Nghe xong Nghiêm Hải cà lăm thuật lại, thiếu nữ áo đỏ mới biết được thành Tùng Gian đang tiến hành việc gì.
"Lấy thành làm vải, thành Tùng Gian vậy mà lại có cao nhân như vậy, thật sự là không ngờ. Ta vẫn cứ tưởng rằng nơi đây chỉ là một xó tầm thường, giờ xem ra bản thân đã quá khinh địch. Thành Tùng Gian tàng long ngọa hổ, Lấy thành làm vải, Lôi Đình Kiếm Huy, Đội viện giáp Số 1, Vương Thủ Xuyên Hàn Ngọc Cầm, tất cả đều xuất hiện ở một ngôi thành nhỏ thế này, thật lợi hại!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Nghiêm Hải gật đầu giống như gà mổ thóc. Sau khi bình tĩnh lại sau cơn sợ hãi lúc ban đầu, y phát hiện ra thiếu nữ áo đỏ dường như không có y tiêu diệt mình, đầu óc lập tức trở nên linh hoạt, nịnh nọt nói: "Tiểu thư thật sự là mắt sáng như đuốc. Nếu như bọn họ thành công, có khi thành Tùng Gian sẽ được lưu danh trong sử sách cũng không biết chừng. Tuy nhiên, có mặt chúng ta, bọn họ sẽ không có cơ hội, ha ha ha!"
Thiếu nữ áo đỏ lườm Nghiêm Hải: "Ngươi thực sự tin tưởng tuyệt đối."
"Có quý tiểu thư và đại nhân Điền Khoan ở đây, Huyết tu chúng ta coi như có lực lượng rồi." Nghiêm Hải tâng bốc không ngượng miệng, cứ như không bị đánh thuế nói phét vậy.
"Điền Khoan?" Thiếu nữ áo đỏ cười gằn một tiếng: "Cảnh giới của hắn chỉ đến thế này mà thôi."
Trong lòng phát lạnh, Nghiêm Hải nhút nhát hỏi: "Tiểu thư nói vậy. . ."
"Ngươi không hiểu đâu!" Thiếu nữ áo đỏ hừ một tiếng coi thường: "Điền Khoan luôn đi theo con đường tự cường hóa, không mượn ngoại lực. Con đường này của hắn vô cùng gian nguy, chỉ cần thoáng sơ sảy thì chính là vực sâu muôn đời không thể vượt qua, chỉ có thể cầu sống trong cõi chết. Vì sao hắn có thể sống sót qua nhiều vòng Thần luyện như vậy? Bởi vì hắn có tâm trí kiên định, quên hết sống chết, cho nên mới có thể mặc áo giáp, cầm binh khí, một đường xông thẳng về phía trước, mới có thể có được năng lực như hiện nay. Nhưng sau lần bị thương này, tâm trí hắn đã dao động mất rồi, nhuệ khí đã không còn. Về phần thành tựu cuối cùng, tuyệt đối không có khả năng đạt được."
Nghiêm Hải nghe nói vậy, trong lòng lạnh buốt, yếu ớt nói: "Có nghiêm trọng như vậy không? Năng lực của đại nhân Điền Khoan sâu không thể dò, hoàn toàn không thể nhìn ra. . ."
Thần luyện chính là Huyết Luyện, phe Huyết tu cảm thấy chữ "Huyết" sặc mùi tà ma, không đủ khí thế, cho nên gọi luôn mồm gọi là "Thần luyện". Cùng với sự gia tăng của sổ lượng Huyết tu, chi tiết vụn vặt không có ai chú ý tới trước kia, đã thực sự dần khiến mọi người không thể bỏ qua.
Thậm chí, cách gọi "Thần tu" cũng bắt đầu dần được lưu hành ở một số nơi.
"Chỉ bằng năng lực của ngươi cũng muốn nhìn ra vấn đề?" Thiếu nữ áo đỏ nói không kiêng nể: "Con đường Thần luyện gian nan nguy hiểm biết bao! Con đường của Nguyên Tu tuy tiến triển chậm chạp, biến hóa có hạn, nhưng lại an toàn dễ tu luyện, không mấy khi xảy ra sự cố. Nhưng con đường Thần luyện lại giống y như leo lên vách núi dựng đứng, tuy rằng phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng nguy hiểm chồng chất. Ngươi cho rằng chữ Thần này là do mọi người tự thiếp vàng lên mặt sao? Thật ra, bên trong có nguyên nhân kỳ diệu khác."
