Nhưng mà điều nằm ngoài ý liệu của mọi người chính là, bảo vật dưới lòng đất trở mình đi lên cũng không phải chỉ có năm món, mà là một đống lớn.
Mọi người ở đây đều là người tu luyện có thành tựu, hiển nhiên đều nhìn thấy trong một đống đồ ở đây vật phẩm rất là quý trọng.
Lục Bình dĩ nhiên cũng trong mấy thứ này sưu tầm được bảo vật, nhưng mà đa số tu sĩ tại chỗ đều có tu vi kiến thức nằm ở trên hắn, mặc dù Lục Bình không biết mình nhìn trúng bảo vật có thể rơi vào trong tay mình hay không, nhưng nâng cao một phen kiến thức cũng tốt.
Sáu món thiên địa linh vật, bốn món kỳ vật, bốn món biến dị linh tài, ba món những thứ đồ khác, trước sau tổng cộng mười bảy món vật phẩm làm cho tu sĩ tại chỗ đều một trận kinh ngạc. Họ thật không ngờ trong phiến đất dài rộng có hai mươi ba mươi trượng này lại có thể ẩn giấu nhiều bảo vật như vậy.
Nhìn ba món thiên cấp hạ phẩm linh vật trong sáu món thiên địa linh vật kia, song phương tu sĩ trải qua thời gian dài mà không nói gì, tựa hồ ước định mới vừa rồi của song phương vào giờ khắc này đều mất hiệu lực vậy. Trong nháy mắt, song phương bắt đầu giương cung bạt kiếm, trong lòng toàn bộ tu sĩ đều sinh ra lòng tham lam.
Tiêu Ngọc Hoàn lão tổ lúc này cũng đột nhiên cười "ha ha", nói:
- Nếu thứ gì đó dưới lòng đất đều ở nơi này, chính là chúng ta bắt đầu phân chia. Xem ra Vũ Văn thế gia có lẽ sẽ tuân thủ hứa hẹn của mình.
Vũ Văn Lạc lúc này cũng nhìn Tiêu Ngọc Hoàn một cái, trầm giọng nói:
- Tiêu đạo hữu yên tâm. Vũ Văn Lạc ta còn không đến mức để vài món linh vật phá hủy danh tiếng của Vũ Văn thế gia tích lũy mấy vạn năm nay.
Tiêu Ngọc Hoàn trong miệng cười nói:
- Ngọc Hoàn hiển nhiên là tin được khối chiêu bài này của Vũ Văn thế gia.
Trong miệng bà ta tuy rằng có vẻ không để ý, nhưng trong ánh mắt cũng hiện lên một chút nhẹ nhõm. Vũ Văn thế gia tuy nói chỉ là có thực lực tương đương với đại hình môn phái trong tu luyện giới, nhưng ở tu luyện giới phàm là có chút địa vị truyền thừa, đều phải biết rằng gia tộc này mặc dù là khi tiếp xúc cùng một cự hình môn phái, cũng có tư cách đủ để ngồi ngang hàng, sánh vai ngang vế. Nếu mà Vũ Văn thế gia thật sự trở mặt, cho dù là Tiêu Dao phái nhất phương có thể tạm thời đạt được thượng phong, ngày sau cũng bị Vũ Văn thế gia chèn ép trả thù.
Ba món thiên cấp hạ phẩm linh vật theo thứ tự là phong chúc tính Lưu Phong Vũ, thủy chúc tính Mặc Ngọc Dịch, thổ chúc tính Hắc Mặc Thạch. Tiêu Ngọc Hoàn hơi trầm ngâm, liền trực tiếp đối với nữ tu vóc người cao gầy lúc trước cùng Vũ Văn thế gia tu sĩ kết hợp thi triển thần thông đem linh vật dưới nền đất toàn bộ lật ra đó phân phó nói:
- Điểm Tinh sư điệt, ngươi đi trước chọn một món đi!
