- Làm gì nói nhảm nhiều như vậy, nếu như đã tới mà còn muốn làm ngư ông ở phía sau chúng ta, vậy cũng phải xem coi ngươi có bản lĩnh này hay không, trước tiên tranh tài một trận rồi nói sau!

Mã Thần Hi đã sớm chờ không nhịn được. Hắn chỉ biết là mới vừa rồi ba người chia ra cùng Lục Bình giao thủ, người trước mắt đích xác là một tên kình địch, khó trách Tam ca lại đặc biệt phái người tới thông báo với mình. Hắn bây giờ chiến ý dồi dào, chỉ muốn cùng người trước mắt đại chiến một trận rồi nói sau.

- Cũng tốt, gặp phải nhiều đối thủ thực lực tương đương như vậy thật không dễ, đã lâu không đại chiến một trận hàm sướng lâm ly như vậy rồi, vì vậy bỏ lỡ đúng là đáng tiếc!

Tạ Thiên Dương cả người trên dưới đồng dạng chiến ý dâng cao.

- Vậy còn chờ gì!

Thiên môn Du Ngư kiếm trong tay Lý Thông đã sáng bật sáng ngời, ánh mắt đảo qua ba người.

Một đối phi kiếm hóa thành hai con quái giao hướng Mã Thần Hi giảo sát. Lục Bình không nói câu nào, cũng xuất thủ trước bắt đầu công kích.

Dựa theo tính tình của bản thân Lục Bình, hắn không muốn tham dự vào trận hỗn chiến này. Chẳng qua là ba người kia nhìn qua chiến ý dâng trào, Lục Bình thật sự là không thể tránh né. Vì vậy hắn định xuất thủ trước, đánh cho ba người kia một trở tay không kịp rồi nói sau.

Mã Thần Hi giận dữ:

- Ngươi dám xuất thủ trước, ngươi không ngờ lại chọn ta xuất thủ trước!

Tu luyện giới bình thường đa số trong lúc quần chiến thường chọn tu sĩ có thực lực yếu nhất khai đao, chính là hợp với câu muốn bóp trái hồng thì phải chọn trái mềm nhất mà bóp. Lục Bình vừa bắt đầu là hướng Mã Thần Hi xuất thủ, đối với Mã Thần Hi thì Lục Bình rõ ràng cho rằng trong ba người thì kẻ có thực lực yếu nhất chính là Mã Thần Hi. Vậy làm sao hắn có thể chịu được chứ?

- Ha ha, Mã huynh, ta xem Lục huynh lựa chọn không sai. Hắn là tới từ Bắc Hải, đối với Trung Thổ tu luyện giới tất nhiên không quen, cho nên sự lựa chọn của hắn mới có thể công chính. Mã huynh ngươi ở trong mắt của hắn không thể nghi ngờ gì là một người yêu nhất! Lại nói, ách...

Nhìn dáng vẻ của Mã Thần Hi giận không kiềm được, Tạ Thiên Dương lộ ra vẻ rất hưng phấn, nhưng không đợi hắn nói xong, Trường Lưu kiếm của Lục Bình lợi dụng thế sét đánh không kịp che tai đánh tới.

Kiếm quang kín và dày phảng phất hạt mưa đầy trời, lúc rơi xuống người Tạ Thiên Dương liền hóa thành vô số sợi tơ quấn quanh Tạ Thiên Dương. Bên trong mỗi một hạt mưa tầm thường này đều ẩn chứa một kiếm khí sắc bén, bơi lội quanh người Tạ Thiên Dương, tìm kiếm chỗ sơ hở có thể xuất hiện trong phòng thủ, đợi một kích đánh là trúng ngay.

Sấm Thủy kiếm quyết! Lại là một bộ đại thần thông kiếm thuật!

- Kiến thuật thần thông thật kỳ quái, không biết các hạ cũng đem tại hạ tính vào đó hay không, muốn dùng loại thần thông nào chỉ giáo phải không?

Lý Thông đồng dạng là kiếm thuật đại gia, sau khi nhìn thấy Lục Bình thi triển Sấm Thủy kiếm quyết, hiển nhiên có thể nhận ra được bộ đại thần thông kiếm thuật này bất phàm. Vì vậy thấy vật săn lòng mừng khắp khởi, nhịn không được muốn bước tới thỉnh giáo.

Lý Thông vừa dứt lời, liền thấy Lục Bình hướng vào chỗ sâu của Hà Nguyên chi địa làm một động tác giơ tay lên, dưới lòng đất cùng với trong làn nước cách đó không xa nhất thời truyền tới tiếng nổ ầm ầm.

- Thủy chúc tính pháp thuật thần thông, cũng được, hôm nay cùng ngươi đấu một trận về pháp thuật!

Lý Thông cùng một dạng như Lục Bình, tu luyện đều là Giao huyết mạch Thủy chúc tính thần thông, hiển nhiên có thể từ cái vẻ giơ tay nhấc chân của Lục Bình nhận ra được hắn thi triển thần thông pháp thuật.

Nơi xa đột nhiên dâng lên một đạo bạch tuyến, lúc này những dòng nước lớn nhỏ phân bố trong diện tích chung quanh Hà Nguyên chi địa bị Lục Bình dẫn dắt tới đây. Mạch nước dưới đất cũng đột nhiên phá địa biểu, bay lên cột nước cao mấy trượng. Hai thứ dung hợp chung một chỗ, tạo thành một đạo gợn sóng to lớn, cuốn tới Lý Thông.

Thủy chúc tính đại thần thông, một trong Bắc Hải thập nhị chính pháp, “Bích Hải Triều Sinh quyết”!

Lý Thông xuất thân Cẩm Lý nhất tộc, tu luyện nguyên vốn chính là Thủy chúc tính pháp quyết. Mặc dù hắn lấy kiếm thuật nổi danh, nhưng thứ nguyên vốn thuộc về thiên phú như vậy làm sao lại để lạc hậu phía sau người?

Chỉ thấy Lý Thông vừa đem phi kiếm trong tay thu lại, rồi sau đó hai tay nặn ra một pháp quyết kỳ lạ, sau đó chụp tới sóng nước nhào tới từ xa. Lục Bình nhất thời nhận ra được thủy triều kéo đến bị một cỗ tiềm lực dẫn động, muốn thoát khỏi sự chưởng khống của hắn.

Quả nhiên không hổ là thiên tài tu sĩ của Cẩm Lý nhất tộc! Tuy nhiên, muốn dễ dàng phá hỏng đại thần thông của Lục Bình như thế thì cũng không dễ gì.

Nhưng không đợi Lục Bình đấu pháp cùng Lý Thông, Mã Thần Hi bên kia sau khi đón đỡ song phi kiếm của Lục Bình giảo sát, Phá Phong Thứ đã phản kích trở lại Lục Bình.

Tạ Thiên Dương cùng Trường Lưu kiếm của Lục Bình liều mạng va chạm nhau một kích, rồi sau đó Ly Hỏa Thiên Dương Kiếm lần nữa kích ra chân hỏa. Tuy nhiên, Tạ Thiên Dương phản kích lại không phải là Lục Bình, mà là Mã Thần Hi!

Tranh!

Phá Phong Thứ bay ngược về, chân hỏa trên thân của Ly Hỏa Thiên Dương kiếm bị Phá Phong Thứ mang theo liệt phong quét thiếu chút nữa tắt phụt.

- Tạ Thiên Dương, lão tử đâu có đánh ngươi, ngươi ngăn lão tử làm cái gì?

Mã Thần Hi vụt một cái vẫy ra Phá Phong Thứ, lần này nhắm tới Tạ Thiên Dương.

- Ha ha, đã nói rõ đây chính là hỗn chiến, dĩ nhiên là xem ai không vừa mắt thì đánh người đó rồi!

Tạ Thiên Dương mới vừa nói xong, chính là một tiếng thét kinh hãi:

- Có lầm hay không, không chơi theo kiểu như vậy!

