.

Đôi mắt lộ ra thâm trầm nội liễm.

Thứ hút mắt nhất trên người hắn là hai cánh tay, là hai cánh tay bằng kim loại to khỏe. Bắt đầu từ bả vai, cánh tay hoàn toàn được tạo bằng kim loại, bên ngoài khắc đầy những hoa văn huyền ảo phức tạp.

Vân dực sau lưng hắn cũng là màu trắng bạc, nhưng khác với vân dực mềm mại của Côn Luân chân nhân, vân dực của hắn có khung xương to chắc, cường tráng mạnh mẽ.

"Sư huynh, chúng ta xuống đi."

Côn Luân chân nhân nói rất nhẹ, nhẹ như hơi gió thoảng qua. Đôi mắt đẹp bên trên khăn che mặt lấp loáng ánh sáng, hình như là một khát khao gì đó rất khó diễn tả.

Đại hán gật đầu: "Ta đi trước, muội chú ý an toàn."

"Ừm." Côn Luân chân nhân ừ một tiếng.

Đại hán giương vân dực, như một con dực long, mạnh mẽ lao xuống.

Vân dực vỗ vù vù, tiếng gió nặng nề.

Tốc độ của hắn rất nhanh, đôi mắt cực kỳ bình tĩnh.

Mặt đất đã tới gần, vân dực được rút vào, hắn vẫn tiếp tục lao xuống. Quanh người hắn rực lên ánh lửa chập chờn, phản chiếu đôi mắt sáng quắc.

Không khí bị ma sát sinh ra hỏa diễm mãnh liệt, trong tiếng rít trầm trầm run rẩy còn xen lẫn cả tiếng lửa phần phật.

Những người ở dưới đất đều ngẩng đầu lên nhìn.

Một bóng người được gói trong lửa đang ầm ầm giáng xuống như thiên thạch, thanh thế kinh người.

Sắc mặt của mọi người đại biến, tốc độ của người này không những không giảm, mà còn không ngừng gia tăng.

Ai cũng nghĩ, người này điên rồi?

Tốc độ hạ xuống nhanh như vậy, khi hắn chạm đất, cơ thể tất sẽ bị xé thành từng mảnh.

Nhưng thân thể hắn đã bắt đầu biến đổi. Màu kim loại lan nhanh khắp người hắn. Trong nháy mắt, cả người hắn đều có màu đồng thau bóng loáng.

Đồng bì!

Đây là dấu hiệu của tôi thể sơ cấp, nhưng ở trên người hắn lại có chỗ khác biệt. Màu đồng thau càng lúc càng sáng bóng, từ màu vàng dần chuyển thành màu trắng bạc. Y phục trên người cũng mang màu bạc như được chế bằng ngân phiến, trong ánh lửa, chúng sáng loáng đến chói mắt.

Mọi người không chút do dự đều lùi ra xa.

Cái tên này muốn cứ thế hạ xuống!

Một áng lửa với tư thế như vạn tấn từ trên trời giáng xuống.

Ầm!

Tiếng nổ vang rung trời, sóng khí khủng bố xen lẫn lửa, đá gạch vỡ, và nguyên lực hỗn loạn, tạo thành một bức tường thép ép vào mọi người.

Thân hình Xà Dư uyển chuyển như khói, trong tích tắc đã vọt ra xa hơn mười trượng.

Lão già Lăng tộc hú lên quái dị, phóng vọt lên trời, thân hình liên tục đạp không vọt lên cao, suýt soát tránh được làn sóng khí cuồng bạo.

Ngải Huy phản ứng cũng cực nhanh, khi bầu trời xuất hiện hai người, hắn đã nhìn thấy. Khi đối phương mới vừa bắt đầu lao xuống, hắn đã đoán ra ý của đối phương.

Vì hắn đã từng dùng chiêu thức tương tự, điểm khác biệt duy nhất giữa hai người, là hắn dùng kiếm chiêu để hóa giải lực trùng kích, còn đối phương lại dùng thân thể mạnh mẽ để chịu đựng lực xung kích.

Trình độ tôi thể của Quế Hổ vốn đã làm Ngải Huy cảm thấy rất là lợi hại, thế nhưng so với tên quái vật này, thì không có là cái gì.

Tên này quá biến thái!

Ngải Huy kéo Tiêu Thục Nhân lùi nhanh về sau.

Tiêu Thục Nhân lúc đầu không hiểu kịp, nhưng khi nhìn thấy quả cầu lửa hình người giáng xuống, thì biến sắc. đăng

Mặt nàng trắng bệch vì sợ hãi.

Thời khắc sống còn, trước mắt nàng bỗng lóe lên một cái, được Sở Triều Dương kéo nhảy vào trong một cái rãnh thoát nước. Sóng khí gào thét ào qua đầu nàng, cả mặt đất rùng rùng rung động, cả người Tiêu Thục Nhân run lẩy bẩy.

Thảm nhất chính là Thanh Phong, hắn vừa bị Sở Triều Dương đánh trọng thương, tổn thất nặng nề. Giờ lại gặp đả kích, nhất thời phản ứng chậm nửa nhịp. Sóng khí cuồng bạo cuốn tới, như một con quái thú đập vào hắn với tốc độ cực nhanh.

Hắn rên lên một tiếng, thảo gân làm ngón chân cắm sâu xuống, bám chặt vào mặt đất.

Bùm bùm, đá vụn như mưa rơi đổ lên người hắn, đốm lửa văng tung toé. Thân thể hắn lay động kịch liệt, nhưng hai chân hắn chẳng khác gì mọc rễ, giúp hắn giữ vững thân thể.

Hắn thấy như mình bị cuốn vào trong một cơn lốc.

Kèn kẹt ca!

Chỉ trong nháy mắt, nhưng chẳng khác đã qua nghìn thu.

Hắn thở hổn hển, chân bấm chặt xuống đất. Cả người hắn chật vật, củ sen vốn trơn bóng, giờ đã rạn nứt khắp nơi.

Khi hắn ngẩng đầu lên, những vết rạn trên mặt ngoài củ sen đã hoàn toàn biến mất. Nhưng Thanh Phong biết đây chỉ là nhìn ở bề ngoài, cơ thể hắn đã bị thương thật sự, lúc trở về nhất định phải vào trong hồ sen tu dưỡng.

Nhưng nhất định không phải là bây giờ.

Hắn nhìn chăm chăm cái kẻ màu bạc đang nửa ngồi nửa quỳ ở giữa sân.

Cả người hắn sáng lên màu kim loại trắng bạc như kim ngẫu (khôi lỗi bằng kim loại), những bắp thịt cường tráng hoàn mỹ như tuyệt tác của điêu khắc gia.

Mỗi tư thế của hắn đều mang vẻ đẹp của sức mạnh.

Đại hán đứng thẳng dậy, hai chữ khắc kiểu cổ trên trán đập ngay vào mắt Thanh Phong.

Con ngươi Thanh Phong rụt lại: "Binh Nhân!"

Binh Nhân Bộ là một trong mười ba bộ, đối phương khắc trên mặt nạ hai chữ này, là có ý gì?

Bỗng một cái bóng mờ xuất hiện ngay sau lưng đại hán màu bạc, chính là Xà Dư, trong mắt ả chứa đầy sát cơ.

Ả cũng đã nhìn thấy hai chữ "Binh Nhân", trong lòng hồi hộp, theo bản năng hiện lên ý muốn giết.

Xà Dư bỗng thấy lạnh người, thầm hô không tốt.

Trên đỉnh đầu, một luồng khí thế sắc bén lạnh lẽo vững vàng khóa chặt lấy ả.

Đối phương có người hỗ trợ!

Ả quyết định rất nhanh, thân thể mềm nhẹ như gió, khẽ lay một cái, thân hình đã phân ra mấy cái bóng mờ, phóng đi mấy hướng khác nhau.

Một ánh kiếm chói mắt từ trên trời giáng xuống, tiếng kiếm rít lên lanh lảnh.

Ba cái bóng mờ chạy không kịp, trong nháy mắt bị ánh kiếm xuyên thủng, hóa thành ba luồng sương mù màu đen, biến mất.

Cách đó hơn mười trượng, Xà Dư sợ hãi mà nhìn nữ tử che mặt cầm kiếm đứng trong sân.

Côn Luân chân nhân!

Đại sư Kiếm thuật đầu tiên của Ngũ Hành Thiên.

Nhìn thấy Côn Luân chân nhân, ai cũng nghĩ tới một cái tên, Diệp phu nhân!

Côn Luân chân nhân với Diệp phủ có quan hệ không ít, Côn Luân chân nhân dẫn theo một người hỗ trợ lợi hại tới đây, là ngẫu nhiên hay là đã dự tính sẵn?

Chẳng lẽ Diệp phu nhân đã sớm đoán ra họ sẽ tới cướp Tiêu Thục Nhân, nên mới bày ra cái bẫy này?

Sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi.

Lão già Lăng tộc nhìn đại hán màu bạc chòng chọc, mắt rừng rực sát cơ, lên tiếng: "Chúng ta liên thủ?"

Thanh Phong không còn chút kiêu ngạo, trả lời: "Làm thịt hai người này trước!"

Xà Dư cười duyên: "Nhân gia đồng ý."

Ba người tản ra, vây hai người vào giữa.

Đại hán không chút bối rối, vẫn bình tĩnh như không. Côn Luân chân nhân cầm kiếm đứng thẳng, ánh mắt lành lạnh.

Ngải Huy lôi Tiêu Thục Nhân trốn vào sau bức tường vỡ, thế sự thực là biến ảo Vô Thường. Vừa nãy Xà Dư còn cùng đối phương đánh tới một mất một còn, giờ trong nháy mắt lại quay ra liên thủ.

Nhìn thấy minh chủ và đại hán màu bạc, trong lòng Ngải Huy yên tâm lên rất nhiều, thực lực hai người này rất mạnh mẽ!

Nhưng mà, không biết tại sao, bóng lưng đại hán màu bạc, tạo cho Ngải Huy một cảm giác rất quen thuộc.

Thú Cổ cung, Huyết Trì, trong một đại sảnh trống vắng.

Nước huyết trì vốn màu đỏ sệt, giờ lại trong suốt, không có lấy một tia tạp chất.

Một nam tử nằm thẳng dưới đáy ao, cả người trần truồng, mắt nhắm nghiền, mái tóc đen dài xõa ra như những cây rong mềm mại.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, thế giới dần hiện ra rõ ràng trong mắt, xuyên qua nước ao trong suốt, trên cao chót vót là một bức họa đẹp đẽ, miêu tả nhân loại chiến thắng Quái Thú, nuôi dưỡng Quái Thú. Xuyên qua những cây vũ khí rỗng ruột bên trong đang chầm chậm chảy máu tươi, hắn như nhìn thấy vận mệnh của mình.

Trong lòng hắn vang lên một tiếng thở dài, từ từ ngồi dậy.

Khi mặt của hắn nổi lên mặt nước, không khí lành lạnh chui vào lá phổi, Thủy Nguyên lực quen thuộc trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là một loại sức mạnh cực kỳ xa lạ.

Nó mạnh hơn Thủy nguyên lực rất nhiều, cuồn cuộn dâng trào như lửa.

Nhưng hắn không hề thấy vui, chỉ thấy trống rỗng, mất mát.

Nếu đã chấp nhận, thì không nên lề mề, hắn tự nhủ.

Ánh mắt hắn rơi vào thủy quan bên cạnh ao, bên trong thủy quan mơ hồ có một bóng hình quen thuộc, làm trái tim hắn rụt lại.

Hắn đứng lên, giẫm lên mặt nước, mặt nước dưới chân hắn chẳng khác gì mặt đất bằng phẳng.

Đi tới trước thủy quan, hắn nhìn chăm chú vào nữ tử trong thủy quan, dung nhan xinh đẹp quen thuộc, làm hắn có cảm giác như đang trở lại ngày hôm qua.

Nếu như. . . mọi việc vẫn còn như hôm qua, thì tốt biết mấy.

"Rất xin lỗi, lúc tìm thấy, thân thể nàng đã không còn trọn vẹn, nhưng may là, vẫn còn chưa chết."

Sau lưng truyền tới một giọng nói.

Một văn sĩ bèo nhèo, Thú Cổ Cung Cung chủ Nam Cung Vô Thương.

Nam tử không quay đầu lại, hỏi: "Có thể trị cho nàng không?"

Nam Cung Vô Thương cười: "Rất khó, ta chỉ có thể cố hết sức."

Nam tử nhàn nhạt hỏi: "Cần ta làm gì?"

Nam Cung Vô Thương ném qua một cái mặt nạ màu đen hồng, hắn nhận lấy.

Mặt nạ màu đen thâm trầm như đêm, màu đỏ yêu dị rừng rực như lửa.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi là Hồng Ma Quỷ!"

Giọng nói cuồng nhiệt của Nam Cung Vô Thương vang vọng khắp đại sảnh.

Hắn không nói lời nào, đeo mặt nạ lên mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play