Nếu năm đó Thanh Giản lão tổ là Doanh Thiên phái tu sĩ, sau khi Doanh Thiên phái diệt phái may mắn chạy ra khỏi, chạy tới Bắc Hải đầu bôn Phi Linh phái, nhưng không ngờ Phi Linh phái cơ hồ cũng trong cùng một lúc bị diệt phái. Bất đắc dĩ, Thanh Giản lão tổ bị Thương Hải tông âm thầm đoán được gốc gác của ông ta rồi mời thỉnh, nên trở thành khách thượng tận của Thương Hải tông.
Mà Thương Hải tông có ý đồ từ trên người ông ta lấy được Doanh Thiên phái cùng Phi Linh phái truyền thừa bảo tàng. Không ngờ ăn trộm gà không thành ngược lại mất nắm thóc, chẳng những bị Thanh Giản lão tổ trước hết từ Thương Hải tông trốn thoát, đồng thời sau khi Thanh Giản lão tổ chạy ra khỏi Thương Hải tông không lâu, "Trường Lưu kiếm" trong một đôi "Tế Thủy Trường Lưu" phi kiếm do Thương Hải tông khai phái tổ sư lưu truyền xuống cũng bị người trộm đi.
Nguyên vốn Thương Hải tông cho rằng là Thanh Giản lão tổ trộm đi Trường Lưu kiếm, liên hiệp bổn phái tu sĩ muốn đi chinh phạt, không ngờ lại không có chứng cớ. Họ bị Thanh Giản lão tổ thiết kế tỉ mỉ, ngược lại chọc cho Bắc Hải tu sĩ chúng giận. Chuyện cuối cùng chẳng qua là làm Thanh Giản lão tổ bị thương nặng.
Mà trong khoảng thời gian này, Thương Hải tông lại bị Trọng Huyền lão tổ âm thầm lợi dụng sơ hở, lẻn vào trong Thương Hải tông tông môn, cường hành đoạt "Tế Thủy kiếm" đi, khiến cho Thương Hải tông trong lúc nhất thời trở thành trò cười của Bắc Hải tu luyện giới. Thương Hải tông cũng vì vậy gây thành ác quả, tông môn bị chia rẽ.
Mặc dù Thanh Giản lão tổ lúc ấy có tất cả chứng cớ tỏ rõ ông ta cũng không phải là người đánh cắp Trường Lưu kiếm, nhưng Lục Bình vẫn cho rằng Trường Lưu kiếm của Thương Hải tông thật ra chính là bị Thanh Giản lão tổ đánh cắp. Đặc biệt là sau tình huống biết được Thanh Giản lão tổ thật ra là Doanh Thiên phái đệ tử, Lục Bình đối với với phán đoán của mình càng thêm rất tin tưởng không có chút xíu nghi ngờ, thậm chí đã từng một lần hoài nghi đây là một lần hợp tác ăn ý giữa Thanh Giản lão tổ cùng Trọng Huyền lão tổ.
Dĩ nhiên, làm người trong cuộc cùng với người bị hại, Thương Hải tông hiển nhiên cũng tin tưởng không nghi ngờ gì. Đáng tiếc lúc ấy họ đã lâm vào cảnh nội hồng loạn lạc bên trong, cho nên Thương Hải tông đã không rảnh bận tâm tính chuyện với Thanh Giản lão tổ. Mà Thanh Giản lão tổ tựa hồ cũng rất biết điều, biến mất rất nhanh trong Bắc Hải tu luyện giới, thực là bởi vì sau khi bị Thương Hải tông lão tổ đả thương, cơ hồ ông ta đã không có hy vọng khôi phục. Tâm tro ý lạt, ông ta liền ở đáy biển thành lập Thanh Giản động phủ bế quan ẩn cư.
Hiện nay thần niệm tu vi, mục lực thần thông, kiến thức ánh mắt của Lục Bình đã sớm vượt hẳn so với năm đó mới vào Thanh Giản động phủ, dĩ nhiên tình cảnh cũng đã khác đi.
Lục Bình đi quanh đại sảnh dò xét một vòng, cuối cùng vẫn đem ánh mắt nhìn về phía Tị Thủy đại trận trận nhãn đã bị bỏ hoang trong mặt đất của đại sảnh.
