Lục Bình tiện tay đem phù khí này ném cho Đại Bảo. Trong bảy con linh sủng của Lục Bình, chỉ có Đại Bảo là thổ chúc tính yêu thú, phù khí này dĩ nhiên cũng ở trong tay hắn mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Đại Bảo huơ tay múa chân đem phù khí này cầm trong tay, hiện tại trong thủ hạ linh sủng của Lục Bình, trừ Đại Bảo ra, những người khác đều đã có bản mệnh của mình.
Mà trên người của Đại Bảo mặc dù có không ít đào sắc của Lục Bình năm đó, còn có một chút chiến lợi phẩm thuộc về cấp thấp pháp bảo. Nhưng hắn theo Lục Bình thời gian lâu nhất, ánh mắt kiến thức hiển nhiên cũng không thấp, pháp bảo bình thường làm gì có thể để ý. Vì vậy, hắn muốn năn nỉ Lục Bình tìm kiếm cho hắn một món thượng đẳng linh tài, luyện chế một món bản mệnh pháp bảo thích hợp nhất.
Bất quá hiện tại có một cái phù khí nơi tay, lấy chỗ dựa của Đại Bảo là đoán đan một tầng tu vi mà nói, cũng có thể tạm thời hóa giải chuyện hắn bởi vì không có bản mệnh pháp bảo, hơn nữa tự thân thực lực vốn cũng rất kém mà dẫn đến cục diện khó xử.
Khi cái hộp thứ hai mở, ánh mắt của Lục Bình chính là sáng lên, vẻ vui mừng hiện lên chân mày đã sớm lặng lẽ nhíu lại.
Phá cấm phù!
Thật là thiếu cái gì thì tới cái đó, Lục Bình đang bởi vì mình không cách nào phá giải cấm chế mạnh mẽ trong Doanh Thiên đạo tràng, mắt thấy vô số bảo vật gần trong gang tấc lại không lấy được trong tay mà cảm thấy vạn phần tiếc nuối, không ngờ lập tức có một tờ phá cấm phù xuất hiện trước mặt của Lục Bình.
Lục Bình đã từng có một tờ phá cấm phù từ trong buổi đấu giá, nhưng đó là một loại phá cấm phù cấp thấp nhất. Lúc ấy Lục Bình cũng bất quá là dùng nó mở cái ngọc giản màu tím thần bí bị phong ấn mà hắn có được từ Phi Linh đảo mà thôi.
Mà một tờ phá cấm phù này toàn thân tản ra hào quang ngũ sắc, không biết nếu so với tờ phù bảo Lục Bình đã từng thấy qua cao hơn bao nhiêu cấp bậc.
Có một tờ phù này nơi tay, Lục Bình lại nắm chắc phá vỡ một đạo cấm chế mà hắn trước đó chỉ biết nhìn mà thở dài. Hắn có lẽ có thể từ bên trong lại có thu hoạch gì vui mừng cũng nói không chừng.
Trong cái ngọc giản thứ ba sẽ là cái gì?
Kiểm điểm thống kê lại thu hoạch của mình không thể nghi ngờ là một chuyện làm người ta hưng phấn, huống chi lúc lấy được những thu hoạch này, ít nhiều gì còn có thật nhiều huyền niệm tố tạp ở trong đó.
Cái này...
Lục Bình nhìn thất sắc hào quang phù tản ra trong cái hộp này có chút khó có thể tin.
Thất sắc phá cấm phù, được xưng là đỉnh cấp phù chỉ cần không phải cường giả thành tựu chân linh hóa linh cấp bậc, những tu sĩ khác vô luận là người nào bố trí cấm chế cũng có thể phá giải được!
Nếu như lúc trước Đại Bảo nói Huyền Câu chân nhân nghe nói Lục Bình đem Nạp nguyên phù cùng phù bảo dung hợp chung một chỗ, đề thăng thật lớn uy lực của phù bảo mà cảm thấy muốn phát điên, sử dụng từ ngữ khen ngợi có phần nịnh hót. Như vậy nếu là bây giờ Lục Bình đem tờ thất sắc phá cấm phù này giao cho Huyền Câu chân nhân, sợ rằng kẻ điên cuồng không chỉ có Huyền Câu chân nhân, sợ rằng còn phải cộng thêm bản thân Chân Linh phái Chế Phù các Các chủ - Thiên Tuyết lão tổ rồi.
Chưa từng nghĩ đến Doanh Thiên phái lại còn có loại phù lục này lưu truyền xuống. Đại hình môn phái truyền thừa lịch sử lâu dài quả thật không phải chuyện đùa.
Lục Bình đem hai tờ phù lần nữa bỏ vào trong cái hộp, sau đó lại đem Phong Linh phù thận trọng dán lại, trịnh trọng đem hai cái hộp này đặt trong nhẫn trữ vật.
Đạo thất sắc cấm chế thứ tư phá giải càng lúc càng chật vật hơn. Lục Bình đem ấn quyết mà hắn nắm giữ phá giải cấm chế thi triển đến cực hạn. Bất đắc dĩ tu vi pháp lực của hắn cũng hạn chế uy lực phá giải cấm chế. Thất sắc cấm chế cuối cùng còn lại năm đạo sắc quang, bảy con linh sủng hợp lực bất quá cũng đã diệt một đạo sắc quang nữa mà thôi.
Còn dư lại bốn đạo sắc quang, Trường Lưu kiếm cùng Kim Lân kiếm của Lục Bình hợp lực chém vỡ hai đạo. Sơn Băng theo sát nện xuống, lại vẫn diệt nửa đạo sắc quang. Trong lúc đám người của Đại Bảo lộ ra có chút nản chí ủ rũ, lại thấy bầu trời trên đỉnh đầu của Lục Bình đột nhiên nổ vang một tiếng sét tự nhiên. Một đạo sét này rơi xuống, nhất cử phá vỡ một đạo nửa sắc quang còn dư lại.
Đại Bảo hoan hô một tiếng, trước tiên chạy vào tràng sở lúc trước bị cấm chế phong bế. Nhưng chỉ chốc lát sau, Đại Bảo lại ủ rũ cúi đầu từ bên trong đi ra ngoài, u oán nhìn Lục Bình một cái, nói:
- Lão đại, ngươi vào xem một chút đi, thứ tốt toàn bị một đạo lôi điện thần thông của ngươi đánh cháy thành than đen hết rồi!
Lục Bình ảo não mắng một tiếng, nhưng vẫn đi vào. Nơi này là một tòa kiến trúc phân nửa được chôn dưới đất, bên trong có thật nhiều các loại chi thể linh kiện chế luyện linh tài, còn có mấy mô hình lắp ráp thành hình người hoặc là hình thú. Tuy nhiên hiện tại tuyệt đại đa số cũng đã bị một đạo sét đánh của Thất Bảo Lôi Hồ đốt thành than đen rồi.
Lục Bình có chút kinh ngạc nói:
- Nơi này là địa phương luyện chế khôi lỗi? Mau tìm coi còn một chút gì có liên quan với luyện chế khôi lỗi điển tịch truyền thừa hay không?
Mọi người đem kiến trúc chỗ này lật tung lên, chỉ còn thiếu đem mỗi một cục gạch ngói đều đánh nát nhìn một chút có phải là trong là gạch rỗng có cất giấu thứ gì hay không, đáng tiếc vẫn là không thu hoạch được gì.
Ngược lại Đại Quý từ trong một đống chi thể của khôi lỗi rách nát nhảy ra khỏi một khối lỗi mặc dù nhỏ nhắn nhưng vẫn còn hoàn chỉnh.
Lục Bình cầm con khôi lỗi này cẩn thận tra xét một phen, lúc này mới có chút kinh ngạc nói:
- Toàn thân cụ khôi lỗi này sử dụng linh tài đều là nhị đẳng biến dị linh tài, xem ra phẩm chất tương đối khá, khó trách có thể mới vừa dưới dư uy của lôi điện thần thông hoàn hảo không tổn hao gì, chính là không biết cụ khôi lỗi này có diệu dụng gì?
Lục Bình vừa sờ vào phần cái ót ở đầu của khôi lỗi, nhưng sau khi mở ra một cái rãnh ngầm, cười nói:
- Quả nhiên không sai, lại phải dùng tới thượng phẩm linh thạch mới có thể khởi động, xem ra uy lực đây không dưới đoán đan kỳ.
Vừa nói vừa đem một khối thượng phẩm linh thạch bỏ vào trong cái rãnh ngầm, một trận tiếng vang két két truyền tới. Chi thể của khôi lỗi một trận biến hóa, không ngờ lại biến thành một cụ tiểu Mã màu bạc cao ba thước, ở đỉnh đầu của tiểu Mã lại còn có một cái độc giác dài nửa thước.
Bởi vì khôi lỗi cũng không bị người luyện hóa, vì vậy sau khi Lục Bình dùng tới phẩm linh thạch đem kích hoạt, độc giác tiểu mã liền vòng quanh gian phòng bắt đầu lộ ra vẻ vui mừng hớn hở, chạy quanh quẩn khắp nơi.
Lục Bình suy nghĩ một chút, xoay người hướng Tử Tinh phong vương nhìn, lại thấy Tử Tinh phong vương Tử Lam khéo léo lả lướt đang đầu tắt mặt tối bay ra từ trong một đống ngói vụn, trong tay cũng ôm một bộ sách tương đương với hơn nữa thân thể của nàng.
Lục Bình nhìn điển tịch bị Tử Lam ôm vào trong ngực, đầu tiên là vui mừng, rồi sau đó cười nói:
- Tiểu Tử Lam, sao lại tự làm cho mình khổ sở chật vật như vậy?
Tuy nhiên sau khi Tử Tinh phong vương bay ra từ trong đống ngói vụn, cặp mắt liền bị độc giác của Mã khôi lỗi đang vòng quanh vòng chạy như bay hấp dẫn lực chú ý, cất một tiếng hoan hồ, đem bộ sách lớn trong ngực ném cho Lục Bình, thân thể liền rơi vào trên người của Mã khôi lỗi, hưng phấn dắt cương ngựa, trong miệng kêu:
- Giá, giá!
Lục Bình cười đem phương pháp luyện hóa khôi lỗi dạy cho Tử Tinh phong vương, rồi sau đó lại đem năm mươi khối thượng phẩm linh thạch giao cho nàng, mặc cho nàng cưỡi khôi lỗi tiểu Mã đi chơi.
Lục Bình nhìn trong tay một bộ sách lớn này, thần sắc rất có chút quái dị. Truyền thừa trong Doanh Thiên phái đạo tràng này an bài thật là lộ ra có chút không thể tưởng tượng nổi, lại không nói đem tất cả điển tịch làm rối loạn ẩn núp lung tung. Nơi này hiển nhiên chính là một chỗ tràng sở luyện chế khôi lỗi, mà Lục Bình cùng mọi người lại ở trong đó phát hiện một bộ truyền thừa điển tịch liên quan tới luyện chế phù.
Lục Bình rất im lặng đem bộ điển tịch này đại khái xem một lần, phát hiện bên trong ghi lại đều là một ít phương thức luyện chế cao cấp phù lục. Điều làm Lục Bình mừng rỡ mà lại như đưa đám chính là hắn ở trong đó còn phát hiện phương thức luyện chế phá cấm phù. Hiện nay trong tu luyện giới, phương thức truyền thừa luyện chế phá cấm phù ở dưới tam sắc cũng coi là phổ biến ở các đại môn phái. Mà có thể đạt tới ngũ sắc truyền thừa thì chỉ có những đại môn phái có lịch sử lâu đời mới có thể có, còn có đầy đủ thất sắc phá cấm phù truyền thừa, thì cũng chỉ có những cự hình, đại hình môn phái mới có để uẩn như vậy.
Có thể nói Lục Bình lấy được một bộ Doanh Thiên phái phù truyền thừa điển tịch này mặc dù nói vẫn không hoàn toàn như cũ, nhưng chỉ một đạo phù truyền thừa liên quan tới phá cấm phù, giá trị so được với một bộ hoàn chỉnh truyền thừa công pháp đủ để tu luyện tới pháp tướng hậu kỳ.
Nhưng làm Lục Bình có chút ảo não chính là, bộ phá cấm phù truyền thừa này cực kỳ thâm ảo, xa không phải là Lục Bình hiện tại vào tay thì có thể nắm bắt được. Hơn nữa coi như là nắm bắt phá thấu hiểu cấm phù truyền thừa này, lấy Lục Bình tu vi hiện tại, nhiều nhất làm ra một đạo tứ sắc phá cấm phù coi như là cám ơn trời đất. Hơn nữa muốn chế thành một đạo phù cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành. Loại cao cấp phù này tuy nói không so được với luyện khí, nhưng thời gian không mấy ngày thậm chí trên tháng, cũng đừng mơ tưởng luyện chế thành công.
Đại Bảo nhìn đạo thất sắc cấm chế thứ năm phóng hào quang lên cao, rất không tự tin đối với Lục Bình nói:
- Lão đại, tôi xem để phá giải đạo cấm chế này hay là sử dụng cái ngũ sắc phá cấm phù lúc trước người lấy được đi?
Lục Bình lắc đầu một cái, chỉ đạo tràng nơi xa bị vô số đạo cấm chế bao trùm, nói:
- Chúng ta hiện tại còn là ở phía ngoài nhất của đạo tràng, thấy tràng sở thường thường đều chỉ bị một đạo thất sắc cấm chế bao trùm. Mà những tràng sở khác bị hai đạo, ba đạo, thậm chí nhiều cấm chế bao trùm hơn, trong đó hiển nhiên là khu vực truyền thừa trọng yếu hơn của Doanh Thiên phái. Nếu là đạo ngũ sắc phá cấm phù này dùng ở phía ngoài nhất, đó thật sự là quá mức lãng phí.
Đại Bảo có chút khó có thể tin nói:
- Không phải chứ, lão đại, người còn muốn đi vào bên trong a. Nơi đó cũng không giống như những thứ bên ngoài này chỉ chờ chúng ta phá giải cấm chế. Cấm chế nơi đó rắc rối phức tạp, dắt một phát là động toàn thân, chúng ta nếu là động có thể sẽ bị trận pháp công kích trở lại đó.
Mặc dù trong miệng Đại Bảo nói khó khăn, nhưng trên thực tế trong đám người Lục Bình thì nó là kẻ đối với bảo vật trong Doanh Thiên phái đạo tràng nhớ mãi không quên nhất. Lúc trước sau khi nghe nói Lục Bình chỉ nắm chắc khai mở năm đạo cấm chế, không biết ngầm hít hà tiếc nuối thành cái dạng gì.
Lục Bình thì bất đồng. Lục Bình thăm dò Doanh Thiên đạo tràng, đầu tiên suy tính chính là đề cao thực lực đối với tự thân cùng với tương lai có thể có điều trợ giúp đối với tu luyện của bản thân hay không, tiếp theo mới có thể lo lắng như thế nào dùng thu hoạch trong Doanh Thiên phái đạo tràng làm lớn mạnh Chân Linh phái. Nếu không hắn cũng không đến trước Khương Thiên Lâm cùng Bắc Hải các phái pháp tướng tu sĩ, rồi lại trước một bước từ Bắc Hải đi tới Bắc Băng nguyên, tiến vào trong Doanh Thiên phái đạo tràng.
Mà Đại Bảo thì trời sanh ra chỉ cảm thấy hứng thú đối với các loại bảo vật. Nó cũng không thèm để ý một ít bảo vật sẽ đối với tu vi thực lực của mình sinh ra ảnh hưởng hay không, cũng không thèm để ý những bảo vật này có tác dụng gì. Nó xem trọng chẳng qua là quá trình tầm bảo, bản thân bảo vật,... Nó chỉ muốn đem tất cả bảo vật đều thu vào trong túi của mình.
Đạo thất sắc cấm chế thứ năm này Lục Bình hết sức thi triển phương pháp phá cấm, cuối cùng cũng bất quá phá bỏ được một đạo quang sắc. Tuy nhiên, vượt ngoài dự liệu của Lục Bình chính là, lần này bảy con linh sủng liên thủ không ngờ lại cũng đánh rớt một đạo thải quang, mà lần này công lao lớn nhất lại là một cái độc giác trên đầu của Mã khôi lỗi do Tử Tinh phong vương đang cưỡi.
Sau khi bốn mươi chín cái đuôi châm của Tử Tinh phong vương bắn ra, Mã khôi lỗi dưới sự chỉ huy của Tử Lam, dùng độc giác đụng vào tiêu diệt hơn phân nửa đạo quang sắc thứ sáu. Không ngờ một cái độc giác này lại có thể có chút công hiệu đối với phá giải cấm chế. Mà thực lực một kích này của Mã khôi lỗi cũng không dưới Tam linh, cho nên lại lập tức đem đạo quang sắc thứ sáu này hoàn toàn đả diệt.
Đáng tiếc những cấm chế này lấy trận pháp làm căn cơ, nếu không phải có thể trước tiên liên tục công kích đánh vỡ, như vậy đạo cấm chế này sẽ dưới Doanh Thiên đạo tràng vận chuyển trận pháp chống đỡ, nhanh chóng khôi phục như cũ.
Trường Lưu kiếm, Kim Lân kiếm, Thủy U kiếm, Sơn Băng cơ hồ chẳng phân biệt được trước sau đánh trúng cấm chế, lại miễn cưỡng chỉ đả diệt hai đạo quang sắc. Thất Bảo Lôi Hồ lại tung ra một đạo lôi quang sấm sét, tiếp tục khiến một đạo quang sắc tan biến.
Mà còn dư lại hai đạo quang sắc vẫn như cũ diệu diệu rực rỡ, tựa hồ đang cười nhạo Lục Bình cùng mọi người không tự lượng sức vậy.
Bảy con linh sủng đều có chút thất vọng nhìn về phía Lục Bình, lại thấy không biết từ lúc nào, dưới chân của hắn đã dâng lên một đóa cửu phẩm Bạch Ngọc liên hoa. Ở bốn phía Bạch Ngọc liên hoa, mười hai viên minh châu to bằng quả đấm tản ra ngũ sắc hào quang vây lượn quanh người Lục Bình, bao quanh Bạch Ngọc liên hoa chậm rãi xoay tròn.
Lục Bình thần sắc nghiêm nghị. Hai tay hướng ra phía trước, mười hai viên Nguyên Thần châu xoay tròn quanh người càng lúc càng nhanh chóng.
Ngay sau đó hai tay của Lục Bình đột nhiên đẩy về phía trước, miệng quát:
- Kích thần!
Mười hai viên Nguyên Thần châu toàn bộ đánh tới hai đạo thải quang, trong chốc lát liền đem hai đạo quang sắc còn sót lại đụng thất linh bát lạc.
Nhìn Lục Bình đem bản mệnh nguyên thần đại trận thu hồi tâm hạch không gian, bảy con linh sủng đều chạy tới không khỏi rung động.
Lục Cầm nhi nhanh nhất, lại nhảy lại gọi, nói:
- Ca ca, ca là người giỏi nhất rồi!
Tam linh nhìn Lục Bình ánh mắt là hoàn toàn sùng bái. Đại Quý hai mắt trợn tròn. Tử Tinh phong vương cưỡi khôi lỗi lập tức dùng tay nhỏ bé bưng kín miệng, tựa hồ thiếu chút nữa sẽ phải phát kinh kêu thành tiếng.
Đại Bảo cười khổ, nói:
- Lão đại, đây là uy lực bản mệnh pháp bảo của người sao? Không ngờ trong tay người còn có đòn sát thủ bực này, khó trách người nắm chắc không sử dụng tờ phá cấm phù kia. Chẳng qua là uy lực bản mệnh pháp bảo này cũng quá lớn đi, Thất Bảo Lôi Hồ kia của người cũng bất quá chính là đánh tan một đạo thải quang, mà bản mệnh pháp bảo đánh tan hai đạo quang sắc lại dễ dàng như vậy!