Nghiêm Hải vểnh tai lắng nghe cực kỳ cẩn thận. Y biết đây là cơ hội khó mà có được.
"Thế nào được gọi là Thần? Người siêu thoát sinh tử, tồn tại vĩnh viễn cùng trời đất chính là thần! Điểm này, chúng ta và Nguyên Tu không khác gì nhau, bọn họ coi bản thân như một thế giới thu nhỏ, đi đến mức tận cùng, hòa mình vào trời đất, muôn đời bất diệt. Nói tóm lại là đi theo con đường của các đại phái tu chân ngày xưa. Nhưng chúng ta thì không giống vậy. Chúng ta sống giữa lằn ranh sống và chết, sống chết không tách rời, hòa vào nhau, nối liền một vòng, thâm ảo khó lường biết bao. Sống trong thời khắc sống chết, giống như làm xiếc đi trên dây qua vách núi cao vạn trượng, dưới chân là vực sâu không đáy. Muốn có thành tựu, Thần tâm phải kiên định, không thể có một chút xíu do dự. Nếu không, tất yếu sẽ rơi vào hoàn cảnh muôn đời không được siêu sinh."
Nghe nói vậy, Nghiêm Hải thoáng thấy hãi hùng khiếp vía. Y cố rặn ra một nụ cười, hỏi: "Vậy chẳng phải là không thể phạm sai lầm?"
"Thần cũng sẽ phạm sai lầm!" Thiếu nữ áo đỏ thản nhiên đáp: "Phạm sai lầm không sao, chỉ cần Thần tâm kiên định, tất sẽ có đường sống. Chết trước sinh sau, một đêm thành thần, chỉ thần tu chúng ta mới có thể làm được. So với chúng ta, việc tu luyện của Nguyên Tu thô thiển hơn rất nhiều."
"Vậy tại sao chúng ta vẫn chưa phải là đối thủ của bọn họ?" Nghiêm Hải buột miệng hỏi.
Qua lời thiếu nữ áo đỏ, khi biết được đồng bạn của mình đã chết trận toàn bộ, y hầu như không thể tin được vào tai mình. Y có thể cảm nhận được, sau khi mình trở thành Huyết tu, à, Thần tu mới đúng, năng lực của bản thân đã tiến bộ không biết bao nhiêu. Năng lực của mấy người Lão Lôi mạnh hơn nhiều so với bản thân, nếu không thì đã tuyệt đối không dám đối xử với mình như vậy.
Nhưng bốn người đó, toàn bộ đều chết sạch.
"Các ngươi?" Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười: "Các ngươi tuy kết được Thần Văn, trở thành Thần tu; Nhưng, một không được tu luyện Thần quyết, hai không có vũ khí thuận tay. Nếu mới chỉ vậy mà đã có thể đánh bại được Lôi Đình Kiếm Huy, vậy thì hắn đâu có đáng sợ đến thế."
Nghiêm Hải nghe thấy người xuống tay chính là Lôi Đình Kiếm Huy, tỏ vẻ như đã hiểu ra. Toàn bộ nghi hoặc củ y đều biến tan biến. Nếu là Ngải Huy ra tay, vậy thì chẳng còn gì là kỳ quái nữa cả.
Cuộc chiến đường phố gây ra chấn động không gì sánh nổi đối với Nghiêm Hải.
Nghiêm Hải âm thầm cảm thấy vô cùng may mắn. Phải cảm ơn cú đá của lão Lôi đã giúp mình tránh được kiếp nạn.
"Sự việc liên quan đến Ngải Huy, ngươi biết được bao nhiêu?" Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên hỏi.
"Biết không nhiều lắm." Nghiêm Hải yếu ớt đáp.
"Nói hết cả ra."Giọng nói của thiếu nữ áo đỏ rất êm tai, nghe có vẻ rất thuyết phục lòng người.
"Vâng!" Nghiêm Hải hết sức thành thật, không dám giấu diếm một chút gì, hai năm rõ mười nói hết một lượt những gì mình biết.
Phủ thành chủ, chiến đấu đang diễn ra rất kịch liệt.
Ngải Huy và Sư Tuyết Mạn đang hợp sức tấn công một con Huyết Viên. Con Huyết Viên này rõ ràng là con vượn lửa ở chỗ Hố trời lần trước. Lần đó, nó đã nếm trái đắng ở thành Tùng Gian, vất vả lắm mới giữ được tính mạng. Vốn dĩ không dám tới thành Tùng Gian nữa, nhưng khi phòng thủ thành thành bị phá hủy, bị khí tức của Nguyên Tu cám dỗ, nó không thể kìm chế được nữa, lại tiếp tục chạy đến.
