Nghe đến đó, Lục Bình trên căn bản đã hiểu rõ một cách đại khái chuyện mình muốn biết. Ba người Thái Huyền tông phi độn cũng không ý thức được hắn bám theo sau bọn họ. Bốn phía sương mù càng lúc càng dày đặc.
- Kỳ quái, Bát sư huynh, bốn phía sương mù này làm sao lại trở nên dày đặc như vậy?
Bát sư huynh thần sắc biến đổi, thần niệm nhất thời quét ngang bốn phía, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, nói:
- Không xong, thần niệm của ta bị hạn chế. Chúng ta đã lọt vào vòng mai phục của người ta rồi!
Ba người đua nhau tế lên pháp bảo của mỗi người, đứng ra tạo thành một trận thế tam tài đơn giản, Bát sư huynh cao giọng nói:
- Tại hạ Thái Huyền tông môn hạ đệ tử Tề Nam, cùng hai vị sư đệ tình cờ đi ngang qua nơi đây, lầm đi vào trong trận pháp của các hạ, kính xin các hạ giơ cao đánh khẽ, để bọn ta đi ra ngoài!
- Thái Huyền tông, thật là lợi hại lắm sao?
Một giọng nói không biết từ phương hướng nào truyền tới tai của ba người.
- Là hắn, là tên Thiên Huyền tông pháp tướng tu sĩ đó đã cứu Bôn Lôi Tam Kiếm!
Đám người Bát sư huynh dễ dàng nghe ra đạo thanh âm của người này cùng thanh âm lúc trước cứu đám người Bôn Lôi Tam Kiếm giống nhau như đúc, một đôi phi kiếm thậm chí làm Nhị sư huynh Phạm Dư Khánh rất kiêng kỵ, trong thần sắc không khỏi đều mang theo một vẻ tuyệt vọng: ngay cả Nhị sư huynh đều không muốn trêu chọc người ta, bọn họ làm sao có thể là đối thủ chứ!
Lục Bình cũng mặc kệ đối phương có tuyệt vọng hay không, hắn nguyên vốn chính là nhắm tới bạn sinh linh bảo trong tay của người ta mà làm chuyện giết người cướp của, tuyệt vọng thì càng tốt, dễ dàng cho hắn diệt gọn mấy người này.
Thu Thủy Y Nhân kiếm một kiếm đánh ngay một đòn “Liên hoàn phi toàn sát”. Đây là một loại thần thông kiếm thuật mà Lục Bình trong những năm gần đầy tinh nghiên từ những truyền thừa điển tịch đoạt được từ trong Doanh Thiên đạo tràng kia. Loại kiếm thuật thần thông này vốn chính là dùng để thi triển song phi kiếm mà sáng chế ra.
Một tên Thái Huyền tông đệ tử đi theo Tề Nam dùng pháp bảo trong tay hết sức đón đỡ Thu Thủy kiếm, nhưng rốt cuộc vô lực ngăn trở Y Nhân kiếm. Một gã đệ tử khác bên cạnh thấy không ổn, liền vội vàng tế lên pháp bảo của mình, hiệp trợ tên đệ tử này phòng giữ được Y Nhân kiếm.
Nhưng không đợi hắn rút lui pháp bảo của mình trở về, đột nhiên cảm giác được hộ thân cương khí tự thân bị đâm thủng từng tầng một.
Tên đệ tử này cả kinh thất sắc, lúc này đã tránh né không kịp, chỉ đành phải đem chân nguyên cả người điều động lên. Một cái sa y mặc trên người nhất thời phồng lên một đạo ánh sáng. Đây không ngờ lại là một món pháp bảo sa y, ý đồ ngăn cản pháp bảo đang âm thầm ám sát tới bản thân.
Tên đệ tử này cúi đầu nhìn, liền thấy một thanh phi kiếm màu u lam sau khi đâm xuyên qua sáu tầng hộ thân cương khí trên người của mình, rốt cục bị hà quang của pháp bảo sa y ngăn trở. Nhưng một cỗ lực lượng khổng lồ lại từ trên phi kiếm truyền tới, nhất cử đánh bay tên tu sĩ này đi hơn mười trượng. Một khí tức nhộn nhạo trầm muộn trong lồng ngực khiến y thở không ra hơi. Một tổ ba người tạo thành trận thế dễ dàng bị Lục Bình kích phá.
Sơn Băng từ trên trời giáng xuống, lần này là hướng về phía Bát sư huynh Tề Nam. Nhưng điều vượt ngoài Lục Bình dự liệu chính là, vị Bát sư huynh Tề Nam này ở trong nháy mắt Lục Bình phát động tiến công, không ngờ lại tế lên một tờ phù màu vàng.
Tấm bùa này Lục Bình thật sự đã quá quen thuộc, đó chính là tờ phù chuyên dùng để chạy trốn mà lúc trước một tên đệ tử đứng hàng thứ mười một tay cầm Thái Huyền Kim Phiến của Thái Huyền tông sử dụng trốn thoát khỏi tay hắn.
Vị Bát sư huynh này hiển nhiên là muốn thừa dịp khi Lục Bình công kích hai vị sư đệ của mình thì chạy trốn.
Chuyện nực cười! Kẻ có thể cùng Nhị sư huynh Phạm Dư Khánh đối kháng, thì làm gì mình có thể đối mặt? Sự chết sống của hai tên sư đệ bây giờ bất chấp nữa rồi, ít nhất bọn hắn chết để có thể tranh thủ cho mình một con đường sống!
Trên thực tế cũng chỉ có thể là "có lẽ" mà thôi, bởi vì Lục Bình sau lần trước bị Thái Huyền tông đệ tử dùng phù trốn thoát, đã sớm đối với loại phù lục này có đề phòng rồi.
Mặc dù vị Bát sư huynh này dưới tình huống không xuất thủ chống cự một lần mà đã sử dụng phù để chạy trốn khiến cho Lục Bình cảm thấy bất ngờ, nhưng hắn vẫn trước hết liền phát động một món phù lục trong tay mình, nói xác thực hơn đó là một món phù khí!
Hư ảnh của một tòa núi cao xuất hiện ở đỉnh đầu của Bát sư huynh. Hư ảnh nặng nề rơi xuống, đem không gian môn hộ mới vừa khai mở ra đó nhất cử ép nát bấy. Nếu không phải vị Bát sư huynh này tránh mau, chỉ sợ cũng sẽ giống như đạo không gian môn hộ này vậy, cả hai đều bị ép thành nát vụn.
Linh lực to lớn đánh vào làm cho Bát sư huynh không khỏi xuất mồ hôi lạnh khắp cả người. Nhưng nhìn không gian môn hộ bị phá hủy, một thân mồ hôi lạnh này nhất thời hóa thành băng tràn đầy cả trong tim.
Xong rồi, không trốn thoát được rồi!
Lúc này Bát sư huynh cũng không kịp cân nhắc một tên pháp tướng kỳ lão tổ muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết thì tại sao lại còn sử dụng loại phù khí này!
- Bát sư huynh, ngươi...
Hành vi Bát sư huynh một mình chạy trốn hiển nhiên khiến cho hai tên sư đệ thủ hạ rất bất mãn. Mà bây giờ mọi người đều cảm thấy tràn ngập nguy cơ, bị Lục Bình bức bách, làm gì còn dám có tâm tư nội hồng, chẳng qua là ngoài miệng bày tỏ một chút phẫn khái mà thôi.
Nếu đã phá hủy được Đào sinh phù, Lục Bình hiển nhiên không cố kỵ nữa. Vị Bát sư huynh kia tuy nói thực lực trong cùng cấp tu sĩ ở đoán đan hậu kỳ là cao thủ không vừa, nhưng lại không bị Lục Bình nhìn ở trong mắt. Thu Thủy Y Nhân kiếm ép chặt, Lục Bình trước hết dùng Thất Bảo Lôi Hồ đánh chết một người trong đó, rồi sau đó lại dùng Sơn Băng đem một gã khác đã bị Thủy U kiếm thi triển Vô Hình Kiếm Quyết bức bách không rảnh tay chống đỡ đập thành thịt nát.
Còn dư lại Bát sư huynh Tề Nam mặc dù có thực lực không thấp hơn đoán đan điền phong tu sĩ, nhưng dưới tình huống một chọi một cũng không thể là đối thủ của Lục Bình vốn có năng lực đối kháng cùng pháp tướng tu sĩ.
Nhưng mà Tề Nam này trong tay ngược lại cũng có một cái Dưỡng linh pháp bảo, gọi là Thái Huyền chiến kích, dung luyện bảy tầng báo cấm. Bất quá cũng là một thanh pháp bảo dưới tình huống cận chiến phát huy uy lực không tầm thường mà thôi. Có món pháp bảo này nơi tay, Lục Bình phải mất chút công sức mới chém chết y dưới một chiêu Chân Nguyên Nhất Khí Kiếm.
Cái thanh chiến kích này Lục Bình vẫn còn chưa xem xét kỹ thì đã bị Lục Hải đoạt đi. Vũ khí mà tiểu tử này thích nhất chính là chiến kích. Dưỡng Linh pháp bảo này trong tay đoán đan tầng năm Lục Hải, tuy nói muốn thi triển ra phải cố hết sức, không dùng được mấy chiêu sẽ gặp tình trạng chân nguyên hao hết, nhưng Lục Hải vẫn cố chấp thu lấy. Chỉ cần tu vi của mình lên cấp đoán đan sáu tầng, Dưỡng Linh pháp bảo này lại có thể sử dụng dễ dàng.
Mười tám món binh khí đại danh đỉnh đỉnh của Thái Huyền tông, mỗi một món đều là pháp bảo ở cấp bậc dưỡng linh, bình thường đều do đệ tử đích truyền của môn phái chấp chưởng. Thái Huyền chiến kích này tuy nói không bằng Thái Huyền kim phiến hay là Thái Huyền Thần quang kiếm dung luyện xong tám đạo bảo cấm, nhưng cũng là bảo vật rất khó có được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT