Vị tu sĩ kia tạm thời được coi là Thiên Mã tộc thủ lĩnh đã sớm tại thời khắc song phương gặp nhau liền chú ý tới Trương Chí Minh.
Trương Chí Minh sắc mặt không thay đổi, đưa tay chỉ một cái. Thiên Mã tộc tu sĩ sửng sốt, lại đột nhiên cảm thấy sau lưng khác thường, quay người bổ ra một chưởng. Một đạo cuồng lan cuốn ùa linh khí cùng va chạm vào vật sau lưng, lại là một đạo linh khí gió lốc nổ tung.
"Điên Đảo Kiền Khôn quyết!"
Thiên Mã tộc tu sĩ quát to một tiếng, độn quang dưới chân đột nhiên biến đổi thành bốn vó ngựa. Thiên Mã tộc tu sĩ nhất thời hóa thành một đạo quang ảnh vòng quanh Trương Chí Minh nhanh chóng xoay tròn, không để cho Trương Chí Minh rảnh để thi triển đại thần thông pháp quyết nổi tiếng quỷ dị của Tây Hoang điện.
Song phương cũng đã biết được Tạ Thiên Dương có thể phát hiện tin tức cùng với địa điểm của Bích Hải linh xà. Song phương mặc dù hỗn chiến, đều hữu ý vô ý nhích dần về phía chỗ hồ nước, vừa khéo làm loạn trận thế do Thiên Mã tộc tu sĩ bày ra chung quanh hồ nước.
Lý Thông mặt liền biến sắc, quay người lại muốn đánh giết trở về, thì lần này Tạ Thiên Dương cũng áp lên. Một kiếm quét ngang vội vã, khiến cho Lý Thông không thể không lui ra, trong tai lại nghe Tạ Thiên Dương cười nói:
- Thú vị thú vị, lần loạn chiến này cũng hiếm thấy. Lý huynh cũng không cần vội vã trở về chỉ huy tộc nhân của ngươi làm gì. Ngươi xem Thiên Mã nhất tộc mặc dù tới, Mã huynh không phải là cũng không tới sao!
Lý Thông thần sắc ngẩn ra, không đợi hắn quay đầu nhìn lại, chỗ sâu Hà Nguyên chi địa, một tiếng nổ trầm muộn đột nhiên truyền tới.
Lý Thông cùng Tạ Thiên Dương song song sửng sốt, ngay sau đó song phương không hẹn mà cùng dừng tay không chiến đấu nữa. Hai người đều từ trong đạo trầm muộn kia nghe ra được điều gì đó không ổn, cũng đều thấy song phương đều hiện lên vẻ kinh hãi thất thần.
- Hà Nguyên chi địa vào lúc nào lại có thể có pháp tướng tu sĩ tiến vào chứ?
Trong đầu của hai người chỉ còn lại có một ý niệm như vậy.
***
Trong ánh mắt khó có thể tin của Mã Thần Hi, tờ phù khí do chính tay phụ thân của hắn, Thiên Mã tộc trưởng Mã Chấn tự tay chế luyện lại dễ dàng bị mười hai đạo vụ giao cổ quái này xé nát như vậy.
Bản mệnh pháp trận không ngờ lại có uy lực lớn như vậy?
Chẳng lẽ đúng là có pháp tướng tu sĩ thông qua thủ đoạn đặc thù tiến vào Hà Nguyên chi địa hay sao?
Mã Thần Hi tuyệt đối không tin bản mệnh pháp trận trong tay đoán đan kỳ tu sĩ sẽ có uy lực như vậy, hơn nữa còn có thể kiên trì lâu như vậy, coi như là dưới tình huống pháp tướng tu sĩ đang thi triển loại bản mệnh pháp trận này uy lực to lớn như vậy thì cũng không còn dư lại bao nhiêu chân nguyên.