Lần trước có Thành chủ và Viện trưởng ra tay, nhưng giờ phút này, họ không có ai che chở.
Ngải Huy, Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn cùng xông lên, những người còn lại chặn đánh những con Huyết Thú khác.
So với lần trước đứng xem từ xa, lúc này đối đầu trực diện với vượn lửa, Ngải Huy mới cảm nhận sâu sắc hơn bao giờ hết sự mạnh mẽ của nó.
Chát!
Long chuy kiếm của Ngải Huy va chạm với bàn tay của vượn lửa. Ngay khi vừa tiếp xúc, Long chuy kiếm đột nhiên uốn cong, giống như lò xo bị uốn vòng hết cỡ. Viu viu viu, bảy thanh tiểu kiếm đan dệt vào nhau, tạo thành một cái lưới sấm sét lao thẳng tới mặt của con vượn lửa.
Vượn lửa sinh lòng sợ hãi đối với sấm sét, đưa bàn tay kia lên che chắn mặt.
Đinh đinh đinh, tiếng va đập dồn dập, tia chớp chạy ngoằn nghoèo trên bàn tay vượn lửa. Bàn tay vượn lửa mất cảm giác, mặt nó không dấu được vẻ kiêng kị.
Lực phản chấn từ Long chuy kiếm truyền lại, Ngải Huy bắn văng ra ngoài như đạn pháo. Lúc bay lên không trung, Ngải Huy cảm giác cánh tay phải run lên, sức mạnh của vượn lửa thật đáng sợ. Qua đó, hắn đã xác định được một điều.
Lửa tạo ra áp chế đối với hắn.
Hỏa khắc Kim chăng?
Trong khóa học đại cương, Ngũ Hành tương sinh tương khắc là kiến thức cơ bản nhất, cũng là sự biến đổi kỳ ảo nhất của Ngũ Hành. Trong những cuộc chiến trước kia, tương sinh tương khắc không thể hiện quá rõ ràng. Nhưng cùng với quá trình cảnh giới tăng lên, mức độ Nguyên lực hóa của thân thể nâng cao, thuộc tính hệ Kim của Ngải Huy càng ngày càng trở nên nổi trội, hiệu ứng tương sinh lẫn tương khắc đã trở nên rõ rệt hơn. Đến khi hắn bước vào cảnh giới Ngoại nguyên, thuộc tính hệ Kim của thân thể sẽ càng nổi trội hơn nữa, hiệu ứng tương sinh tương khắc cũng sẽ trở nên gay gắt hơn.
Vạn vật trên đời này đều có nhược điểm và thiên địch của riêng mình.
Ngải Huy không hề cảm thấy kỳ lạ. Hắn đang suy ngẫm nên ứng đối như thế nào.
Ngọn lửa hung tàn trong hai mắt vượn lửa bùng lên, nó vừa định đuổi theo thì một thương ảnh đã đâm thẳng vào cổ họng. Nó không thể không cưỡng ép hãm người lại, rồi đấm thẳng một quyền vào thương ảnh.
Rầm!
Một âm thanh nặng nề, ù đặc tai, vang vọng toàn trường.
Thân hình vượn lửa sựng lại, Sư Tuyết Mạn lùi về phía sau vài bước, hai bên dừng lại dò xét đối thủ mới của mình.
Vượn lửa trợn tròn mắt. Nó không hiểu cho lắm, tại sao thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trước mặt mình lại ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp đến thế. Nhưng điều khiến nó khó chịu nhất chính là khí tức trên người đối phương, khí tức hệ Thủy.
Giống như Hỏa khắc Kim vậy, có thể khắc chế được Hỏa thì chỉ có thể là Thủy.
Đối mặt với một đối thủ không thua kém về sức mạnh, thuộc tính lại có thể khắc chế mình, vượn lửa vô cùng kiêng dè.
Sư Tuyết Mạn thản nhiên như thường, ánh mắt lấp lánh giống như ánh sao buổi sớm. Vụ va chạm của đòn đôi công vừa rồi đã khiến cho lòng tin của nàng tăng vọt. Năng lực của nàng hầu như tăng trưởng theo từng ngày. Lợi ích mà Huyết Tinh mang tới cho nàng dường như không giống bất cứ một ai khác.
Cũng như Vân Nhiễm Thiên của mình, nàng có vẻ ngoài dễ gây hiểu lầm, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại ẩn chứa sức mạnh khủng bố. Thỉnh thoảng, nàng lại nghĩ ngợi lung tung, lo lắng không hiểu biến đổi như thế có gì xấu hay không.
