Hết thảy mọi sự nghi trên Hoàng Ly đảo Lục Bình đều an bài thỏa đáng, lại nhất nhất truyền âm pháp kiếm cho mấy vị hảo hữu, nhờ cậy bọn họ lúc mình không ở đây chiếu cố Hoàng Ly đảo, rồi mới dặn dò Hồ Lệ Lệ:

- Ta đã cùng Quách Thiên Sơn sư thúc nói xong, chờ sau khi tu vi của nàng lên cấp đoán đan trung kỳ, thì có thể đi mời ông ta tới Hoàng Ly đảo lần nữa thi triển ‘Di Sơn Điền Hải quyết’, đem diện tích của Hoàng Ly đảo lại một lần nữa khai rộng. Hiện nay diện tích hai ba mươi dặm của Hoàng Ly đảo, nhưng vẫn như cũ thuộc về vi hình đảo tự, lần này tất nhiên muốn đem phát triển thành tiểu hình đảo tự diện tích trên năm mươi dặm trở lên.

Hồ Lệ Lệ có chút lo lắng hỏi:

- Chuyến đi Trung Thổ không phải là không thể đi sao?

Lục Bình cười nói:

- Lần này thật là có chút không thời gian, ta lần này phát hiện một dịp cơ duyên. Nhưng một dịp cơ duyên này cũng không phải là một mình ta đoạt được, nếu muốn đi trước người khác liền không thể không đi Trung Thổ một chuyến. Hơn nữa đi tới Trung Thổ tu luyện giới vẫn là một nguyện vọng của ta. Đến nơi được xưng là địa phương tài nghệ tu luyện cao nhất đại diện tu luyện giới nhìn một chút, học một chút. Bắc Hải này đúng là vẫn còn quá nhỏ.

Hồ Lệ Lệ có chút buồn bã thở dài một cái, nói:

- Đáng tiếc thực lực của ta không đủ, cũng không giúp được huynh chuyện gì.

- Sao lại không giúp được cho ta?

Lục Bình nghiêm mặt nói:

- Hoàng Ly đảo này là căn cơ của ta, thậm chí có thể nói là ta vì mình lưu một đường lui. Nàng những năm này khổ tâm kinh doanh, đây cũng giúp ta một chuyện cực kỳ lớn.

Hồ Lệ Lệ dù sao cũng là người có thành phủ, chút tình buồn bã chợt lóe rồi biến mất, suy nghĩ một chút lại hỏi:

- Còn có hai tiểu tử huynh chớ quên. Vương Kỳ kia bị huynh khu trục ra bửa củi sau Thiên Linh sơn, nghe nói bị Đỗ Phong hành hạ không nhẹ. Bây giờ đang theo Đỗ Phong ở hải ngoại săn giết yêu thú; còn Điền Việt bị huynh đặt ở đan các, nghe nói bây giờ cũng là luyện đan sư rất có thiên phú trong Tứ đại đệ tử, được đan các tân tấn luyện đan đại sư Huyền Phương chân nhân rất coi trọng.

Hồ Lệ Lệ dừng một chút, nói:

- Còn có năm đệ tử khác đã từng xem qua huynh luyện kiếm, nghe nói bây giờ tu vi cũng đều không thấp, cũng đã lên cấp dung huyết hậu kỳ rồi, được mấy tên đoán đan kỳ đệ tử đời thứ ba của môn phái thu nhập môn hạ, đều là hảo thủ trong Tứ đại đệ tử.

