Lấy đoán đan kỳ tu vi cải tạo bản phái truyền thừa vạn năm, đại thần thông pháp thuật thiên chuy bách luyện, cũng được môn phái cao tầng nhất trí tán ngợi, Tạ Thiên Dương này có thể nói là đệ nhất nhân trong đệ tử đời thứ ba chưa lên cấp pháp tướng kỳ của Tử Dương cung.
Nhưng Ly Hỏa Thiên Dương Kiếm của Tạ Thiên Dương cũng không chém về phía nước hồ dưới chân, mà là ở không trung xẹt qua một đường vòng cung quỷ dị, đột nhiên đâm tới phía sau mình.
Một tiếng động trong trẻo vang lên, thân thể của Tạ Thiên Dương đột nhiên bổ nhào về phía trước, rồi sau đó chậm rãi xoay người lại, lại thấy Lý Thông mang trên mặt vẻ kinh dị vẫn ở không trung đang bay ngược về phía sau.
- Lý huynh, ngươi làm như vậy coi như không có đức rồi!
Tạ Thiên Dương trong miệng cười nhẹ nói, nhưng trên mặt lại không nhìn ra một chút cười cợt nào.
- Hừ!
Lý Thông đánh lén một cái không kết quả, ngược lại bị Tạ Thiên Dương một kiếm đẩy lui, tự biết đuối lý, trong miệng cũng không cãi lại. Hắn chẳng qua là trong miệng lạnh lùng hừ một cái, nhưng trong lòng thì nổi lên cơn sóng thần: mình một kích có thể nói là toàn lực xuất thủ, hơn nữa lại là đánh lén. Tạ Thiên Dương này không ngờ lại dễ dàng hóa giải như thế, hơn nữa lực phản kích càng mãnh liệt như vậy, mình ngược lại suýt nữa chịu một vố thua thiệt to. Chẳng lẽ người này trước đó đã giấu giếm thực lực?
Tạ Thiên Dương thấy Lý Thông cũng không đáp lời, chẳng qua là đem phi kiếm trong tay chỉ hướng về mình từ phía xa xa. Một cỗ kiếm khí lạnh lẽo mang theo sát khí lẫm nhiên cách không thấu tới.
Đây là muốn giết mình nha!
Nụ cười lạnh trên mặt Tạ Thiên Dương không biết tan ra từ lúc nào, thần niệm lại hướng bốn phía chậm rãi quét đi, ngoài miệng lại nói:
- Lý huynh chẳng lẽ cho là mình có thể làm gì được tại hạ sao? Không biết Mã huynh lúc này ở nơi nào, nếu Lý huynh lộ sát ý, xem ra cũng chỉ đi tìm Mã huynh kéo tới cùng liên thủ rồi!
Lý Thông khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười giễu cợt. Tạ Thiên Dương sắc mặt lập tức biến đổi, nói:
- Quả nhiên có trợ thủ sao?
Mấy dặm sau lưng Lý Thông đột nhiên xuất hiện ánh sáng lấm tấm, chỉ chốc lát sau những thứ ánh sáng này liền tạo thành từng đạo độn quang với các loại sắc thái khác nhau, rơi xuống sau lưng Lý Thông.
Tạ Thiên Dương chợt hiểu ra, nói:
- Thì ra là Tạ mỗ tiết lộ hành tích. Lý huynh là đặc biệt đến tập giết tại hạ, chứ không phải ngẫu nhiên gặp phải, hơn nữa còn tính toán đánh hội đồng nữa. Đáng tiếc, Lý huynh lấy loại phương thức này là không thể lưu lại tại hạ đâu.
Tạ Thiên Dương nói xong dưới chân độn quang lóe lên, hiển nhiên chỉ cần đoán chừng tình huống không ổn thì liền rút đi, chỉ là bởi vì dưới chân Tam linh một mực trốn trong nước hồ không lộ diện. Tạ Thiên Dương trong lòng còn chứa một chút may mắn, hy vọng đối phương cũng không biết mục đích mình núp ở nơi đây.
Ngay vào lúc này, từ phương hướng đối diện Lý Thông đột nhiên truyền tới tiếng nổ dồn liên tiếp như tiếng pháo lớn. Linh khí ba động kịch liệt truyền đến nơi này, Lý Thông mặt liền biến sắc, đưa tay vung lên. Cẩm Lý tộc tu sĩ chạy tới sau lưng nhanh chóng từ hai bên bao vây tới. Phi kiếm trong tay của Lý Thông rung lên, trước tiên hướng về phía Tạ Thiên Dương chém tới.
Tạ Thiên Dương mặc dù tự phụ thực lực tự thân nhất định trên Lý Thông, nhưng đối mặt cùng Cẩm Lý nhất tộc quần đấu cũng không dám để rơi vào trong cục diện bị vây giết, dưới chân độn quang chợt lóe lên thì đã thoát khỏi vòng vây của Cẩm Lý tộc. Còn lại Cẩm Lý tộc tu sĩ trừ Lý Thông ra, không người nào có thể đuổi kịp tốc độ của Tạ Thiên Dương.
- A, đúng rồi!
Tạ Thiên Dương vừa ngăn cản Lý Thông cố gắng bám sát mình, trong miệng vừa cười cợt nói:
- Tạ mỗ còn đánh giá thấp các ngươi, xem ra một bên kia tới là Mã Tứ công tử mới đúng. Các ngươi đây là muốn trước sau giáp công chăng?
- Đáng tiếc trời không theo ý ngươi muốn!
Lý Thông hự lên một tiếng, phi kiếm trong tay đột nhiên hóa thành vô số kiếm quang du ngư, từ bốn phương tám hướng cắn nuốt về phía Tạ Thiên Dương, nhìn qua không ngờ lại có hiệu quả dị khúc đồng công cùng “Sấm Thủy kiếm quyết” của Lục Bình.
Đỉnh đầu của Tạ Thiên Dương đột nhiên nở rộ một đóa hỏa luyện. Một đoàn ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện quanh người, vô luận bao nhiêu kiếm quang du ngư đến gần Tạ Thiên Dương đều bị nướng thành một luồng sương mù.
Tạ Thiên Dương đang muốn mở miệng cười nhạo Lý Thông, lại thấy lúc trước Cẩm Lý nhất tộc tu sĩ đang tiến lên vây giết mình đột nhiên dừng bước không tiến lên nữa, vòng vây hình thành lúc trước sau khi mình lui ra cũng vừa đúng đem hồ nước vây lại.
Tạ Thiên Dương trên mặt thoáng qua một tia vẻ ảo não. Đối phương nếu có thể phát hiện mình ẩn núp ở chỗ này, làm sao lại không nghĩ tới mục đích ẩn giấu của mình. Chẳng qua là trong các thế lực lớn với nhau, việc giết chết đệ tử có tiềm lực đối phương đã thành thói quen. Tạ Thiên Dương lúc nhìn thấy Lý Thông khí thế hung hăng đánh tới, chuyện đương nhiên liền nhận định đối phương đang hướng về phía hắn.
Lúc này Tạ Thiên Dương còn muốn tiến lên, không ngờ ngược lại bị Lý Thông ngăn trở. Tạ Thiên Dương mặc dù tự tin thực lực tự thân tất nhiên trên Lý Thông, nhưng muốn trong thời gian ngắn chiến thắng Lý Thông đó cũng tuyệt đối không thể.
Mắt thấy Cẩm Lý nhất tộc tu sĩ vây quanh nước hồ muốn kết thành trận thế, lại đột nhiên nghe được sau lưng cách đó không xa truyền tới tiếng nổ dồn đột nhiên càng ngày càng gần. Ngay sau đó liền thấy một chùm độn quang lung tung xen lẫn vô số tiếng động pháp thuật, trong tiếng pháp bảo va chạm giống như sao rơi từ trên trời giáng xuống, rồi đập hướng về phía vòng vây của Cẩm Lý nhất tộc quanh hồ nước.
Loạn rồi, hoàn toàn rối loạn rồi!
Trong thời điểm Lý Thông đánh lén Tạ Thiên Dương, Thiên Mã nhất tộc tu sĩ dưới sự dẫn dắt của tên tu sĩ thông minh đó cũng đến gần phụ cận của hồ nước. Nếu không phải bởi vì Mã Thần Hi đuổi giết Lôi lão lục trì hoãn trong chốc lát, thì có lẽ lúc này Thiên Mã tộc vừa khéo cùng Cẩm Lý tộc trước sau giáp công, tạo thành thế hợp vây đối với Tạ Thiên Dương rồi.
Tuy nhiên lúc này thật ra thì cũng không coi là quá muộn, ngay tại lúc Thiên Mã tộc đua nhau tăng nhanh tốc độ chuẩn bị cùng Cẩm Lý nhất tộc hội hợp, mười mấy tên Tây Hoang điện tu sĩ đột nhiên tuôn ngang ra, song phương bất chợt gặp nhau, đều cảm thấy thất kinh.
Thiên Mã tộc dù sao ngang ngược quen rồi, trước một tên Tây Hoang điện tu sĩ không chút nghĩ ngợi liền đưa chân đạp một cái. Một nguyên khí cự túc to lớn trực tiếp bay mười mấy trượng nhắm đạp vào tên gần nhất trong mười mấy tên tu sĩ này.
Một tiếng hét thảm "a" cất lên, nhất thời phá vỡ loại cục diện quỷ dị này của song phương. Trương Chí Minh chính là người dẫn đầu tổ chức mười mấy tên tu sĩ này, đi đầu quát to một tiếng:
- Lấn hiếp người quá đáng, mọi người cùng tiến lên, giết!
Thật ra thì đã sớm không cần Trương Chí Minh kêu gọi, mười mấy tên tu sĩ đã sớm xuất thủ đánh trả. Thiên Mã tộc hiển nhiên cũng không yếu thế, song phương nhất thời ở giữa không trung đánh giết làm thành một đoàn.
Trương Chí Minh sau khi hét xong, thân thể co rụt lại, từ trong cơn hỗn chiến chạy ra ngoài. Hắn tụ tập nhiều tu sĩ như vậy hiển nhiên cũng biết mấy phe chẳng qua là đám người ô hợp. Tuy nói số lượng chiếm ưu thế, nhưng lại không có lực ngưng tụ như Thiên Mã tộc tu sĩ, tùy thời đều có nguy cơ bị đánh cho tứ tán, hỏng mất.
Nhưng hắn muốn đi, lại có người đã sớm theo dõi hắn!
- Trương Chí Minh, xem ra Tây Hoang điện cũng chỉ có thể làm một ít chuyện ly gián châm ngòi nổ mà thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT