Lục Bình đưa tay nắm lấy trữ vật thủ trạc rơi hướng mặt biển. Mấy trăm cây phi châm lúc trước ẩn ở trong độc vụ cũng không còn kịp thu hồi nữa, đua nhau chầm chậm rơi xuống trong nước biển.
Chính vào lúc này, nơi xa trong độc vụ, đột nhiên truyền tới một tiếng nổ to lớn. Một tiếng thét vừa kinh vừa sợ truyền tới, chính là Lưu huynh mới vừa bỏ qua hảo hữu hợp tác của mình, chạy trốn một mình.
Lục Bình khinh miệt cười một tiếng, thân hình chớp động, đã hướng phương hướng tiếng nổ truyền tới độn tới.
Lưu huynh mắt thấy sắp chạy thoát được, lúc này ích độc dược lực trong cơ thể hắn dưới tác dụng của Hắc Ngục Độc Hỏa đốt cháy đã sớm hao hết. Chẳng qua là hắn ỷ vào đoán đan hậu kỳ tu vi thâm hậu một mực ngăn cản độc vụ quanh người xâm lấn.
Nhưng mắt thấy Vạn Độc Thương Khung Bích gần trong gang tấc, liên tiếp mấy cỗ kình phong vỗ đầu che mặt hướng Lưu huynh đánh tới.
- Yêu tộc!
Lưu huynh dù sao cũng là đoán đan hậu kỳ tu sĩ, nhãn quang dù sao vẫn phải có, thoáng một cái liền thấy rõ trước mặt ngăn trở mình chính là sáu con đoán đan kỳ yêu tu do một con đoán đan trung kỳ yêu tu cầm đầu, năm yêu tu kia chỉ là đoán đan sơ kỳ tu vi.
Mấy đạo công kích này đặt ở bình thời, Lưu huynh đoán đan hậu kỳ tu sĩ tự nhiên không để vào mắt, nhưng lúc này hơn phân nửa chân nguyên của hắn bị dùng để ngăn cản độc vụ ăn mòn, rồi bởi vì tự bạo bổn mệnh pháp bảo mà thân người đã bị thương nặng, một thân thực lực đã sớm không phát huy ra được hai ba phần mười, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn mấy đạo công kích này cứng rắn ngăn cản hắn lại trước Vạn Độc Thương Khung Bích.
Lưu huynh lúc này làm gì còn dám ở trong Vạn Độc Thương Khung Bích dừng lại nửa chút thời gian. Lúc này hắn đã có thể cảm giác được độc vụ quanh người đã hủ thực một tầng hộ thân cương khí cuối cùng của hắn. Nếu là tầng cương khí này bị phá, hắn cũng chỉ có thể buông bỏ nhục thân, kim đan đoạt xá mà trùng sinh trở lại mà thôi. Huống chi sau lưng một mực không truyền tới tiếng tự bạo của Trương huynh, sợ rằng Trương huynh đã sớm dữ nhiều lành ít, cho nên trong lòng hắn đối với Lục Bình cũng càng thêm kiêng kỵ.
Lưu huynh từ bên hông lấy ra một nắm phù, bên trong lại có không ít phù bảo, hiển nhiên là Lưu huynh trong ngày thường để dành. Hơn mười tờ phù lục bị Lưu huynh vung ra hướng sáu người đối diện, rồi thân hình Lưu huynh chớp động liên tục, lần nữa hướng sáu người xông vào.
Phù bảo đối với dung huyết kỳ tu sĩ mà nói dĩ nhiên là bảo vật hộ thân rất hiếm có, nhưng đối với đoán đan kỳ tu sĩ mà nói, uy lực không còn nhiều nữa, trừ phi có thể sử dụng phù khí do pháp tướng lão tổ chế luyện, mới có thể đối với đoán đan kỳ tu sĩ tạo thành uy hiếp.
Lưu huynh tự nhiên cũng không đem hy vọng phá vòng vây ký thác vào mấy tờ phù bảo, liền ở lúc hơn mười tờ phù bảo cùng phù lục nổ tung, trong tay Lưu huynh lại xuất hiện thêm một món pháp bảo, hướng tiểu nữ hài nhìn qua tuổi nhỏ nhất trong sáu tên yêu tu đang ngăn trở mình vọt tới.
Sáu tên yêu tu dễ dàng đem những thứ phù bảo bay tới đỡ ra, cũng không còn kịp ngăn trở Lưu huynh đánh vào một người trong đó nữa, chỉ đành phải rối rít đem pháp bảo cầm trong tay công hướng Lưu huynh.
Lưu huynh đối với công kích của kẻ khác không thèm để ý, chỉ nhắm tới Lục Linh nhi nhỏ nhất mà công kích. Lục Linh nhi gắt gao ngăn ở trước người Lưu huynh, muốn đón đỡ một đòn công kích của đoán đan hậu kỳ tu sĩ chứ không chịu thối lui.
Mắt thấy Lục Linh nhi sẽ phải bị thương ở dưới pháp bảo của Lưu huynh, một đạo kim sắc kiếm quang rốt cục phát sau mà tới trước, một kiếm đem Lưu huynh cơ hồ đến mức đèn cạn dầu lần nữa đánh bay ra ngoài. Chính vào lúc này, công kích của mấy người khác cũng rối rít đánh vào trên người Lưu huynh bị Lục Bình đánh bay đó, một tầng quang mô nhàn nhạt vòng quanh ở trên người Lưu huynh rốt cục ở trong tiếng kêu gào tuyệt vọng của Lưu huynh bị đánh phá.
Độc vụ ào ào kéo lên, lập tức đem Lưu huynh bao phủ ở trong đó. Trong hắc vụ lóe ra mấy đạo ánh sáng, Lưu huynh cuối cùng giãy giụa vô công, kêu thảm từng tiếng rồi dừng lại, sau đó chỉ còn dư lại một bãi máu hướng nước biển rơi xuống.
Lục Bình đem trữ vật pháp khí của Lưu huynh nắm trong tay, lúc này mới quay đầu lại nhìn sáu người phía sau lưng.
Lục Bích, Lục Hải, Lục Linh nhi ba người cật lực liên thủ chống lên một vòng bảo hộ, đem Lục Cầm nhi, Loan Ngọc cùng Lục Đại Quý ba người bao ở trong đó, ngăn cản độc vụ ăn mòn.
Tam linh nguyên bản là kịch độc yêu thú, đối với độc vụ có sức chống cự cực lớn. Hơn nữa Lục Hải năm đó lúc dung luyện hộ thân cương khí, sử dụng chính là Vạn Độc Vẫn Nguyên Sát, cho nên ba người liên thủ sau khi chống lên hộ thân cương khí, mặc dù ngại vì tu vi thực lực, không cử trọng nhược khinh bằng Lục Bình như vậy, nhưng cũng có thể miễn cưỡng ở trong độc vụ nơi này chống đỡ một chút.
Lục Bình cười cười, hộ thân cương khí vòng quanh người đột nhiên bành trướng, đem sáu linh sủng bao phủ vào trong Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương của mình. Tam linh nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Lục Bình đem Tam Linh, Lục Cầm nhi, Lục Đại Quý thu vào trong Hoàng Kim ốc, chỉ để lại Loan Ngọc mới vừa dung luyện Mộc chúc tính địa cấp hạ phẩm linh vật Thông Linh mộc sau đó đột phá đoán đan trung kỳ, cười nói:
- Không ngờ tới ngươi lại còn có loại thần thông này, có thể nhìn thấu trên người của hai người này ích độc đan dược lực sắp mất đi hiệu lực.
Loan Ngọc cười nói:
- Đây cũng kế mạo hiểm, nếu không phải ngươi trở về kịp thời, Lục Linh nhi chỉ sợ cũng bị đả thương ở dưới tay của người đó. Đây là ta sau khi đột phá đoán đan trung kỳ, Mộc loan nhất tộc truyền thừa ký ức của ta có mang theo một loại thần thông bí thuật, không ngờ vừa khéo ở chỗ này có thể dùng tới.
Lục Bình biết được trong Mộc loan nhất tộc đối với linh thảo nhận biết có thể nói là thứ nhất trong tu luyện giới. Nếu là có thể cùng hắn cùng dò xét phiến cấm địa này, thu hoạch có thể lớn hơn nhiều, liền hỏi:
- Ngươi có tính toán gì, phải về Hoàng Kim ốc, hay là cùng ta cùng dò tìm Vẫn Lạc đại quần đảo này?
Loan Ngọc lắc đầu nói:
- Ta biết ý nghĩ của ngươi, chẳng qua là ta mặc dù đối với linh thảo rất có nhận biết, nhưng lại không phòng được độc vụ này xâm nhập, ngay cả có Vạn Độc Vẫn Nguyên Cương của ngươi bảo hộ, cũng sẽ ngược lại liên lụy tới ngươi. Huống chi lần này nghe lời ngươi nói, hội tụ ở trong Vẫn Lạc đại quần đảo đều là đoán đan hậu kỳ tu sĩ trở lên, nếu để cho người khám phá ra chân tướng của ta, chỉ sợ cũng mang tới cho ngươi đại phiền toái rồi.
Lục Bình biết Loan Ngọc nói là thật tình, chỉ có thể tiếc nuối gật đầu một cái, đang định đem Loan Ngọc lần nữa thu vào trong Hoàng Kim ốc, lại thấy Loan Ngọc lấy ra một cái ngọc giản giao cho Lục Bình, nói:
- Đây là một ít cương mục của Mộc loan nhất tộc truyền thừa liên quan tới linh thảo, ngươi có thể cầm lấy để tra đọc bù đắp chỗ thiếu, để tránh khỏi việc bỏ lỡ bảo vật.
Lục Bình sắc mặt vui mừng, nhưng lại có chút do dự, nói:
- Vật này đối với ta thật trọng yếu, chỉ là như vậy sẽ phá hỏng quy củ của Mộc loan nhất tộc hay không?
Loan Ngọc cười khổ nói:
- Không sao, Mộc loan nhất tộc ta có truyền thừa chân chính chính là làm như thế nào để bồi thực linh thảo. Ngươi biết được linh thảo càng nhiều, có thể tìm được linh thảo chủng loại càng nhiều, linh thảo viên trong Hoàng Kim ốc mới có thể càng phong phú, như vậy đối với tu vi của ta cũng có chỗ tốt. Lại nói Mộc loan nhất tộc bây giờ còn có mấy người? Nói không chừng ta sau khi vẫn lạc, Mộc loan nhất tộc truyền thừa sẽ phải tuyệt diệt rồi!
Lục Bình đưa tay nhận lấy ngọc giản, nói:
- Lão đệ không nên bi quan như vậy, nói không chừng hy vọng Mộc loan nhất tộc lần nữa quật khởi sẽ đặt ở trên người ngươi. Chỉ cần được sống thì dù sao cũng có hy vọng.
Loan Ngọc không muốn nói nhiều những chuyện này, đang muốn trở về Hoàng Kim ốc, cũng đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, nói:
- Đừng quên Vạn Diệu Ngọc Lộ của ngươi, ngươi không cảm thấy Vẫn Lạc đại quần đảo loại hoàn cảnh này so với Thất Tinh thiên Lạc Kim hạp cốc ngươi nói năm đó còn ác liệt hơn sao?
Lục Bình hai mắt sáng lên, nói:
- Ngươi nói là hoàn cảnh hình thành của Vạn Diệu Ngọc Lộ chính là ở vùng đất có loại kịch độc này?
Loan Ngọc có chút không khẳng định nói:
- Cũng chỉ là suy đoán của ta, bất quá ít nhất loại hoàn cảnh này đối với việc tạo thành Vạn Độc Vẫn Nguyên Tương là rất có lợi.
Lục Bình nhớ tới ở Bách Hoa chi địa năm đó, Vạn Diệu Ngọc Lộ liền đem chướng khí trong Bách hoa chi địa thu nạp toàn bộ, cuối cùng chỉ tạo thành vài giọt Vạn Độc Vẫn Nguyên Tương.
Độc vụ của Vẫn Lạc đại quần đảo vẫn còn ở trên Lạc Kim hạp cốc, nếu là Vạn Diệu Ngọc Lộ ở trong nơi này thu nạp độc vụ, nhất định có thể tạo thành càng nhiều Vạn Độc Vẫn Nguyên Tương hơn. Đây chính là Thủy chúc tính thiên địa kỳ vật kỳ lạ nhất và mạnh mẽ nhất trong mấy loại kỳ vật.
Trong Hoàng Kim ốc, cái lu làm từ đá xanh chứa đựng Vạn Độc Vẫn Nguyên Tương cùng với nửa phần Vạn Diệu Ngọc Lộ bên trong năm đó, bây giờ đã bị Lục Bình đặt ở trong ao nước nhỏ trên rộng dưới hẹp do đá xanh đặc biệt chế thành. Nửa phần Vạn Diệu Ngọc Lộ kia có chút vô tình đả thải tiếp tục chìm ở trong Vạn Độc Vẫn Nguyên Tương đã không còn nhiều lắm.
Lục Bình chờ cho Loan Ngọc trở vào trong Hoàng Kim ốc, liền bay quanh đảo nhỏ lúc trước đặt chân dò xét một lần ở hải vực, khi không phát hiện ra tung tích của tu sĩ nào, Lục Bình đáp xuống đảo nhỏ trung ương, đem Hoàng Kim ốc thu nhỏ lại thành chừng ngón cái, một mực bị Lục Bình đeo ở trước bộ ngực cầm ở trong tay.
Lục Bình đem Hoàng Kim ốc hướng giữa không trung ném đi, Hoàng Kim ốc lớn chừng ngón cái nhanh chóng phồng lên thành một tòa phòng ốc lớn nhỏ. Hoàng Kim ốc đại môn đột nhiên khai mở. Chính vào lúc này, trong ao thanh thủy bằng đá xanh kia, nửa phân Vạn Diệu Ngọc Lộ phảng phất trong lúc bất chợt cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên từ đáy ao lao ra khỏi Vạn Độc Vẫn Nguyên Tương, nhảy lên ba thước cao, lúc này mới lần nữa rơi vào trong Vạn Độc Tương.
Đứng ở bên bờ ao đá xanh, Loan Ngọc thấy tình cảnh như thế, thần sắc vui mừng, nói:
- Quả nhiên có hiệu quả, tên này thật đúng là vận khí tốt a!
Tình cảnh phát sinh trong Hoàng Kim ốc tự nhiên không gạt được Lục Bình, tại sát na nửa phân Vạn Diệu Ngọc Lộ từ ao nước bằng đá xanh nhảy vọt lên, độc vụ màu xám tro trên cả tòa đảo nhỏ đột nhiên kịch liệt chấn động, rối rít hướng đại môn do Hoàng Kim ốc khai mở ra đó tràn vào. Động tĩnh như vậy lớn hơn nhiều so với lúc trước khi Hắc Ngục Độc Hỏa xuất hiện dẫn tới độc vụ màu xám tro chấn động.
Chính vào lúc này, trong Hoàng Kim ốc đột nhiên truyền tới tiếng Loan Ngọc khí cấp bại phôi kêu lên:
- Không ổn, không thể để Vạn Diệu Ngọc Lộ hấp thu độc vụ như vậy được, linh thảo trong linh thảo viên sẽ bị phá hủy!
Lục Bình nghe vậy lúc này mới cả kinh, Hoàng Kim ốc nguyên bản là một món không gian pháp khí, độc vụ mặc dù bị Vạn Diệu Ngọc Lộ hấp dẫn, nhưng không gian một khi tràn ngập đi, đại diện tích linh thảo do Lục Bình những năm gần đây hiệp trợ Loan Ngọc bồi thực sẽ phải gặp hoành họa.
Lục Bình vội vàng vỗ một chưởng ở trên Hoàng Kim ốc, một đạo ánh sáng màu lam nồng nặc từ bàn tay của Lục Bình xông ra, cơ hồ đem toàn bộ Hoàng Kim ốc nhuộm thành màu xanh thẳm.
Cũng may Hoàng Kim ốc là không gian pháp khí bị Lục Bình tỉ mỉ tế luyện. Lục Bình dùng chân nguyên tràn vào, nhanh chóng ở ao nước bằng đá xanh cùng Hoàng Kim ốc đại môn thành lập một cái lối đi không gian, độc vụ rối rít tràn vào thông qua thông đạo này trực tiếp tụ tập ở trên thượng không của ao nước bằng đá xanh, tạo thành một đóa mây đen như mực.
