Tại một chỗ trong dãy san hô dưới đáy biển, Lục Bình ẩn thân dưới một tòa san hô thật to, nhìn hơn mười con độc ngạc dài hai ba trượng chậm rãi bơi qua trong nước biển trên đỉnh đầu.

Đây là sau khi Lục Bình vất vả tránh thoát một ít đại hình độc thú tộc quần ở trong biển, mới tìm được hơn mấy chục con độc ngạc ngư thú toàn thân hiện đầy sóng gợn màu xanh biếc này.

Ngay khi bảy tám chục con độc ngạc bơi qua đỉnh đầu của Lục Bình, một cái hồ lô cao một thước đột nhiên từ đáy biển chậm rãi dâng lên, trực tiếp xuất hiện ở giữa bầy độc ngạc.

Ngay lúc độc ngạc ở bốn phía chưa phản ứng kịp, bên trong hồ lô đột nhiên liên tiếp tóe lên bảy đạo lôi quang đủ màu. Bảy đạo lôi quang hoà vào nhau, phảng phất bảy đạo xiềng xích phóng tới người mỗi con độc ngạc ở trong tộc quần này.

Trải qua lần thứ ba sau khi dung luyện độc thú huyết mạch tinh hoa trong biển, Lục Bình không chỉ tạm thời áp chế thương thế bên trong cơ thể, mà chân nguyên cũng lại một lần nữa khôi phục không ít. Nhưng mà Lục Linh nhi sau khi lần thứ ba dung luyện huyết mạch tinh hoa cũng nghênh đón cơ hội đột phá. Vì vậy Lục Bình liền đem Lục Linh nhi thu hồi vào bế quan trong Hoàng Kim ốc.

Còn Lục Bình lại một lần nữa trở lại trên mặt biển, chuẩn bị tạm thời khai ích một tòa động phủ, cố gắng đem dung luyện ba loại huyết mạch tinh hoa sắp xếp luyện hóa một phen, để chúng cùng tự thân huyết mạch triệt để dung hợp, để tránh khỏi lưu lại mầm tại hoạ ngầm gì đó về sau.

Trong nháy mắt ngay tại lúc Lục Bình từ trong nước biển từ từ dâng lên, liền cảm giác được hai cỗ thần niệm mạnh mẽ không thua kém gì mình một trái một phải chia nhau từ hai bên hướng về mình đè ép tới. Chỉ trong nháy mắt, hai đạo thần niệm này đều tự thu về. Ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo với khói độc tràn ngập này, cho dù là thần niệm của đoán đan hậu kỳ tu sĩ cũng không dám tới lui tuần tra thời gian dài ở bên ngoài được.

Lục Bình trong lòng cả kinh, lông tóc toàn thân thoáng cái liền dựng hết cả lên, mồ hôi lạnh theo phía sau lưng chảy xuống.

Không ngờ lại bị hai gã đoán đan hậu kỳ tu sĩ mai phục!

Lục Bình lúc này mới phát hiện nước biển dưới chân còn có tác dụng suy yếu đối với thần niệm lợi hại hơn so với khói độc. Trước khi Lục Bình xuất hiện ở mặt biển, không ngờ lại không phát hiện được mặt biển trên đỉnh đầu mình lại có người.

Lục Bình âm thầm đề phòng, lựa thời cơ chuẩn bị lần thứ hai lẻn vào trong nước biển chạy thoát thân. Hai tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ, hơn nữa thực lực không dưới tên tu sĩ lúc trước truy sát hắn, nếu đồng thời xuất thủ, nhất định Lục Bình sẽ không có điều may mắn nào trong một vạn điều rủi.

Nhưng mà công kích như trong tưởng tượng của Lục Bình lại không hề tới. Hắn ngẩng đầu hướng về hai bên nhìn lại, lúc này mới phát hiện ở hai bên trái phải của mình mười mấy trượng, trên mặt biển có một tên đoán đan chín tầng tu sĩ sắc mặt đang âm tình bất định nhìn Lục Bình. Đồng thời, ánh mắt của hai người cũng thỉnh thoảng lay động liếc nhìn hướng về phía sau hắn.

Trong lòng Lục Bình lại cả kinh, lẽ nào sau lưng của mình lại còn có một người, vì sao chính mình cũng không phát hiện?

Lục Bình bỗng nhiên xoay người hướng về phía sau nhìn lại, liền thấy một bãi nước mênh mông kỳ dị phiêu lưu ở trên nước biển màu xanh đen, hiện ra vẻ quỷ dị vô cùng.

Lưu quang màu u lam kia Lục Bình nhìn vô cùng quen thuộc. Một dòng chảy trôi lơ lửng ở trên nước biển này chính là Thủy chúc tính thiên địa kỳ vật Quỳ Thủy Tinh Hoa mà Lục Bình hiện tại rất cần!

Nhìn một bãi Quỳ Thủy Tinh Hoa này, trong hai mắt của Lục Bình hiện lên một chút hoảng nhiên. Hai người này cũng không phải là hướng về phía Lục Bình mà tới, mà là bởi vì một bãi Quỳ Thủy Tinh Hoa, khiến cho song phương xảy ra giằng co. Mà trong lúc thời khắc này, bản thân Lục Bình cũng cực kỳ quỷ dị xuất hiện ở giữa song phương, bên cạnh một bãi Quỳ Thủy Tinh Hoa này, thoáng cái đem lực chú ý của hai bên toàn bộ chuyển dời đến trên người của hắn.

Nhưng điều này quả nhiên là tai bay vạ gió. Lục Bình chưa từng nghĩ đến mình còn có lúc có "vận khí" tốt như vậy.

Lục Bình hít sâu một hơi, đang muốn hướng về hai gã tu sĩ ở hai bên nói rõ rằng bản thân chỉ tình cờ rơi vào tình thế này thôi, tuyệt không hề có tâm tư mó tay vào chiếm bãi Quỳ Thủy Tinh Hoa này, cũng chuẩn bị rút đi.

Không ngờ ngay khi Lục Bình vừa nhìn về tu sĩ phía bên trái. Tên tu sĩ này sắc mặt đại biến, liên tiếp hướng lui về phía sau mấy bước, hoảng loạn nói:

- Tiền bối nếu coi trọng bãi kỳ vật này, vãn bối dĩ nhiên không ý kiến, vãn bối lập tức đi ngay, đi ngay lập tức!

Dứt lời, quả thực dưới chân độn quang lóe ra, tiêu biến vào trong độc vụ, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lục Bình đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó trong lòng khẽ động, cũng thu nhiếp biểu tình trên mặt, lạnh nhạt hướng nhìn sang tu sĩ phía bên phải.

Tu sĩ phía bên phải khi nhìn thấy Lục Bình mặt không thay đổi hướng về phía mình, trong lòng run lên, miễn cưỡng nhìn đám Quỳ Thủy Tinh Hoa sau lưng của Lục Bình, trong ánh mắt lóe ra một chút không cam lòng, nhưng vẫn là cung kính nói:

- Vãn bối chỉ là trùng hợp đi ngang qua. Nếu tiền bối coi trọng vật này, vật này dĩ nhiên là sở hữu của tiền bối. Vãn bối xin được cáo lui trước!

Dứt lời cũng rất nhanh biến mất vào trong độc vụ.

Lúc này Lục Bình rốt cục đoán được chân tướng của sự tình, cúi đầu nhìn Thạch khôi giáp đang mặc lên người mình, xem ra duyên cớ là bởi vì vật này rồi.

Một bãi Quỳ Thủy Tinh Hoa này đúng là hai gã đoán đan hậu kỳ tu sĩ cùng phát hiện, nhưng mà chủ ý của hai người là muốn chiếm lấy một mình. Nhưng bởi vì tu vi giữa hai bên phảng phất ngang nhau nên kiêng kỵ lẫn nhau, chỉ có thể ở trên mặt biển giằng co.

Nhưng mà vừa khéo vào thời điểm này Lục Bình lại từ trong nước biển di động đi lên!

Trong Vẫn Lạc đại quần đảo, lẻn vào trong nước biển tầm bảo tham kỳ, thường thường chỉ có thể là đặc quyền của pháp tướng lão tổ. Bởi vì chỉ có pháp tướng kỳ tu sĩ tu vi mới có thể chống lại kịch độc cùng với lực ăn mòn trong nước biển so với độc vụ còn mạnh hơn gấp nhiều lần.

Huống chi bởi vì Thạch khôi giáp, hai người đều không thể phán đoán được tu vi của Lục Bình ở mức nào. Điều này lại càng thêm khiến cho Lục Bình ở trong mắt hai người càng lộ vẻ bí hiểm hơn.

Vì vậy, sau khi Lục Bình nhận thấy Quỳ Thủy Tinh Hoa ở sau lưng, hai người đều cho rằng Lục Bình muốn một mình chiếm trọn một bãi Quỳ Thủy Tinh Hoa này. Hai người tuy rằng hết sức không cam lòng, nhưng quả thật không có thực lực trở mặt cùng pháp tướng lão tổ. Cuối cùng họ chỉ có thể bất đắc dĩ rút đi, đem bảo vật chắp tay nhường cho Lục Bình.

Lục Bình bỗng nhiên dùng thần niệm hướng về bốn phía toả ra, ngay lập tức thu lại, không phát hiện bốn phía có tu sĩ nào ẩn tàng. Và thế là nơi ngực của Lục Bình liền xuất hiện cái cửa màu vàng. Môn hộ từ từ khai mở, một lực hút từ trong môn hộ truyền đến, Quỳ Thủy Tinh Hoa trôi lơ lửng ở trên mặt nước biển hóa thành một dòng chảy nhỏ, kéo dài không dứt xuyên qua cửa nhỏ màu vàng mở ra ở Hoàng Kim ốc, biến mất vào trong đó.

Lục Bình năm đó khi còn là dung huyết kỳ tu sĩ, đã từng phát hiện một chỗ bách hoa chi địa trên một hòn đảo thuộc ngoại vi Vẫn Lạc bí cảnh, cũng ở đó lấy được cửu phẩm Bạch Ngọc Liên là một trong bản mệnh pháp bảo trên người của hắn bây giờ. Cùng với cửu phẩm Bạch Ngọc Liên có được đó là một ao Quỳ Thủy Tinh Hoa, chín cái hạt sen, một cái củ sen.

Một ao Quỳ Thủy Tinh Hoa trước sau bị Lục Bình dùng để dung luyện hộ thân cương khí, cuối cùng cũng chỉ còn lại có một phần ba. Hắn liền đem ba trong chín hạt sen ném vào trong cái ao đó để ươm trồng.

Rất nhiều năm tiếp theo, ba cái hạt sen này đã bắt đầu sinh trưởng, nhưng mà Quỳ Thủy Tinh Hoa bởi vì hạt sen sinh trưởng mà từ từ tiêu hao hầu như không còn. Sau đó Lục Bình ở Bắc Hải tuy rằng vơ vét khắp nơi đổi được thêm một chút, nhưng cũng như muối bỏ biển. Hiện nay một ao Quỳ Thủy Tinh Hoa đã sớm chỉ còn lại một lớp mỏng sát đáy, khiến cho ba cây sen nhỏ sinh trưởng cũng có vẻ rất uể oải.

Một bãi Quỳ Thủy Tinh Hoa này có tổng lượng thực tại không ít. Sau khi bị Lục Bình thu toàn bộ vào trong Hoàng Kim ốc, cái ao nhỏ sắp cạn kia toàn bộ được lấp đầy, thậm chí còn dư giúp cho Lục Bình thu thêm vào trong một cái trữ vật ngọc bình, được hơn nửa bình. Loại trữ vật bình ngọc này là trữ vật pháp khí chuyên môn dùng để chứa đựng dịch thể. Mặc dù chỉ trang bị đầy nửa bình, nhưng nếu đem đổ toàn bộ ra, e là có thể đổ đầy một phần ba cái ao nước nhỏ mà Bạch Ngọc liên đang sinh trưởng.

Sau khi Quỳ Thủy Tinh Hoa đổ đầy ao nước nhỏ, ba cây sen nhỏ có lá lơ lửng ở mặt nước Quỳ Thủy Tinh Hoa lập tức vứt bỏ dáng vẻ uể oải, nhất thời lộ ra vẻ xanh ngắt ướt át, tựa hồ thoáng cái liền khôi phục sinh cơ.

Lục Bình bỗng nhiên được nhiều Quỳ Thủy Tinh Hoa như vậy, tâm tình tự nhiên cực tốt. Nhưng mà nơi đây cũng không thích hợp ở lâu, Lục Bình xoay người tiêu thất trong sương mù dày đặc.

Lục Bình ở trong một tòa động phủ tạm thời khai ích trong lòng đất bế quan ba ngày. Trong thời gian này, Lục Bình trước sau chú ý nồng độ độc vụ biến hóa ngoài động phủ, nhằm phát hiện một khi độ dày độc vụ bắt đầu tăng trở lại, tránh khỏi bị lỡ cơ hội rời khỏi Vạn Độc Thương khung bích, bị giam lại ở trong này. Nếu bị như vậy, đó Lục Bình cũng chỉ có thể chờ chết.

Đem huyết mạch dung hợp từ đầu tới cuối chắt lọc một lần, Lục Bình đem ẩn hoạn có thể tồn tại đều xử lý giải quyết hết, đồng thời cũng đem thương thế trên người hoàn toàn khôi phục lại.

Trước đây, viên đan hoàn màu vàng mà tên đoán đan hậu kỳ tu sĩ sử dụng để tập kích Lục Bình mặc dù là một món Dưỡng linh cấp bậc pháp bảo, nhưng bị Lục Bình liên tiếp sử dụng nhiều thủ đoạn làm uy lực của nó suy yếu. Tuy rằng cuối cùng Lục Bình vẫn bị đả thương, nhưng cửu phẩm Bạch Ngọc Liên vừa được hắn tế luyện đến đạo thông linh bảo cấm thứ tư, cộng thêm chất liệu tiên thiên khiến cho lực phòng ngự của nó cực cao, đã khiến cho thương thế của Lục Bình không nghiêm trọng lắm.

Nhưng mà lần này bị một gã đoán đan chín tầng tu sĩ đánh lén, mấu chốt mà Lục Bình cuối cùng không thiệt thòi nhất chính là bởi vì lúc tu sĩ đánh lén, hắn kịp thời thoát khỏi tự thân ảnh hưởng của Lôi chúc tính thần thông của Vũ Văn Phi Tường đối với hắn.

Một đạo lôi điện thần thông của Vũ Văn Phi Tường kia tuy rằng bị Lục Bình tiếp được, nhưng loại thần thông này cũng cực kỳ quỷ dị. Lúc Lục Bình ngăn cản đạo thần thông đó trùng kích, từ bên trong đạo thần thông này lại một lần nữa bạo phát ra một đạo thần thông khác, dù uy lực bị suy yếu đi một chút.

Phương thức phóng ra loại thần thông đôi như vậy tu luyện giới thường thường được gọi là “tử mẫu thần thông”. Mà loại thần thông mẹ con này của Vũ Văn Phi Tường là còn ẩn giấu ở bên trong thần thông, uy lực của nó cho dù không quá lớn, mục đích cũng thường thường không phải là đánh chết, mà là vì khống chế và quấy rầy.

Tu sĩ trong lúc tranh chấp, sinh tử thường thường chỉ là ở trong cái chút xíu đó. Lục Bình trong lúc không đề phòng, bị tiểu thần thông tích chứa trong lôi điện thần thông đánh trúng, toàn thân bị tê dại không cách nào khống chế, và tên tu sĩ kia lại nhân cơ hội này đánh lén hắn.

Ngay thời khắc nguy cơ sinh tử, Thất Bảo Lôi Hồ trong tâm hạch không gian cũng đột nhiên chấn động, lôi điện tràn ngập toàn thân trên dưới của Lục Bình đều bị Thất Bảo Lôi Hồ thu nhiếp đến bên trong, khiến cho Lục Bình thoáng cái thoát khỏi sự khống chế của tử mẫu thần thông đối với hắn, cuối cùng tiếp nhận được Dưỡng linh pháp bảo do tu sĩ đánh lén tới.

Nhưng chính bởi vì hấp thu đạo lôi điện thần thông này, Thất Bảo Lôi Hồ đã được tế luyện đến tiểu viên mãn rồi do không có thông linh bảo cấm mà vô pháp đề thăng bây giờ trở nên không an phận. Thỉnh thoảng từ trong lôi hồ tràn ra một ít lôi quang điện thiểm, khiến cho Lục Bình nhìn tâm hạch không gian của mình mà lo lắng thót tim, rất sợ lôi hồ thoáng cái mất đi khống chế, ở giữa tâm hạch không gian của mình phóng ra lôi điện thần thông hủy diệt nó.

Lục Bình nguyên tưởng rằng là bởi vì Thất Bảo Lôi Hồ hấp thu quá nhiều lôi điện, nên mới nghĩ ra phương pháp dùng lôi hồ đánh bắt độc thú, muốn thông qua việc lôi điện thích phóng lôi điện thần thông, tiêu giảm bớt đi thần thông tích chứa trong nó, làm cho Thất Bảo Lôi Hồ lần nữa bị Lục Bình chưởng khống ở trong tay.

Trong tâm hạch không gian của Lục Bình, Thất Bảo Lôi Hồ quậy nghịch suốt mấy ngày rốt cục dừng lại. Điều này khiến cho Lục Bình thở phào một cái, dù sao giữ và uẩn dưỡng một món pháp bảo không an định ở giữa tâm hạch không gian là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Lục Bình cẩn thận dùng thần niệm quan sát bảo cấm ngưng kết bên trong Thất Bảo Lôi Hồ. Nguyên vốn trong Thất Bảo Lôi Hồ chỉ ngưng kết ba đạo bảo cấm, mà bây giờ ở trên ba đạo bảo cấm này, một đạo phù văn nhợt nhạt không hoàn toàn trọn vẹn từ từ hiện lên.

Đạo phù văn không hoàn toàn trọn vẹn này chính là nguyên nhân chủ yếu làm cho Thất Bảo Lôi Hồ hầu như không thể khống chế được. Mà khi đạo phù văn này hình thành, chính là lúc Thất Bảo Lôi Hồ đột nhiên đem lôi điện thần thông của Vũ Văn Phi Tường hấp thu sau đó chậm rãi hình thành.

Đạo phù văn này tuy rằng cực kỳ mờ nhạt, hơn nữa cả phù văn nhìn qua không trọn vẹn khiếm khuyết, nhưng những thứ mà nó hiện ra lại cực kỳ phức tạp. Lục Bình những năm gần đây tinh nghiên cái ngọc giản thần bí có được từ Phi Linh đảo bên trong ghi lại Phi Linh phái cấm chế thuật, thế mà khó nhìn thấu toàn bộ đạo phù văn này, tựa hồ chỉ là một phần nhỏ của một đạo cấm chế cực kỳ huyền ảo vậy.

Nhưng chính là đạo phù văn tàn khuyết này, đã có thể khiến cho Thất Bảo Lôi Hồ có một loại cảm giác rất bất đồng. Tựa hồ nó có một chút xu thế lên cấp thông linh pháp bảo, nhưng mà vẫn còn kém rất xa.

Trong lòng Lục Bình đã sớm hoài nghi đạo phù văn tàn khuyết này có thể là một phần trong thông linh bảo cấm của Thất Bảo Lôi Hồ. Điều khiến cho Lục Bình kinh ngạc là, tu luyện giới cũng không có truyền thuyết nói rằng Thất Bảo Lôi Hồ có thể không trải qua tu sĩ tế luyện mà tự động hình thành bảo cấm bao giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play