Trường Lưu kiếm của Lục Bình không bởi vì Tạ Thiên Dương giải vây mà bỏ qua cho Tạ Thiên Dương. Phi kiếm giương lên, vô số bọt sóng màu trắng dâng lên, mang theo từng trận kiếm rít đâm thẳng vào thần niệm. Dưới thần niệm tu vi mạnh mẽ của Lục Bình chống đỡ, Ly Hỏa Thiên Dương kiếm trong tay Tạ Thiên Dương một trận run run, hỏa diễm màu trắng trên thân kiếm từng trận hoảng hốt, thiếu chút nữa sẽ phải dập tắt đi.

Tạ Thiên Dương kinh hãi toát mồ hôi lạnh, kêu lên:

- Đây là kiếm quyết gì, sao mà kỳ quỷ như thế!

Lục Bình đang muốn trả lời. Mã Thần Hi bắn tới Phá Phong thứ cũng đột nhiên chuyển sang bay thẳng tới ngực của Lục Bình.

Lý Thông đột nhiên xuất kiếm. Một kiếm đánh bay Trường Lưu kiếm, rồi sau đó trường kiếm lại phảng phất hóa thành một con cá bơi lội, tung người nhảy vào trong sóng nước đột nhiên lưu động, và đột nhiên bắn ra từ dưới chân của Mã Thần Hi.

Mã Thần Hi tung người lui về phía sau. Lý Thông đang muốn tiến lên truy kích, cũng đột nhiên kêu lên một tiếng kỳ quái, sau một cái ngưỡng về phía sau rồi lật qua một bên, một đạo kiếm quang màu u lam vô cùng hung hiểm xẹt qua từ đầu vai hắn, thiếu chút nữa phá được hộ thân cương khí của hắn, cắt vỡ y phục của hắn.

- Vô Hình Kiếm Quyết vô hình kiếm!

Tạ Thiên Dương kêu lên một tiếng, nói:

- Bộ kiếm thuật thành danh của Bắc Hải Phi Linh phái năm đó, không ngờ sau khi Phi Linh phái bị tiêu diệt, bộ kiếm thuật truyền thừa này cũng ở trong tay đạo hữu!

Trong lúc nói chuyện, Lý Thông tránh khỏi Thủy U kiếm, cũng thuận thế đem hai tay đẩy về phía Tạ Thiên Dương. Một cỗ kình khí vô hình mang theo sóng lớn thủy lưu gầm thét hướng tới phía sau lưng Tạ Thiên Dương.

Bốn người một phen loạn chiến, căn bản không phân địch ta, chẳng qua là hết sức tấn công, toàn lực phòng thủ. Lục Bình trong loạn chiến không rơi xuống thế hạ phong chút nào, lại cũng không toàn lực xuất thủ. Tuy nhiên, bản thân Lục Bình cũng biết, đối phương ba người cũng không xuất ra bản lĩnh áp đáy rương của mỗi người. Bây giờ mọi người bất quá chính là cân nhắc dùng thường quy thực lực đấu với nhau mà thôi.

Nhưng mà Lục Bình lúc này lại có ý nghĩ khác, cảm thụ sự kêu gọi trong huyết mạch càng lúc càng mãnh liệt, Lục Bình đột nhiên hạ quyết tâm, hắn nhất định phải cướp đường đi trước vào trong Lạc Thánh hồ.

Bốn người một phen loạn chiến thanh thế thật lớn, sớm đã khiến cho đông đảo tu sĩ tiến vào Lạc Thánh hồ chú ý. Thần niệm của Lục Bình sớm đã phát hiện bốn phía có không ít tu sĩ ẩn núp.

Chỉ là bởi vì bốn người đại chiến thật sự là vượt qua thực lực của cùng cấp tu sĩ rất nhiều, hơn nữa trong này có Tứ công tử của Thiên Mã nhất tộc, Thiên Môn kiếm Lý Thông của Cẩm Lý nhất tộc, một trong Lục đại thần kiếm của Tử Dương cung. Ba người này mỗi một người sau lưng đều có bối cảnh làm người ta kiêng kỵ, ở trong tu luyện giới đều là nhân vật hô phong hoán vũ, hiển nhiên sẽ không có người vào lúc này tiến lên làm con chim bay đầu.

Đương nhiên, có thể cùng ba người kia ngồi ngang hàng, Lục Bình trong loạn chiến không rơi xuống thế hạ phong chút nào hiển nhiên cũng được coi là tiêu điểm của những người quan sát đại chiến. Có kẻ nhận biết thân phận của Lục Bình, bắt đầu giải thích cho người bên cạnh đang hỏi thăm về lai lịch của hắn.

Tin tưởng sau trận chiến này, đại danh của Bắc Hải Chân Linh phái tu sĩ Lục Huyền Bình chính thức hoàn toàn vang lên trong Trung Thổ các đại môn phái.

Lúc này Lục Bình mặc dù cũng càng ngày càng hưởng thụ loại so tài cùng những đối thủ cùng cấp bậc và thực lực tương đương này, nhưng hắn thủy chung không đắm chìm trong một loại lẫm nhiên chiến ý tinh tinh tương tích ở nơi này.

Hắn không thể so với ba người kia. Chưa nói sau lưng hắn không có thể lực mạnh mẽ chống đỡ, cho dù Chân Linh phái thật đúng là hậu thuẫn sau lưng của Lục Bình, ở chỗ này lại có bao nhiêu người có thể đủ nhận lãnh trách nhiệm đó?

Xét cho cùng thì Chân Linh phái không cách nào so sánh cùng Thiên Mã tộc, Cẩm Lý tộc, Tử Dương cung là những danh môn đại phái như vậy!

Nguyên vốn Trường Lưu kiếm chém về phía Tạ Thiên Dương đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lại đã đến bên cạnh Mã Thần Hi. Thu Thủy Y Nhân kiếm Phi Toàn Liên Hoàn Sát, Trường Lưu kiếm Sấm Thủy kiếm quyết, hai loại đại thần thông cùng nhau thi triển, cùng dùng một loại sắc bén để tiến thủ, một loại tiến từng bước để giành phần thắng.

Mã Thần Hi tức giận mắng to:

- Con mẹ nó, đùa thật hả!

Lục Bình cũng không quản Mã Thần Hi ngăn cản như thế nào, đưa tay chỉ một cái lên bầu trời, không biết lúc nào, nguyên vốn bầu trời tĩnh lặng không mây của Hà Nguyên chi địa đột nhiên ngưng tụ lại một mảnh đám mây đen nhánh. Từng đạo thiểm quang loang loáng màu tím lam thò ra sụt vào trong đám mây, rồi sau đó một cổ não rơi xuống Lý Thông.

Lý Thông không ngờ Lục Bình đột nhiên sử dụng ra thủ đoạn kịch liệt như thế, vừa luống cuống tay chân ngăn cản sấm sét từ trên trời giáng xuống, vừa cao giọng nói:

- Quỳ Thủy Âm Lôi, ngươi lại còn hiểu lôi thuật thần thông!

Chẳng qua là một hai đạo Quỳ Thủy Âm Lôi hiển nhiên không lọt vào trong mắt Lý Thông, nhưng thời điểm mấy chục đạo Quỳ Thủy Âm Lôi một cổ não tuôn ra, đã khiến cho Lý Thông không thể không nghiêm túc đối đãi rồi.

Mỗi khi Lý Thông ý đồ trốn ra từ trong lôi võng, liền thấy một đạo kiếm quang màu u lam bay chém tới, lại một lần nữa lại đẩy Lý Thông vào lôi võng.

- Không được, hắn muốn cướp đường vào trước trong Lạc Thánh hồ!

Tạ Thiên Dương lập tức liền ý thức được mục đích của Lục Bình, Lục Bình mặc dù thần thông tuôn ra hết, nhưng những thủ đoạn này hiển nhiên cũng không thể đủ sinh ra bất cứ thương tổn gì đối với Mã Thần Hi cùng Lý Thông, chẳng qua là sẽ khiến cho hai người không cách nào thi triển thủ đoạn của mình mà thôi.

Ly Hỏa Thiên Dương kiếm của Tạ Thiên Dương dựng lên, cả người nhất thời bị một đoàn chân hỏa bao vây. Lục Bình hai mắt nhíu lại một cái, nhủ thầm trong lòng: Thái Dương Chân Hỏa, thiên cấp thượng phẩm!

Lục Bình đưa tay vỗ ngực một cái. Một thanh phong phiên nho nhỏ bị Lục Bình chưởng khống nhẹ nhàng hướng Tạ Thiên Dương lay động!

Tạ Thiên Dương nguyên vốn muốn ỷ vào Thái Dương Chân Hỏa chưa tu luyện thành công phóng tới Lục Bình, lại thấy Lục Bình đem một thanh tiểu phiên hướng mình lay động, sau đó thấy sắc mặt của Lục Bình trong lúc bất chợt trở nên trắng nhợt.

Tạ Thiên Dương mặc dù không biết đây là loại thủ đoạn gì của Lục Bình, nhưng cũng ý thức được không ổn, rút người ra muốn lui về phía sau, lại đột nhiên cảm thấy thần niệm của mình phảng phất bất ngờ bị người ta dùng chày đập một kích. Lần này so với lúc trước Lục Bình thi triển ra kiếm khiếu thần thông này còn ngoan lệ hơn!

Tạ Thiên Dương đang lui về phía sau, chợt dưới chân đột nhiên lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

Thật vất vả lắm mới lấy lại thần, liền thấy cả người Lục Bình đột nhiên hóa thành một đoàn thủy lưu, rót vào đến trong Lạc Thánh hồ dưới chân chỉ có lớn chừng bàn tay đó.

Hà Nguyên chi địa, trước Lạc Thánh hồ phát sinh cái kết quả này thật sự là quá mức ngoài dự liệu của mọi người. Một tên Bắc Hải tu sĩ không hề nổi danh gì, đến từ Bắc Hải Chân Linh phái, tên là Lục Huyền Bình ấy, không ngờ lại từ dưới vòng vây của Mã Thần Hi, Lý Thông, Tạ Thiên Dương mấy người được công nhận là vô địch trong cùng cấp tu sĩ, cứng rắn đoạt đi danh ngạch đầu tiên tiến vào Lạc Thánh hồ.

Ba người thấy Lục Bình không ngờ lại cướp đường trước một bước tiến vào Lạc Thánh hồ, trong lúc nhất thời đều ngẩn ra ở nơi đó, chỉ chốc lát sau, Mã Thần Hi đột nhiên nổi trận lôi đình:

- Con mẹ nó, bị tiểu tử này đùa bỡn rồi, hắn không ngờ lại tiến vào trong Lạc Thánh hồ trước chúng ta!

- Đùa bỡn ư? Có bản lãnh Mã Thần Hi ngươi mới vừa rồi vì sao không là người thứ nhất đi vào?

Sắc tái nhợt trên mặt Tạ Thiên Dương dần dần biến mất, chợt trở nên đỏ bừng như bệnh hoạn vậy, hiển nhiên mới vừa bị một cái phiên của Lục Bình quạt chấn động lắc lư không nhẹ.

Lý Thông làm gì không nói tiếng nào, lần này hắn cũng học Lục Bình, độn quang dưới chân chợt lóe, lại muốn cướp đường tiến vào trong Lạc Thánh hồ.

Mã Thần Hi trước đó đã sớm bị thua thiệt, bây giờ sớm ở chỗ này chờ rồi. Độn quang của Lý Thông chưa tới trong Lạc Thánh hồ, một trận chấn động trong hư không, Lý Thông lảo đảo từ trong độn quang té ra ngoài.

- Ngươi có muốn mơ cũng đừng có mơ!

Mã Thần Hi hung tợn hướng Lý Thông kêu lên.

Không đợi Lý Thông phát tác, chỉ nghe Tạ Thiên Dương quát lên:

- Không xong, bọn chúng muốn xông vào rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play