Dịch giả: Tiểu Băng

Ngải Huy tu luyện Hỗn Độn nguyên lực chỉ để vào Thảo Đường tìm quyển bút ký kia.

Theo quan điểm của hắn, người sáng tạo Hỗn Độn nguyên lực là một thiên tài. Ngũ hành cùng tu Hỗn Độn nguyên lực, đánh vỡ quan niệm chỉ tu được một loại nguyên lực của hiện thời, thực làm hắn được mở mang tầm mắt.

Tán thưởng thì tán thưởng, nhưng Ngải Huy không hề để tâm suy nghĩ tới điểm tinh tế của Hỗn Độn nguyên lực.

Tu luyện quá mức hỗn tạp không phải là chuyện tốt với nguyên tu.

Ngải Huy dồn hết tâm vào tu luyện kiếm thuật. Kiếm thuật mênh mông như biển, hắn chỉ mới vừa nhập môn. Kiếm thuật hiện giờ không còn hưng thịnh, chỗ nào cũng đòi hỏi hắn phải tự tìm tòi, tiêu tốn tinh lực còn nhiều hơn là nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo.

Còn Dĩ Thành Vi Bố của sư phụ nữa, truyền thừa của sư phụ, hắn làm sao bỏ đi được? Dĩ Thành Vi Bố có thể diễn sinh ra vũ khí quan trọng như Trấn Thần Phong, sự bác đại tinh thâm của nó hắn còn rất nhiều chỗ chưa hiểu.

Ngải Huy biết con người tinh lực có hạn, mình lại không phải thiên tài hơn người nên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào Hỗn Độn nguyên lực. Hỗn Độn nguyên lực tuy hay nhưng không phải con đường của hắn.

Cho nên khi một tia Hỗn Độn nguyên lực đột ngột chui ra, nhào tới tia độc tố, Ngải Huy giật nảy cả mình.

Hỗn Độn nguyên lực quấn lấy độc tố, độc tố vô hình vô ảnh đột nhiên tỏa ra mùi mục nát và chết chóc rất mạnh.

Hắn như nhìn thấy vô số bạch cốt đang từ trong bùn chui ra, máu thịt xung quanh đó nhanh chóng bị héo rút, mất đi sức sống.

Đây là độc tố gì?

Ngải Huy biến sắc, loại độc tố chưa biết tên này thực là đáng sợ và nguy hiểm.

Hỗn Độn nguyên lực, tạo thành một đám sương mù nhiều màu sắc sặc sỡ quấn quanh tia khói độc.

Mùi vị chết chóc héo tàn giảm hẳn đi.

Sương mù ngũ sắc hình như chính là thiên địch của khói độc.

Ngải Huy mở to mắt nhìn hết sức chăm chú, một lát sau mới có ngộ ra.

Hỗn Độn nguyên lực có đủ cả ngũ hành, vừa vặn tạo thành từng vòng ngũ hành, sinh sôi không ngừng.

Độc tố bí ẩn độc tính bá đạo, nhưng vẫn phải nằm trong ngũ hành. Chỉ cần nằm trong ngũ hành, thì đều phải chịu sự ảnh hưởng của ngũ hành tuần hoàn trong Hỗn Độn nguyên lực, bị dung nhập vào trong Ngũ hành tuần hoàn, thuộc tính nguyên lực sẽ tự nhiên bị thay đổi.

Độc tố dù có lợi hại đến đâu, một khi thuộc tính nguyên lực của nó bị thay đổi, thì cũng đồng nghĩa với việc tính chất thay đổi, độc tính vốn có sẽ tiêu mất.

Như vậy Hỗn Độn nguyên lực chính là khắc tinh của tất cả các loại độc tố?

Theo lý thuyết là đúng như vậy.

Ngải Huy lập tức vận động dựa theo phương thức vận chuyển của Hỗn Độn nguyên lực.

Số lượng Hỗn Độn nguyên lực trong cơ thể tăng vọt, Ngải Huy cảm thấy cả người nhẹ đi, tay chân đã bắt đầu khôi phục tri giác.

Ngải Huy phấn chấn, biện pháp này có hiệu quả!

Biến cố bên trong màn sáng xanh không thoát khỏi sự quan sát của Thanh Phong. Hắn nhìn thấy cả người Sở Triều Dương đột nhiên sáng lên ánh sáng nhiều màu, so với hỏa diễm đang tàn lụi yếu ớt ban nãy, loại ánh sáng sặc sỡ này làm cho Thanh Phong cảm thấy hết sức không thoải mái.

Đó là cái gì?

Thanh Phong không nhận ra được.

Trực giác cho hắn biết, ánh sáng sặc sỡ này có thể tạo ra thương tổn cho hắn.

Leng keng Keng!

Âm thanh vang lên dày đặc như có vô số cây châm va chạm vào khối băng, nghe mà lạnh gáy. Khóe mắt Thanh Phong giật một cái, hắn mở to mắt ra nhìn chăm chú, thấy mặt ngoài của quả cầu ánh sáng màu xanh xuất hiện lít nhít những điểm sáng.

Đó là. . .

Những điểm sáng to bằng mũi kim nhanh chóng to ra, thành những hình tròn như đồng tiền màu sắc sặc sỡ, trông rất quỷ dị.

Những lỗ tròn với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được rộng loang ra, tan vào nhau, quả cầu ánh sáng xanh trong nháy mắt biến thành một quả cầu ánh sáng màu sắc sặc sỡ, chẳng khác gì quả bóng xà phòng cỡ bự dưới ánh mặt trời.

Phốc.

Quả bóng xà phòng vỡ tan, lộ ra Sở Triều Dương.

Bốn con mắt nhìn nhau.

Thanh Phong biến sắc, hắn nhận ra mình đang ở quá gần Sở Triều Dương!

Đáng chết!

Kiếm thuật của Sở Triều Dương tạo dấu ấn rất sâu sắc với hắn, khoảng cách quá gần này là vô cùng nguy hiểm, Thanh Phong không chút do dự lùi nhanh ra sau.

Một ánh kiếm loáng lên.

Thanh Phong nhìn thấy ánh kiếm chỉ to bằng bàn tay, thì thở phào.

Hả? Lại thêm một cái, không phải, là hai cái. . .

Thanh Phong nhanh chóng nhận ra chỗ khác thường. Số lượng ánh kiếm nhanh chóng tăng lên, chỉ trong nháy mắt, một đám ánh kiếm đông đúc như bầy cá nhào về phía hắn.

Điều đáng sợ nằm ở chỗ những ánh kiếm be bé đó ghép lại với nhau, tạo nên một luồng uy thế mạnh mẽ khóa chặt lấy hắn!

Thanh Phong biến sắc, đáng chết, đây là chiêu quỷ quái gì vậy?

Ánh kiếm cách hắn càng gần, trong lòng hắn càng kinh hãi. Những ánh kiếm này rõ ràng nhỏ bé rời rạc, nhưng khí tức của chúng lại liền thành một khối, nó ngưng tụ, lạnh lẽo, sắc bén, nhắm thẳng vào cổ hắn.

Dưới tình thế cấp bách, hắn không lo được gì nhiều, rùn người xuống, chìm xuống nước bùn bên dưới lá sen.

Tất cả lá sen đồng thời tăng mạnh ánh sáng, ánh sáng màu xanh rực lên, tạo thành một cái lồng ánh sáng xanh bên trên lá sen.

Những mảnh ánh kiếm nhỏ va mạnh vào lồng ánh sáng màu xanh.

Đùng!

Tiếng va chạm như sấm nổ.

Nửa phần ánh kiếm đầu tiên, hóa thành vô số mảnh vỡ, văng xối xả ra ngoài như mưa. Lồng ánh sáng màu xanh rung lên bần bật, cuối cùng không chịu nổi, vỡ ra.

Nửa phần ánh kiếm còn lại, chém thẳng vào trong nước bùn.

Ầm!

Nước bùn văng lên tung tóe. Ánh kiếm bao khắp chung quanh xoắn nát những chiếc lá sen đầy sân. Lá sen mất đi ánh sáng xanh bảo vệ, trở nên vô cùng yếu đuối, bị đâm thủng trăm ngàn lỗ, lá tàn cành gãy.

Xà Dư và lão già Lăng tộc đều bị động tĩnh bên này làm kinh động.

Nước bùn văng đầy trời, văng cả tới chỗ họ.

Hai người cực kỳ ăn ý cùng ngừng chiến đấu, phất tay hất nước bùn văng tới chỗ mình, đồng thời cùng lùi nhanh, kéo dãn khoảng cách với nhau. Nước bùn văng vào tường gạch, tạo nên những âm thanh lục bục dày đặc, bức tường gạch xuất hiện những lỗ thủng chi chít như tổ ong.

Xà Dư cùng Lăng tộc lão cùng bay vọt vào trong.

Hồ lá sen xanh phủ khắp viện đã hoàn toàn biến mất, khắp nơi đều là lá tàn cành gãy, trong vũng bùn lớn ở giữa sân, Thanh Phong đứng ở giữa vũng bùn, cả người nhìn vô cùng chật vật.

Trên mặt hắn chỉ nhìn thấy sự kinh hãi và không thể nào tin được, công kích mạnh mẽ cỡ này, không ngờ lại xuất ra từ trong tay một tên nhóc chỉ có cảnh giới nhị nguyên.

Sau đó, kinh hãi và khó tin, đều hóa thành đau xót.

Những mảnh lá sen và cành gãy tàn tạ khắp sân đập vào mắt hắn, trong đầu Thanh Phong chỉ có bốn chữ.

Tổn thất nặng nề!

Khoảng chừng có một phần ba hạt sen U Minh đã hoàn toàn bị hủy, không thể sửa chữa lại được. Số lượng hạt sen U Minh còn hoàn hảo thì chỉ có ba hạt! Số lượng hạt sen còn lại, đều cần phải ném vào trong giếng U Minh để tẩm bổ chữa trị.

Sự đau xót lan khắp cả người hắn, Thanh Phong phẫn nộ muốn bốc khói.

Có được hạt sen U Minh đâu có dễ.

Đại Tông hồi còn trẻ từ trong chỗ sâu của Man Hoang lấy được ít hạt giống đầu tiên, tốn biết bao tâm huyết chế tạo ra một cái giếng U Minh, từ đó, số lượng hạt sen U Minh mới từ từ tăng lên.

Mỗi một hạt sen U Minh nếu quy đổi ra tiền, thì đều là con số trên trời.

Mỗi một hạt sen nào bị tổn hại, đều làm con tim Thanh Phong rỉ máu. Tổn thất nặng nề thế này, đâu còn là rỉ máu nữa, mà là bị người ta chọc mạnh một dao vào tim, máu đang phun trào ra mãnh liệt!

"Chết! Chết đi! Ngươi đi chết đi!!"

Hắn gào lên, giọng mơ hồ không rõ, nhưng sát khí ngút trời.

Thanh Phong lúc lắc đầu, nhìn quanh tìm bóng Sở Triều Dương, hắn muốn xé kẻ đáng chết kia thành từng mảnh.

Nhưng hắn nhìn khắp một vòng, mà không hề nhìn thấy Sở Triều Dương.

Thanh Phong hùng hổ bay lên trời, nhìn quét bốn phía, vẫn không hề tìm thấy Sở Triều Dương.

Thanh Phong cau mày, thời gian ngắn như vậy, Sở Triều Dương tuyệt đối chưa chạy thoát đi được.

Đột nhiên, lão già Lăng tộc lo lắng hô to: "Tiêu Thục Nhân! Hắn muốn bắt Tiêu Thục Nhân!"

Thanh Phong biến sắc, cái đầu đang phẫn nộ đột nhiên tỉnh táo lại.

Trước khi hắn tới, chủ nhân đã dặn kỹ, dù có thế nào, cũng phải mang thượng cổ di bảo về, hoặc là đưa Tiêu Thục Nhân về.

Thanh Phong biết rất rõ, mọi thứ hắn có đều là do chủ nhân dành cho, ý chí của chủ nhân là chí cao vô thượng.

Đến bây giờ, hắn vẫn còn nhớ cái cảm giác đau đớn khi bị xé rách và cơ thể toàn là máu của bản thân, và một giọng nói văng vẳng như đang vang ra từ trong đám mây xa xa trên kia.

"Có muốn sống hay không?"

Vì thế, hắn trở thành quái vật như bây giờ, một con rối thảo ngẫu.

Hắn rất không thích làm một con rối thảo ngẫu, rất nhiều lúc, hắn luôn cảm giác mình là một con quái vật. Chủ nhân nói với hắn, chỉ cần tìm được một thân thể thích hợp, hắn sẽ được trở lại làm người.

Được trở lại làm người là chuyện vô cùng mê hoặc với hắn.

Thế nhưng trước tiên, hắn cần phải làm tròn ý muốn của chủ nhân, dù làm người, hay làm con rối thảo ngẫu, thì cũng tuyệt đối không được làm trái ý muốn của chủ nhân.

Chủ nhân rất ít khi trịnh trọng căn dặn hắn như vậy, cho nên Thanh Phong hiểu nhiệm vụ lần này hắn nhất định phải hoàn thành, dù có phải bỏ ra cái giá lớn hơn nữa.

Hạt sen U Minh không còn, chủ nhân sẽ lại ban cho hạt mới.

Nhưng nếu nhiệm vụ không hoàn thành, vị trí của mình trong lòng chủ nhân sẽ bị hạ xuống.

Một con rối thảo ngẫu vô dụng, thì còn tồn tại làm gì?

Mọi lửa giận trong mắt đều biến mắt, con rối thảo ngẫu giảo hoạt đã quay trở về.

Hừm, lần này, hắn đã gặp phải một đối thủ khó dây dưa.

Lúc Ngải Huy vung ra chiêu vừa rồi, nguyên lực trong người hắn cũng cạn kiệt. Hắn không chút do dự quay đầu bỏ chạy, không kịp xem mình thành công tới đâu.

Uy lực của Toái Từ Kiếm ra sao, trong lòng hắn không chắc chắn lắm, vì đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chiêu này trong thực chiến. Hắn biết cơ hội dành cho hắn rất ngắn, nếu do dự, thì sẽ mất ngay.

Thực lực của con rối thảo ngẫu, tuyệt đối là trình độ Nguyên Tu đại sư.

Ngải Huy xác định rất chuẩn.

Hắn không bỏ chạy chính diện được, vì thực lực hai bên cách biệt quá lớn, tuyệt đối không thể chạy thoát.

Nên hắn tóm ngay lấy hy vọng sống duy nhất.

Tiêu Thục Nhân!

Chỉ cần tóm được Tiêu Thục Nhân, đối phương nhất định sẽ sợ ném chuột vỡ đồ. Ngải Huy nhìn ra, đối phương bắt buộc phải bắt được Tiêu Thục Nhân.

Hắn như một mũi tên nhọn, vọt vào sân viện của Tiêu Thục Nhân.

Tiêu Thục Nhân nhìn thấy hắn không hề giật mình, trái lại còn khẽ cười với hắn.

Ngải Huy chột dạ, nhưng hắn không có thời gian để chần chờ, ngoài kia đã vang lên tiếng gào của Thanh Phong, hắn vội vọt xuống sau lưng Tiêu Thục Nhân, Ngân Chiết Mai gác vào cổ Tiêu Thục Nhân.

Tiêu Thục Nhân không hề phản kháng, chỉ cười tủm tỉm nhìn Ngải Huy.

Ngải Huy bị nàng nhìn mà sởn cả gai ốc.

Thanh Phong từng bước một áp sát, giọng lạnh tanh: "Thả cô ta ra, ta tha cho ngươi một mạng. . ."

Ngải Huy đang muốn mở miệng, bỗng ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play