Thiếu nữ áo đỏ tìm đến nơi sinh ra chấn động Nguyên lực, hóa ra chính là nơi đã đánh nhau với Ngải Huy lần trước. Đến lúc này, nàng mới vỡ lẽ ra mục đích Ngải Huy đến cái hang ngầm này lần đó. Đi vòng quanh kim châm vài vòng, nàng manh nha nảy sinh nghi ngờ, nhưng không hề nôn nóng. Nàng thừa hiểu mình vừa chân ướt chân ráo tới thành Tùng Gian, có rất nhiều thứ không biết.
Nàng lặng lẽ ra bên ngoài Hố trời. Bỗng nhiên nàng chợt liếc thấy ở một đống đổ nát cách mình không xa, có đám gạch đá chợt nhúc nhích.
Nghiêm Hải mơ mơ màng màng tỉnh dậy, khắp toàn thân đau đớn không chịu nổi. Tầm mắt hoàn toàn tối đen, bản thân đã bị chôn trong một đống đá vụn. Dần dần hiểu rõ ra một chút ngọn ngành, trong lòng gã lập tức tràn ngập cừu hận.
Lão Lôi đáng chết!
Đến khi trở về, mình nhất định phải cáo trạng với đại nhân!
Y vất vả chui ra khỏi đống đá vụn, mồm miệng sặc sụa tro bụi, thảm hại khôn tả. Lần này thể diện mất sạch không còn gì nữa, sự cừu hận càng bén rễ sâu trong lòng y. Trong lòng y, Lão Lôi đã biến thành kẻ thù. Y thầm thề, nhất định phải báo thù!
Leo ra khỏi đống đá vụn, ánh mặt trời rọi vào mắt khiến y tự động nheo mắt lại.
"Huyết tu?"
Một giọng nói dịu ngọt vang lên trên đỉnh đầu.
Thân thể cứng đờ, Nghiêm Hải thầm hô không ổn, bản thân không hề cảm nhận được sự hiện hữu của đối phương. Trong số 45 tên Huyết tu, chỉ có năm người là nữ, nhưng tuyệt đối không ai có giọng nói này, vậy thì chỉ có thể là Nguyên Tu. . .
Hậu quả khi mình rơi vào tay Nguyên Tu, lòng Nghiêm Hải lạnh buốt.
Mắt nhắm mắt mở vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, Nghiêm Hải đột nhiên động. Dùng cả bốn tay chân, gã nhanh chóng lao vọt đi như tên bắn.
Một loạt động tác nối tiếp nhau của gã cực kỳ mau lẹ, nhanh như sét đánh, người bình thường rất khó phản ứng kịp.
Lao đi được 10m mà không hề bị chặn lại, Nghiêm Hải chợt thở phào một hơi. Y cao hứng chưa được vài giây, bỗng nhiên toàn thân bị trói chặt, thế lao đi bị chặn đứng.
Hồn vía lên mây, Nghiêm Hải ngẩng đầu lên nhìn. Vải tơ đỏ tươi cuốn chặt lấy y như một cái bánh tét.
Ngay sau đó, một lực đánh mạnh như búa bổ truyền tới, Nghiêm Hải bay ngược về phía sau như diều đứt dây. Sau một hồi quay cuồng, nện thẳng người xuống đất đánh rầm một cái. Cú nện lần này không nhẹ, khiến y đầu váng mắt hoa.
Một lát sau, Nghiêm Hải mới tỉnh táo lại được phần nào. Y lập tức không một chút lưỡng lự quỳ thụp xuống đất cầu xin tha thứ: "Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!"
"Ta thích kẻ thức thời!" Giọng nói dịu ngọt đầy lười biếng vang lên trên đỉnh đầu.
Nghiêm Hải cố lấy can đảm, lén ngẩng đầu liếc nhìn. Vừa nhìn thấy đối phương, y lập tức ngây người. Cô gái trước mặt giống như tiên nữ từ trong tranh đi ra, mặc bộ đồ đỏ, xinh đẹp không ai sánh kịp. Trong lúc giơ tay nhấc chân, khí chất quyến rũ lười biếng khiến người khác mất hồn, tim đập loạn nhịp.
Trên đời này sao lại có người con gái xinh đẹp đến thế!!
Thấy Nghiêm Hải ngây ra như phỗng, thiếu nữ áo đỏ che miệng cười tủm tỉm, vô cùng động lòng người.
"Chủ nhân của ngươi là ai?"
Giọng nói vẫn dễ nghe như cũ, nhưng đến khi nghe thấy hai từ "Chủ nhân", Nghiêm Hải đột nhiên tỉnh táo lại. Nếu như bảo rằng thiếu nữ áo đỏ xinh đẹp đến mức khiến cho Nghiêm Hải mất khống chế bản thân, vậy thì có thể nói nỗi sợ hãi của gã đối với Điền Khoan chính là ăn sâu vào tận xương cốt.
Nghiêm Hải lạc giọng hỏi: "Ngươi, ngươi là ai?"
Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười đáp: "Tù binh lấy đâu ra tư cách đặt câu hỏi! Nếu như ngươi không muốn nói, ta sẽ giao ngươi cho Nhuyên tu thành Tùng Gian. Bọn họ nhất định sẽ rất nhiệt tình chiêu đãi ngươi."
Gương mặt Nghiêm Hải lặp tức trắng bệch như vôi.
Thà rằng bị giết, chứ y không bao giờ muốn rơi vào tay Nguyên tu thành Tùng Gian. Nguyên tu Thành Tùng Gian hận bọn chúng thấu xương. Nhìn thấy Huyết tu, họ nhất định sẽ điên cuồng xông lên, xé bọn chúng thành mảnh nhỏ.
Bốn chữ "Nhiệt tình chiêu đãi" khiến gương mặt Nghiêm Hải lại càng trắng hơn vài phần.
Thù hận giữa hai phe đã không thể nào hóa giải.
Đến lúc đó, muốn chết cũng không phải là việc dễ dàng.
Chờ đã!
Nghiêm Hải chợt nghĩ ra, ngập ngừng hỏi: "Tiên nữ cũng là Huyết tu?"
Trong lòng y mừng như điên. Đúng vậy, nếu như thiếu nữ áo đỏ là Nguyên Tu thì đã giết y từ lâu.
"Đúng vậy!" Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười đáp. Nàng chợt hơi nhíu mày, vẻ mặt vô cùng đáng yêu: "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi kìa?"
Nghiêm Hải buột miệng: "Là đại nhân Điền Khoan."
Vừa dứt lời, Nghiêm Hải đã sinh ra hối hận. Vừa rồi mình không biết phân biệt nặng nhẹ, cứu như bị trúng tà, trả lời mà chẳng kịp nghĩ ngợi gì cả.
"Điền Khoan sao!" Thiếu nữ áo đỏ giật mình hiểu ra, nở nụ cười mê hồn với Nghiêm Hải: "Chúng ta có thời gian, cứ từ từ nói! Người ta đang cảm thấy rất hứng thú đây."
Lời còn chưa dứt, thiếu nữ áo đỏ cuốn tay áo, mang theo Nghiêm Hải, biến mất không còn tăm tích.
Vương Trinh hành động với hiệu suất rất cao. Dọc đường, ông không ngừng thu nạp những nhóm Nguyên Tu nhỏ. Chiến đấu đang diễn ra ở mọi ngõ ngách của thành Tùng Gian. Đến thời điểm này, đã không còn ai ôm bất cứ tâm lý may mắn nào. Điều đó đã thực sự khiến cho sự chống cự của họ trở nên vô cùng kiên quyết và dữ dội.
Huyết thú từ bốn phương tám hướng xông tới, mặc dù gây ra thương vong rất lớn, nhưng vẫn không thể đánh gục được bọn họ.
Chẳng mấy chốc, bên cạnh Vương Trinh đã tập hợp một đám Nguyên Tu, giết thẳng một đường đến phường thêu.
Sau khi nói hết kế hoạch cho Minh Tú và viện trưởng biết, kết quả thu được lại làm cho ông ta vô cùng bất ngờ.
"Thành chủ suy nghĩ chu đáo, chỉ là giờ Gia sư không thể nào di chuyển."
Minh Tú cười gượng.
"Không thể di chuyển?" Vương Trinh ngây người ra tại chỗ. Đứng kế bên, Viện trưởng cũng đến giờ mới biết, lập tức chấn động.
"Ngay từ khi kế hoạch bắt đầu, gia sư đã nhập định." Giọng nói Minh Tú có vẻ hơi run rẩy: "Phương án Lấy thành làm vải cần có năng lực của Tông Sư. Gia sư mới chỉ là đại sư, không đủ khả năng thực hiện. Gia sư đã nhập định, hoàn toàn không biết gì đang xảy ra ở bên ngoài. Gia sư từng dặn dò Minh Tú, không thể kinh động bà. Đến khi chín điểm chốt được kích họat toàn bộ, bà sẽ tự động tỉnh lại."
"Chẳng lẽ Hàn sư đang trùng kích Tông Sư?" Viện trưởng sợ hết hồn.
"Ngoại trừ cách đó ra, không còn cách nào khác." Minh Tú dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Gia sư cũng biết là hi vọng xa vời, nên đã bảo Minh Tú chuyển lời với Thành chủ và Viện trưởng, dù cho trùng kích thất bại, bà vẫn sẽ nhất định hoàn thành Lấy thành làm vải."
Minh Tú nói dứt lời, hai vành mắt đã đỏ hồng.
Vương Trinh và Viện trưởng đều nín lặng không nói gì, hai người hiểu được ý trong câu nói cuối cùng. Nếu như trùng kích thất bại, nếu muốn hoàn thành kế hoạch, Hàn sư sẽ phải trả một cái giá lớn hơn bao giờ hết, hầu như có khả năng là tính mạng.
So với việc trùng kích Tông Sư thành công, khả năng này lớn hơn.
"Nếu đã như vậy, kế hoạch của chúng ta sẽ phải điều chỉnh." Vương Trinh không hề dây dưa dài dòng, nghiêm nghị nói: "Hiện giờ chúng ta có hai nơi cần phải phòng thủ, một là phường thêu, nơi còn lại là phủ thành chủ. Lúc này, chúng ta chỉ có thể tiến hành phân chia nhanh gọn, ta và Viện trưởng sẽ dẫn một nhóm người đóng quân ở phường thêu. Phủ thành chủ và kim châm giao hết cả cho Ngải Huy, nói cho hắn biết, có thể tuỳ cơ ứng biến."
Ông còn chưa kịp dứt lời, mấy con Huyết Thú đã xuất hiện ở cuối ngã tư đường.
Một Nguyên Tu bay lên trời, lao về hướng phủ thành chủ.
Hiện giờ, trên bầu trời có Úc Minh Thu chiếm giữ, thành ra lại là nơi an toàn nhất.
Ngải Huy ngồi trên nóc phủ thành chủ, trong tầm mắt chỉ còn nhìn thấy một cõi đổ nát. Vô số cột khói đen cuồn cuộn, giương nanh múa vuốt xông lên trời cao. Thành Tùng Gian trước mặt, Ngải Huy vô cùng quen thuộc, nơi này là chiến trường của bọn hắn.
Tại sao chiến sĩ lại lạ lẫm với chiến trường của chính mình đến thế?
Thế nhưng, đối với một thành Tùng Gian khác, Ngải Huy cũng rất quen thuộc.
Trong thoáng chốc, chợt thấy lại một thành Tùng Gian yên bình nhưng tràn đầy sức sống, dòng người hối hả ngược xuôi trên đường phố, hai bên đường là những cửa hàng rực rỡ muôn màu, còn có vô số đạo tràng, cờ hiệu đón gió bay phấp phới ở cổng chính.
Những cảnh tượng đó, vừa giống như mới xảy ra ngày hôm qua, vừa giống như đã từ lâu lắm rồi.
Ngải Huy rất hoài niệm cuộc sống trong quãng thời gian đó, nhưng vẫn thừa biết, không bao giờ có thể quay về được trước kia.
Thỉnh thoảng lại có tiếng nổ ầm ầm vang lên từ khắp các nẻo của thành Tùng Gian, chiến đấu vẫn đang tiếp diễn.
Quá trình di chuyển từ nhà kho đến phủ thành chủ vô cùng thuận lợi, không gặp phải bất cứ sự cố bất ngờ nào.
Nhìn Sư Tuyết Mạn chạy đi chạy lại ở bên dưới, Ngải Huy không kìm được phải mỉm cười.
Từ trước tới nay, cô nàng thép luôn làm việc cẩn thận chu đáo, thiết diện vô tư. Giao việc cho nàng, dù có quan trọng đến mấy vẫn có thể yên tâm tuyệt đối. Không phải là Ngải Huy không thể đảm đương, mà là vì không muốn làm những việc quá vụn vặt.
Ví dụ như sắp xếp Nguyên tu mới gia nhập như thế nào?
Việc này làm xong nhưng hiệu quả chưa hẳn đã thật tốt, nhưng nếu không làm xong nhất định sẽ để lại hậu quả nặng nề về sau. Đối với những việc như thế này, xưa nay Ngải Huy luôn đứng xa mà trông. Nhưng Sư Tuyết Mạn lại vô cùng kiên nhẫn trên phương diện này.
Lâu Lan ngồi bên cạnh Ngải Huy.
Bàn Tử cũng định lén lút chuồn lên theo, nhưng bị Ngải Huy thẳng chân đạp xuống. Thân hình toàn thịt của Bàn tử vừa leo lên, nóc phòng nhất định sẽ bị đè sập.
"Ngải Huy, chúng ta có thể thắng không?" Lâu Lan nghiêng đầu hỏi.
"Lâu Lan có niềm tin không?" Ngải Huy hỏi ngược lại.
"Bởi vì Lâu Lan đã tính toán, tỷ lệ giành phần thắng rất nhỏ." Lâu Lan hết sức thành thật đáp.
Ngải Huy chợt nảy sinh hứng thú: "Lâu Lan thật lắm tài, còn có thể tính toán cả việc này nữa cơ đấy? Nói nghe coi, tỷ lệ giành phần thắng là bao nhiêu?"
Lâu Lan đáp: "Ngải Huy, không đến 10%."
Ngải Huy thoáng sững người ra: "Nhỏ như vậy sao?"
Nhưng ngay lập tức hắn đã bình thường trở lại, gật đầu bảo: "Ừm, hình như là không sai lệch nhiều lắm! Nhưng mà hết cách rồi, hi vọng tuy nhỏ cũng là hi vọng, đành phải đánh cược thôi. Nếu như đánh cược thắng, vậy thì sẽ kiếm lợi lớn. Cho dù đánh cược mất mạng, kéo mấy kẻ chết theo cũng coi như có lãi."
"Ngải Huy sẽ không chết!" Lâu Lan nói như thét, giọng như đinh đóng cột.
Ngải Huy cười ha hả, lúc này Lâu Lan phản ứng giống y như một đứa trẻ ngây thơ.
"Lâu Lan sẽ trợ giúp Ngải Huy, Lâu Lan sẽ không để Ngải Huy chết!" Lâu Lan vẫn tiếp tục nói như đinh đóng cột.
Ngải Huy vừa cười vừa gật đầu: "Đúng, đúng vậy! Lâu Lan lợi hại như vậy cơ mà! Có Lâu Lan trợ giúp, Ngải Huy nhất định sẽ đánh bại toàn bộ Huyết Thú, tiêu diệt toàn bộ Huyết tu, sống lâu trăm tuổi!"
Trong sân viện, Tang Chỉ Quân hô lớn: "Lâu Lan, thắng lợi rồi về nhà với ta!"
Câu nói này lập tức làm sân viện bùng nổ.
"Chỉ Quân, sao ngươi lại nỡ lòng đoạt Lâu Lan của ta?"
"Đại tỷ đầu, tuy tỷ là đại tỷ đầu mà chúng ta kính yêu, nhưng riêng chuyện liên quan đến Lâu Lan, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ!"
"Lâu Lan, ta yêu ngươi!"
"Lâu Lan, ta sẽ tìm Sa Ngẫu cái cho ngươi!"
"Quá hiểm độc rồi! Các huynh đệ, trước tiên đánh thằng ôn này thành Sa Ngẫu cái!"
. . .
Nhìn thấy sân viện náo loạn như cái chợ, Ngải Huy không kìm được phải mỉm cười. Vụ náo loạn này xảy ra, bầu không khí nặng nề đầy áp lực lập tức sống động lên rất nhiều.
Mỗi khi ở cạnh Lâu Lan luôn là thời điểm hắn thả lỏng nhất, sự cảnh giác chôn dấu sâu trong lòng sẽ tự động biến mất không còn tăm tích.
Nguyên Tu đáp xuống, mang tới tin tức mới nhất.
Lúc này mới biết được sư mẫu không thể di chuyển, bọn hắn phải đồng thời phòng thủ phường thêu và phủ thành chủ, Thành chủ và Viện trưởng chỉ huy một nhóm Nguyên Tu phòng thủ phường thêu, việc bảo vệ và đóng chốt kim châm hoàn toàn giao cho nhóm người Ngải Huy hoàn thành.
Tình hình bết bát hơn so với mình dự kiến.
Nhưng Ngải Huy vẫn không có biểu cảm gì khác lạ. Nhìn bề ngoài, hắn chẳng có gì khác với lúc bình thường.
Nhưng đúng lúc này, một thợ thủ công lao vọt vào trong sân, gương mặt tràn đầy phấn khích: "Chốt đầu tiên đã ổn định!"
Tinh thần phấn khích, Ngải Huy đang định nhảy từ nóc nhà xuống, bỗng nhiên tiếng báo động vang lên.
Ngải Huy nheo mắt nhìn chăm chú, Huyết Thú đến rồi.
Huyết tu nhất định cũng đã tới.