Mây đen vượt cấp, càng ngày càng dày, âm trầm trôi lơ lửng ở bầu trời trên ao nước bằng đá xanh. Lúc này thời gian đã qua ước chừng một canh giờ, độc vụ trên đảo nhỏ cơ hồ bị thu nạp toàn bộ vào trong Hoàng Kim ốc. Độc vụ bốn phía chung quanh trở nên càng ngày càng mỏng manh, nhưng độc vụ nơi xa hơn vẫn cuồn cuộn không ngừng kéo hướng về đảo nhỏ như cũ. Động tĩnh mà Hoàng Kim ốc thu nạp độc vụ gây ra trở nên càng lúc càng lớn.
Mắt thấy Hoàng Kim ốc động tĩnh càng lúc càng lớn, Lục Bình càng lúc càng lo âu trong lòng. Thấy bốn phía độc vụ đã mỏng manh đi, Lục Bình nhân cơ hội nhanh chóng đem thần niệm hướng bốn phía tìm kiếm, đồng thời sắc mặt của hắn cũng càng ngày càng kém đi. Hiển nhiên theo thần niệm càng vươn ra xa, độ dày của độc vụ cũng càng lúc càng lớn, đối với thần niệm ăn mòn cũng càng nghiêm trọng.
Chính vào lúc này, Lục Bình sắc mặt đột nhiên biến đổi, thần niệm nhanh chóng thu trở về, bất chấp bởi vì thần niệm ăn mòn có thể dẫn tới hôn mê, vội vàng lau mồ hôi, đưa tay hướng Hoàng Kim ốc chỉ một cái, hai phiến đại môn của Hoàng Kim ốc nhất thời đóng lại, ngay sau đó Hoàng Kim ốc nhanh chóng nhỏ đi, bị Lục Bình chụp một cái nắm trong tay, liền hướng chỗ sâu trong Vẫn Lạc đại quần đảo phi độn đi.
Mất đi Hoàng Kim ốc đối với độc vụ hấp thu, nguyên bản khu vực trống không trên đảo nhỏ hình thành do độc vụ bị hấp thu đó nhanh chóng bị độc vụ từ bốn phía đè ép tới, lần nữa bổ sung hoàn tất.
Trong lúc Lục Bình chân trước rời khỏi đảo nhỏ không lâu, thì trong độc vụ liên tiếp lóe lên mấy đạo độn quang hôi mông lung. Mấy tên tu sĩ thân hình mơ hồ trước sau đáp xuống trên đảo nhỏ.
- Đã mất đi tung tích, xem ra bảo vật đã bị người nhanh chân giành trước rồi.
- Người này rất cảnh giác, trước đó không ngờ lại không tiếc mạo hiểm thần niệm bị ăn mòn hướng bốn phía điều tra. Nếu không phải như vậy, tung tích bọn ta cũng không bị người này phát hiện.
- Chính là không biết bảo vật kia là vật gì, có thể đem độc vụ trong Vẫn Lạc đại quần đảo này hấp dẫn tạo ra động tĩnh lớn như vậy. Bảo vật như vậy quả thật cũng không nhiều.
- Chẳng lẽ là Vạn Diệu Ngọc Lộ?
- Vạn Diệu Ngọc Lộ... Vạn Diệu Ngọc Lộ, ta nhìn mấy người các ngươi chỉ biết là Vạn Diệu Ngọc Lộ, hôm nay tu sĩ tiến vào Vạn Độc Thương Khung Bích, mười người thì có tám là hướng về phía Vạn Diệu Ngọc Lộ mà đi. Nếu là Vạn Diệu Ngọc Lộ thật đúng là ở nơi lằn ranh của Vẫn Lạc đại quần đảo này xuất hiện, những thứ pháp tướng tu sĩ kia còn phải hướng nhóm lớn đảo trong chỗ sâu đó làm cái gì?
Một tên tu sĩ bộ dáng ra vẻ thủ lĩnh thấp giọng trách cứ.