- Hoàn hảo, trận này chẳng qua là bởi vì năng lượng hao kiệt đã bị tổn thương, nếu không lại một phen tốn công ra tay.

Tiêu Thần sắc mặt khẽ buông lỏng, thấp giọng nói, sau đó xoay người, thỉnh thoảng đánh ra một đạo pháp quyết, cẩn thận dò xét Truyền tống trận có gì hữu dụng.

Một lúc sau, Tiêu Thần ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, rồi đắc chí hả hê, thất thanh nói:

- Trữ vật điện!!

Thượng Văn Tinh thấy thế gấp gáp hỏi:

- Cuối cùng đã thông suốt chỗ nào. Tiểu hữu đã tìm hiểu rõ ràng chưa?

Tiêu Thần nghe vậy bỗng khựng lại, miễn cưỡng khôi phục trạng thái bình tĩnh, nhưng thanh âm vẫn khó nén được sự vui mừng:

- Vãn bối mừng rỡ quá mà thất thố, mong tiền bối chớ chê trách.

- Truyền tống trận này mỗi lần sử dụng đều có lưu bản ghi chép giấu ở trận pháp bên trong, chỉ có đem phá giải hoàn toàn mới thấy được. Vừa rồi vãn bối đã tìm hiểu được tin tức này, truyền tống trận là nơi tu sĩ thu thập trữ vật, vốn là một chỗ cất giữ bảo vật.

Chỗ cất trữ bảo vật!

Nơi này thần bí dị thường, bảo vật phần lớn không phải là nhỏ, nói vậy, trữ vật điện kia, chẳng lẽ chứa vô tận bảo vật!

Thượng Văn Tinh trong lòng chợt mừng như điên, xem ra chỗ thần bí với thượng gia mà nói, tuyệt đối là một cơ duyên may mắn.

- Hừ! Cho dù lệnh phù kia tự dưng mở ra, khiến ta có được cơ duyên tiến vào nơi đây, nhưng đại bộ phận chỗ bảo vật này là thuộc về ta!

- Chờ làm xong việc này, trong vòng trăm năm thực lực của ta ắt hẳn sẽ tăng vọt gấp mấy lần, đến lúc đó thì đừng nói là chỉ hùng bá cả hãn Hải đại lục, mà còn nắm cả nhân gian trong tay cũng không phải là không thể.

Thượng Văn Tinh trong lòng như lửa đốt, nhưng chưa vì vậy mà khinh suất, hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:

- Tiểu hữu có từng dò xét rõ ràng, dù sao nới này không thể lổ mãng, một khi sơ suất, hai ta e là khó bảo toàn tính mạng.

Vừa nói, ánh mắt người này kín đáo khi tức uy áp trầm xuống.

Sắc mặt Tiêu Thần có chút biến đổi, nhưng thần sắc vẫn cực kỳ quả quyết, giờ nghe vậy vẫn chưa giải thích gì, trở tay lấy một miếng ngọc giản trống, phóng ra một tia nguyên thần vào đó, hình thành một quả nguyên thần ngọc giản.

- Thượng tiền bối, vãn bối từ truyền tống trận biết thông tin này, nếu đây là vô tận tháng năm không có người thu nạp, tất nhiên không có nguy hiểm xuất hiện.

- Vãn bối biết trong lòng tiền bối còn nhiều băn khoăn, tại hạ nguyện ý đi trước một bước, thông qua truyền tống trận kia tiến vào trữ vật điện. Tiền bối cầm trong tay nguyên thần ngọc giản này, nếu một lát sau vật này hoàn hảo không tổn hao gì, tiền bối tiếp tục tiến vào trong cũng không muộn.

Nói xong, Tiêu Thần đem nguyên thần ngọc giản kính cẩn dâng lên.

Thượng Văn Tinh thu vật nhỏ kia vào trong tay, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, ấm giọng nói:

- Tiểu hữu yên tâm, sự tình mấy ngày qua lão phu đều ghi nhớ, rời khỏi nơi này, lão phu tất nhiên sẽ báo đáp tiểu hữu.

