Nhân yêu kết hợp, giống như năm đó Ân Huyền Sở ở Bắc Hải nhân tộc gây ra động tĩnh vậy, ở trong yêu tộc đồng dạng cũng là một đề tài cấm kỵ.
Sau khi thân phận của Thanh Hồ lộ ra ánh sáng, Thiên Mã nhất tộc không làm bất kỳ áp lực, trách móc nào, mà Mã Chấn trực tiếp đem lực lượng tinh nhuệ của Thiên Mã nhất tộc điều tập đến bao vây toàn bộ hồ tộc lại.
Một Thanh Hồ do nhân yêu kết hợp hiển nhiên không đáng cho Thiên Mã nhất tộc lao sư động chúng như vậy. Nhưng khi Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc là kẻ đứng sau lưng hồ tộc thì, Thiên Mã nhất tộc thực hiện đại động tác lần này lại có lý do của nó.
Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc suy sụp, đối mặt với sự cường mạnh của Thiên Mã tộc đã lựa chọn thối lui. Hồ tộc khuyên nhủ không được, toàn bộ Thanh Hồ nhất tộc bị hồ tộc vứt bỏ, thành vật hy sinh của Thiên Mã tộc. Thiên Mã tộc nhất cử khuếch trương vượt qua phạm vi thế lực truyền thống, thực lực của hồ tộc bị tổn thương nặng. Điếu Tình Bạch Ngạch hổ tộc bị đè ép không gian sinh tồn. Thiên Mã tộc thoắt một cái trở thành vương tộc lớn nhất của Tây Hoang chi địa.
Mẫu thân của Thanh Hồ tự tay đả thương Mã Thần Hi, sau đó lại để cho hắn chạy mất, lập tức ý thức được mình làm một chuyện ngu xuẩn. Thanh Hồ nhất tộc tộc trưởng ý thức được chuyện không ổn, vội vàng đem con gái của mình đưa đi tránh họa. Nhưng nàng dù thế nào cũng không ngờ Thiên Mã nhất tộc trả thù không phải nhắm vào con gái của nàng, mà là cả Thanh Hồ nhất tộc.
Sau khi tiến vào Tây Hoang chi địa, Lục Bình vốn bởi vì Hà Nguyên chi địa khai mở mà phải dời lại kế hoạch tập sát Mã Thần Hi. Dù sao Hà Nguyên chi địa đối với Lục Bình vẫn rất có lực hút, đặc biệt là sau khi phát hiện một cỗ lực lượng cực kỳ thần bí kia có lực hút mãnh liệt đối với huyết mạch tự thân của hắn.
Nhưng lần này Mã Thần Hi xuất thủ tập sát hắn, rõ ràng chính là muốn đưa Lục Bình vào chỗ chết. Lục Bình sao có thể để yên cho được, liền định sẽ ở trong Lạc Thánh hồ này bày ra bản mệnh nguyên thần đại trận.
Lục Bình không tin sau khi bố trí bản mệnh nguyên thần đại trận, Mã Thần Hi còn có thể chạy trốn thoát khỏi bàn tay của mình, cho dù là trong tay của hắn có bảo vật mà pháp tướng tu sĩ giao cho hắn cũng vậy mà thôi, trừ phi là có pháp tướng tu sĩ xuất thủ cứu hắn từ trong nguyên thần đại trận đem đi ra ngoài.
Ngay tại lúc Lục Bình mới vừa cho gọi ra Nguyên Thần châu từ trong tâm hạch không gian, tay cũng không khỏi chậm lại, bởi vì hắn nhận ra thủy lưu chung quanh lần nữa phát sanh biến hóa. Một tia biến hóa rất nhỏ này khiến cho Lục Bình có Tị Thủy Nguyệt Minh Châu trong tay trong nháy mắt phát giác được điều gì đó đang diễn ra trong Lạc Thánh hồ.
Đang lúc này, một tiếng cười dài mừng rỡ đột nhiên từ đỉnh đầu của hai người Mã Thần Hi cùng Lý Thông truyền tới.
- Ha ha ha ha!
Đỉnh đầu của Tạ Thiên Dương có một món pháp bảo tản ra tia sáng màu tím, một đường lặn xuống tới nơi. Sau khi thấy Mã Thần Hi cùng Lý Thông, y nhất thời cười nói:
- Coi như là lại đuổi theo kịp mấy người các ngươi rồi, chà, hai người các ngươi đây là thế nào thế, chẳng lẽ đáy Lạc Thánh hồ này còn có cái gì nguy hiểm sao? Trước giờ chưa hề nghe nói qua chuyện này nha?
Ở khoảng cách ba người không xa trong một chỗ đen nhánh của Lạc Thánh hồ, một dòng nước ngầm không nổi bật chút nào trong tất cả dòng nước ngầm ở đáy hồ lộ, trong giây lát liền hội hợp đến trong tất cả dòng nước ngầm, rồi chảy về phía chỗ sâu hơn trong Lạc Thánh hồ.
Không ngờ Tạ Thiên Dương lúc này cũng tới. Sau khi Lục Bình bày ra nguyên thần đại trận, nếu chỉ có Lý Thông cùng Mã Thần Hi, thì hắn cũng nắm chắc giết chết hai người. Nhưng nếu tăng thêm Tạ Thiên Dương, ba tu sĩ có cùng thực lực với hắn liên thủ, Lục Bình không nắm chắc nữa rồi.
Lục Bình cũng không muốn bại lộ bản thân đang ở phía đối lập với hai tộc Thiên Mã, Cẩm Lý. Bây giờ nếu là có thêm một Tử Dương cung nữa, tình huống càng nghiêm trọng hơn.
Lục Bình lần này du lịch Trung Thổ, Chân Linh phái chư vị lão tổ giao nhiệm vụ cho hắn chính là tạo ra danh tiếng của mình, đem danh hiệu của Chân Linh phái làm cho người ở Trung Thổ biết. Lục Bình không lý do gì vì mình mà kéo tới cho Chân Linh phái mấy đối thủ cường hãn như vậy!
Lục Bình lập tức bỏ qua dự định tập sát hai người Mã Thần Hi, mà hóa thành dòng thủy lưu truy theo một dòng nước ngầm lẻn đi chỗ sâu nhất của Lạc Thánh hồ. Mới vừa rồi một dòng nước ngầm nhỏ ấy đã khiến cho đầu óc Lục Bình chợt như nắm bắt được điều gì. Lục Bình muốn đi trước ba người này tìm được chỗ Tụ linh chi địa sâu ở chín trăm trượng.
Phải biết bản đồ trong tay của Lục Bình là từ Cẩm Lý nhất tộc mà có được. Thiên Mã tộc cùng Cẩm Lý tộc mấy lần xuất nhập Lạc Thánh hồ, mỗi một lần đều ở bảy, tám, chín trăm trượng đáy hồ này tìm và chiếm cứ đại lượng Tụ linh chi địa. Đám người Mã Thần Hi một khi tiến vào chín trăm trượng đáy hồ, tốc độ tìm kiếm năm chỗ Tụ linh chi địa tốt nhất tất nhiên sẽ nhanh hơn so với Lục Bình.
Tạ Thiên Dương cũng là người tinh minh sáng suốt, thấy hai người có bộ dáng như vậy, Tạ Thiên Dương lập tức hiểu nguyên do của chuyện này, thấp giọng hỏi:
- Là bởi vì Bắc Hải Lục Huyền Bình kia đúng không?
Mã Thần Hi hừ lạnh một tiếng. Lý Thông thì cười khổ một tiếng. Tạ Thiên Dương thấy biểu lộ của hai người, lập tức xoay đầu lại nhìn chằm chằm Mã Thần Hi.
Mã Thần Hi bị ánh mắt hài hước của Tạ Thiên Dương nhìn chằm chằm, lửa giận trong ngực đột ngột toát ra, trên mặt biến thành màu đỏ tương, sắp sửa át chế không được hỏa khí của mình, chợt nghe Tạ Thiên Dương đột nhiên thở dài một cái, nói:
- Cần gì khẩn trương thành như vậy? Chưa nói bây giờ ba người chúng ta ở tại chỗ này, coi như mới vừa chỉ có hai người các ngươi, chẳng lẽ bị người để mắt tới thì hắn phải chết không thể nghi ngờ sao? Người nọ giỏi lắm cũng như chúng ta không phân cao thấp thôi!
Có cái gọi là người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, Tạ Thiên Dương nói một phen này hiển nhiên là đã biết được người muốn đánh lén chính là Lục Bình, hơn nữa khẳng định xuất thủ gây hấn trước khẳng định chính là con liệt mã này. Mặc dù nói thẳng ra sẽ khiến Mã Thần Hi có chút khó coi, nhưng nhìn vẻ buông lỏng trên mặt của hai người Mã Thần Hi cùng Lý Thông, không khó để nhận ra mới vừa rồi hai người này thật sự đã bị Lục Bình dọa sợ.
Nhưng bọn họ không biết là, Lục Bình thật sự có phần nắm chắc diệt gọn được bọn hắn. Tạ Thiên Dương nói không phân cao thấp bất quá tự nhận là thế mà thôi, may mắn chính là Lục Bình bởi vì phát hiện tung tích của Tụ linh chi địa mà rời đi, nếu không bọn họ có lẽ có thể chân chính kiến thức một phen thực lực của Lục Bình.
Giao đạo nhân năm đó sau khi thân hóa Chân Linh là có sừng, đây là nhận thức chung của tu luyện giới!
Nhưng cái sừng trên đầu của Giao đạo nhân năm đó là dạng gì, là sừng đơn, sừng đôi hay nhiều sừng, cái này đành phải đoán mò mà thôi.
Trong trí nhớ của Lục Bình, mặc dù có hình tượng là Giao, nhưng ở thế giới phương này, hắn cũng không dám khẳng định thứ Giao mà mình biết có chính xác hay không.
Tám con quái giao ở mặt ngoài kim đan của Lục Bình sở dĩ xưng là "quái", cũng bởi vì tám con quái giao ở mặt ngoài kim đan của Lục Bình này cùng với các loại các dạng giao linh trong truyền thuyết trong tu luyện giới không con nào tương xứng cả. Nhưng mà Lục Bình không chút lo âu, bởi vì tám con giao này người khác xem ra có thể giao quái dị vô cùng, nhưng ở trong con mắt Lục Bình thì chúng đang phát triển đến một loại thần thú thần thánh nhất. Mà loại thần thú này chính là loài rồng chưa bao giờ xuất hiện ở trong bất kỳ truyền thuyết nào của phương thế giới này!
Hoặc là nói nó cũng không phải là không truyền thuyết, ít nhất Lục Bình đã từng thấy qua Long Hòe đã từng mang theo một chữ "Long". Chẳng qua là bản thân Long Hòe lão tổ kia cũng không biết tên của mình tại sao mang theo một chữ "Long" này!
Khi Lục Bình men theo dòng nước ngầm hơi yếu kia đi tới mục đích, hắn đột nhiên có chút tin tưởng Giao đạo nhân năm đó thành tựu Chân Linh chỉ có một cái độc giác. Bởi vì ở đáy tòa Lạc Thánh hồ kỳ lạ này đột nhiên sinh ra một chỗ động sâu thon dài cực kỳ họp nhỏ dài như vậy, càng đi vào trong càng hẹp, cho đến chỗ cuối cùng tạo thành một hình dáng như cái dùi nhọn vậy.
Lục Bình thầm nhủ có khi nào là bởi vì Giao đạo nhân năm đó biến thành Chân Linh, lúc rơi xuống mặt đất bởi vì đầu hướng xuống đất mà độc giác của mình tạo thành cái hồ có hình dáng thế này!
Ngọn nguồn của một dòng nước ngầm thật nhỏ kia chính là cửa động chỉ có ba xích tạo thành.
Nơi này sẽ là một chỗ đất linh khí hội tụ sao?
Lục Bình quan sát bốn phía, vừa không cảm giác độ dày của linh khí bốn phía có cái gì dị thường, càng không phát hiện bốn phía tồn tại phòng thủ pháp trận gì bảo vệ Tụ linh chi địa.
Chẳng lẽ sẽ nằm ở đáy động hình cái trùy này?
Lục Bình nhìn huyệt động nhỏ dài sâu ước chừng năm xích này, trong lòng chợt động!
Chẳng qua là huyết động chỉ có ba xích như thế này thì làm sao Lục Bình có thể tiến vào trong?
Đừng xem Lục Bình có thể thi triển các loại độn thuật đem tự thân hóa thành dòng nước là có thể đem nhục thể của mình biến thành dòng nước như vậy. Nhưng trên thực chất thân thể của Lục Bình vẫn tồn tại, hơn nữa cũng không thể biến đổi các loại hình dáng lưu động giống như nước vậy, mà là chỉ có thể đủ miễn cưỡng làm được cái việc tùy theo dòng nước mà di chuyển đi thôi.
Nhìn cửa động trước mắt, Lục Bình nhất định không tin mình đoán sai lầm, nhưng cửa động trước mắt lại là chuyện gì kia chứ? Cho dù Lục Bình bò vào bên trong, cũng chỉ có thể bò vào hai xích là sẽ bị kẹt lại.
Lục Bình thử chém cho cửa động rộng ra, nhưng lại chấn cho hai tay của Lục Bình tê dại!
Toàn bộ vách đá ở đáy Lạc Thánh hồ nhìn qua chẳng qua là chất liệu bình thường, nhưng lại không biết là duyên cớ nào, trở nên cứng rắn dị thường. Coi như là tu sĩ sử dụng pháp bảo, vận dụng pháp thuật đánh mạnh phá cuồng cũng chưa chắc có thể cắt xuống mấy khối.
Có tu sĩ đã từng đột phát kỳ tưởng, cảm thấy chất liệu cứng rắn như thế có lẽ là một loại linh tài chưa biết nào đó, đã ở trong Lạc Thánh hồ hao tổn tâm cơ đập xuống mấy khối thạch tài mang về môn phái, vì thế mà còn bỏ lỡ mấy chỗ Tụ linh chi địa thượng hạng. Nhưng mấy khối thạch tài này lại bị môn phái luyện khí sư buộc phải bỏ xó, vì cho rằng bất quá là một ít thạch liêu chất liệu bình thường trải qua cường lực đè ép mới được hình thái như vậy, cũng không thể dùng để luyện khí. Vị tu sĩ này trong lúc nhất thời bị chê cười trong tu luyện giới.
- Cái này, chẳng lẽ là...
Trong lúc Lục Bình suy nghĩ trăm chiều mà không có được cách giải thích hợp lý gì, thì một cỗ tin tức đến từ thuần dương chi hồn ký ức xuất hiện trong đầu của Lục Bình, Lục Bình trong lòng cả kinh, có chút vui mừng nhìn huyệt động trước mắt, thầm nói:
- Song tầng không gian? Chẳng lẽ trong không gian của Lạc Thánh hồ vẫn tồn tại một chỗ không gian như vậy?
Song tầng không gian như vậy thường là một chỗ động thiên pháp bảo hoặc là không gian chi địa, do tu sĩ sáng tạo ra một tầng rồi nội khảm trong không gian chi địa.
Nhưng những thứ không gian nội khảm này lại có nhiều hạn chế, trong đó một biểu hiện rất mạnh chính là cửa vào không gian tầng ngoài phía ngoài sẽ rất nhỏ, cửa vào nội khảm không gian tất nhiên cực lớn, giống như trung ương cung điện động thiên trong Doanh Thiên đạo tràng vậy. Cửa vào tầng ngoài không gian bất quá là một cửa đút vừa bình nước bằng sứ, còn cửa vào dẫn đến không gian bên trong là một chỗ cung điện nguy nga.
Trong khi đó, cửa động trước mắt này chỉ có ba xích, nếu thật là cửa vào không gian bên trong, e rằng người sáng lập Hà Nguyên chi địa này có tu vi và thực lực vượt xa trên Thuần Dương tu sĩ Phi Thiên lão tổ của Doanh Thiên phái!
Lục Bình đột nhiên một cước bước vào cửa huyệt động to khoảng ba xích này. Không đợi Lục Bình khom lưng đem thân thể của mình hoàn toàn co lại chui vào trong huyệt động, ở cửa huyết động đột nhiên nổi lên một trận rung động, hoàn toàn hút hắn biến mất vào bên trong đó, rồi sau đó tầng rung động này dần dần trở lại bình thường. Cảnh sắc chung quanh hoàn toàn biến đổi, làm gì còn có huyệt động nhỏ dài phảng phất như viên trùy lúc trước vậy!
Tạ Thiên Dương bây giờ lại đuổi lên trước mặt của Mã Thần Hi cùng Lý Thông. Lúc này sau khi Tạ Thiên Dương mới vừa điểm phá xong nỗi lo âu trong lòng của hai người, rồi cả người liền đi trước một bước, đến độ sâu hơn chín trăm trượng dưới đáy hồ.
Mã Thần Hi cùng Lý Thông liếc mắt nhìn nhau, cũng lập tức đuổi theo phía sau. Tuy nhiên, chỉ chốc lát sau hai người lại để mất tung tích của Tạ Thiên Dương.
Tốc độ tiềm hành của Tạ Thiên Dương trong Lạc Thánh hồ là tuyệt đối không nhanh bằng hai người, như vậy hoặc là Tạ Thiên Dương lúc này đang thi triển thần thông che giấu cực cao, hoặc chính là Tạ Thiên Dương đã nhanh chóng tìm được một chỗ Tụ linh chi địa ở đáy hồ sâu hơn chín trăm trượng này.
Mặc dù đáy Lạc Thánh hồ có lực lượng làm vặn vẹo thần niệm của tu sĩ, nhưng hai người Mã Thần Hi cùng Lý Thông cũng không cho là Tạ Thiên Dương có thể ở khoảng cách gần như thế thoát khỏi hai người truy tung. Như vậy chỉ còn lại có một loại khả năng, Tạ Thiên Dương không ngờ lại tiến vào một chỗ Tụ linh chi địa, mà pháp trận bảo vệ Tụ linh chi địa sau khi Tạ Thiên Dương tiến vào trong đó liền tự động khai mở, che dấu tung tích của Tạ Thiên Dương.
Đáy hồ sâu hơn chín trăm trượng tổng cộng chỉ có năm chỗ Tụ linh chi địa, nhưng cho dù hai người Thiên Mã cùng Cẩm Lý là khách quen của Lạc Thánh hồ cũng khó mà xác định vị trí của năm chỗ Tụ linh chi địa này. Tử Dương cung mặc dù thực lực vẫn còn trên hai tộc, nhưng phạm vi thế lực cũng không bao trùm đến Tây Hoang địa vực, đối với Lạc Thánh hồ có độ quen thuộc tuyệt đối kém xa hai tộc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT