Lục Bình đối với phương thức của Thiên Cầm lão tổ đem tất cả lý do duyên cớ này đều đẩy qua trên người mình thật sự là rất bất đắt dĩ, nhưng người ta là trưởng bối. Lục Bình bất đắc dĩ chỉ có thể chấp nhận, còn phải giả bộ gương mặt vốn là nên dáng dấp như vậy, ở trong mắt người khác xem ra phải nhiều đáng trách có bao nhiêu đáng trách.

Tiêu Ngọc Hoàn nhìn Lục Bình một cái, nói:

- Đã như vậy Huyền Cầm muội tử trên đường phải cẩn thận rồi. Vẫn Lạc Đại Quần Đảo khai ích đã hai tháng có thừa, sợ là trong mấy ngày nữa độ dày của độc vụ lại tăng trở lại, mấy ngày này là thời khắc nguy hiểm nhất.

Tiêu Ngọc Hoàn ngừng lại một chút, lại nói

- Sau ba tháng, Tiêu Dao phái lái hướng bảo thuyền của Thiên Nguyệt tông phải khởi hành. Huyền Cầm muội tử nếu là có xuống, đừng ngại đi Tiêu Dao cung bơi một cái, cùng chung bảo thuyền rời đi.

Thiên Cầm lão tổ hướng phía Thiên Nguyệt tông Vọng Nguyệt lão tổ nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc hỏi:

- Bảo thuyền? Lẽ nào trong phái nhanh như vậy cũng đã tạo được bảo thuyền rồi? Muốn vượt qua vô số hiểm nan trong ‘Phá toái chi dương’, trên đường còn có yêu tộc phong tỏa cùng với hung thú tập kích quấy rối, không có một tòa bảo thuyền tốt căn bản không cách nào đến Trung Thổ.

Tiêu Ngọc Hoàn thở dài một hơi, nói:

- Thời gian không đợi ta a. Tu luyện giới bây giờ là một dạng tình cảnh gì, xem ra muội cũng biết một ít. Cũng may bản phái đã từng trong một lần thám hiểm đã từng phát hiện qua một tòa bảo thuyền bị tàn phá. Tuy nói tổn hại nghiêm trọng, nhưng chủ thể của bảo thuyền bảo tồn lại hoàn hảo, đến lúc đó Ngọc Thiền sư tỷ sẽ thân hộ tống, xem ra đến Trung Thổ cũng không có hiểm trở quá lớn.

Thiên Cầm lão tổ sau khi được nghe thì chợt tỉnh, cười nói:

- Nếu là có Ngọc Thiền đại tỷ tự thân xuất mã, dĩ nhiên là vạn vô nhất thất. Tiểu muội đến lúc đó tất nhiên sẽ tới tiễn đưa.

Thiên Cầm lão tổ dẫn theo Lục Bình một đường tới chỗ hòn đảo này. Hai người tránh qua một ít hòn đảo lớn, đặc biệt tìm kiếm một ít tiểu đảo hẻo lánh đặt chân.

Thiên Cầm lão tổ quay đầu lại nhìn Lục Bình, nói:

- Nói đi, tại sao muốn chọn khối đá huyết sắc đó? Ngươi phải biết rằng để được tảng đá này, ta sư thúc ngươi chính là bỏ qua một món địa cấp hạ phẩm linh vật. Điều này đối với bản phái mà nói coi như có nghĩa là thiếu một vị đoán đan trung kỳ tu sĩ tương lai có thể sẽ ngưng luyện cao cấp kim đan.

Lục Bình kỳ thực đối với món địa cấp hạ phẩm linh vật đó cũng canh cánh trong lòng. Bởi vì món linh vật đó rõ ràng là một món Mộc chúc tính linh vật, chính là thích hợp cho Hồ Lệ Lệ dùng để dung luyện sau đó tiến cấp đoán đan trung kỳ. Mặc dù Hồ Lệ Lệ tu vi bây giờ tích lũy còn xa xa không cách nào dung luyện địa cấp hạ phẩm linh vật, thế nhưng có tiểu Đoán Linh đan của Lục Bình, thậm chí cải tiến thành tiểu Đoán Linh đan mới, mấy vấn đề này sớm đã không phải là vấn đề rồi.

Được nghe Thiên Cầm lão tổ hỏi, Lục Bình gãi đầu một cái, nói:

- Kỳ thực đệ tử cũng không biết khối đá màu huyết hồng này là cái gì. Chẳng qua là cảm thấy khối đá này đối với đệ tử có hữu dụng lớn, cho nên mới khẩn cầu sư thúc đem khối đá này sớm cầm xuống, để tránh khỏi bị những người khác có được.

- Đó là lý do này sao?

Lục Bình nghiêm trang nói:

- Chính là lý do này.

Thiên Cầm lão tổ lật một cái liếc mắt, nói:

- Tin ngươi mới là lạ!

Lục Bình cũng biết cách nói này sợ là không gạt được, lập tức cũng chỉ là "hắc hắc" cười.

Cũng may Thiên Cầm lão tổ tựa hồ cũng không ở trên phương diện này muốn dây dưa thêm, mà là hai mắt lưu chuyển, khiến trong lòng của Lục Bình giật phắt, biết sợ là sắp có chuyện xấu rồi.

Quả nhiên Thiên Cầm lão tổ cười "khanh khách", nói:

- Nếu duyên cớ là bởi vì ngươi, bản phái mất đi một lần cơ hội có được địa cấp hạ phẩm linh vật, như vậy tổn thất này sẽ ghi tạc trên người của ngươi. Ngày sau trở về môn phái, ngươi cần nộp lên trên một món bảo vật tương đồng với địa cấp hạ phẩm linh vật là được.

Lục Bình bất đắc dĩ cười khổ, nói:

- Đệ tử tuân mệnh.

Thiên Cầm lão tổ thấy rõ Lục Bình đáp ứng miễn cưỡng như vậy, không khỏi có chút bất mãn, nói:

- Ngươi sẽ còn ít món bảo vật này sao? Đừng tưởng rằng ngươi sư thúc ta ở Đông Hải lại không biết ngươi ở bản phái có danh hiệu là ‘Đa bảo đồng tử’. Ngươi ở Huyễn Linh thành trên buổi đấu giá vừa ra tay đã là một ngàn năm trăm thượng phẩm linh thạch, hơn nữa cộng thêm những đan dược bảo vật khác, chỉ một mình ngươi mà đã lấy được hai món bảo vật rưỡi. Sự hào phóng bực này đều phải theo kịp pháp tướng lão tổ phổ thông rồi. Bản phái lần này tổng cộng mới có vài món bảo vật? Ngươi tài đại khí thô như vậy có thể giấu giếm được người nào chứ?

Thiên Cầm lão tổ dừng một chút, tựa hồ cảm thấy nói không nói hết ý, vì vậy tiếp tục nói:

- Từ xưa đến nay không sợ ít mà là sợ không đều. Cùng là môn phái đệ tử, tại sao bản thân ngươi lại đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi, còn đồng môn sư tỷ sư huynh của ngươi lại còn ở một hai trăm thượng phẩm linh thạch cũng tính toán chi li? Mặc dù ngươi đối với mấy thứ này có được có lẽ là do ngươi dùng mạng để đổi lấy, nhưng người khác sẽ nghĩ như vậy sao?

Lục Bình bị Thiên Cầm lão tổ nói một phen như vậy tâm tình trầm trọng, không biết nên ứng đối làm sao.

Thiên Cầm lão tổ tựa hồ cảm thấy nói đủ rồi, thấy Lục Bình như vậy, lại nói:

- Ngươi cũng không nên vì chuyện này lo lắng, hiện nay dĩ nhiên không có người động tới ngươi. Ngươi bây giờ dù sao cũng là Tam đại đệ tử kiệt xuất nhất của môn phái, Liễu Thiên Linh bao che cho người của mình đã có tiếng ở Bắc Hải. Chỉ khi nào ngươi có một ngày tu vi rơi vào trạng thái đình trệ, hay hoặc là môn phái xuất hiện nhân vật kinh tài tuyệt diễm hơn so với ngươi, hoặc là ngươi vẫn đem tài sản của mình hiển lộ ở ngoài sáng như vậy. Vậy thì không thể thiếu được sẽ có người không ngừng mưu hại đối với ngươi. Sở dĩ, căn bản nhất đối với ngươi chính là tự thân thực lực của ngươi. Nếu là hiện nay ngươi có pháp tướng kỳ tu vi, hay hoặc là ngươi bây giờ vẫn duy trì loại trạng thái tu luyện nhanh như bay này mà không tổn hại căn cơ, môn phái sẽ một mực bảo vệ ngươi.

Lục Bình không tự chủ gật đầu.

Thiên Cầm lão tổ thấy thế cũng coi như vui mừng, vì vậy liền nhiều lời hơn đôi câu, nói tiếp:

- Hiện nay bản phái đang đứng ở thời kỳ phát triển mạnh, lại có mấy pháp tướng lão tổ trấn áp, mọi tu sĩ của môn phái đều đồng tâm đồng lực, nội đấu lại thiếu đi rất nhiều, nhưng đây cũng không có nghĩa là không có nội đấu. Liễu Thiên Linh ở môn phái nhất quán cường thế, hiện tại thành chấp sự thực quyền, tương đương với chưởng môn, lại có Khương Thiên Lâm một ngụy quân tử kia bày mưu tính kế cho nàng, sợ là càng đắc ý vênh váo, không biết còn muốn đắc tội bao nhiêu người. Nếu là tương lai Liễu Thiên Linh cưỡi hạc tây thiên, Trùng Hoa nhất mạch nếu là không có người mới xuất hiện, tất nhiên phải bị chèn ép. Nhị sư tỷ của ngươi tuy nói là rất nỗ lực, nhưng giỏi lắm cũng bất quá miễn cưỡng đạt được pháp tướng tiền kì cảnh giới mà thôi. Tu vi bực này ở tương lai là vô pháp đối mặt với môn phái nội bộ chèn ép mà sừng sững không ngã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play