Hồ Lệ Lệ thấy gương mặt của Lục Bình không thèm để ý, không khỏi kích nói:

- Huynh phen này bận rộn ta thấy đều làm áo cho người khác mặc. Năm đệ tử kia quan sát kiếm thuật của huynh cũng đã đành, nhưng Vương Kỳ, Đỗ Phong sư đệ đã tới hỏi qua ta nhiều lần, để cho ta hỏi một chút ý của huynh là, còn thu hắn làm đệ tử hay không. Nếu huynh không thu, gã sẽ nhận, phải biết Vương Kỳ tu luyện là Kim chúc tính kiếm thuật, cùng kiếm thuật của Đỗ Phong sư đệ chính là tương hợp. Đỗ Phong sư đệ làm người ít nói, năm lần bảy lượt hỏi thăm có thể thấy thật đúng là muốn nhận lấy Vương Kỳ này.

Lục Bình cũng không thèm để ý nói:

- Nàng yên tâm, Đỗ sư huynh sẽ không thu hắn làm đệ tử, gã và nàng giống nhau là đang nói khích ta, muốn cho ta mau sớm nhận lấy Vương Kỳ làm môn hạ.

- Vậy huynh còn...

- Ha ha, kiếm thuật không phải là theo chân tiền bối thì có thể học được, cũng không phải giết giết yêu thú là có thể rèn luyện. Vì sao kiếm tu được xưng là đệ nhất công kích ở tu luyện giới? Bởi vì kiếm thuật cần linh tính cao nhất! Như thế nào làm cho kiếm thuật thông linh, phi kiếm thông linh, thần thông thông linh? Cái gì lại là thế gian này vạn vật chi linh? Đây đều là một tên chân chính kiếm tu phải suy tính, con đường kiếm tu này cuối cùng muốn dựa vào chính mình xông đi mới có thể được thông.

Lục Bình dừng một chút, nói:

- Nàng đem lời nói này của ta nói cho Vương Kỳ kia, rồi sau đó phải làm cho hắn đi Đông Hải Thính Đào đảo, để cho hắn đi tìm Xích Luyện Anh, lại nói là ta nói, để cho hắn tới Đông Hải thử luyện, luyện kiếm!

Hồ Lệ Lệ nháy mắt một cái, nàng tuy không phải là kiếm tu, nhưng cùng Lục Bình chung một chỗ thời gian dài, đối với kiếm thuật ít nhiều có chút hiểu rõ, chần chờ một chút, lúc này mới hỏi:

- Huynh không phải là để cho hắn đi giết người chứ?

- Kiếm tu nào không phải là giết người như ma?

Lục Bình dừng một chút, nói:

- Ta chỉ là muốn xem hắn có thể đi thông con đường này hay không mà thôi.

- Còn Điền Việt kia thì sao?

- Tiểu tử kia cầm lệnh bài của ta, toàn bộ đan các ai dám thu hắn làm đồ? Thì có ai dám làm khó hắn?

Ngừng lại một chút, Lục Bình lại bổ sung:

- Chính là Thiên Lô cùng Thiên Cầm hai vị lão tổ cũng không dám!

Hồ Lệ Lệ mặc dù kinh ngạc với lời nói của Lục Bình, tuy nhiên nàng cũng không biết đạo lữ của mình hiện nay đã là vị luyện đan tông sư thứ ba của Chân Linh phái, vì vậy nói tiếp:

- Tuy nhiên huynh thật nên thu một hai đồ đệ. Lúc trước Trương Huyền Thành sư đệ tới Hoàng Ly đảo dò phóng, mỗi lần đều mang đến lời của Huyền Nguyên sư thúc thúc giục huynh thu đồ đệ. Hiện nay trong môn phái đệ tử đời thứ ba đếm tu vi của huynh cao nhất, thực lực sâu nhất, danh tiếng vang nhất, nhưng môn hạ một đệ tử cũng không, thời gian lâu dài, sợ là Liễu Thiên Linh sư thúc cũng phải trách cứ.

Lục Bình sững sờ một chút, lúc này mới nhớ tới ngày đó theo như lời của lão sư ở Chân Linh điện khi thấy Vân Quang Ngũ Thải Y, đem Vân Quang Ngũ Thải Y làm thành Trùng Hoa nhất mạch truyền thừa, dùng để che chở hậu đại đệ tử. Điều này chẳng lẽ cũng không phải là đang ám chỉ mình thu đồ đệ truyền thừa y bát sao?

- Xem ra mình thật nên thu mấy đệ tử, tuy nhiên muốn làm đệ tử của Lục Huyền Bình ta, cũng không phải là dễ dàng như vậy.

Hồ Lệ Lệ thấy Lục Bình có ý định này, cũng không thúc giục nữa, ngược lại nói:

- Lấy thân phận địa vị của huynh bây giờ, thu đồ đệ dĩ nhiên phải thận chi hựu thận.

Cáo biệt Hồ Lệ Lệ vì mình tiễn hành đứng sững trước cửa động phủ, Lục Bình không nhịn được lại quay đầu lại liếc mắt nhìn, lấy lực thần thông của mắt hắn, hiển nhiên có thể thấy rõ ràng Hồ Lệ Lệ vẫn ở chỗ cũ của động phủ đang nhìn mình. Lục Bình trong bụng thở dài một cái, thầm nói:

- Xem ra muốn sinh thằng nhãi con rồi, chạy tán loạn khắp nơi như vậy, giữ lại nàng cô đơn chiếc bóng xem nhà cũng không phải chuyện.

Bên ngoài Hoàn Vũ đảo mấy trăm dặm dưới mặt biển, nơi này sau khi trải qua sự kiện năm đó Ngao Ngọc Truyền Tống trận, bị yêu tộc chiếm lĩnh đi. Bắc Hải các phái tu sĩ mặc dù đối với yêu tộc tổ chức phát động mấy lần tập kích, mặc dù yêu tộc hao binh tổn tướng, nhưng vẫn thủy chung vững vàng chiếm cứ một khối hải vực này.

Bắc Hải các phái cũng từng hoài nghi yêu tộc có một dãy khu vực ở nơi này phát hiện bí mật gì hay không, thậm chí có nhân tộc pháp tướng kỳ tu sĩ âm thầm lẻn vào điều tra, cuối cùng cũng không thu hoạch được gì. Các phái mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng chỉ có thể làm được là phái người giám thị, vừa có tình huống lập tức báo lên cho.

Bích Thủy Nguyệt Minh Châu, Việt Dương Chu, Vân Quang Ngũ Thải Y, đá khôi giáp, hơn nữa Lục Bình một thân tinh xảo Thủy chúc tính công pháp tu vi, hắn nếu là muốn lẻn vào chỗ nào trong nước biển, chính là pháp tướng sơ kỳ tu sĩ muốn phát hiện hắn cũng khó.

- Chương huynh, ngươi có biết ta chờ ở chỗ trú phòng này là đạo lý ra sao không? Nơi này khoảng cách nhân tộc hải vực gần như vậy, bọn ta lại thường xuyên bị nhân tộc xâm nhập, các huynh đệ tử thương vô số, nhưng cũng không thấy nơi này ra núi vàng núi bạc.

- Xuy, Ô huynh, ngươi thật là đủ trêu chọc, chính là có núi vàng núi bạc ngươi muốn sao? Đó bất quá là phàm nhân tục vật thôi, bọn ta muốn tới có ích lợi gì?

- Ta đây không phải là không nghĩ ra sao, ngươi nói chỗ này có cái gì? Cô quân xâm nhập, mỗi lần đều dựa vào các huynh đệ môn mệnh mới miễn cưỡng giữ được một cái hải vực này, cũng không biết là người nào ra bực này sưu chủ ý, nếu là chờ Ô Thiện ta thành tựu lão tổ, nhất định phải tìm hắn nói một chút!

- Là ngươi? Ô huynh, không phải là ta đả kích ngươi, ra chủ ý này chính là Băng Ly nhất tộc Ngao Ngọc, lại không nói ngươi có thể thành pháp tướng hay không, chính là ngươi thành lão tổ, dám đi tìm tên Ngao Ngọc kia phiền toái sao? Người ta bây giờ đã ngưng kết cao cấp kim đan, nghe nói đã đang bế quan đột phá pháp tướng kỳ rồi, chờ ngươi thành tựu pháp tướng, người ta sợ là cũng đã vượt qua kiếp số đạt tới pháp tướng trung kỳ rồi, coi như người ta không đạt tới, Ô huynh ngươi ở tiêu chuẩn cùng cấp, là đối thủ Băng Ly nhất tộc người ta hay sao?

- Hừ, có gì đặc biệt hơn người. Ngao Ngọc hắn còn nói Băng Ly nhất tộc của mình là đỉnh cấp yêu tộc đây, nhưng còn không phải là cô gia quả nhân, mắt thấy Băng Ly nhất tộc sẽ phải ở trong tay hắn tuyệt hậu rồi.

- Ô huynh, lời này không nên nói lung tung. Ngao Ngọc kia hiện nay ở trước mặt chư vị lão tổ là hồng nhân, nhưng nhìn hắn chỉ là một người kiến nghị. Huynh đệ chúng ta muốn ở phiến nhân tộc hải vực này mạng tử thủ vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao?

- Ai, đạo lý lời ngươi nói thật không biết bọn ta thủ chỗ này ra sao?

- Ai biết được, có lời đồn đãi nói nơi này cất giấu viễn cổ di tích, mà di tích lập tức phải xuất thổ rồi; cũng có lời đồn đãi nói địa mạch nơi này đặc thù, có thể nghiệm trong một thời gian ra đời đại hình linh mạch, vân vân. Tóm lại là lời đồn đãi bay đầy trời, bất quá ngươi cũng nhìn thấy, suất lĩnh chúng ta đóng nơi đây mỗi một lần đều có ít nhất hai vị lão tổ, mặc dù luôn là đổi lại, nhưng hai vị lão tổ một vị trung kỳ cùng một vị sơ kỳ lão tổ tu vi phối hợp tổng cũng không đổi. Điều này vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao?

...

Ở nơi này sau lưng hai tên đoán đan kỳ yêu tu tuần tra, một đạo lưu thủy không thể nhận ra động một cái, ngay sau đó liền biến mất không thấy.

Lục Bình tránh khỏi tai mắt của yêu tộc trú đóng khu vực hệ này, chậm rãi đến gần dãy núi chỗ đáy biển lúc ban đầu phát hiện Thanh Giản động phủ. Nơi này rất nhiều năm qua, lối vào sơn động của Thanh Giản động phủ mặc dù bí ẩn, lại cũng không biết là có bị yêu tộc phát giác hay không.

Lục Bình nhớ năm đó yêu tộc len lén trú đóng chỗ này, là bởi vì mình trợ giúp Ân Huyền Sở chạy trốn môn phái đuổi bắt, phải từ Thanh Giản động phủ Truyền Tống trận đi Trung Thổ, không ngờ đồng thời cũng phá vỡ yêu tộc hành tàng, cũng khiến cho nhóm người mình không thể không bỏ qua chuyến đi Trung Thổ.

Nguyên suy nghĩ sau khi Bắc Hải các phái phát hiện yêu tộc trú đóng nơi đây, tất nhiên sẽ lấy thế lôi đình quét ngang yêu tộc. Nơi này khoảng cách Hoàn Vũ đảo bây giờ quá gần, giường của vợ chồng mình làm gì để cho người khác nằm ngủ? Không ngờ mấy năm trôi qua, Bắc Hải yêu tộc vẫn như cũ vững vàng chiếm cứ một cái hải vực này.

Ngao Ngọc kia chính là Băng Ly nhất tộc. Băng Ly nhất tộc có truyền thừa bảo châu, chẳng lẽ nơi này thật đúng là có chôn giấu gì bí ẩn hay sao?

Trong bụng của Lục Bình hoài nghi, nhưng trong hiểm địa, bây giờ cũng không phải thời khắc muốn những thứ này, dọc theo đường đi tránh khỏi rất nhiều tu sĩ yêu tộc tuần tra. Lục Bình rốt cục tới chỗ huyệt động bí ẩn của Thanh Giản động phủ.

Ở hải vực bên ngoài huyệt động dò xét một phen, phát hiện phụ cận cũng không có yêu tộc ra, mà mình năm đó lưu lại ấn ký cũng vẫn còn như cũ, nói rõ nơi đây cũng không bị yêu tộc phát hiện. Lục Bình không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên Lục Bình còn chưa dám có chút khinh thường, sau khi khai ích cự thạch bên ngoài cửa huyệt động, lại thận trọng đem cự thạch thả lại chỗ cũ, lúc này Lục Bình mới tiếp tục chậm rãi chui tới Thanh Giản động phủ.

Theo đường hầm sơn huyệt, Lục Bình một đường đi tới chỗ đại sảnh trống trải ở động phủ dưới đất năm đó bọn họ tìm được.

Năm đó khi chưa phát giác động phủ lòng đất, Thanh Giản động phủ hộ phủ đại trận vẫn còn vận chuyển, nước biển bị loại bỏ ra bên ngoài đại sảnh. Hiện nay hộ phủ đại trận sụp đổ, toàn bộ Thanh Giản động phủ cũng đã bị nước biển rót vào bao phủ.

Lục Bình năm đó khi sơ đáo chỗ này, đã từng mê hoặc không hiểu vì sao trong đại sảnh như thế nào sẽ xuất hiện rất nhiều mảnh vụn của pháp bảo pháp khí, rồi sau đó lấy được Thanh Giản lão tổ truyền thừa, biết được Thanh Giản lão tổ xem ra là dưới lúc trọng thương lại dẫn động pháp tướng sơ kỳ kiếp số, lúc này mới "chợt hiểu ra" vậy, cho là lúc ấy Thanh Giản lão tổ độ kiếp trong đại sảnh bất thành, bị lôi kiếp phách hư hộ thân pháp bảo.

Cho đến khi Lục Bình biết được quá trình Thiên Tượng lão tổ độ kiếp, thế mới biết tu sĩ vượt qua kiếp số là không thể chỉ dựa vào pháp khí pháp bảo, chỉ có thể đủ thông qua chân nguyên, pháp thuật, thần thông, cường độ thân thể của mình để chống đỡ, nếu không sẽ quấy nhiễu tiến trình lôi kiếp, khiến cho độ kiếp tu sĩ tuyết thượng gia sương.

Lục Bình thế mới biết hiểu, vô số mảnh vụn pháp bảo phát khởi trong đại sảnh chỉ sợ không phải bị phách lạn trong lôi kiếp, mà là sau khi Thanh Giản lão tổ độ kiếp thất bại hình thần câu diệt, pháp bảo trên người mới có thể dưới dư uy của lôi kiếp bị phách thành phấn vụn. Đây cũng là duyên cớ vì sao Thiên Tượng lão tổ cho là mình không cách nào vượt qua tình huống hai đạo lôi kiếp cuối cùng của pháp tướng trung kỳ kiếp số, sẽ đem trữ vật pháp khí của mình cùng với mấy dạng trọng bảo của Chân Linh phái truyền thừa giao cho Lục Bình trước, vì chính là sợ một khi Thiên Tượng lão tổ độ kiếp thất bại, chẳng những bản thân của ông ta phải vẫn diệt, chính là đồ đạc tùy thân mang theo cũng bị dư uy của lôi kiếp làm tổn thương.

Nhưng lúc này Lục Bình cũng không vội vã đi lối đi từ đại sảnh dưới đất chạy tới trong Thanh Giản động phủ, mà là ở trong bụng núi đại sảnh lại dò xét, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play