Lục Bình đi tới chỗ trận nhãn, đột nhiên giậm chân xuống phía dưới một cái, "đùng" một tiếng muộn hưởng, tựa hồ toàn bộ bụng núi cũng bắt đầu lắc lư vậy.
Nhưng Lục Bình lại tựa hồ như không cảm giác chút nào, giơ chân lên đột nhiên giẫm xuống lần nữa.
"Đùng", mặt đất két két phảng phất như mạng nhện vỡ ra từng mảnh, lấy trận nhãn làm trung tâm quanh co lan đi bốn phía đại sảnh, tựa hồ toàn bộ bụng núi đều sắp sửa đổ sụp.
Nhưng Lục Bình lúc này nhìn qua chẳng những không chút lo âu, ngược lại trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Một đạo hàn quang phảng phất thu thủy nứt ra trong trận nhãn chợt lóe lên rồi biến mất.
Lục Bình lần thứ ba giơ chân lên giẫm xuống, trong tiếng động vang vọng trong trẻo, một thanh trường kiếm ba thước từ lòng đất cũng lơ lửng bay lên, bị Lục Bình chụp một thanh nắm ở trong tay.
Trong tiếng tranh tranh trong trẻo, trường kiếm giống như một đạo lưu thủy vậy, chấn động kịch liệt trong tay của Lục Bình, ý đồ tránh ra khỏi bàn tay của hắn nắm.
Nhưng Lục Bình lúc này làm gì có thể để cho nó như nguyện, trong tay đột nhiên bốc lên chân nguyên màu tím lam nồng đặc, đem trường kiếm rung động mang tới cự lực hóa giải với vô hình, đồng thời chân nguyên màu tím lam thẳng hướng rót vào trong trường kiếm, ý đồ hoàn toàn đem thanh phi kiếm này luyện hóa hàng phục.
Trường kiếm vẫn rung động như cũ, mà thời điểm chân nguyên màu tím lam của Lục Bình bao khỏa nó, trường kiếm tựa hồ lập tức lộ ra tâm tình sợ hãi vậy, rung động kịch liệt nhưng đã không còn tránh thoát Lục Bình chưởng khống, cũng ngược lại giống như là đang sợ cái gì.
Bất quá trường kiếm mặc dù đã không cách nào ngăn cản Lục Bình chưởng khống, nhưng vẫn như cũ chặt chẽ ngăn cản chân nguyên của hắn xâm lấn, tựa hồ biết một khi chân nguyên màu tím lam này xâm nhập, nó chỉ sợ cũng lại mất đi tự do lần nữa vậy.
- Hừ, chỉ là kiếm linh mà còn dám phản kháng, là danh kiếm thì phải tranh phong thiên hạ. Ngươi nếu kháng cự chân nguyên của ta luyện hóa, ta lần nữa đem ngươi phong ấn, lại qua thêm thời gian bốn năm ngàn năm tối tăm không ánh mặt trời. Nếu hàng phục ta, ta đối đãi sẽ giúp ngươi thành danh kiếm vang danh thiên hạ, hiển hách với thế gian, ngươi xem coi thế nào?
Lục Bình dùng thần niệm đem toàn bộ trường kiếm bao khỏa, đem ý niệm của hắn lúc này từng lần một hướng truyền lên trường kiếm.
Có lẽ là chân nguyên hùng hồn của Lục Bình xông phá tự thân lực lượng ngăn cản trường kiếm. Có lẽ là một phen lời nói của Lục Bình lấy được sự thừa nhận của trường kiếm. Lục Bình liền cảm giác được chân nguyên trong bàn tay nguyên vốn bị ngăn cản gắt gao bên ngoài lập tức phảng phất trào vào trong một động không đáy.
Tuy nhiên chân nguyên của Lục Bình bực nào thâm hậu, trong lúc sau khi một cỗ chân nguyên lúc trước tràn vào trong đó, huyết mạch theo sát mà đến chân nguyên xuyên thấu qua phảng phất giang hà thao thao bất tuyệt vậy, cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong trường kiếm.
Trường kiếm lại một lần nữa rung động kịch liệt, lần này không phải là kháng cự, không phải là sợ, mà là hưng phấn, vào giờ khắc này, Lục Bình rốt cục được trường kiếm công nhận, bị hắn hoàn toàn luyện hóa đi.
Lục Bình đem trường kiếm quét ngang, trên kiếm có khắc hai chữ cổ triện to "Trường Lưu", quả nhiên là Trường Lưu kiếm!
Thương Hải tông khai phái lão tổ sử dụng một đôi phi kiếm hợp xưng "Tế Thủy Trường Lưu kiếm", có lẽ một đối phi kiếm này ở Thương Hải tông không coi là pháp bảo đứng đầu nhất. Nhưng hai thanh phi kiếm này lại chính là pháp bảo tượng trưng cho Thương Hải tông trấn phái, địa vị ở Thương Hải tông không thấp so với bất kỳ một món trấn phái pháp bảo nào.
Lục Bình tiện tay đem Trường Lưu kiếm ném lên, một mặt ngự sử phi kiếm, một mặt quen thuộc đặc tính phi kiếm, rồi lại phảng phất đột nhiên phát hiện cái gì vậy, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng.
- Tám đạo bảo cấm, không phải nói Tế Thủy Trường Lưu kiếm mỗi kiếm ngưng tụ bảy đạo bảo cấm, mà song kiếm hợp bích, uy năng không dưới Dưỡng Linh pháp bảo ngưng tụ tám đạo bảo cấm sao?
Lục Bình dùng thần niệm lần nữa đầu nhập trường kiếm, quả nhiên thấy trên thân kiếm của trường kiếm ngưng khắc tám đạo bảo cấm, hơn nữa mỗi một đạo bảo cấm đều không giống nhau. Trường Lưu kiếm rõ ràng là một món Dưỡng linh pháp bảo ngưng tụ tám đạo bảo cấm!
Tuy nhiên suy nghĩ một chút vậy cũng không phải, Thương Hải tông khai phái tổ sư hoặc là thật đúng chính là chỉ đem một đôi phi kiếm này ngưng luyện bảy đạo bảo cấm, rồi sau đó Thương Hải tông truyền tống mấy ngàn năm, sao lại không có khả năng đem song kiếm đề thăng một tầng nữa?
Đồng thời thời điểm đang cùng địch nhân đối chiến, nguyên Tế Thủy Trường Lưu kiếm chỉ có bảy đạo bảo cấm, lại một lần nữa triển khai uy năng của Dưỡng Linh pháp bảo tám đạo bảo cấm. Điều này đối với địch thủ mà nói không thể nghi ngờ gì chính là một cuộc tai nạn.
Hay hoặc đây là Thanh Giản lão tổ thủ bút cũng nói không chừng.
Nhung Lục Bình ngược lại không hy vọng đạo bảo cấm thứ tám này là Thanh Giản lão tổ ngưng luyện. Tế Thủy Trường Lưu kiếm chính là song phi kiếm, ngưng luyện bảo cấm tất nhiên là thành song thành đối, mà Thanh Giản lão tổ chỉ đánh cắp Trường Lưu kiếm, còn Tế Thủy kiếm lại rơi vào trong tay của Trọng Huyền lão tổ. Nếu là Trường Lưu kiếm bị ngưng luyện bảo cấm mới, mà Tế Thủy kiếm lại không có, như vậy khi một đôi phi kiếm này lần nữa hợp bích, uy lực tất nhiên giảm bớt nhiều.
Về phần Thanh Giản lão tổ cùng Trọng Huyền lão tổ vì sao phải đánh cắp Tế Thủy Trường Lưu kiếm này, trong một đôi phi kiếm rốt cuộc giấu giếm bí mật gì, không ngờ lại có thể khiến cho Thương Hải tông sau khi mất đi phi kiếm lâm vào cục diện chia rẽ? Mà mấy ngàn năm sau, sau khi Tế Thủy kiếm bị Thương Hải tông ở Huyễn Linh thành đấu giá lấy được, Thương Hải tông cùng Thương Lãng tông lại lần nữa thống nhất ở cùng nhau?
Lục Bình đem Trường Lưu kiếm này tra xét hồi lâu, cũng nhìn không ra phi kiếm này giấu giếm bí mật gì. Điều này chỉ sợ chỉ có Thương Hải tông cùng với Trọng Huyền lão tổ và Thanh Giản lão tổ đã vẫn lạc mới biết được.
Trường Lưu kiếm cấp bậc Dưỡng Linh pháp bảo, hơn nữa Việt Dương Chu cùng Vân Quang Ngũ Thải Y, Lục Bình đối với chuyến đi Trung Thổ lần này lòng tin cũng càng thêm nhiều rồi.
Nhập khẩu của động phủ dưới đất ở thời điểm Lục Bình mới đánh vỡ mặt đất đại sảnh cũng đã lộ ra. Lục Bình trực tiếp đi xuống, xuyên qua Thanh Giản động phủ sớm đã trở thành di tích dưới nước, đi tới chỗ cái khe dưới đất làm cái ao lúc trước. Khi Lục Bình lẻn vào đáy cái khe thì, cảnh sắc bốn phía không một tia thay đổi khiến cho tâm tư của hắn rốt cục bình tĩnh lại.
Một đôi ống tay áo chợt vung, bùn đất bao trùm Truyền Tống trận đua nhau nâng lên, Truyền Tống trận chôn giấu trong hải nê lần nữa xuất hiện trước mắt Lục Bình.
Lục Bình đem Truyền Tống trận cẩn thận tra xét một phen, xác định Truyền Tống trận cũng không hư hại, rồi sau đó lại đem mười hai viên thượng phẩm linh thạch vây quanh ở lằn ranh Truyền Tống trận. Lục Bình đột nhiên khởi động Truyền Tống Trận, người lại đã sớm từ trên Truyền Tống trận lui đi ra.
Một thanh âm ông vang lên, một đạo ánh sáng nhạt thoáng qua Truyền Tống trận. Toàn bộ mười hai viên thượng phẩm linh thạch nổ tung, ngược lại mặt của Lục Bình lộ vẻ vui mừng.
- Truyền Tống trận cần hai đầu thông suốt, lần này thí nghiệm cũng chứng minh mục đích Truyền Tống trận cũng hoàn hảo không hao tổn, có thể yên tâm khai ích Truyền Tống trận.
Bàn tay của Lục Bình đảo một cái, một viên linh thạch chất phác xuất hiện trong tay của hắn. Sau khi trải qua Thiên Tượng lão tổ ban thưởng cùng với đánh giết ở Hàn Băng đảo, số lượng cực phẩm linh thạch trong tay Lục Bình lần nữa gia tăng, lúc này đã có gần hai mươi viên. Tuy nhiên vật này đối với hắn mà nói là dùng một viên ít một viên, nếu không phải khai ích đến Trung Thổ Truyền Tống trận nhất định phải lấy cực phẩm linh thạch vì trận nhãn, hắn quả quyết bỏ không được sử dụng.
Sau khi đem cực phẩm linh thạch tra lắp vào đến Truyền Tống trận bàn ở trung tâm, Lục Bình lại đem ba mươi sáu viên thượng phẩm linh thạch đầy một vòng dọc theo bên ngoài Truyền Tống trận bàn.
Lục Bình hít một hơi thật dài, không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn chỗ phương hướng của Hoàng Ly đảo, rồi sau đó quả quyết đem Truyền Tống trận pháp khai ra.
Một đạo ánh sáng màu trắng trong nháy mắt từ trên Truyền Tống trận bốc lên, rồi sau đó ánh sáng càng ngày càng thịnh, dần dần đem thân ảnh của Lục Bình hoàn toàn bao phủ trong ánh sáng.
Ánh sáng màu trắng kéo dài suốt một thời gian ước chừng uống cạn chung trà, lúc này mới chậm rãi tắt xuống, trong Truyền Tống trận lúc này làm gì còn có thân ảnh của Lục Bình, chỉ có hải nê bốn phía Truyền Tống trận cùng với bầu trời huy huy sái sái phiêu đãng xuống phía dưới lần nữa rơi xuống, đem Truyền Tống trận bàn che giấu trong một tầng bùn đáy biển thật dày, phảng phất cũng không phát sinh qua điều gì vậy.
Một tầng tuyết thật mỏng bao trùm cả vùng đất mênh mông vô ngần. Gió rét xào xạc xoáy tròn cuốn đi gào thét qua trên cả vùng đất, cuốn lên vô số tuyết viên phảng phất giương lên một tầng sương mù màu trắng.
Lục Bình đứng ở trên chỗ trống hít một hơi thật sâu. Một cỗ hàn ý lẫm liệt từ chóp mũi thẳng tắp lên đầu não, khiến cho tinh thần của hắn lập tức trở nên vô cùng khinh linh.
Nơi này chẳng lẽ chính là mùa đông trong Trung Thổ?
Lục Bình dõi mắt trông về phía xa, vùng quê mịt mờ vừa nhìn vô tận, rồi lại không thấy chút vết người nào. Hắn đi tới nơi này đã bảy ngày, hắn đã thăm dò hơn trăm dặm trong bốn phía vây quanh Truyền Tống trận, nhưng bên trong trăm dặm Lục Bình lại không phát hiện chút dấu vết tụ tập nào của nhân tộc, ngược lại thì có không ít loại thú, thậm chí ra một ít tung tích của yêu tu.
Hắn chưa từng thấy qua cả vùng đất rộng lớn như vậy, ở Bắc Hải, đảo tự lớn nhất nghe nói là Huyền Linh phái Huyền Linh đảo, diện tích cũng bất quá tám trăm dặm. Mà Chân Linh phái Chân Linh đảo cũng bất quá diện tích bảy trăm dặm. Lục Bình mặc dù chỉ là cẩn thận dò xét phạm vi trăm dặm, nhưng dõi mắt trông về phía xa, vẫn có thể đủ thấy ngoài mấy trăm dặm như cũ là cả vùng đất, hoang dã, quần sơn.
Nếu là ở hải ngoại, diện tích như thế này đã sớm vượt qua các cự hình đảo tự. Mà bản thân Lục Bình thấy qua cự hình đảo tự cũng bất quá chỉ có Phi Linh đảo chìm mất ở đáy biển, Đông Hải Bắc Minh Càn Nguyên đảo cùng hai ba hòn đảo mà thôi.
Sau khi lần nữa tìm tòi không kết quả, Lục Bình quay người chui trở về phía ngược lại.
Cách ở nơi phiến thảo nguyên rộng lớn này trăm dặm về phía nam là một dãy núi liên miên không dứt. Lục Bình cũng từng đến thăm dò trong dãy núi, bất quá chẳng qua là xâm nhập trong hơn trăm dặm, liền phát hiện tung tích cao cấp yêu tu. Lục Bình không muốn đi thảo kinh xà, vì vậy liền lui về chỗ tiếp giáp giữa dãy núi cùng vùng quê.
Tiến vào trong dãy núi không xa, Lục Bình độn quang đáp thẳng xuống một chỗ hạp cốc không biết phát xuất từ sơn khê nào.
Độn quang theo một đường của thung lũng nghịch hành, mãi cho đến một chỗ hai bên dãy núi dựng đứng phảng phất là bị búa lớn thẳng tắp bổ ra tạo thành vách núi vậy.
Sơn khê dâng lên, đánh vào vách núi phát ra tiếng “phách phách” vang vọng. Đợi đến khi sơn khê hơi lui, thì độn quang trực tiếp đầu nhập vào chân của vách núi, đảo mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Ở chân của vách núi là một nham huyệt rộng lớn dưới đất, mà bên ngoài nham huyệt lại là một mảng lớn sơn nham từ trên rũ xuống dưới, vừa đúng đem nham huyệt che lại. Cho dù ai cũng không nghĩ đến ở đáy dòng chảy của vách núi lại còn có một chỗ mật địa như vậy.
Sau khi độn quang tiến vào nham huyệt liền tản đi. Lục Bình sải bước đi sâu vào trong nham huyệt, đi đến trước một mặt tường đá ở đáy của nham huyệt, trong tay liên tiếp bấm ra mấy đạo pháp quyết, cả người liền hòa vào trong tường đá không thấy đâu nữa.