Có tiểu thư khuê các nào to khỏe như vâm không? Chân to ra như vại nước thì phải làm sao? Cánh tay cuồn cuộn bắp thịt thì biết làm thế nào?
Đương nhiên, đó chỉ là ý nghĩ thỉnh thoảng xuất hiện. Ngày qua ngày chiến đấu, ngày nào cũng phải liều mình, không có thời gian nghĩ ngợi tới những điều vớ vẩn như thế.
Qua đòn đánh vừa rồi, nàng chợt nhận ra sự tiến bộ của mình.
Nhờ trận chiến với Liêu Nam, nàng bắt đầu dần tìm được phương thức chiến đấu của riêng mình. Cùng một bộ thương pháp, nhưng người khác nhau sử dụng thì phong cách cũng khác nhau. Từ lúc còn rất nhỏ, nàng đã thấm nhuần tư tưởng mỗi người phải tìm ra cho bằng được phương thức chiến đấu thuộc về riêng mình, giống như phải tự tìm được đường lối riêng cho mình vậy.
Nàng cảm giác mình đã bắt đầu tìm được đường lối của riêng mình.
Ánh mắt chợt ngời sáng hơn nữa, nàng bắt gặp niềm sợ hãi trong đôi mắt vượn lửa.
Nàng bước lên một bước, Vân Nhiễm Thiên đâm ra một chiêu đơn giản mà tự nhiên. Thương ảnh chân thực nhưng không có hào quang sáng chói, chỉ có khí thế chưa bao giờ từng có.
Vượn lửa gầm lên một tiếng giận dữ, đấm ra một quyền. Ngọn lửa bừng bừng bao bọc nắm đấm vẽ ra một cái đuôi lửa dài ngoằng.
Rầm!
Một tiếng nổ đáng sợ hơn cả vừa rồi. Sư Tuyết Mạn lùi lại xa hơn so với lần trước, cánh tay run lên, nhưng đôi mắt lại bừng sáng hơn trông thấy.
Một giọt máu tươi rỉ ra từ bàn tay vượn lửa. Ngay khi sắp nhỏ xuống, giọt máu chợt bùng cháy. Ngọn lửa bao bọc nắm đấm trở nên sáng trắng, tỏa nhiệt độ nóng rực, thiêu đốt mặt đất dưới chân vượn lửa thành đỏ hồng.
Tất cả mọi người sững sờ trước vụ va chạm vừa rồi.
Dáng người Sư Tuyết Mạn uyển chuyển, cho dù nàng mặc giáp toàn thân cũng không thể nào che dấu được thân hình hoàn mỹ. Cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, Sư Tuyết Mạn cũng chẳng có liên quan gì đến hai từ cường tráng. Bề ngoài của nàng chỉ có vẻ dịu dàng đầy nữ tính, nhưng trong nét dịu dàng đó lại có phần xa cách.
Thế nhưng. . . vừa rồi họ nhìn thấy gì?
Ngải Huy cũng trợn tròn mắt há hốc mồm. Vừa rồi bản thân đánh một chiêu với vượn lửa, sức mạnh của nó đã khiến cho tên ôn vật Ngải Huy đã luyện thành Đồng bì, cũng phải cảm thấy thiếu chút nữa là không chịu đựng nổi.
Cô nàng thép vậy mà lại có thể lấy cứng chọi cứng.
Cứng... Chọi... Cứng!
Thật sự là gặp quỷ giữa ban ngày rồi. . .
Ngải Huy chấn động đến mức mất năng lực nói năng. Đừng có thấy hắn thường gọi cô nàng thép này cô nàng thép kia mà lầm, thật ra cho tới tận bây giờ bản thân chưa bao giờ nghĩ tới một cô nương yểu điệu thục nữ hơn người lại là một quái vật đầy cơ bắp. Có thể cứng đối cứng với vượn lửa, không phải quái vật cơ bắp thì là cái gì?
Người ta là tiểu thư khuê các nước uống dâng tận răng thức ăn dâng tận miệng, có đúng không?
Người ta là Nữ thần thiên tài làm vô số đàn ông con trai điên đảo thần hồn, có đúng không?
Người ta được tu luyện tuyệt học huyền ảo khó lường biến hóa vô cùng, có đúng không?
Tại sao phải tranh cướp miếng ăn của những kẻ cơ bắp bán sức kiếm sống như chúng ta?
Thế giới này thật sự quá tàn khốc!
Ngải Huy thương hại liếc nhìn sang phía Bàn Tử.