Nữ tu cao gầy Điểm Tinh chân nhân nghe vậy sửng sốt, cũng đem ánh mắt nhìn về phía Thiên Nguyệt tông Vọng Nguyệt lão tổ. Nàng nguyên vốn là Thiên Nguyệt tông đệ tử, mà lần đầu tiên theo lệ phải là Tiêu Dao phái chọn trước. Nhưng Tiêu Ngọc Hoàn lão tổ cũng đem cơ hội này giao cho nàng, ý nghĩa chính là đem quyền chọn trước linh vật giao cho Thiên Nguyệt tông.
Vọng Nguyệt lão tổ cười quay sang Tiêu Ngọc Hoàn lão tổ bên cạnh nói rằng:
- Đây coi như là thừa nhận một phần nhân tình của sư muội rồi.
Tiêu Ngọc Hoàn cười, nói:
- Lần này Vọng Nguyệt sư tỷ có thể tới hải ngoại, cũng đã ban cho Tiêu Dao phái ta sự trợ giúp quá lớn rồi, làm sao chỉ một khối thiên cấp linh vật này có thể trả hết nợ được?
Vọng Nguyệt lão tổ cười "ha ha" nói:
- Nếu đã như vậy, sư tỷ ta cũng không khách khí rồi.
Thấy rõ Vọng Nguyệt lão tổ gật đầu ra hiệu, nữ tu cao gầy lập tức mừng rỡ, trực tiếp tiến lên đem món thổ chúc tính Hắc Mặc Thạch đó cầm ở trong tay.
Tên nữ đệ tử này cũng là một đoán đan hậu kỳ tu sĩ, khi ba món thiên cấp linh vật xuất thổ, ánh mắt chăm chú nhìn lên khối Hắc Mặc Thạch này mãi không rời. Cùng chú ý khối Hắc Mặc Thạch này còn có đoán đan hậu kỳ tu sĩ của Vũ Văn thế gia ở phía đối diện. Hắn đồng dạng cũng tu luyện thổ chúc tính công pháp. Hắn không phải là Vũ Văn thế gia đích truyền đệ tử, bởi vậy sau khi nhìn thấy Hắc Mặc Thạch này bị Điểm Tinh chân nhân chọn đi, trên mặt lộ ra thần sắc tiếc nuối.
Phía sau, Điểm Tinh chân nhân và các đệ tử của Tiêu Dao phái cùng Thiên Nguyệt tông đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, nhất là Tiêu Dao phái đệ tử. Hải ngoại tu luyện giới rất ít xuất hiện thổ chúc tính thiên địa linh vật. Bởi vậy, thổ chúc tính thiên địa linh vật ở hải ngoại tu luyện giới trong cùng cấp linh vật đều có giá trị gần bằng với một loại thiên địa linh hỏa.
Đương nhiên, thiên địa linh vật có chút tương đối đặc thù thì ngoại trừ ra. Thí dụ như Lục Bình luyện Huyền Nguyên Trọng Thủy, ngoại trừ ẩn chứa linh tính của thiên cấp linh vật ra, Huyền Nguyên Trọng Thủy còn có thể đem chân nguyên hồn hậu của tu sĩ đề thăng tới một mức không thể tưởng tượng nổi.
Trên thực tế Huyền Nguyên Trọng Thủy bản thân ẩn chứa linh tính nếu cùng so sánh với phổ thông thiên cấp trung phẩm linh vật cũng không kém là bao nhiêu. Chỉ là bởi vì khi dung luyện Huyền Nguyên Trọng Thủy, tu vi cảnh giới của tu sĩ sẽ bị bắt chậm đến mức làm người ta giận sôi. Bởi vậy, nó mới có thể bị tu luyện giới coi như là thiên cấp hạ phẩm linh vật.
Trừ phi tu sĩ dung luyện Huyền Nguyên Trọng Thủy có thể giống như Lục Bình vậy, bản thân là luyện đan đại sư hay thực lực mạnh mẽ, không hề gián đoạn dùng đan dược thượng hạng dành cho tu luyện để chống đỡ cho quá trình tu luyện của mình. Nhưng dù thế vẫn cửu tử nhất sinh mới có thể sống sót nhờ một ít tế ngộ. Như vậy mới có thể đem ảnh hưởng kéo chậm tốc độ tu luyện của Huyền Nguyên Trọng Thủy xuống thấp nhất.
Quyền lựa chọn món vật phẩm thứ hai đến từ phía Vũ Văn thế gia. Hắc Ngọc Dịch thật ra là một loại Thủy chúc tính linh vật có chứa kịch độc, cũng thuộc về một loại thiên tài địa bảo tương đối đặc thù. Chỉ là loại linh vật này có phụ gia thêm kịch độc, thậm chí so với Huyền Nguyên Trọng Thủy là loại có đặc tính làm chậm tốc độ tu luyện của tu sĩ còn đáng ghét hơn.
Vũ Văn thế gia bên này cũng đi ra một gã đoán đan hậu kỳ tu sĩ, đem Hắc Ngọc Dịch này cầm ở trong tay, lập tức lui trở về.
Chỉ còn lại có một kiện Lưu Phong Vũ cũng là thiên cấp hạ phẩm linh vật, Tiêu Dao phái hiển nhiên sẽ không bỏ qua. Một nữ tu người khoác lụa mỏng được Tiêu Ngọc Hoàn phân phó, đem Lưu Phong Vũ này thu vào.
Lần thứ tư lại là Vũ Văn thế gia chọn. Lúc này trên mặt đất còn có ba món thiên địa linh vật, theo thứ tự là hai món địa cấp thượng phẩm và một món địa cấp hạ phẩm.
Món địa cấp hạ phẩm linh vật đó dĩ nhiên bị Vũ Văn thế gia tu sĩ xem nhẹ. Hai món địa cấp thượng phẩm linh vật thì một món là một đóa thiên địa linh hỏa, mà một món khác lại là một món phong chúc tính linh vật. Vũ Văn Lạc không chút suy nghĩ liền đem một đóa thiên địa linh hỏa thu vào.
Trong cùng cấp linh vật, sở dĩ giá trị của thiên địa linh hỏa muốn xa xa cao hơn linh vật khác, nguyên nhân trọng yếu nhất đó là, mỗi một đóa thiên địa linh hỏa đều được luyện đan sư cùng với luyện khí sư thích nhất. Mà luyện đan sư cùng luyện khí sư ở trong tu luyện giới có tác dụng rất trọng yếu. Cộng thêm địa vị cao thượng của bọn họ, quyết định thiên địa linh hỏa bị bọn họ theo đuổi tâng bốc tất nhiên phải có giá trị cao hơn rất nhiều nếu so với những linh vật khác.
Một đóa địa cấp thượng phẩm linh hỏa, đó là bảo vật ở trong tay của luyện đan tông sư đều có thể đề thăng thành đan suất. Lục Bình muốn trùng kích luyện đan tông sư, như vậy trong tay hắn hiện nắm giữ địa cấp trung phẩm linh hỏa Tử Khí Đông Lai Diễm lại ít nhiều có vẻ không giúp ích gì nhiều. Bởi vậy, đóa linh hỏa bị Vũ Văn thế gia này chọn đi cũng khiến cho mắt Lục Bình co giật liên tục.
Trước đó, Thiên Cầm lão tổ mặc dù thấy Lục Bình cáo mượn oai hùm, từ trong tay của Đông Cực lão tổ bảo vệ được địa cấp thượng phẩm Địa Huyết Diễm, Thiên Cầm lão tổ cũng từng hỏi hắn là cần đóa linh hỏa này không, đáng tiếc hỏa thế của Địa Huyết Diễm hung liệt, đối với luyện khí hiển nhiên tốt, nhưng đối với luyện đan còn không bằng Tử Khí Đông Lai Diễm. Vả lại, Lục Bình dù gì cũng có thể nhìn ra Thiên Cầm lão tổ tựa hồ đối với đóa hỏa diễm này có chút không muốn bỏ đi hay cho. Huyền Tuệ chân nhân là đại đệ tử của bà ta, mặc dù không kế thừa thuật luyện đan của bà ta, nhưng tu luyện công pháp cũng giống như Thiên Cầm lão tổ vậy, Địa Huyết Diễm này đối với Huyền Tuệ chân nhân mà nói cũng rất là thích hợp. Vì vậy, Lục Bình hiển nhiên là hảo ý tạ tuyệt.
Đến phiên Tiêu Dao phái nhất phương chọn món vật phẩm thứ năm. Tiêu Ngọc Hoàn lão tổ quay đầu nhìn về Thiên Cầm lão tổ cười, nói:
- Huyền Cầm muội tử, thứ tốt cũng để chúng ta chọn rồi. Năm món vật phẩm này còn là muội tử ngươi tới chọn đi.
Thiên Cầm lão tổ cũng không thèm quan tâm nhiều, trực tiếp đem món địa cấp thượng phẩm phong chúc tính linh vật thu vào. Thực lực của Chân Linh phái ở trong mắt của những đại môn phái này căn bản không lọt được vào pháp nhãn. Nếu không có Lục Bình này giả mạo lão tổ tăng thêm phân lượng cho Thiên Cầm lão tổ, sợ rằng Chân Linh phái lúc này nhiều nhất chỉ được Tiêu Dao phái dùng thứ phương thức khác cảm tạ một phen mà thôi, làm gì sẽ có loại tư cách được tham dự phân phối vật phẩm cuối cùng. Đây cũng là tác dụng của thực lực rồi.
Một vòng năm món vật phẩm, hai phe cộng bốn nhà thế lực trước sau chia xong. Tiêu Ngọc Hoàn kế tiếp quay sang Thiên Cầm lão tổ cười nói:
- Huyền Cầm muội tử, lúc này đây muội chọn trước!
Thiên Cầm lão tổ cũng từ chối nói:
- Ngọc Hoàn sư tỷ, điều này làm sao có thể được? Sư muội ta cũng tới trễ nhất, căn bản không xuất ra chút sức lực gì!
Tiêu Ngọc Hoàn vẫn cười, nói:
- Muội tử không phải nói lời khách khí như vậy. Nếu không phải là muội tới đúng lúc, lần phân phối vật phẩm này trình tự sẽ phải trái ngược. Lúc trước để muội tử chỉ có được một món địa cấp thượng phẩm linh vật cũng đã rất khiến cho tỷ tỷ ta áy náy lắm rồi. Muội tử lần này nếu không chọn trước, cũng là khinh thường tỷ tỷ ta rồi.
Lục Bình nghe vậy bĩu môi, ba món thiên cấp linh vật và hai món địa cấp thượng phẩm linh vật nơi này quý trọng nhất đã có chủ rồi. Đồ còn dư lại tuy rằng cũng là bảo vật, nhưng ngay cả pháp nhãn của Lục Bình cũng đều không lọt vào được, huống chi là những đại hình môn phái tu sĩ này.
Ừ, cũng không đúng, kỳ thực có một món đồ nhìn qua cũng khá có ý tứ.
Thanh quang trong hai mắt của Lục Bình lóe ra, nhìn một khối tảng đá màu máu đỏ phía xa như có điều suy nghĩ.
Thiên Cầm lão tổ thấy được không tiện cự tuyệt, liền chuẩn bị tiến lên đem món đó địa cấp hạ phẩm linh vật thu lại. Nhưng ngay khi Thiên Cầm lão tổ cất bước tiến lên thì, trong tai cũng văng vẳng thanh âm của Lục Bình. Thiên Cầm lão tổ ngẩn người, ánh mắt hướng một khối đá màu máu đỏ phía trên đất nhìn qua.
Khối đá này tuy rằng nhìn qua phải là một món linh tài không tệ, nhưng nhiều nhất cũng bất quá chỉ là một khối nhị đẳng linh tài mà thôi, cùng với vài món kỳ vật khác trên đất thậm chí còn hiếm thấy hơn. Ngoài ra hòn đá này cũng có vẻ ngoài rất xấu xí.
Thiên Cầm lão tổ biết Lục Bình sẽ không vô duyên vô cớ chỉ bậy, trong hai mắt cũng lóe ra một đạo ánh sáng, hiển nhiên cũng là một loại đồng thuật thần thông, nhưng cuối cùng vẫn lộ vẻ thất vọng, hiển nhiên cũng không thu hoạch được gì.
Trong mắt của Thiên Cầm lão tổ có tu vi như vậy, một món thiên địa kỳ vật cùng một món linh tài khác nhau như thế nào đã sớm không coi vào đâu. Thiên Cầm lão tổ tuy rằng không thể giải thích được vì sao Lục Bình lại yêu cầu như vậy, nhưng vẫn dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đem khối đá màu máu đỏ đó thu vào.
- Huyền Cầm muội tử tại sao lại tuyển dụng vật này? Bất quá nó chỉ là nhất món linh tài mà thôi, lẽ nào vật này còn có diệu dụng gì mà người khác không biết hay sao?
Tiêu Ngọc Hoàn lão tổ mặt mang vẻ kinh ngạc nhìn lại Thiên Cầm lão tổ hỏi.
Thiên Cầm lão tổ bất đắc dĩ chỉ chỉ Lục Bình, nói:
- Không biện pháp, sư đệ của muội đây muốn vật này, không thể làm gì khác hơn là thỏa mãn tâm nguyện của hắn.
Lục Bình nhận lấy huyết thạch mà Thiên Cầm lão tổ đưa tới, bất động thanh sắc cầm trong tay chơi một chút, sau đó liền bỏ vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
Thiên Nguyệt tông Vọng Nguyệt lão tổ nhìn huyết thạch trong tay của Lục Bình như có điều suy nghĩ hỏi:
- Chẳng biết Lục đạo hữu có thể vì bọn ta giải tỏa nghi hoặc trong lòng không?
Sắc mặt của Lục Bình mang theo nghi vấn, nói:
- Trong mấy thứ này, nó là vật mà tại hạ vẫn chưa biết qua, vạn nhất là một kiện cực phẩm bảo vật tại hạ chẳng phải là đã buôn bán lời rồi sao, lẽ nào cái này còn có thể có nghi vấn gì sao?
Một phen giải thích này của Lục Bình ngược lại lại hỏi vặn lại của Vọng Nguyệt lão tổ, khiến bà ta sửng sốt một chút, cuối cùng nhìn về phía vẻ mặt mang bất đắc dĩ của Thiên Cầm lão tổ, phảng phất hiểu cái gì, liền cũng không hỏi lại nữa.
Còn dư lại địa cấp hạ phẩm linh vật cùng ba món kỳ vật liền bị Vũ Văn thế gia và Tiêu Dao phái, Thiên Nguyệt tông trước sau phân chia. Sau đó Thiên Cầm lão tổ chọn hai kiện vật phẩm còn dư lại, nhưng đều là những linh tài mà thôi.
Vũ Văn thế gia rất nhanh liền cáo từ, Tiêu Dao phái cùng Vọng Nguyệt tông tựa hồ muốn cùng ở chung một chỗ. Tiêu Ngọc Hoàn xoay người hướng về Thiên Cầm lão tổ hỏi:
- Huyền Cầm muội tử, có thể cùng ta thăm dò mấy khu vực tìm kiếm một ít bảo vật hay không? Nếu là có Huyền Cầm muội tử và Thiên Bình sư đệ thêm vào, bọn ta hợp lực xông vào một ít khu vực tương đối nguy hiểm thì cũng nắm chắc nhiều hơn một chút.
Thiên Cầm lão tổ nào dám đáp ứng. Lục Bình hiện tại bất quá là một tên giả mạo mà thôi, lúc trước xuất công không ra lực cũng đã khiến người ta nghi ngờ, nếu là cùng Tiêu Dao phái và Thiên Nguyệt tông tu sĩ chung một chỗ, sợ là hắn rất nhanh sẽ bị lộ tẩy, vì vậy cười đáp:
- Sư đệ này của muội lúc trước cũng tìm được mấy chỗ hòn đảo nghi là có dấu bảo vật, hiện tại muốn đi xem một cái. Muội thực sự rất xin lỗi, tương lai Huyền Cầm nhất định sẽ vấn an chư vị tỷ muội của Tiêu Dao phái.