Trong ấn tượng của Mã Thần Hi, cũng chỉ có người giống như phụ thân của y vậy, mới có thể sau khi lên cấp pháp tướng kỳ bắt đầu lấy bản mệnh pháp bảo làm cơ sở cấu trúc bản mệnh pháp trận, sau khi lên cấp pháp tướng trung kỳ, mới có thể không chút kiêng kỵ thi triển bản mệnh pháp trận.
Mà những pháp tướng tu sĩ khác sau khi thành tựu bản mệnh thần thông, cũng chỉ có lúc lên cấp pháp tướng trung kỳ mới có thể cấu trúc bản mệnh pháp trận, sau khi trở thành đại tu sĩ mới có thể không cố kỵ gì thi triển bản mệnh pháp trận. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất Mã Chấn có thể ở thời điểm pháp tướng trung kỳ đã có thể áp phục Thiên Mã tộc đại tu sĩ, ngồi vững vàng trên ghế của Thiên Mã tộc trưởng.
Nhưng Mã Thần Hi bây giờ nhìn thấy gì? Có người có thể thao túng bản mệnh pháp trận tiến hành vây công mình với thời gian dài như vậy!
- Nhất định là pháp tướng tu sĩ, nhất định là pháp tướng tu sĩ!
Mười hai con nguyên khí cự giao lần nữa giống như một bức tranh sơn thủy màu trắng do vẩy mực ra mà thành vậy, ở trên trời hóa thành các loại đường cong giảo sát tới Mã Thần Hi. Vào lúc này, Mã Thần Hi lấy một đôi cánh tiểu xảo từ trong trữ vật pháp khí ra.
Mã Thần Hi ném đôi cánh lên, đôi cánh màu bạc này nhất thời phồng lớn ở trên trời, rồi sau đó cắm xuống giữa hai sườn của Mã Thần Hi. Mã Thần Hi cả người nhất thời biến thành một con diều màu xanh, giảo sát lui tới qua lại giữa mười hai con nguyên khí cự giao, nhưng thủy chung không cách nào gây cho chúng bất kỳ thương tích nào.
Đang lúc này, chỉ nghe trong sương trắng lạnh lùng truyền tới hai chữ:
- Định hải!
Nguyên Mã Thần Hi dựa vào một đôi cánh pháp bảo màu bạc này tránh thoát ra được nguyên thần đại trận của Lục Bình giảo sát mà mừng thầm trong chốc lát, nhưng khi nghe từ trong sương trắng lần nữa truyền tới hai từ lạnh như băng đó, một cỗ dự cảm xấu nhất thời cuốn ùa toàn thân y.
Mã Thần Hi co cánh ở bên hông, chuẩn bị tùy thời ứng đối công kích đến từ trong trận pháp, không ngờ thân hình của Mã Thần Hi đột nhiên hơi chậm lại. Mã Thần Hi lúc này mới phát hiện linh khí bốn phía không ngờ lại bị cô đọng lại rồi. Y thi triển phi độn thuật ra, lấy chân nguyên để dẫn, nhưng lại không mượn được chút linh lực nào để tương trợ.
Lần này Mã Thần Hi nhất thời hồn bay đi đâu mất. Một đạo sương trắng khí lãng đã đánh tới ngực của y. Lần này Mã Thần Hi nhìn thấy rõ ràng, trong sương trắng khí lãng biến thành cự giao đó có một viên hạt châu như ẩn như hiện, linh khí vô cùng dồi dào.
Mã Thần Hi làm gì sẽ ngồi đó chờ chết. Tu sĩ thi triển thần thông pháp thuật phần nhiều là lấy tự thân chân nguyên làm vật dẫn, từ đó dẫn động uy năng của linh khí bốn phía tạo thành uy lực mạnh tuyệt. Trong quá trình này, chân nguyên của tu sĩ tuy có hao tổn, nhưng nhiều nhất chỉ là một sự dẫn dắt, hao phí cũng không phải là quá lớn. Nếu không những thứ thần thông pháp thuật này cho dù đều có uy lực thật lớn, nhưng hoàn toàn dựa vào chân nguyên trong cơ thể tu sĩ để chống đỡ thì làm sao có thể đủ để thi triển mấy đạo pháp thuật chứ?
Tuy nhiên, bây giờ Mã Thần Hi lại không lo được nhiều như vậy, linh khí bốn phía bị định hải thần thông của đối phương giam cầm, khiến cho Mã Thần Hi dẫn dắt không được một tia linh khí nào. Sống chết trước mắt, y hiển nhiên sẽ không keo kiệt chân nguyên trong cơ thể. Một đạo "Vạn mã bôn đằng" thần thông của Thiên Mã tộc truyền được Mã Thần Hi toàn bộ dùng chân nguyên tự thân thúc giục. Linh khí bốn phía phảng phất bị đông kết từng cục, hiện giờ bị thần thông của Mã Thần Hi đánh nứt, vỡ nát ra. Mã Thần Hi rốt cục trong không gian nhất định khôi phục quyền chi phối đối với thân thể.
Mã Thần Hi làm gì còn dám chậm trễ, hai tay ở ngực hợp lại, một khối ngọc phù lớn chừng bàn tay từ ngực Mã Thần Hi xuất hiện, trong cái ngọc phù này tồn tại một thứ như tơ tuyến nhè nhẹ từng tia màu xanh vậy.
Ngọc phù xuất hiện trước người Mã Thần Hi trong phút chốc liền toàn bộ tan ra. Từng đạo tơ tuyến màu xanh đan vào chung một chỗ, ở đỉnh đầu của Mã Thần Hi chậm rãi ngưng tụ thành một cái nụ hoa dài khoảng ba thước. Nụ hoa rũ xuống từng đường tơ tuyến, Nguyên Thần châu biến thành cự giao sương trắng một đầu đụng vào trong đám tơ đó, đập ra một chỗ lõm xuống sâu một thước, nhưng Nguyên Thần châu cuối cùng vẫn không cách nào phá rách sự ngăn trở của cánh hoa.
Lại là một món Dưỡng linh chín tầng phòng ngự pháp bảo, mà những múi tơ bị phong tồn trong ngọc phù cũng bị Lục Bình thấy rõ, xem ra chính là lông bờm ngựa trên yêu thân của Thiên Mã tộc luyện chế mà thành.
Vô số sợi lông đâm rách da thịt của cự giao do mây mù ngưng tụ mà thành, đeo bám trên Nguyên Thần châu trong bụng của cự giao, lúc này lại muốn bắt Nguyên Thần châu.
Mã Thần Hi nhìn hiểu rất rõ, hạt châu này tất nhiên là một thứ trọng yếu của bản mệnh pháp trận, chỉ cần bắt giữ hạt châu này, cho dù không thể vì vậy phá giải được bản mệnh pháp trận, như vậy cũng sẽ làm suy yếu cực lớn bộ pháp trận này.
Nhưng không đợi Mã Thần Hi được như ý, trong viên Nguyên Thần châu này đột nhiên xông ra một cỗ lực lượng tuyệt đại, nhất cử xông phá nụ hoa rũ xuống những sợi tơ quấn quanh đó, từ bên trong tránh thoát đi ra.
Chân chính nguyên thần đại trận nếu là phát huy ra toàn bộ uy lực, hoàn toàn có thể khiến cho mỗi một viên Nguyên Thần châu cũng có thể tụ tập lực lượng của mười một viên Nguyên Thần châu khác. Hiện nay Lục Bình mặc dù không cách nào toàn bộ phát huy hết uy lực của nguyên thần đại trận, nhưng trong nháy mắt mượn số lực gấp năm ba lần những lực lượng do Nguyên Thần châu khác bộc phát ra cũng không phải là việc khó gì.
Không đợi Mã Thần Hi lấy hơi, đem linh khí bốn phía bị cấm cố lại một lần nữa khai rộng ra, lại có ba đạo sương trắng cự giao đã từ những phương hướng bất đồng đụng về phía Mã Thần Hi.
Mã Thần Hi mặc dù hết sức tránh né, nhưng vẫn bị một con cự giao trong đó đụng chạm vào trong đóa hoa. Mặc dù đóa hoa thúc giục vô số sợi tơ lông ngựa ngăn cản Nguyên Thần châu lại, nhưng cự lực ẩn chứa bên trong vẫn chấn động nội phủ của Mã Thần Hi, một hớp nghịch huyết bị phun ra, trong không gian tràn ngập sương trắng nhuộm lên đó như một đóa hoa hồng vậy.
Mã Thần Hi đột nhiên khàn cả giọng quát:
- Đi ra, ngươi đi ra đi, các hạ lấy pháp tướng tôn sư lại tới đi làm khó tại hạ, còn muốn giấu đầu lòi đuôi làm chuyện này hay sao, có còn sự tôn nghiêm của pháp tướng tu sĩ hay không?
Lục Bình ở chỗ sâu của sương trắng nghe Mã Thần Hi kêu rống, thần sắc hơi sững sờ. Mã Thần Hi không ngờ lại đem mình xem là pháp tướng tu sĩ. Nếu thật là pháp tướng tu sĩ thi triển bản mệnh pháp trận, Mã Thần Hi ngươi vẫn có thể chống đỡ đến bây giờ sao?
Mã Thần Hi bị danh tiếng của bản mệnh pháp trận làm sợ, cũng quên cha của mình năm đó ở thời điểm tế lên bản mệnh pháp trận triển hiện ra uy lực như thế nào. Thứ uy năng đủ có thể dễ dàng chém chết hắn trong tình trạng tu vi hiện nay, không thể nào để cho hắn có thời gian cố sức kháng cự như vậy.
Bên cạnh, Lôi lão lục thậm chí đã sớm trở nên chết lặng. Lôi lão lục chính là độc hành đạo tặc, ở Trung Thổ tu luyện giới càn quét ngang ngược đã lâu, lại ở chỗ Tây Hoang chi địa nhân yêu hỗn tạp này kiến thức rộng rãi, đoán đan hậu kỳ các môn các phái cùng với yêu tộc các đại chủng tộc chân chính truyền tinh anh cũng từng đã biết. Hắn hiển nhiên biết rõ thực lực của những đích truyền tu sĩ của tu luyện giới chân chính này so với nhau cho dù là có hơn kém, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều.
Nhưng hôm nay trong mắt của hắn lại thấy một nhân vật mà có thể ở trong mắt hắn hay mắt những tu sĩ khác cao không thể với tới, nhưng lại bị tên cái tên tu sĩ tên không thấy truyền bao giờ trước mắt này dễ dàng đánh trọng thương hộc máu, thậm chí không chút sức đánh trả. Điều này đã phá vỡ một nhận biết thâm căn trong mắt của Lôi lão lục.
Mã Thần Hi thấy đối phương dưới tình huống chiếm hết thượng phong vẫn không hiển lộ thân phận tự thân, biết được kế khích tướng của mình lúc trước căn bản không tạo ra tác dụng. Hắn vốn còn định ở dưới tình huống biết được thân phận đối phương, liền thi triển vật bảo mệnh áp đáy rương cuối cùng do phụ thân truyền xuống, chỉ cần trốn khỏi sân kiếp nạn này, thì Thiên Mã tộc hiển nhiên sẽ nghiền đối phương thành thịt nát, chỉ tiếc đối phương cũng không mắc mưu.
- Đã như vậy, chúng ta non xanh còn đó, nước biếc còn dài, những gì ngươi ban cho ta hôm nay Mã Tứ này đã ghi nhận xuống, ngày sau Mã Tứ tự nhiên sẽ lại lãnh giáo các hạ!
Mã Thần Hi nói xong, trong tay lại là một đạo phù khí được ném trên trời. Lục Bình vẫn ở trong bóng tối liền cảm thấy một cỗ không gian ba động to lớn truyền tới. Lục Bình bày ra bản mệnh nguyên thần đại trận đột nhiên bị một cỗ ba động này xâm nhập. Một loại cảm giác tê liệt to lớn truyền tới, tựa hồ không gian trong nguyên thần đại trận đã cùng ở một chỗ không biết tên nào đó thành lập mối liên lạc.
Mã Thần Hi thấy đỉnh đầu dần dần thành hình lối đi đen nhánh, tâm tình lúc trước có chút kinh hoảng nhất thời bình phục trở lại, cao giọng cười nói:
- Mã Tứ xin từ biệt!
Nhưng không đợi lời nói của Mã Thần Hi buông ra, thanh âm lúc trước lại một lần nữa từ chỗ sâu trong sương trắng truyền tới:
- Trấn nhạc!
Mã Thần Hi bây giờ vừa nghe đến thanh âm rắn rỏi lạnh lùng này trong bụng chính là run lên một cái, không đợi không gian lối đi chưa hoàn toàn thành lập, đã một đầu chúi vào trong đó.
Nhưng động tác của Mã Thần Hi còn chậm một bước, trên thực tế dự cảm của Mã Thần Hi cũng hết sức chính xác. Sau khi Lục Bình quát lạnh một tiếng, một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên từ trên xuống dưới, phảng phất một tòa sơn nhạc từ trên trời giáng xuống vậy.
Trong ánh mắt hốt hoảng lại khó có thể tin của Mã Thần Hi, đạo pháp tướng thần thông này rõ ràng là có thể khai mở ra lối đi trong không gian không ngờ lại lập tức dễ dàng bị cỗ lực lượng này ép bị đổ sụp như vậy.
Điều này tuyệt không thể!
Sự kêu gào trong lòng của Mã Thần Hi đã hoàn toàn biểu hiện ở trên mặt. Nếu là những pháp tướng thần thông khác cũng đã đành, những thần thông kia ít nhiều đều là từ đoán đan kỳ liền bắt đầu tích lũy, trong tay pháp tướng tu sĩ thi triển ra bị đoán đan kỳ tu sĩ phá hỏng cũng không phải là không thể được.
Mà bây giờ Mã Thần Hi thi triển là thần thông gì? Đây chính là không gian thần thông, là lĩnh vực tu luyện mà tu sĩ sau khi lên cấp pháp tướng kỳ mới có thể tiếp xúc được, cùng đoán đan kỳ không có chút liên hệ nào. Hơn nữa nó là vật bảo mệnh do cha của Mã Thần Hi, Thiên Mã tộc trưởng danh chấn Tây Hoang chi địa tự tay chế, không ngờ lại dễ dàng bị người khác phá đi như vậy.
Không gian phù khí này trong tay của Mã Thần Hi lại khác với đào sinh phù khí của Thái Huyền tông đệ tử mà ban đầu Lục Bình gặp được. Đào sinh phù khí tuy nói cũng dính đến không gian thần thông, nhưng là phải thông qua một loại môi giới là phù khí mới thi triển được, cho nên lúc trước đây Lục Bình chỉ cần đánh vỡ bản thân của đào sinh phù khí, như vậy Thái Huyền tông đệ tử hiển nhiên cũng không có hy vọng chạy trốn.
Mã Thần Hi thi triển ra không gian phù khí lại không có chút môi giới nào, mà là một loại không gian thần thông đơn thuần. Loại thần thông này trong quá trình thi triển, đoán đan kỳ tu sĩ cơ hồ không có khả năng cắt đứt, cho dù là pháp tướng tu sĩ muốn can thiệp cũng không dễ dàng.
Đây cũng là duyên cớ vì Thiên Mã tộc trưởng thần thông vô biên, nếu là đổi thành những pháp tướng tu sĩ khác, làm gì có thể chế thành phù lục thần kỳ như thế.
Nhưng chính là loại phù lục thần kỳ này, không ngờ lại bị phá ngay trước mặt của Mã Thần Hi, khiến hắn trơ mắt mà nhìn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT