Mặc Công nghe xong thoáng trầm ngâm, sau đó đưa tay vào trữ vật giới lấy ra một khôi lỗi yêu thú. Tay vừa vung ra khôi lỗi yêu thú lập tức gầm một tiếng bay vào đại lục.

Thân thể yêu thú này ngoại trừ không hề có khí tức sinh cơ, còn lại đều giống như thật.

Mọi người chăm chú nhìn theo bóng khôi lỗi yêu thú, thấy nó tiến vào đại lục vẫn không bị cấm chế giết mới mới nhẹ nhàng thở ra.

Tâm niệm Mặc Công chớp động, thân ảnh khôi lỗi yêu thú lập tức tiến về phía Thất Thải Lưu Ly quả, nhưng vừa đến sườn núi đã lập tức bị cấm chế đánh thành tro.

Mọi người thấy thế đều khẽ nhíu mày trầm tư.

-Xem ra lời tiểu hữu nói không sai, đạo cấm chế này không tác động đến tu sĩ từ mặt đất tiến vào, thậm chí từ mặt đất phi hành lên cũng không ảnh hưởng.

Thanh âm Vân Lam hạ xuống mọi người liền gật đầu chỉ có Quảng Thành Tử khẽ hừ lạnh một tiếng.

Đã biết rõ tình huống trước mắt, việc tiếp theo là tiến vào tầm bảo. Chỉ là phía ngoài đại lục đã xuất hiện Thất Thải Lưu Ly quả, khi tiến vào sâu không biết còn có bảo bối quý giá nào nữa.

Tuy trong lòng mọi người đều phát hỏa nhưng không ai mở miệng, không khí ngưng trọng vô cùng.

Cuối cùng Quân Thành Tử tiến lên thấp giọng:

-Đại lục này nguy cơ trùng trùng, chúng ta cho dù liên thủ cũng không hẳn có thể tự bảo vệ, thôi thì ta sẽ tách ra đi trước có lẽ sẽ có thu hoạch nhiều hơn.

- Lão phu cáo từ!

Nói xong thân ảnh đã lóe lên sau đó xuất hiện trên đại lục rồi biến mất.

- Lão phu cũng có cùng ý kiến, có duyên sẽ tái ngộ!

Ánh mắt Mặc Công chớp lên, mở miệng nói rồi cũng tiến vào đại lục.

- Ha ha, một khi đã quyết định như thế chúng ta cũng chia ra thôi, miễn cho đến khi gặp báu vật lại phải tranh giành.

- Bác Cổ huynh, huynh đệ chúng ta cũng đi thôi.

Linh quang lóe lên, hai người một lừa hóa thành một đạo ánh sáng bay về phía Thất Thải Lưu Ly quả.

Vân Lam cùng Pháp Thiên Tử vốn quen biết nhau lúc này cũng cùng đi.

Dược Vương Tông Dược Đan Tử, Dược Linh tử cũng cùng nhau tiến vào.

Trong một lúc mỗi người đều đã tách ra, chỉ còn lại Tiêu Thần cùng Thượng Văn Tinh.

- Tiểu hữu cũng đã thấy, đại lục này nguy cơ trùng trùng, cho dù có tu vi Bất Trụy cũng chưa chắc đã an toàn. Tiểu hữu phải cẩn thận theo sát lão phu, nếu không có chuyện xảy ra lão phu muốn ứng cứu cũng vô cùng khó khăn.

Thanh âm Thượng Văn Tinh lúc này vô cùng ngưng trọng.

Tiêu Thần trầm mặc gật đầu.

- Đi thôi!

Thượng Văn Tinh phất tay áo, một đạo quang mang phủ lấy hai người, chớp lên rồi biến mất.

…..

Tại một nơi trong sơn cốc, một tòa cung điện vô cùng nguy ngoa như không hề bị ảnh hưởng của thời gian phát ra khí thế bàng bạc.

Lúc này một đạo độn quang tiến về phía cung điện, thân ảnh Mặc Công hiện ra.

Người này sau khi thấy các đạo cấm chế trên đại điện được bảo tồn kỹ càng, sắc mặt vô cùng vui mừng. Đám cấm chế này có thể nói là một bảo tàng vô giá, chỉ cần có thể hiểu thông thực lực hắn sẽ được tăng lên vài phần.

- Nơi thứ bảy rồi, không biết nơi này có thể mang lại thu hoạch gì!

Mặc Công liếm môi, tâm tình vô cùng cuồng nhiệt. Đại lục này mặc dù nguy cơ trùng trùng nhưng cơ duyên cùng bảo vật cũng không hề thiếu, đáng để liều mạng.

Độn quang lóe lên, thân ảnh đã dừng lại trên đại điện, ánh mắt chớp động tiến về phía đại điện quan sát cấm chế.

Bảy ngày sau.

Cấm chế tại cung điện đã được giải, Mặc Công yên lặng ngồi phất tay bày ra vài tầng cấm chế sau đó bắt đầu tu luyện khôi phục nguyên thần đã hao tổn. Sau khi đến cung điện này thu hoạch không nhỏ, nghĩ đến đây khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.

Khoảng nữa ngày sau, Mặc Công đứng dậy tiếp tục tiến sâu vào đại lục.



Ầm!

Ầm!

Vô số kiếm quang từ hư không được ngưng tụ, uy thế kinh người gào thét chém xuống.

Sắc mặt Quân Thành Tử vô cùng cẩn thận, thân thể di động né tránh kiếm quang, hai tay phiêu phù thỉnh thoảng lại đánh ra vài đạo phù văn vào thạch bích trước mặt.

Lúc này hắn đang ở một thông đạo dưới lòng đất, sau khi liên tục phá giải các cấm chế rồi tiến lên phía trước, hắn đã đến được cấm chế cuối cùng, cấm chế này vô cùng phức tạp và mạnh mẽ.

¬Mộ lúc sau thạch bích rung động, cấm chế cuối cùng cũng được giải trừ. Sắc mặt Quân Thành Tử tái nhợt nhưng ánh mắt lại vô cùng mừng rỡ, chân bước nhanh về thạch động phía trước. Trong thạch động có một bàn đá, trên bàn đá có một mảnh ngọc giản cổ xưa.

Ánh mắt Quân Thành Tử sáng ngời, cầm vật ấy trong tay đưa thần thức vào dò xét, sau đó mừng như điên, cẩn thận tìm tòi một lần nữa mới phi thân rời đi.

…..

- Hạo Thiên quả! Xem dáng vẻ bề ngoài cùng mùi vị phát ra, chỉ sợ đã phát triển không dưới mười mấy vạn năm.

Sắc mặt Dược Đan Tử vô cùng mừng rỡ, thực vật qua mười vạn năm đã tiến vào cấp bậc tiên thảo, tại Dược Vương tông bất quá cũng có ba gốc thực vật đạt phẩm này, nhưng chỉ tiến vào đại lục này vài ngày hai huynh đệ hắn đã tìm được ba gốc.

- Nơi đây vô cùng quỷ dị, không có yêu thú hộ thảo chắc chắn sẽ có cấm chế xung quanh, cần phải cẩn thận.

Sắc mặt Dược Linh Tử tuy vô cùng lãnh đạm nhưng thanh âm vô cùng vui mừng.

Dược Đan Tử sắc mặt trầm ổn gật đầu không đáp. Bọn hắn đã tu luyện đến cảnh giới Bất Trụy về phần này cũng có chỗ tự hào, tuy rằng trình độ không bằng cấm chế đại sư nhưng so với các tu sĩ bình thường khác vẫn lợi hại hơn nhiều.

Ba canh giờ sau Dược Đan Tử cẩn thận lấy một hộp ngọc từ túi trữ vật cùng một cái xẻng, sau đó nhẹ nhàng đào gốc Hạo Thiên Quả lên đặt vào hộp ngọc, đặt thêm vài đạo phù văn rồi cẩn thận cho vào túi trữ vật.

- Đi thôi!

Dược Linh Tử khẽ gật đầu, thanh âm vừa hạ xuống thân ảnh hai người đã biến mất.

………

Tiêu Thần kính cẩn cúi đầu đứng sau Thượng Văn Tinh, sắc mặt lúc nãy đã hơi tái đi.

Thượng Văn Tinh vô cùng hài lòng, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu hữu hãy ngồi xuống tu luyện khôi phục lại linh lức, chờ đến khi khôi phục xong tiếp túc phá giải cấm chế cũng không muộn.

Khuôn mặt Tiêu Thần hiện vẻ cảm kích:

- Đa tạ tiền bối thông cảm.

Vừa nói xong đã lập tức ngồi xuống tu luyện.

Thượng văn Tinh hai mắt trống rỗng híp lại, mặt lộ ra nét vui mừng thản nhiên. Có trong tay tiểu từ này quả là một bảo vật lớn – hảo sự, nếu để người khác biết tu vi người này đã đạt tới cảnh giới thế này, ắt hẳn sẽ nóng lòng mà ra tay cướp đoạt. Theo con đường này, mặc dù Thượng Văn Tinh thần thức mạnh mẽ, cấm đạo cũng đã có biết qua, nhưng nếu không có Tiêu Thần giúp một tay, hắn tuyệt đối không thu hoạch được nhiều như thế này. Nghĩ đến đây Thượng Văn Tinh đưa tay sờ sờ trữ vật giới, trong đó có một ít bảo vật, hắn nắm chắc tăng thêm trăm năm nội công tu vi lên tới cảnh giới bất trụy trung kỳi, nếu may mắn thì có thể còn hơn nữa lên tới bất trụy hậu kỳ, cũng không phải không có khả năng này.

Ba canh giờ sau, Tiêu Thần từ từ mở mắt, rồi vươn người đứng dậy, kinh cẩn nói:

- Khởi bẩm tiền bối, hậu bối đã khôi được một nửa, có thể ra tay phá giải nơi này.

Thượng Văn Tinh nghe vậy cười ôn hòa, khẽ gật đầu, thân ảnh chậm rãi lùi mấy bước.

Tiêu Thần tiến tới, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, giờ hắn đang ở trong hoa viên, nơi đây cực kỳ hoang vắng, hoa cỏ cây cối sớm chết héo hóa tro bụi hết, chỉ có một chòi nghỉ cũ nát, tuy nhìn vô cùng tầm thường tựa hồ đưa tay đẩy thì liền sụp đổ, nhưng nơi đây cũng ẩn giấu một cấm chế ba động, nói vậy hẳn trong đó còn có cơ duyên khác.

Ánh mắt lóe ra, lát sau Tiêu Thần chợt ra tay, xuất trăm ngàn cấm đạo phù văn vào chòi nghỉ, đúng là tất cả như tiến vào một chỗ khác trong không trung, biến mất không thấy gì nữa.

Quả nhiên có điều lạ.

Thượng Văn Tinh thấy vậy, trong lòng không khỏi đề cao Tiêu Thần hơn trước. Còn nhỏ tuổi mà tu vi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, càng đáng quý là tu vi cấm đạo mạnh mẽ.

- Nếu là kẻ mệnh lớn từ đây có thể còn sống mà rời đi, phải thu nạp làm môn hạ, dạy dỗ một phen không phải là không thể trở thành người nhà thượng gia.

Mắt Thượng Văn Tinh hơi lóe lên, khẽ cười lắc đầu đè suy nghĩ trong lòng xuống. Mơi này hiểm họa không lường, có thể toàn thân trở ra rồi nghĩ đến chuyện này cũng không muộn.

Tiêu Thần hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của Thượng Văn Tinh, giờ phút này tất cả ý niệm trong đầu hắn chỉ là đem đoạt lấy tàn đồ kia. Nhưng thời cơ hãy còn chưa tới, hắn chỉ có thể âm thầm nhẫn nại, nhưng trong lòng thì cười lạnh. Đoạn đường này đi tới, mấy lần gặp phải mối nguy cấm chế, Thượng Văn Tinh chỉ lo bảo vệ mình chứ không hề lo tới tính mạng Tiêu Thần, nếu không phải người có nhiều thủ đoạn như hắn, hẳn giờ đã sớm thành cô hồn. Đoạt được bảo vật cũng bị lão quỷ này lấy đi, hoàn toàn không nửa ý muốn chia cho Tiêu Thần.

Nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ, Tiêu Thần ra tay không chút ngắt quãng. Đường đi tới phá giải cấm chế, tuy rằng chưa lấy được bảo vật nhưng cấm đạo tu vi cũng tăng lên không ít, giờ phá giải cấm chế chòi nghỉ này có vẻ thuận lợi và cực kì nhẹ nhàng.

Một lát sau, chòi mát này nhạt nhòa dần cuối cùng hoàn toàn biến mất, trên mặt đất xuất hiện một truyền tống trận.

Trải qua bao năm tháng, truyền tống trận sớm đã t hao gần hết năng lượng, không còn nửa điểm phát ra dao động.

Phá giải cấm chế này, không thấy bảo vật nào được cất giấu, lại xuất hiện một truyện tống trận, mặt Tiêu Thần khẽ biến sắc, thần thức đảo qua, trong nháy mắt hiện lên vài phần dị sắc, nhưng lại lập tức khôi phục nét mặt như thường.

Thượng văn tinh nháy mắt đã xuất hiện ngay cạnh truyền tống trận, ánh mắt hơi lóe lên, môt lúc sau cau mày nói:

- Tiểu hữu, truyền tống trận này là sao, ngưởi hẳn nhìn ra có gì huyền bí ở trong đó?

Tiêu Thần kính cẩn thi lễ:

- Tiền bối đợi chút, đợi ta thăm dò cẩn thận một phen xem có thể sử dụng truyền tống trận này được hay không.

- Nếu là hoạt động bình thường có lẽ sẽ tìm ra cách để dùng.

Thượng Văn Tinh khẽ lộ tia vui mừng:

- Tiểu hữu nhanh bắt đầu đi.

Truyền tống trận này ắt phải thông tới nơi quan trọng nào đó, nếu không thì đã không được thi triển cấm chế làm chòi nghỉ để che dấu.

Tiêu Thần cẩn thận gật đầu, quan sát Truyền Tống Trận một chút rồi đánh ra vài đạo pháp quyết vào, Truyền Tống Trận lóe lên ánh sáng sau đó hai bên xuất hiện hai lỗ hổng. Tiêu Thần thoáng trầm ngâm đưa tay vào túi trữ vật lấy ra hai khối thượng phẩm linh thạch đặt vào. Vừa đặt xong Truyền Tống Trận vốn ảm đạm lập tức sáng lên, linh lực phát tán khôi phục như lúc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play