Lục Bình cùng mọi người khi đối mặt đạo cấm chế tản ra thất sắc quang trạch này, chỉ thấy hai tay của hắn liên tiếp bấm ra ấn quyết, từng đạo linh quang màu tím lam ở trong tay của hắn thoáng hiện, rồi sau đó lại từng đạo đánh về cấm chế có bảy sắc quang trạch này.

Cấm chế quang trạch theo ấn quyết của Lục Bình đánh ra, từng đạo quang trạch tán phát ở mặt ngoài trước giảm dần, đầu tiên là biến thành lục sắc, rồi sau đó là ngũ sắc, tứ sắc, cuối cùng khi đạt tới tam sắc rốt cục không động đậy nữa.

- Chính là hiện tại!

Lục Bình quát to một tiếng, đầu tiên Tam linh phản ứng kịp giống như “tâm hữu linh tê” vậy, lấy gió giúp nước, lấy nước ngưng băng, phong tiên, thủy kích, băng tiến... một cổ não đánh tới tam sắc cấm chế còn dư lại.

Sau khi Tam linh phục dụng Dung Tâm đan do Lục Bình luyện chế, hiện tại đã là đoán đan tầng ba tu vi. Tam linh nguyên vốn đỉnh cấp yêu thú, hợp lực phát ra một kích này, chính là tu sĩ đoán đan năm sáu tầng cũng không dám khinh thường.

Tiếng nổ đi qua, chỉ còn dư lại tam sắc cấm chế lộ ra vẻ mờ nhạt đi rất nhiều, nhưng cuối cùng cả nhóm vẫn không thể đem tam sắc cấm chế đánh tới mức còn dư lại hai màu sắc.

Lúc này, một bên Lục Cầm nhi cũng theo sát xuất thủ. Lục Cầm nhi đã lên cấp đoán đan tầng thứ tư sau khi dung luyện phong hỏa song chúc tính linh vật thì thực lực tăng mạnh. Lần này cô nàng cố ý để cho Tam linh xuất thủ trước, là muốn nhìn một chút thực lực của mình đạt tới trình độ nào.

Trên hai tay của Lục Cầm nhi đột nhiên nổi lên một đôi phi luân, một cái phong thanh, một cái hỏa hồng. Hai cái bánh xe gió này một trước một sau nện lên trên cấm chế quang mạc, rốt cục đập cho tam sắc quang trạch chỉ còn dư lại nhị sắc.

Lục Cầm nhi cười khúc khích, đắc ý liếc mắt nhìn Tam linh. Lúc này, Lục Đại Quý công kích cũng theo sát đến. Một quả đấm to lớn trong bầu trời ngưng tụ mà thành, rồi sau đó dùng quy giáp của mình luyện chế thành bản mệnh pháp bảo hóa thành một bộ quyền sáo đem quả đấm gói lại, rồi sau đó hung hăng đập xuống, thanh thế nhìn qua cực lớn, nhưng thực tế uy năng cũng không bằng kịp bất kỳ người nào trong Tam linh.

Về phần Đại Bảo là miễn cưỡng đánh ra một đạo chân nguyên màu vàng đất, ở giữa không trung ngưng tụ thành một tảng đá lớn, nện trên quang mạc, cũng coi là góp chút sức lực nhỏ.

Đại Bảo cùng Đại Quý mặc dù đều là đoán đan tầng một tu vi, nhưng thực lực của Đại Bảo cùng Đại Quý so sánh cũng kém quá nhiều.

Trong lúc cự thạch chưa từ bầu trời rơi xuống, một tiếng kiếm ngân vang phảng phất nước chảy rì rì phóng lên cao, một thanh cự kiếm màu bạc chém xuống.

"Phốc xuy" một tiếng, phảng phất như chém dưa xắt thức ăn vậy, hai đạo sắc quang còn dư lại nhất thời bị chém vỡ. Ngay sau đó một tiếng vang như xé rách bầu trời truyền tới vậy, vật núp phía sau cấm chế rốt cục xuất hiện trước mắt đám người của Lục Bình.

Trường Lưu kiếm sau khi bị Lục Bình thu phục luyện hóa lần đầu tiên xuất thủ liền biểu hiện ra uy lực lớn lao, không hổ là Dưỡng linh pháp bảo đã ngưng kết tám đạo bảo cấm. Uy lực của nó so với Kim Lân kiếm không biết mạnh hơn bao nhiêu, chẳng qua là một kích liền đem cấm chế này hoàn toàn phá giải.

Đáng tiếc Trường Lưu kiếm nguyên vốn cùng Tế Thủy kiếm tạo thành một bộ song phi kiếm, như vậy mới có thể phát huy được uy lực chân chính của Trường Lưu kiếm. Hiện tại Lục Bình chỉ có thể đem Trường Lưu kiếm làm thành đan kiếm để sử dụng, mặc dù uy lực vẫn mạnh mẽ như cũ, nhưng rốt cuộc không thể hoàn toàn phát huy ra tất cả tiềm lực của Trường Lưu kiếm.

Sắc mặt của Lục Bình có chút quái dị nhìn một cái lò đồng một thước vuông trước mắt này, đây cũng là một tòa lư hương sao? Cái này so với cái lư hương đá vốn dùng để khống chế trận pháp trong động phủ mà Lục Bình ở thạch thất trong phát hiện kia hoàn toàn bất đồng. Cái lò đồng này lớn hơn rất nhiều, chẳng qua là không biết tại sao lại đem cái lư hương này lại đặt ở nơi đây.

Khi Lục Bình mở cái lư hương ra, thần sắc lại có chút kinh ngạc. Cái lư hương này lại là dùng một loại gọi là Phong Hỏa tinh đồng linh tài luyện chế mà thành. Mà Phong Hỏa tinh đồng mặc dù trân quý không thể so với Thiên Sa đồng, nhưng cũng là thứ thường dùng để luyện chế thượng cấp luyện đan lô pháp khí, không ngờ ở trong Doanh Thiên phái này lại bị luyện chế thành một cái lư hương.

Trong lư hương còn có hơn phân nửa khối tàn hương không cháy hết. Lục Bình cầm lên đặt ở chóp mũi ngửi một cái, phát hiện đây là hơn phân nửa khối Định hồn hương.

Định hồn hương mặc dù không danh quý hơn so với Tĩnh hồn hương, nhưng cũng coi là một loại tiêu háo phẩm thường dùng nhất của cao cấp tu sĩ trong tu luyện giới sử dụng để phụ trợ tu luyện. Lục Bình đã từng thấy qua loại hương liệu này trong Trùng Hoa phủ của lão sư Liễu Thiên Linh, bất quá đó là chuyện sau khi Liễu Thiên Linh lão tổ lên cấp pháp tướng kỳ.

Lục Bình đem cái lư hương này cầm trong tay quan sát một phen, phát hiện dưới bốn mặt của lư hương có một thứ phảng phất ngăn kéo vậy.

Ánh mắt của Lục Bình sáng lên, có vẻ rất mong đợi đưa tay mở ra ngăn kéo đầu tiên, bên trong chỉnh tề sắp xếp hai mươi lăm khối Định hồn hương. Mặc dù số lượng cũng không phải là quá nhiều, nhưng hai mươi lăm khối Định hồn hương này mỗi một khối phân lượng cũng mười phần, sau khi đốt đủ để cháy suốt bảy ngày, thích hợp cho tu sĩ sử dụng trong bế quan lâu dài.

Sau khi Lục Bình mở ngăn kéo nhỏ thứ hai, bên trong đặt để hai mươi khối Tĩnh hồn hương. Bất quá phân lượng của hai mươi khối Tĩnh hồn hương này so với ba mươi khối trong tay của Lục Bình lúc trước lớn hơn rất nhiều, gần như mỗi một khối cũng có thể thiêu đốt bảy ngày, hiển nhiên cũng là vật chuẩn bị để bế quan lâu dài.

Lục Bình có chút mong đợi nhìn cái ngăn kéo thứ ba. Hương liệu danh quý thường dùng trong tu luyện giới, lấy Định hồn hương, Tĩnh hồn hương cùng Dưỡng Hồn hương là ba loại danh tiếng lớn nhất. Trong ba loại hương liệu danh quý đó, hiệu quả của Định hồn hương kém cỏi nhất. Tĩnh hồn hương so với Định hồn hương phải cao hơn một bậc, mà quý trọng nhất cũng là Dưỡng Hồn hương.

Dưỡng Hồn hương chẳng những tụ liễm thần trí, tư dưỡng thần niệm, khôi phục thương thế phương diện hiệu quả vượt xa so với Tĩnh hồn hương mạnh hơn một bậc. Hơn nữa Dưỡng Hồn hương đối với việc tăng trưởng lớn mạnh thần niệm của tu sĩ cũng có thật nhiều chỗ tốt không thể có.

Ôm một tia kỳ vọng, Lục Bình mở ngăn kéo thứ ba. Quả nhiên, bên trong là mười hai khối Dưỡng Hồn hương, khiến cho Lục Bình có chút mừng rỡ. Dưỡng Hồn hương ở tu luyện giới rất được một số pháp tướng tu sĩ truy cầu khen ngợi, nghe nói Dưỡng Hồn hương cũng có chút tác dụng rõ ràng đối với việc làm vững chắc pháp tướng cùng với khôi phục rất mạnh.

Ba ngăn kéo trước mặt phát hiện tuy nói có chút không ngờ, nhưng cuối cùng cũng khiến cho Lục Bình cảm thấy vật có giá trị, mà vật trong ngăn kéo cuối cùng là gì vậy?

Hương liệu danh quý trong tu luyện giới, tuy nói lấy ba loại hương liệu danh tiếng lớn nhất này, cách dùng rộng rãi nhất, nhưng lại cũng không phải là nói ba loại hương liệu này là quý trọng nhất. Trong tu luyện giới vẫn có một ít hương liệu tuy nói cách dùng không rộng rãi bằng ba loại hương liệu này, nhưng lại có hiệu quả đặc biệt làm người ta lấy làm kỳ.

Lục Bình ôm cả bầu kỳ vọng mở ngăn kéo thứ tư, nhưng bầu nhiệt tình này nghênh đón một gầu nước lạnh tưới vào đầu:

Hương hôi!

Bản thân mình sao lại quên cái này nhỉ?

Lục Bình cười khổ lắc đầu một cái, ngăn kéo này cũng dùng để chứa đựng tro hương của hương liệu sau khi thiêu đốt còn dư lại.

Lục Bình thu hồi một lư hương này, rồi sau đó đem ánh mắt nhìn về phía khu vực cấm chế bị mở. Nơi này hiển nhiên là một góc hơi vắng vẻ, trừ một cái lư hương trong góc này ra, những địa phương khác đều là một mảnh trống trải, cũng không có bất kỳ phát hiện nào, khó trách cấm chế nơi này cũng yếu kém nhất.

Sáu con linh sủng phát ra một kích mạnh nhất của mỗi người, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, khôi phục một chút chân nguyên trong cơ thể, liền theo Lục Bình đi tới chỗ cấm chế thứ hai nhìn qua có vẻ hơi yếu kém khác.

Lần này thất sắc cấm chế chỉ bị Lục Bình hóa giải ba đạo. Tam linh cùng Lục Cầm nhi liên thủ cũng bất quá phá vỡ một đạo, còn dư lại Đại Bảo, Đại Quý, hơn nữa Tử Tinh phong vương Tử Lam đồng loạt ra tay, cũng bất quá miễn cưỡng đả diệt nửa đạo sắc quang.

Tuy nhiên làm Lục Bình cùng mọi người có chút kinh ngạc chính là, Tử Tinh phong vương Tử Lam phát ra bốn mươi chín đạo phong vĩ châm không ngờ lại cũng có công hiệu đặc thù đối với phá giải cấm chế. Ba người hợp lực đánh tan nửa đạo sắc quang kia cũng có hơn phân nửa là công lao của Tử Lam. Đáng tiếc Tử Tinh phong vương tu vi quá thấp, thậm chí so ra còn kém Đại Bảo, nếu không, Tử Lam có lẽ sẽ trở thành kỳ binh Lục Bình phá giải cấm chế của Doanh Thiên đạo tràng cũng nói không chừng.

Nhưng điều này cũng đã đủ rồi, Trường Lưu kiếm lần nữa hóa thành dòng nước chảy rì rì, rồi sau đó lại hóa thành sóng lớn ngập trời, tiền phó hậu kế phóng tới cấm chế, nhất cử đánh sụp một nửa đạo sắc quang. Sơn Băng theo sát phía sau lấy lôi đình vạn quân chi thế rơi xuống, đập cho đạo sắc quang cuối cùng lung lay muốn vỡ.

Điều này cũng chưa hết, Trường Lưu kiếm chưa kịp thu hồi, lúc Sơn Băng mới vừa rơi xuống, thì Kim Lân kiếm cũng đã lần nữa ở trên trời xẹt qua một đạo kim sắc quang ảnh, trở thành một yếu tố cuối ép vỡ đạo cấm chế này.

Sau khi cấm chế bị phá khai, Lục Bình quát to một tiếng không ổn, thì ra là mới vừa rồi Lục Bình không biết cấm chế phòng thủ sâu cạn, cho nên mới toàn lực xuất thủ, sau khi một kích tối hậu của Kim Lân kiếm kia phá vỡ một đạo sắc quang cấm chế cuối cùng, dư lực không nghỉ, xuyên thấu qua cấm chế đem một gian phòng bị cấm chế bảo vệ chém thành nát bấy.

Trong lúc cấm chế bị tan ra chốc lát, một tiếng ầm vang lên, gian phòng cũng thành một đống phế tích. Lục Bình nhìn trong phế tích lộ ra mấy cái ngọc giản bị kiếm khí phách bể, không biết có bao nhiêu truyền thừa bởi vì một kiếm này mà không thể tồn tại được nữa.

Lục Bình cùng bảy con linh sủng đem phế tích bốc dỡ ra, từ bên trong tìm được tổng cộng năm mươi tám cái ngọc giản, trong đó có hai mươi bảy cái trực tiếp bị kiếm khí của Lục Bình chấn vỡ hoặc là lúc phòng ốc sụp đổ bị đập bể, còn dư lại ba mươi mốt ngọc giản hoàn hảo không tổn hao gì.

Cùng với lúc trước trong động phủ của Thanh Giản lão tổ phát hiện những thứ Doanh Thiên phái truyền thừa kia vậy, trong ba mươi mốt cái ngọc giản này ghi lại nội dung của truyền thừa cũng hơi rộng rãi, thiệp cập tu luyện, thần thông, pháp thuật, bí thuật, luyện đan, luyện khí, chế phù, khôi lỗi các phương diện vân vân. Nhưng mỗi một phương diện cũng chỉ là một phần, ghi lại nội dung cũng không hoàn chỉnh, hiển nhiên còn có những chỗ truyền thừa chi địa khác, chỉ sau khi tập trung toàn bộ những ngọc giản này lại phối hợp ăn khớp cùng nhau, thêm vào đó chia ra sửa sang xếp loại lại, mới có thể có được hoàn thành truyền thừa.

Nhìn hai mươi bảy cái ngọc giản vỡ vụn trên đất một chút, Lục Bình thở dài một cái, không biết nội dung ghi lại trong ngọc giản vỡ vụn này là trọng yếu hay không, có tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với thế hệ truyền thừa hoàn chỉnh của Doanh Thiên phái hay không.

Không tiện quan tâm xem xét nội dung trong truyền thừa ngọc giản thu hoạch được, Lục Bình vội vàng đi tới một chỗ địa điểm kế. Lần này trong quá trình Lục Bình phá giải cấm chế cũng phát hiện đạo cấm chế này không ngờ lại có thể mượn tới hàn băng lực từ trong toàn bộ Doanh Thiên phái trận pháp.

Lục Bình lập tức tế lên Xích Linh diễm, địa cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa dưới chân nguyên của Lục Bình thúc giục, nhất thời tuôn ra một đoàn hỏa diễm như rặng mây đỏ. Rặng mây đỏ dưới sự khống chế của Lục Bình hóa thành một con quái giao thiêu đốt phừng phừng, tản ra bao phủ hàn băng lực quanh quẩn bên cạnh cấm chế, ước chừng thiêu đốt khoảng thời gian hơn nửa ngày, lúc này mới đem đạo cấm chế này hoàn toàn khai mở ra.

Trong một mảnh bãi cỏ phía sau cấm chế, Đại Bảo từ trong một gò đất liên tiếp moi ra ba hộp ngọc dán Phong Linh phù, rồi sau đó cũng không có phát hiện khác nữa.

Đồ vật giấu trong mặt đất, không ngờ Doanh Thiên phái còn có một loại yêu thích này! Lục Bình suy nghĩ một chút, quyết định mở ba cái hộp dán Phong Linh phù nhìn qua một chút.

Lục Bình cẩn thận vạch mở ra Phong Linh phù dán trên cái hộp thứ nhất. Sau khi mở hộp, lông mày của hắn nhướng lên một cái, đây là, phù khí?

Lục Bình cầm cái phù khí này ở trong tay chơi đùa chốc lát. Cái này là một cái bàn sơn phù khí, sau khi sử dụng có thể đem sức nặng của một tòa núi nhỏ đè lên trên người của đối thủ, hạn chế cực lớn đối thủ hành động, từ đó khiến cho phe mình tìm được cơ hội khắc địch chế thắng.

Có thể nói đây là một phù khí cực kỳ tốt.

Phù khí là một loại phù lục mà chỉ có pháp tướng kỳ tu sĩ mới có thể chế ra. Trong khi đó phù bảo lại là đoán đan kỳ tu sĩ đem pháp thuật của mình phong ấn bên trong phù.

Phù khí cùng phù bảo khác nhau không chỉ bởi vì người chế tác bất đồng, khiến cho uy lực của phù khí nếu so với phù bảo mạnh hơn một bậc, mà khác biệt lớn nhất là phù bảo thường thường chỉ có thể sử dụng ba lần sẽ hư hao hết phải bỏ đi, trong khi phù khí lại có thể liên tục sử dụng.

Sau khi pháp tướng kỳ tu sĩ dùng pháp thuật phong ấn trong phù khí, chỉ cần cấm chế phù văn trong phù khí không gặp phá hư, như vậy tu sĩ lại có thể tiếp tục bổ sung tự thân chân nguyên trong phù khí, đợi đến thời điểm bổ sung chân nguyên đạt tới trình độ nhất định, phù khí lần nữa có thể cầm tới sử dụng.

Lúc trước Lục Bình cũng từng trên người của đám người tiểu sư muội Khương Huyền Huyên thấy qua phù khí. Tuy nói uy lực của phù khí so với phù bảo là muốn mạnh hơn một bậc, nhung lấy thực lực của Lục Bình hiện tại, chỉ cần không phải pháp tướng lão tổ tự mình kích phát phù khí, hắn cũng không quá để trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play