Tiêu Thần nghe vậy lộ ra vẻ vui mừng, kính cẩn hành lễ:

- Đa tạ tiền bối! Vãn bối lập tức bày pháp trận.

- Vãn bối xin đi trước một bước. Tiêu thần nói khi đang tiến vào truyền tống trận.

Truyền tống trận chợt lóe linh quang, thân ảnh Tiêu Thần lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Thương Văn Tinh hài lòng gật đầu, hiển nhiên với cách làm gọn gàng của Tiêu Thần thì cực kỳ vừa ý. Nhưng hắn vẫn chưa thấy, sau khi rời đi trong nháy mắt, đôi mắt kia buông xuống, chợt lóe lên tia quang mang mãnh liệt.

Trong đại điện trống trải qua truyền tống trận, thân ảnh Tiêu Thần dần dần hiện ra, sắc mặt âm trầm, trong mắt không ngớt lóe lên những tia lạnh.

Chờ đợi nhiều ngày rốt cục thời cơ cũng đã đến.

Nơi này chính là nơi Tiêu Thần định diệt sát Thượng Văn Tinh.

Với tính khí cẩn thận đa nghi của thượng lão quỷ kia, tuy rằng sẽ không lập tức qua truyền tống trận tiến vào nơi này, nhưng cho Tiêu Thần thời gian lưu lại cũng không nhiều.

Lúc này, trong mắt Tiêu Thần tràn ngập sát khí, không chút do dự, thân ảnh xuất hiện trong nháy mắt, hai tay hóa một dòng hư ảnh, vô số cấm đạo phù văn dày đặc hóa thành luồng sáng gào thét lao về phía trước, dung nhập vào trong đại điện. Lần này, hắn không cần giấu giếm tu vi, kim ấn khuyết đại lên gấp năm lần, nguyên thần có thể so với nguyên anh hậu kỳ hoàn toàn bộc phát, không thể ngờ cấm đạo thần thông thi triển ra tốc độ tăng vọt gấp mấy lần. Theo cấm đạo phù văn dung nhập vào, trong đại điện tối tăm, kỳ bí này phát ra những tức khí. Khí tức này cực loãng, nhưng lại ẩn chứa sát khí cực kinh người.

Truyền tống trận kia quả là đi qua một nơi bí ẩn, nhưng lại không phải trữ vật điện như Tiêu Thần nói, mà là hình phạt điện, dung xử trí tu sỹ phạm sai lầm nghiêm trọng, trong đó có bố trí cấm chế, có thể căn cứ sai lầm tu sĩ phạm phải nặng hay nhẹ để điều tiết uy lực. Đem cấm chế này kích thích toàn bộ, thậm chí có thể trực tiếp diệt sát bất trụy tu sỹ. Tiêu Thần đến giờ phút này đã ở đây, liền đem toàn bộ cấm chế mở ra, dựa vào uy lực đó mà diệt sát Thượng Văn Tinh kia!

Lần này chết cũng không sai, vẻn vẹn chỉ là vì tranh đoạt cơ hội may mắn này, cuồn tàn thư thứ ba kia, Tiêu Thần bất luận thế nào cũng phải giành được.

Mười nhịp thở!

Sắc mặt Tiêu Thần bỗng tái nhợt, như vậy không thi triển nổi cấm đạo thần thông nữa, nguyên thần hao tổn với tốc độ khủng khiếp. Hắn bằng bất cứ giá nào, phải làm cho thời gian ở trong đây là ngắn nhất, đem cấm chế này mở ra, trên người linh quang chợt lóe lên, thân ảnh trực tiếp xuất hiện trước truyền tống trận, trong tay đánh ra một đạo pháp quyết. Ngay lúc đó, trong truyền tống trận có chút thay đổi, khiến Thượng Văn Tinh tiến vào truyền tống trận ngay sau đó. Nhưng lúc này đã qua mười nhịp thở, Thượng Văn Tinh có thể tiến vào bất cứ lúc nào, nếu vào trước khi Tiêu thần không hoàn thành, thì với hắn chính là ván bài chết. Động thủ thay đổi tống pháp trận, một cách cực kỳ cẩn thận, nếu không sẽ bị phát hiện, Tiêu Thần lúc này dù lo lắng đến cực điểm, nhưng đôi tay hoàn toàn ổn định, không xuất hiện nửa điểm sai lầm.

Thời gian chậm chạp trôi, mỗi nhịp thở cũng có thể là hơi thở cuối cùng, Tiêu Thần trán đầm đìa mồ hôi, nhưng trong đôi mắt vẫn cực kỳ bình tĩnh.

Năm nhịp thở, cuối cùng trong tay là một phù văn đả nhập, truyền tống trận thay đổi hoàn toàn, nhất thời trước mắt Tiêu Thần tối sầm. Sau thời gian mười lăm nhịp thở, nguyên thần hắn hao tổn cực độ kinh người. Nhưng cũng may không xuất hiện sai lầm, giờ chỉ đợi Thượng Văn Tinh kia tiến vào nơi này, hắn liền thừa cơ đánh cược với tính mạng mình một phen!

Liệp sát bất trụy!

Trong đình viện, giữa Truyền tống trận.

Thượng Văn Tinh cẩn thận để mắt, gắt gao nhìn vào nguyên thần ngọc giản trong tay.

Năm nhịp thở trôi qua, ngọc giản bình an vô sự, trong lòng người này nhất thời khẽ thở phảo nhẹ nhõm, xem ra lời tiểu tử đó nói là đúng, đi qua truyền tống trận này cũng không có gì nguy hiểm. Nghĩ đến trong trữ vật điện có thể lưu giữ các loại bảo vật, trong lòng hắn bống như lửa đốt. Nhưng vì để chắc chắn, Thượng Văn Tinh vẫn còn tạm thời kiềm chế, chưa bước vào trong Truyền tống trận kia.

Mười nhịp thở.

Ngọc giản vẫn vô sự như trước, chỉ chẳng hiểu sao bỗng có một tia khủng hoảng dâng lên, làm cho Thượng Văn Tinh khẽ nhíu mày, ánh mắt cũng lóe lên tia lo lắng.

- Không thể nào! Tiểu từ này trên đường đi cực kỳ an phận, không thể nào dám với ta mà thay lòng đổi dạ.

- Hơn nữa, cho dù hắn ăm thầm giở thủ đoạn gì, chỉ là một gã nguyên anh sơ kỳ tu sỹ, có lẽ nào còn uy hiếp được lão phu, bất quá là tự tìm đường chết thôi!

Trong lòng nghĩ đến đây, mắt Tinh thương văn ngưng lại, tiện đà bước vào bên trong.

Nhịp thở thứ mười lăm.

Khoảng đất truyền tống trận hiện lên, thân ảnh hắn liền biến mất không còn gì nữa.

Ngay sau khi thân ảnh Thượng Văn Tinh biến mất, một đạo độn quang cũng từ cách đó không xa mà dâng lên, dừng xuống ngay trong đình viện. Độn quang thu lại lộ ra trong đó một tu sỹ, chính là Thiên Đạo Tông Quân Thành Tử.

- Lão phu tuy thấy nơi này khác thường, nhưng không chắc có thể đem bài trừ, thật không ngở tiểu tử này còn nhỏ tuổi, tu vi cấm đạo lại đã đạt tới cảnh giới như vậy.

Quân thành tử trong mắt lóe lên tia lạnh, cười:

- Bất quá đã vào đến đây, lão phu đường đường là bất trụy tu sỹ muốn hắn sống hay chết, chẳng qua dễ như trở bàn tay.

Nói đến đây, Quân Thành Tử nhíu mày, lộ ra vẻ chần chừ, khẽ nói:

- Trữ vật điện, trong đó hẳn phải ẩn tàng vô số bảo vật, nếu biết được việc này, lão phu tất nhiên không thể để cho tên kia ưu tiên độc chiếm trước.

- Cơ duyên này, ta cũng phải chia đi một nửa.

Thanh âm hạ xuống, Quân Thành Tử cười lạnh một tiếng, cất bước tiến vào trong truyền tống trận, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa.

Giờ đây, thời gian đã qua hai lăm nhịp thở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play