Thương Hải, Thương Lãng hai phái một khi nhập lại, cả môn phái trên dưới có ba vị pháp tướng trung kỳ lão tổ, bốn vị pháp tướng tiền kì tu sĩ. Thực lực bực này đã trực tiếp truy đuổi kịp Huyền Linh phái, đứng hàng thứ ba trong Bắc Hải các phái.

Như thế, bố cục của Bắc Hải tu luyện giới sẽ đại biến, mười đại môn phái biến thành chín đại môn phái, hơn nữa rất rõ ràng sẽ chia làm ba phe: Chân linh phái, Huyền Linh phái cùng với Thương Lãng tông mới. Ba phái này sẽ hình thành tập đoàn thứ nhất; Thủy Yên các cùng Hải Diễm môn thuộc về phe thứ hai, và hai phái luôn luôn giao hảo, một khi liên hợp, thực lực so với phe thứ nhất bất luận là nhà môn phái nào thực lực đều mạnh mẽ hơn; Còn dư lại Ngọc Kiếm phái, Sùng Minh phái, Lăng Cổ phái, Phi Vũ phái bốn nhà này ở trong thập đại môn phái nguyên vốn là môn phái chiếu dưới, sẽ thuộc về phe thứ ba. Họ không thể không xem tình thế như thế nào, rồi mới một lần nữa đến dựa vào mấy nhà đại môn phái.

- Mai Thiên Cầm, ngươi tu vi thực lực xa không bằng ta, nếu là ở trên mặt biển, có lẽ có thể dựa vào trình độ của luyện đan tông sư đem chênh lệch trên tu vi di bù lại. Nhưng nếu là ở đáy biển, trình độ luyện đan tông sư của ngươi cũng phải giảm bớt nhiều, thì như thế nào sẽ là đối thủ của ta? Huyền Thiên tà mộc sớm muộn là sẽ rơi vào tay ta. Ta cũng không muốn đắc tội Chân Linh phái ngươi, chỉ cần ngươi đem Huyền Thiên tà mộc để lại cho lão phu, lão phu liền cho ngươi một món địa cấp thượng phẩm thiên địa linh hỏa. Ngươi thấy thế nào?

Đông Cực lão tổ tựa hồ cảm giác mình nói còn chưa đủ, tiếp tục nói:

- Ta biết ngươi có một đại đệ tử gọi là Huyền Tuệ, chính là người vợ đệ tử của Khương Thiên Lâm. Hiện nay cũng bị kẹt ở đoán đan sáu tầng tu vi rất nhiều năm. Phu phụ Khương Thiên Lâm hà khắc thiếu tình cảm, thì như thế nào sẽ vì đệ tử của ngươi tìm kiếm ban cho thiên địa linh vật? Ngươi nếu có đóa thiên địa linh hỏa này, chính là giao cho đệ tử kia của ngươi sử dụng, ngươi xem coi thế nào?

Người này lại gây xích mích ly gián rồi. Lục Bình tuy rằng thấy không rõ biểu tình trên mặt của Thiên Cầm lão tổ lúc này, lại nghe Thiên Cầm lão tổ cười “ha ha”, nói:

- Đông Cực sư thúc ngược lại tính toán thật hay, không biết Đông Cực sư thúc cũng biết một khối Huyền Thiên tà mộc trong tay tại hạ này nếu là lộ ra Vẫn Lạc đại quần đảo, có thể đổi bao nhiêu đóa địa cấp thượng phẩm linh hỏa hay không?

- Vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh mang đi ra ngoài!

Đông Cực lão tổ cũng không thèm nói lại, nhưng mà Lục Bình lại có thể đoán đến lúc này sắc mặt của Đông Cực lão tổ nhất định âm trầm rất đáng sợ. Bởi vì trong nước biển lần thứ hai truyền đến một trận tiếng nổ kịch liệt, hiển nhiên Đông Cực lão tổ cũng cực hận, xuất thủ uy năng tăng nhiều.

Đấu pháp của hai vị pháp tướng lão tổ đem toàn bộ đáy biển quậy đến long trời lở đất. Mặt đất ở đáy biển bị hai người đại chiến dư ảnh hưởng tới, toàn bộ mặt đất tựa như chấn động không ngừng.

Sơn cốc của Lục Bình ẩn thân cũng không chỉ rung động, trên mặt đất sùng sục bốc lên vô số bọt khí. Lục Bình biến sắc, hắn cảm giác được mặt đất rung động trở nên càng mãnh liệt, mà thanh thế của hai vị lão tổ đại chiến cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

Đây mới thực đúng là địa chấn, chỉ sợ là bị hai người đại chiến dẫn dắt diễn ra rồi.

"Ùng ùng"

Dưới nền đất tiếng nổ càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, rốt cục ngay cả hai vị lão tổ đại chiến trong nước biển cũng đã nhận ra đáy biển dị thường, không hẹn mà cùng ngừng tay lui về phía sau.

Lục Bình sắc mặt trầm ngưng. Hắn lúc này đã có thể đoán được trung tâm của địa chấn bạo phát lại ngay phía chân ngọn núi dưới đáy biển phía trước của mình, khoảng cách cách thân Lục Bình cũng không phải quá xa.

Đây không phải là địa chấn, mà là hỏa sơn dưới nền đất phun trào!

Lục Bình sắc mặt kịch biến, cũng không kịp che giấu thân hình của mình, từ trong sơn cốc ở đáy biển lao ra, một đường hướng về xa xa bỏ chạy.

Đông Cực lão tổ cùng Thiên Cầm lão tổ cũng không ngờ dưới nền đất lại còn có giấu người. Hai người đều thất kinh, lòng còn thoáng sợ. Người này hiển nhiên là có chủ ý đánh ngư ông, đáng tiếc là trên người của kẻ này tựa hồ có bảo vật gì đó ngăn trở thần niệm tra xét. Nước biển ở đáy biển lại bởi vì song phương đại chiến mà đục ngầu không thể nhận ra được gì, hai người cũng không cách nào thấy rõ hình dạng thân hình của người bỏ chạy.

Lập tức hai người cũng phát hiện tình cảnh phát sinh dưới nền đất cũng không phải là địa chấn, mà là địa hỏa ở đáy biển đang lồng lộn lên. Chẳng trách người nọ phải trốn chạy. Hai người không nói lời gì, cũng lui về phía sau.

Đáy biển lay động càng lúc càng lợi hại. Một đoàn nham thạch nóng chảy màu đỏ rực phát ra ánh sáng u u đột nhiên từ trong một sơn mạch ở đáy biển phun ra. Vô số bùn nhão cùng số lớn bọt khí hướng về phía mặt biển vọt thẳng lên.

Nham thạch nóng chảy sau khi trải qua phụt lên lúc ban đầu, lượng nham thạch màu đỏ nóng chảy bắt đầu từ đỉnh núi chậm rãi nghiêng xuống, dọc đường nước biển giống như nấu sôi vậy.

Đột nhiên dưới nền đất vừa một trận đung đưa kịch liệt, lại có một dòng nham thạch nóng chảy từ đỉnh núi lao ra, kèm theo lượng bùn nhão lớn cùng nước biển nấu sôi, hướng về bốn phía khuếch tán đi.

Đúng lúc này, từ trong nước biển đục ngầu đột nhiên vọt ra khỏi hai đóa hỏa diễm màu hồng sáng giống như máu tươi vậy.

Trong hai đóa hỏa diễm này một đóa linh động phi thường, lúc từ trong hỏa sơn bay ra, tựa hồ lập tức phát giác hoàn cảnh ở đây cũng không thích hợp cho nó tồn tại. Vì vậy lập tức biến đổi phương hướng, hướng về bầu trời nước biển lao ra, chỉ cần trở ra mặt biển, thì nó có thể vẫn tồn tại.

Một đóa hỏa diễm khác lại tựa hồ lúc trực tiếp bị hỏa sơn phun trào có lực lượng khổng lồ trực tiếp từ trong nham thạch nóng chảy phún bay đi. Nó ở trong nước biển bay thẳng tắp về phía một phương hướng, không một chút cải biến nào. Hiển nhiên đóa hỏa diễm này không phải là thiên địa linh hỏa, không nhận thấy rằng nếu nó không thoát ly đáy biển, sớm muộn sẽ bị mai một ở trong nước biển. Dù sao nước lửa cũng có thể đem tiêu dung hỏa diễm, cho dù đóa hỏa diễm này phẩm chất cao tới đâu, cũng không so được với số lượng lớn biển khổng lồ.

- Địa cấp thượng phẩm linh vật Địa Huyết diễm!

Đông Cực lão tổ một tiếng thét kinh hãi, thân hình đã hướng về Địa Huyết diễm phóng đi, nhưng mà đáng tiếc là khoảng cách chỗ của Địa huyết diễm so với lão ta thực sự quá xa, còn Thiên Cầm lão tổ đã trước lão một bước đi tới phụ cận của Địa Huyết diễm.

Đông Cực lão tổ hai tay hướng trung gian hợp lại, một lượng lớn nước biển bốn phía đột nhiên sụp đổ, lấy Đông Cực lão tổ làm trung tâm, tạo thành một khoảng chân không không có nước biển, tiếp theo đó liền bị nước biển bốn phía xông vào lấp đầy.

Mà trong tay Đông Cực lão tổ lại sinh ra một thủy cầu màu mực. Theo Đông Cực lão tổ đem thủy cầu cầm trong tay đẩy một cái, Thủy cầu nhất thời tiêu thất ở trước người của Đông Cực lão tổ. Khi xuất hiện trở lại, nó đã đến không xa cách trước người của Thiên Cầm lão tổ.

Lúc này Thiên Cầm lão tổ đang muốn trấn áp Địa Huyết diễm, cũng không ngờ thủy cầu màu mực này xông ngang tới. Đây là một loại đại thần thông pháp thuật mà Đông Cực lão tổ tu luyện, uy lực ở trong nước biển lại càng gia tăng không ít. Thiên Cầm lão tổ rơi vào đường cùng, chỉ có thể tạm thời bỏ qua sự trấn áp đối với Địa Huyết diễm, và trong tay đột nhiên sinh ra một đạo hỏa diễm màu hoàng kim.

Đạo hỏa diễm màu vàng kim này cũng không bởi vì nước biển ở bốn phía mà mảy may suy yếu. Theo tay Thiên Cầm lão tổ vung lên, thủy cầu màu mực cùng hỏa diễm màu vàng kim chạm vào nhau, một tiếng nổ rất giống với Lục Bình lần đầu tiên nghe được vang lên, nhưng thanh thế lớn hơn nhiều. Ám lưu lập tức từ trung tâm của thủy cầu chạm nhau cùng hỏa diễm phun mạnh về bốn phía.

Hai vị pháp tướng lão tổ từ đầu đến cuối không hề chú ý tới một đóa hỏa diễm màu đỏ trực tiếp bay về phía chỗ sâu của đáy biển.

Địa Huyết Ngụy Diễm!

Một loại tam đẳng linh tài do địa cấp thượng phẩm linh vật Địa Huyết diễm sau khi mất đi linh tính hình thành, bởi vậy mới được gọi là Địa Huyết Ngụy Diễm!

Đóa Địa Huyết Ngụy Diễm này bay đi phương hướng chính là chỗ sơn cốc mà Lục Bình lúc trước thoát đi. Đối với hai vị pháp tướng lão tổ, xem ra một đóa hỏa diễm tuy rằng cũng coi như trân quý, nhưng phương hướng bay đi chính là chỗ sơn cốc ở đáy biển mới vừa rồi có tên đó ẩn thân, sợ rằng sớm đã thành bị người đó thu hồi. Hai người không cần phải vì một đóa hỏa diễm đã mất đi linh tính mà lại đi đắc tội một gã pháp tướng tu sĩ khác.

Lục Bình cũng không đi xa. Mặc dù có hai vị pháp tướng lão tổ ở đây chém giết, nhưng một người trong đó cũng là bản phái lão tổ, hắn cũng không cần phải đào tẩu.

Lục Bình dĩ nhiên cũng nhận biết Địa Huyết Ngụy Diễm. Hắn thấy rõ xa xa Thiên Cầm lão tổ và Đông Cực lão tổ lại một lần nữa vung tay, hơi chút suy tư, tự nhiên cũng hiểu suy nghĩ trong lòng của hai người.

Lục Bình phất tay đem Địa Huyết Ngụy Diễm trấn áp và thu vào. Món bảo vật này tuy rằng không thể so với thiên địa linh vật, nhưng là tam đẳng linh tài, cũng thuộc về loại hiếm thấy. Pháp bảo do loại linh tài này luyện chế mà thành thường thường đều có tiềm chất trở thành Dưỡng Linh pháp bảo.

Lục Bình xa xa nhìn chăm chú vào Thiên Cầm lão tổ và Đông Cực lão tổ đại chiến. Hai người này hiển nhiên cũng không cách nào thông qua thần niệm điều tra căn nguyên của Lục Bình. Trong lòng của hắn đột nhiên toát ra một ý nghĩ to gan, đơn giản cũng không lại ẩn tàng thân hình, từ đàng xa đáy biển đi thẳng tới hướng của hai người đại chiến.

Phát giác Lục Bình hướng về hai người mà đi, Thiên Cầm lão tổ và Đông Cực lão tổ chẳng biết người tới là địch hay là bạn. Vì vậy liền không hẹn mà cùng dừng tay lui về phía sau, đồng thời nhìn về phía Lục Bình tới.

Lục Bình thấy rõ hai người quả nhiên dừng tay, trong lòng tăng thêm một phần chắc chắn, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, trực tiếp bay tới phụ cận của hai người.

Theo Lục Bình và hai người khoảng cách kéo gần, nước biển đục ngầu đã không cách nào che lấp thân hình tướng mạo của hắn. Thiên Cầm lão tổ thấy rõ người trong biển lại là Lục Bình, sắc mặt không khỏi lộ ra một vẻ kinh ngạc và nghi hoặc. Tuy nhiên, Thiên Cầm lão tổ lập tức nghĩ tới chút gì đó, trong miệng không nói lời nào, sắc mặt cũng tỏ vẻ nhẹ nhàng, còn hướng phía Lục Bình khẽ mỉm cười một cái.

Thần sắc trên mặt của Thiên Cầm lão tổ hiển nhiên không thoát được chú ý của Đông Cực lão tổ. Sắc mặt của Đông Cực lão tổ nhất thời trầm xuống. Hai người này hiển nhiên nhận thức, hơn nữa tu sĩ trước mắt này mới vừa nhìn qua có chút trẻ tuổi không ngờ lại khiến cho mình nhìn không ra. Mặc dù tu luyện giới cũng không thiếu pháp bảo có thể ẩn dấu tự thân tu vi, nhưng có thể ở trong nước biển của Vẫn Lạc đại quần đảo này thường lui tới ra vào, lại có thể là những tu sĩ nào khác?

Mai Thiên Cầm ở Đông Hải phiêu bạt hơn mười năm. Thân phận luyện đan tông sư xem ra khiến nàng làm quen không ít Đông Hải cao cấp tu sĩ, không ngờ lại có thể ở Vẫn Lạc đại quần đảo đụng phải người quen. Người này nguyên vốn có thể tránh né ra xa đối với song phương đối địch đại chiến, thậm chí trốn ở một bên ngồi thu ngư ông thủ lợi, nhưng bây giờ cũng trực tiếp tìm tới cửa, hiển nhiên là bởi vì duyên cớ của Mai Thiên Cầm. Chân Linh phái quả nhiên là giỏi tính toán!

Đông Cực lão tổ trong lòng tuy rằng buồn nản, nhưng ngoài mặt vẫn là bình tĩnh chắp tay thi lễ, nói:

- Chẳng biết các hạ xưng hô như thế nào, là có gì chỉ giáo?

Lục Bình nhìn vị pháp tướng trung kỳ lão tổ trước mắt này trong lúc giơ tay nhấc chân đều có thể đem mình giết chết trong vô hình, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng, hai mắt nhìn về phía hướng của Thiên Cầm lão tổ cũng hơi hoàn lễ, cười nói:

- Vị đạo hữu này xin chào, tại hạ vốn ở chỗ này sưu tầm chút ít linh tài cần để luyện đan, cũng trùng hợp đụng phải hai vị so tài, quấy rầy rồi.

Lục Bình dứt lời cũng hướng phía Đông Cực lão tổ hơi thi lễ. Trên mặt của Đông Cực lão tổ cười khan, nói:

- Đạo hữu không cần khách khí như vậy. Các hạ thì ra là ở chỗ này thu thập linh tài, nhưng thật ra hai người bọn ta quấy rầy các hạ mới đúng!

Không ngờ Lục Bình ngay sau đó lời nói cũng vừa chuyển, nói:

- Tuy nhiên vị Mai Thiên Cầm đạo hữu này cũng là bạn tốt chí giao của tại hạ, không biết đạo hữu có thể chút mặt mỏng của tại hạ, không làm khó Mai Thiên Cầm đạo hữu nữa hay không?

Kết quả như vậy tuy rằng đã sớm được Đông Cực lão tổ ngờ tới, nhưng khi nghe Lục Bình nói ra, sắc mặt của Đông Cực lão tổ lại âm trầm xuống.

Lục Bình nhìn ở trong mắt, trong miệng nhẹ nhàng cười, nói:

- Thế nào, đạo hữu thật là không muốn cấp cho tại hạ chút mặt mũi này sao?

Đông Cực lão tổ đột nhiên lạnh giọng hừ một cái. Trong hai mắt của Thiên Cầm lão tổ lập tức hiện lên một vẻ lo âu. Nhưng mà vẻ lo âu này chỉ là một cái thoáng rồi biến mất, hai tay giấu ở trong tay áo cũng bị một đạo ánh sáng màu vàng kim che lấp.

Lục Bình vào lúc tiếng hừ lạnh của Đông Cực lão tổ vang lên, liền biết sự tình sợ là có chút không ổn. Nhưng lúc này hắn đã là tên đã trên dây cung, nếu một khi có gì không ổn, lập tức sẽ chịu sự tuyệt sát của Đông Cực lão tổ. Lục Bình lúc này để không bị Đông Cực lão tổ khả nghi, đã đến chỗ không xa trước mặt của hai người. Đông Cực lão tổ nếu là thật sự xuất thủ, sợ rằng Thiên Cầm lão tổ một bên kia cũng không kịp cứu.

Đông Cực lão tổ hừ lạnh giống như một thanh búa tạ, hướng về thần niệm trong đầu của Lục Bình ném tới.

Sắc mặt của Lục Bình đột nhiên trở nên trắng bệch, nhưng lập tức liền khôi phục lại, nhìn Đông Cực lão tổ cười lạnh nói:

- Các hạ lần này ban thưởng hậu. Tại hạ chắc chắn ghi nhớ trong lòng.

Đông Cực lão tổ có chút kinh nghi bất định nhìn Lục Bình vài lần. Lúc này Thiên Cầm lão tổ đã đi tới bên cạnh Lục Bình, rõ ràng cùng với hắn liên thủ chuẩn bị cùng Đông Cực lão tổ đại chiến một trận.

Đông Cực lão tổ vẻ mặt âm trầm liếc mắt nhìn hai người, sau đó không nói được một lời xoay người hướng về phía khác dưới đáy biển mà đi.

Sau khi Đông Cực lão tổ rời khỏi, Lục Bình cùng Thiên Cầm lão tổ cũng không nói gì, hai người trầm mặc một lát. Thiên Cầm lão tổ lúc này mới lên tiếng nói:

- Hắn đã đi rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play